Chí Tôn

Chương 221: Tuyệt Địa Phản Kích (hạ)


- Yêu binh trong tay bọn họ đều vô cùng hoàn mỹ. Xem ra Thư gia cũng không biểu hiện bạc nhược như vậy, có không ít hàng tốt!

- Giết ba lão già kia, đoạt yêu binh của bọn họ!

Lại có ba vị tướng lĩnh hô lớn nhào tới.

- Tất cả cùng đối phó với tướng địch, chia ra đánh vào trận hình tinh binh của đối phương là hơn!
Hoa Anh lớn tiếng hô hoán, nhưng không ngăn cản được những tướng lĩnh khư khư cố chấp kia.

Tất cả các bộ phận liên quân, thiếu hụt tướng lĩnh lãnh đạo thống nhất, chỗ thiếu hụt này bắt đầu lộ rõ!

- Chết tiệt, không có tướng lĩnh trấn thủ đại doanh!
Trong đám quần hùng có người sợ hãi kêu lên, cảm thấy có chuyện chẳng lành.

Vốn hơn mười vị tướng lĩnh, bị Sở Vân giết chết không ít, rất nhiều tướng lĩnh đều vội vàng tấn công trong thành. Mắt thấy tinh binh chuông đồng tựa như phủ kín núi đồi, nhân lúc tướng lĩnh cuốn lấy nhau giao đấu, đánh lén qua đây. Các quân sĩ quần hùng phát hiện vô cùng lúng túng, chính mình không có tướng chỉ huy!

- Không phải hoảng hốt, còn có ta ở đây!
Hoa Anh dũng cảm đi ra, muốn bắn phi tiễn.

- Thư Thiên Hào ở đây, kẻ nào ngăn cản người của ta, giết!
Thư Thiên Hào cụt một tay cầm Đại Yêu đao như ác hổ chụp mồi, liều chết xông lên.

Hoa Anh cắn răng chiến đấu cùng Thư Thiên Hào.

- Mau vào chiến trường trong thành, điều các tướng lĩnh cứu thế trận!
Các thống lĩnh vừa hạ lệnh, vừa cầm đao kiếm đích thân tới chiến trận. Bọn họ cũng có vũ lực, cũng không phải giá áo túi cơm. Trong lúc loạn thế thân nắm giữ địa vị cao, chung quy lại cũng có chỗ hơn người.

Nhưng mà mệnh lệnh này, ngày sau phân tích lại trận chiến, có điểm nổi bật: "Thần trí hỗn độn hồ đồ, tự loạn đầu trận tuyến".

Trong thành tình thế nguy cấp, mệnh lệnh này truyền đến, đầu tiên khiến sĩ khí liên quân giảm sút, đều khiếp sợ chuyện đang xảy ra, thế tiến công đột nhiên ngừng lại.

Nhất thời Sở Vân cảm thấy áp lực giảm đi.

- Viện quân! Viện quân của chúng ta tới rồi! Là đảo chủ đích thân xuất chinh, các huynh đệ, viện binh của chúng ta tới rồi!
Không biết ai đó tại trên tường thành rống lớn.

Ầm!

Sĩ khí quân đội của Sở Vân tăng mạnh. Chiến đấu cho tới bây giờ, còn sót lại không đến trăm người, đều điên cuồng hét lớn, vô cùng phấn khởi, điên cuồng chém giết.

Thế tấn công của liên quân bị kìm hãm, nhưng cũng không lui lại. Dù sao binh lực vượt trội hơn quá nhiều.

Nhưng mà lúc này, chiến trường đã chuyển sang chiều hướng khác, xuất hiện ngoài ý muốn!

Không biết vì sao, thế tiến công của ba đại tướng vây công Sở Vân đột nhiên chậm lại!

- Thật đáng ghét, ở phía sau...
Sắc mặt Đoạn Thiên Nhai trắng bệch.

- Yêu nguyên thiếu hụt!
Trầm Văn Bác nghiến răng nghiến lợi.

- Vì sao yêu nguyên của hắn vẫn còn dư thừa như vậy?
Viên Tái Bác không thể tin được nhìn về phía Sở Vân.

- Hử?
Hai mắt Sở Vân chợt lóe ra đạo hàn quang sắc bén, nhạy cảm nhận ra thời cơ chiến đấu đã đến!

Chỗ tốt của việc vận dụng rất nhiều thạch tệ, rất nhanh khôi phục yêu nguyên, giờ khắc này hiển lộ rõ ràng. Nguồn truyện: Trà Truyện

Giữ vững đến giờ khắc này, tắm trong bể máu, chiến đấu điên cuồng, rốt cuộc tới bình mình, một tia hy vọng thắng lợi hiện ra!

Tuyệt địa phản kích.

Đại Long Văn!

Ngang rống!

Ánh đao sáng như tuyết, nổ mạnh bùng phát. Vô số cặp mắt trên chiến trường nhìn vào đau nhói như bị kim châm. Đao khí long đầu thật lớn, trắng như tuyết, kèm theo khí thế long trời nở đất, nghiền nát song núi, chấn động cả một vùng trời. Đao khí hiên ngang mãnh liệt, thoáng chốc ôm gọn nuốt sống thân thể ba đại tướng.

Ánh đao mãnh liệt đâm vào, khiến cho vô số sĩ tốt liên quân ứa đọng nước mắt. Bọn chúng miễn cưỡng mở mắt, liền trông thấy một màn khiến ý chiến chiến đấu của bọn chúng hoàn toàn tiêu vong.

Thân thể ba đại tướng giống như diều đứt dây, vừa thổ huyết, vừa rơi xuống đập mạnh vào tường thành.

Sở Vân phấn khởi dư lực, nhún người nhảy lên vượt qua khoảng không tới chỗ Đoạn Thiên Nhai.

- Xin tha mạng!
Đoạn Thiên Nhai kinh hoàng xinh tha mạng.

Sở Vân mắt điếc tai ngơ, một đao chém xuống, "rắc" một tiếng chặt hắn đứt làm hai đoạn.

Rơi xuống mặt đất, cũng không thể vung Túy Tuyết Đao nặng nề được nữa, liền thu hồi lại.

Tay không chạy về phía Trầm Văn Bác.

- Ngươi đừng vội coi thường người khác!
Trầm Văn Bác dường như không còn yêu binh, gắng sức huy khởi yêu nguyên. Bị khí thế của Sở Vân làm cho kinh hãi liền liên tục lui về phía sau.

Sở Vân tiến đến, đoạt được yêu binh của hắn, đầu tiên là một quyền đánh cho hắn máu mũi chảy lênh láng, hàm răng văng tán loạn. Tiếp đến chụp lấy đầu hắn, dùng sức xoay mạnh cánh tay.

Rắc rắc một tiếng.

Đầu Trầm Văn Bác bị đứt nửa vòng, cột sống cổ gãy hoàn toàn, mặt nghiêng về phía sau, hai mặt trợn trừng, chết bất đắc kỳ tử.

Sở Vân buông tha hắn, lại hướng tới Viên Tái Bác đánh giết. Toàn thân hắn đẫm máu, khí thế ngút trời, mọi người nhìn vào đều vô cùng sợ hãi. Sở Vân đến đâu, binh sĩ như thủy triều chạy tán loạn sang hai bên.

Viên Tái Bác rơi xuống mắt nổ đom đóm, nằm trên mặt đất, đang định đứng dậy, bỗng nhiên thân ảnh Sở Vân mờ mờ ảo ảo hiện lên trong tầm mắt.

Thân ảnh hắn lúc này trông quen thuộc tới cực điểm, thất thanh kinh hô:
- Sở...

Sở Vân rút Đinh Tinh Cung ra, không cần bất cứ đạo pháp gì, một tiễn bắn ra.

Một âm thanh đột ngột dừng lại.

Giữa trán Viên Tái Bác bị trúng một tên. Mũi tiễn xuyên qua đầu cắm trên mặt đất, óc lẫn máu theo mũi tiễn chảy xuống phía dưới.

Trong lúc này, Sở Vân đã chém chết cả ba viên đại tướng!

Toàn bộ chiến trường lặng thinh, mấy nghìn tên tướng sĩ liên quân nhìn Sở Vân, thân thể run lên, nơm nớp lo sợ.

- Lúc này không giết còn đợi đến lúc nào!
Vũ Đại Đầu rống lớn, sau đó Kim Bích Hàm từ trong thành chém giết ra, thế lực không thể đỡ được.

Sĩ khí quân sĩ liên quân tiêu tan hết. Mấy nghìn quân sĩ bị đội ngũ không đến trăm người truy sát, tình cảnh một mãnh hỗn loạn.

- Ổn đinh đầu trận tuyến!
Các thống lĩnh rộng giận, muốn khống chế lại cục diện.

- Chạy mau! Sở Vân đã chém chết ba đại tướng!

- Đoạn Thiên Nhai đã bị chém thành hai đoạn!

- Trần Văn Bác bị vặn gãy cổ!

- Viên Tái Bác bị bắn vỡ sọ lão, óc bắn trên mặt đất!

...

Bại quân điên cuồng hét lên, tin tức rất nhanh truyền khắp toàn quân. Thoáng chốc, quân tâm hoàn toàn tán loạn.

- Làm sao có thể?
Hoa Anh và Thư Thiên Hào đang chiến đấu kịch liệt, hai mắt trừng to, không thể tin được.

Rống!

Bất chợt một tiếng long rống, mạnh mẽ nổ vang đập vào lỗ tai hắn. Hắn bất ngờ không kịp phòng bị, thất thủ bị bắt sống!

Chuyện tình trên chiến trường thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Liên quân suốt đêm cường công, không để ý mệt mỏi. Bị Thư Thiên Hào dẫn quân đánh tới, nắm được kẽ hở. Hai đầu đánh lại, liên quân đại bại. Quân sĩ liên quân hoảng loạn, giẫm đạp lên nhau, thương vong nhiều vô kể. Kẻ ngã nhào vào vách núi, hoặc có kẻ hoảng loạn chạy nhầm đường rơi thẳng xuống biển.