Chiêu đao pháp này, tuy rằng chỉ là thượng đẳng, Nhưng vô cùng hiếm lạ, có thể sánh ngang đao pháp Tăng Quang Thiểm Thải. Nó có thể kết hợp với đạo pháp khác, trong nháy mắt bộc phát ra. Nhưng uy lực không cao, toàn bộ chỉ bằng tổ hợp đạo pháp cùng thi triển.
Đoạn Thiên Nhai vô cùng hoảng sợ, không ngờ Sở Vân bạo phát hung mãnh tới như vậy. Hắn từ từ ổn định lại trận tuyến nhưng rơi vào thế hạ phong.
Sở Vân đang muốn tăng thêm ưu thế, nhưng phát hiện yêu nguyên của Túy Tuyết Đao báo nguy, gần như kiệt quệ. Nhất thời lực công kích giảm xuống. - Cơ hội đã tới! Đoạn Thiên Nhai nhạy cảm phát hiện được lực công kích của Sở Vân yếu ớt, khống chế Lam Vũ Hải Mã phi xuống, khởi xướng phản công. - Dựa vào ngươi! Sở Vân vỗ vỗ vào mình Thiên Hồ, dùng Túy Tuyết Đao vất vả ngăn lại.
Thiên Hồ phát uy, bốn đuôi đong đưa phát ra đạo pháp thượng đẳng, ánh vàng, thủy khí tận trời, hỏa quang mười sắc, đất đá cuồn cuồn. Đoạn Thiên Nhai bất ngờ không kịp phòng thủ, Đại Yêu Lam Vũ Hải Mã hắn đang ngồi, rốt cục bị đánh trọng thương. Nguồn: http://Trà Truyện - Ngươi, đây là loại yêu thú gì? Hắn biến sắc, oán hận nhìn Sở Vân cưỡi Thiên Hồ hiên ngang đi giữa không trung. Mà chính hắn cưỡi Lam Vũ Hải Lam gặp bất lợi, không thể truy sát được. - Thật hổ thẹn, không chém được tướng địch. Hắn quay lại thuyền, chắp tay hành lễ, sắc mặt xấu hổ.
Thu được thành công, khí thế dâng trào. Kết quả vẹn toàn, cùng Sở Vân đánh một trận bất phân thắng bại.
Nói là bất phân thắng bại, hay cho Đoạn Thiên Nhai.
Sở Vân đánh lâu dài, hắn dùng khỏe đánh mệt. Nhưng rốt cục vật cưỡi bị trọng thương, nếu như hai người thực sự muốn quyết đấu một phen sống chết, hắn tất không phải là đối thủ của Sở Vân. - Đoạn Tướng Quân, không cần thiết phải tự trách mình, xin mời Tướng Quân đến đây uống chén rượu này. Lần này Tướng Quân chiến đấu không thể không công. Có thống lĩnh mang rượu tới.
Rượu lạnh buốt, Đoạn Thiên Nhai uống một hơi thật sâu sau đó thở dài một tiếng, lại uống thêm không ít.
Chúng tướng im lặng không nói gì.
Bọn họ rốt cục cũng đã nhận thức được chiến lực của Sở Vân. Đại Tướng Đoạn Thiên Nhai hung mãnh như vậy cũng không thể bắt được Sở Vân. Trong chúng tướng có lẽ rất là đối thủ của Sở Vân. - Thực Lực của Trĩ Hổ thật cao siêu, không thể địch lại được. Có lẽ suất toàn lực trực tiếp tấn công mới là cách hay. Có người đề xuất ý kiến nói.
Đoạn Thiên Nhai lập tức nói: - Ngày mai mạt tướng nguyện xung phong, rửa sạch lỗi nhục ngày hôm nay! - Tốt, Đoạn Tướng Quân thật uy vũ! Trữ gia ta nguyện ý tặng tướng quân Tiểu Yêu binh trăm kiện, ba thuyền lương thảo, tăng thêm uy thế tấn công của tướng quân! Thống lĩnh Trữ gia lập tức lên tiếng phụ họa.
Trữ gia hắn không giỏi chiến đấu, nhưng kinh thương quả thực vô cùng rất lão luyện. Vì thế mạnh tay, hiến tặng rất nhiều của cải, lương thực, lập tức khiến quần hùng thêm chút ước ao Đoạn Thiên Nhai xông trận.
Sở Vân quay lại Thiết Lung Đảo, nói với hai phó tướng Kim Bích Hàm và Vũ Đại Đầu: - Hôm nay liên quân bị thiệt hại nhiều, sắp tới tất nhiên sẽ phát động tấn công. Chúng ta cần dựa vào địa thế hiểm yếu để phòng thủ đợi nghĩa phụ kéo đại quân tới, đội quân Nhan Khuyết chặt đứt đường biển. Một khi liên quân thiếu lương thảo, tất nhiên lòng quân sẽ rối loạn. Đến lúc đó đánh trở ra, có thể đại thắng.
Kim Bích Hàm gật đầu, thành thật mà nói, đối mặt với đại quân khổng lồ như vậy, trong lòng nàng tràn đầy áp lực và khẩn trương. - Thiếu chủ nói phải làm như thế nào, chúng ta nguyện làm theo như vậy! Vũ Đại Đầu trả lời hết mực thẳng thắn. Trên thực tế, từ khi Sở Vân chém chết Tàn Lang, giải nguy cho hắn, hắn đã coi Sở Vân là Thư Thiên Hào thứ hai, tuân theo Sở Vân giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Quả thực ngày hôm sau, chỉ có Đoạn Thiên Nhai xung phong suất lĩnh hơn mười chiến thuyền triển khai tiến đánh Thiết Lung Đảo.
Sở Vân suất lĩnh đại quân, dựa vào địa thế hiểm trở phòng thủ, dùng thạch đá, tên nỏ bắn xuống. Chính mình lại xuất chiến khiến cho Đoạn Thiên Nhai không công trở về, thi thể chất đầy trên bãi cát. - Bốn phía Thiết Lung Đảo hầu như đều là vách đá, gần đó có một bãi cát dễ thủ khó công. Quân ta không có binh lực hùng mạnh, e khó có thể công thành. Chỉ có thể chịu chết thôi! Có thống lĩnh cảm thán nói.
Hoa Anh liền cười nói: - Binh pháp có nói, gấp hai tách ra, gấp năm cường công, gấp bội vây khốn. Hôm nay binh lực quân ta gấp bội phần, nên vây khốn bốn phía, leo lên vách núi tiến hành cường công.
Quần hùng nghe vậy, hết thảy sắc mặt trắng bệch. Cường công như vậy, e là tổn thất nghiêm trọng. Bọn họ đều sợ quân lực của mình tổn thất quá nặng. Lúc này dùng mọi lý do thoái thác.
Sau khi tan họp, thuộc hạ bênh vực Hoa Anh nói: - Thiếu chủ nghĩ vậy chính là thượng sách, những người này đều đần độn như trâu!
Hoa Anh lắc đầu, mỉm cười nói: - Trong quần hùng sớm đã có người nghĩ ra kế sách như vậy. Chỉ là sợ bị tổn thất, không dám nói ra mà thôi. Điều ta lo lắng chính là Thư gia đảo phái hạm đội chặn đội thuyền tiếp tế lương thảo của đại quân. Đến lúc đó, khiến cho bọn họ phải tới cường công.
Quả nhiên ba ngày sau, mười hai gia đảo đều thay phiên nhau công kích vài lần, quân sĩ tổn thất vô kể, cũng không thể đánh hạ một mảnh đất Thiết Lung Đảo. Nhận được quân tình truyền đến, tướng lĩnh Thư gia đảo Nhan Khuyết dùng kỳ hạm Ưng Tường Hào ngăn cản lương thực tiếp tế của đại quân. Tướng sĩ liên quân rất nhiều, lương thảo gánh vác trách nhiệm rất quan trọng. Bấy giờ quân lương đã báo động, rốt cục khiến quần hùng phải hạ lệnh cường công.
Bọn họ bao quanh Thiết Lung Đảo, chia ra mười hai ngả, tấn công mãnh liệt. Quân tốt cuồn cuồn nối đuôi nhau không ngừng, rất nhanh đánh hạ chân núi.
Quân đội của Sở Vân bị bao vây, tình thế nghiêm trọng đành phải co cụm lại phòng thủ.
Trong lúc đó hai bên chém giết máu tanh bắn ra tung tóe. Chiến tuyến càng lúc càng căng thẳng, khi thì liên quân vây hãm đẩy mạnh tấn công, khi thì Sở Vân giành lại một phương.
Trên Thiết Lung Đảo còn lại rất nhiều lô-cốt, tiễn tháp... Những kiến trúc này cũng đều là yêu binh. Đóng quân tại đây, trợ giúp rất nhiều cho quân sĩ Thư gia.
Liên quân thương vong nghiêm trọng, mặt trận thế răng lược. Càng lúc càng gian nan.
Cuối cùng, sau ba ngày ba đêm bọn họ tấn công lên lưng chừng núi nhưng cái giá phải trả quá đắt.
Hai ngày sau, bọn chúng lên tới đỉnh núi, binh sĩ tiến vào Thiết Lung thành. - Sở Vân đã bị vây khốn, hôm nay một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, san bằng Thiết Lung thành!
Quần hùng rít gào. Tấn công mấy ngày này, tuy rằng hiệu quả trác tuyệt thế nhưng thương vong cũng vô cùng nghiêm trọng, khiến cho trong lòng bọn chúng rỉ máu.