Chí Tôn

Chương 23: Mười năm tu vi, Thiên Đố Yêu Kiếp!


Nguyên khí nồng đậm, từ bốn phương tám hướng tràn tới, tràn ngập cả sơn động. Cả thân thể Sở Vân như đang ở trong biển cả sóng to gió lớn.

Tám năm tu vi!

Hắn lại bỏ vào rất nhiều Địa Sát Thạch Tệ. Địa Sát Thạch Tệ đang chui vào giữa trường giang đại hải, nhưng không rơi xuống đất. Nó đang ở giữa không trung, thạch tệ đang không ngừng nhỏ đi, cuối cùng triệt để tiêu tán.

Chín năm tu vi!

Toàn thân Sở Vân kích động, cơ hồ không thể tin được. Tám năm đến chín năm, tuy chỉ cách một năm, nhưng đây chẳng khác nào một cái rãnh trời. Tám năm hiếm thấy, ngàn năm không có một. Chín năm cực hiếm, càng thêm hi hữu!

Nhưng mà, nguyên khí trong sơn động vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.

- Chẳng lẽ...

Một ý niệm lóe lên trong đầu Sở Vân, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn vạn phần chờ mong. Tay hắn không ngừng lại, không chút tiếc rẻ, ném Địa Sát Thạch Tệ ra ngoài, giống như ném cục đá bình thường.

Mười năm tu vi!

Thật sự là mười năm!

Chín năm cực hiếm, mười năm siêu thoát. Trước một bước là phàm, sau một bước thành tiên.

Mười năm tu vi, điều này thể hiện tư chất của Thiên Hồ rất rõ ràng, siêu việt cực hạn của thế gian. Ngày sau phát triển, có khả năng siêu phàm nhập thánh.

Sở Vân bị chấn động.

Trong lịch sử của thế giới này, phàm là lúc trúc cơ siêu việt mười năm tu vi, đều là đại nhân vật, phong thái lỗi lạc, vang dội thiên cổ.

- Không thể tưởng được, không thể tưởng được a...

Thần sắc của Sở Vân ngốc trệ, thì thào tự nói.

Trong sơn động, nguyên khí chín màu rực rỡ, nhưng không hề hội tụ nhau, đang dần dần tiêu tán. Một đầu da lông trắng như tuyết, Thiên Hồ thân hình ưu nhã, hiện ra giữa tầm mắt của Sở Vân.

Lúc nó sinh ra đã rất nhỏ, có thể đứng ở trong lòng bàn tay của người trưởng thành. Nhưng lúc này, nó đã phát triển ngang bằng một con hồ ly bình thường.

Da lông của nó trắng như tuyết, giống như tơ lụa, cảm giác cả người của nó rất mềm mại. Con mắt của nó, giống như thủy tinh màu đen, chiếu sáng rạng rỡ. Lúc này toát ra quang mang như lâm đại địch, thần sắc trịnh trọng khẩn trương.

Trong không khí, giống như có một ngọn núi vô hình, áp lực phi thường, làm cho Sở Vân cảm thấy hít thở không thông.

- Đây là chuyện gì?

Sở Vân nhíu mày, tuy hắn có trí nhớ kiếp trước, nhưng biến hóa lần này quá lớn, làm cho hắn không có đối tượng để tham khảo.

Hắn cũng cảm giác được, giống như có đại nạn sắp sửa phát sinh. Đây là khoảng lặng trước khi cơn bão tới.

... Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

- Các ngươi nhìn kìa, đó là cái gì?

Trong Hàm Diêm Ngư Thôn có người nhìn thấy, bỗng nhiên chỉ vào hướng rừng rậm hô lên.

Mọi người nhao nhao ngửa đầu nhìn quanh, lập tức vang lên tiếng xôn xao.

- Đó là...

Có người toàn thân cứng đờ.

- Kiếp vân! Ở đó có yêu thú đang chuẩn bị độ kiếp, tại sao lại dẫn phát thế trận lớn như thế chứ?

Có người kinh ngạc không hiểu.

- Khó có thể tin được, Cửu Thải Kiếp Vân. Ta không nhìn lầm chứ? Trên thế giới này có loại yêu thú, có được chín loại thuộc tính sao?

Có người tay nâng trán, vừa kinh vừa sợ.

- Tiểu gia hỏa Sở Vẩn, hình như đang ở nơi đó? Đáng chết, tại sao ở đó lại có yêu thú độ kiếp chứ! Chỉ mong không tạo thành phiền toái cho tiểu tử kia.

Lão Hồng Thương đứng ở cửa ra vào của cửa hàng muối, nhìn về phía rừng rậm. Trên mặt của hắn tràn đầy thấn sắc lo lắng.

Hắn biết rõ Sở Vân đang ấp trứng, chỉ là trứng Hỏa hồ bình thường. Nhưng không liên tưởng tới, đúng là Sở Vân đang ấp trứng, mới tạo thành kết quả trước mắt.

Trong rừng râm từng đàn thú chạy tán loạn, chim chóc kinh hoàng bay đi. Trên bầu trời, có chín đạo màu sắc bao phủ, uy áp phô thiên cái địa. Một cảm giác tim đập chân run, bao phủ tâm thần của Sở Vân.

- Ta nhớ rồi! Thoát tục thành tiên, thiên địa không dung. Chín là cực hạn trong thiên địa, siêu thoát chín, sẽ dẫn động Yêu Kiếp!

Sắc mặt Sở Vân tái nhợt, lúc này hắn mới nhớ, phàm là yêu thú, phát triển đến giai đoạn nhất định, sẽ dẫn tới Yêu Kiếp.

9 năm, 99 năm, 999 năm, 9999 năm, khi tu vi của yêu thú tích lũy đến giai đoạn này, muốn tiến lên một bước, đột phá cực hạn sẽ dẫn đến Yêu Kiếp. Yêu thú trong thiên hạ đều như thế, không có ngoại lệ.

Đây là thưởng thức, Sở Vân vốn cũng biết. Nhưng vừa rồi nội tâm của hắn chấn động, cho nên không kịp phản ứng.

- Đúng vậy a, tư chất Thiên Hồ vô song. Lúc trúc cơ, tu vi liền đột phá cực hạn chín năm, đạt tới mười năm. Cho nên phải dẫn động Yêu Kiếp.

Nghĩ tới đây, toàn thân Sở Vân đổ mồ hôi lạnh.

Phàm là độ Yêu Kiếp, phải chuẩn bị cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ. Một khi độ kiếp thất bại, yêu thú sẽ mất mạng.

Hôm nay Sở Vân không có chuẩn bị một điểm nào, Thiên Hồ vừa sinh ra, có thể vượt qua không?

Không để Sở Vân có thời gian chuẩn bị, Yêu Kiếp đã bắt đầu.

Kiếp vân chín màu hội tụ, bao phủ toàn bộ đỉnh núi lửa vô danh. Nó chậm chạp vô cùng, nó bao phủ trên không trung khoảng một dặm.

Hiện tại muốn chạy cũng không kịp.

Thiên Hồ thoáng động nhanh như tia chớp, chạy ra ngoài sơn động. Nó ngửa đầu nhìn lên, trong đôi mắt như thủy tinh đen kia, là ngọn lửa chiến đấu đang bốc cháy.

Oanh!

Đột nhiên, một đại hỏa cầu xuất hiện, giống như đạn pháo, đang bay xuống.

Trong mắt Thiên Hồ hiện ra hào quang giảo hoạt, thời điểm hỏa cầu bay xuống, nó nhanh chóng chạy đi. Bịch một tiếng, nó chui vào giữa dòng suối.

Hỏa cầu đánh trúng mặt nước, lập tức phát ra tiếng nổ lớn. Rất nhiều hơi nước bốc lên, lộ ra một lòng sông hoàn toàn khô cạn. Thiên hồ lại nhảy lên bờ, thân thể run lên, vẩy ra những giọt nước đang bám trên người.

- Bình yên vô sự? Thiên Hồ thật thông minh!

Sở Vân đứng ở cửa động, vừa mừng vừa sợ. Thiên Hồ kiếp trước, tuyệt đối không có linh tính như vậy. Chẳng lẽ Thiên Hồ hoàn mỹ, đã có trí tuệ cao như vậy sao?

Làm cho người tán thưởng.

Trong nội tâm Sở Vân, bỗng nhiên xuất hiện một tia hi vọng mới.

- Có hi vọng! Dù không có chuẩn bị, nhưng đã có linh tính như vậy, phối hợp với kinh nghiệm của ta...

Yêu Kiếp, chính là khảo nghiệm của thiên địa đối với yêu thú. Mặc kệ dùng phương pháp gì, là trốn, hay dựa vào người khác, hay di họa giang đông (dẫn họa về phía đông, kế sách của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Chí), chỉ cần vượt qua là thành công.

- Kế tiếp là Thổ Kiếp, nhảy lên đại thụ đi.

Sở Vân hô to lên tiếng, nhắc nhở Thiên Hồ. Hắn tin tưởng lấy linh tính của Thiên Hồ, dù vẫn chưa huấn luyện, nhưng tuyệt đối sẽ hiểu được ý tứ của mình.

Lỗ tai của Thiên Hồ tai khẽ động, hiển nhiên đã nghe được lời Sở Vân nhắc nhở. Trong mắt nó hiện lên một tia do dự, nhưng tứ chi co lại, hai ba bước, liền nhảy lên một cây đại thụ che trời.