Cái gì là Bạch Bái, cái gì chứng cớ, người sáng suốt vừa nhìn đều biết, đây là vu oan giá họa. Đây chỉ là một cái cớ. Chẳng qua, có giả dối hơn nữa, cũng sẽ có thế lực nguyện ý "tin tưởng".
Những thế lực này liên kết với nhau, chính là muốn ngăn chặn sự lớn mạnh của Thư gia đảo.
Trong một năm nay, đầu tiên là muối biển, sau đó Bảo thuyền chiến hạm. Thư gia đảo thật sự phát triển quá nhanh. Đã xúc phạm tới nhiều điểm mấu chốt của nhiều thế lực.
Hành động liên kết ngăn chặn này chẳng qua là đến sớm hay muộn. Chỉ là dưới sự trợ giúp của Trữ gia đảo, đã dược dẫn động sớm hơn. - Hiện tại không còn sớm nữa. Trận khảo hạch thứ ba sắp bắt đầu. Sở Vân, biểu hiện của ngươi rất tốt, cũng phải suy nghĩ kỹ hơn một chút. Ta tin tưởng ngươi sẽ có lựa chọn sáng suốt! Bạch Mi đan sư vỗ vỗ vào bả vai Sở Vân, lời nói đầu sâu sắc.
Sở Vân cũng không biết mình quay về nhà ăn như thế nào. Mặc dù hắn là người trầm ổn. Lúc này trong đầu hắn đầy hỗn loạn.
Hơn mười thành đảo cùng liên minh, chỉ để đối phó với Thư gia đảo. Thực lực hai bên chênh lệch thật sự là quá lớn. Đối với Thư gia đảo mà nói, quả thực là tai ương ngập đầu. - Thật không ngờ, đến cuối cùng vẫn không bảo vệ được mọi người trong nhà.. . Sở Vân cười đầy chua sót. Hắn vào sinh ra tử, cố gắng nhiều lần, không thể tưởng được kết quả cuối cùng lại như vậy.
Thủ đoạn của Trữ gia có thể làm lớn như vậy cũng nằm ngoài dự kiến của hắn.
Lúc trước, khi Bạch Bái hiến kế tự mình chịu chết. Ngay cả tánh mạng cũng không giữ, quả nhiên là tự tìm cái chết, không người nào có thể bì kịp với hắn.
Âm mưu này rất tàn nhẫn! - Thật sự không cam lòng. Đi tới bước này, vẫn không chịu buông tha cho ta sao? - Tức giận cũng có thể làm được gì? Đan sư nói rất có đạo lý. Lúc này muốn chống lại, quả thật là hy vọng quá xa vời! - Rất không cam tâm a!
Sở Vân âm thầm nắm chặt hai tay, răn cũng cắn chặt lại. - Thiếu chủ... Nhan Khuyết đi tới, trên mặt vô cùng buồn bã. Tin tức Minh quân tiến đánh Thư gia đảo, đã truyền khắp Thiên Ca Thư Viện. - Sở huynh... Kim Bích Hàm muốn nói điều gì đó để an ủi, chẳng qua lại phát hiện tại lúc này, nói gì cũng không hợp. - Hội trưởng.
Trong lòng các đội viên đều bất an, nhìn về phía Sở Vân.
Sở Vân nhìn tất cả bọn họ, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: - Phải phấn chấn lên! Các ngươi như thế này, có thể đi tranh đoạt vị trí đứng đầu sao? Mặc kệ như thế nào, cố gắng tiến hành trận khảo hạch thứ ba! Hiểu chưa? - Hiểu được!
Các đội viên cùng lớn tiếng hô, sĩ khí rung lên.
Lại trở lại bãi bắn bia, không khí cũng không còn giống với lúc trước.
Ngoài hai đội còn sót lại, đám thư sinh đều đứng ở quanh bãi bắn bia, khe khẽ nói chuyện, nhỏ giọng nghị luận. Thỉnh thoảng chỉ về phía Sở Vân. - Đã nghe chưa? Mười bốn thế lực thành đảo hợp thành minh quân, đang tiến đánh Thư gia đảo. - Lần này làm không tốt, Thư gia đảo sẽ diệt vong.
Ở đài cao trên bãi bắn bia, rất nhiều nhân vật lớn cũng sớm biết được tin tức này, đang trao đổi với nhau. - Người nhà của mình sắp lâm nguy, sự dày vò và đau đớn này sẽ khiến Sở Vân ngươi có biểu hiện thế nào? Giang Hán quốc chủ cảm thấy rất thú vị, trong mắt lóe ra ánh sáng, rất mong chờ đối với biểu hiện tiếp theo của Sở Vân. - Thư gia đảo lâm vào bước đường cùng... Mông Nguyên quốc chủ sờ sờ vào chòm râu quai nón của mình, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Thật sự là trời cũng giúp ta! Đây chính là thời cơ tốt nhất để thu phục Sở Vân.
Tuy rằng hắn bị Sở Vân cự tuyệt một lần, nhưng không chút phật lòng, cũng không chút tức giận. Ngược lại càng thêm coi trọng Sở Vân.
Lúc này, bốn người Hoa Anh, Trữ Y Y, Mã Hữu Tài, Vệ Khiếp dắt tay nhau đi về phía Sở Vân. - Sở Vân, thì ra Bạch Bái chính là tay sai của Thư gia đảo người. Thật sự làm người ta chấn động... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Trữ Y Y cười đẹp đến mức không sao tả xiết. Giờ phút này, tâm tình của nàng sung sướng không từ nào tả nổi.
Mã Hữu Tài cũng cười, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào Sở Vân, giọng điệu tràn ngập trào phúng nói: - Thiếu đảo chủ Thư gia đảo. Chậc chậc, thật sự là đáng tiếc. Rất nhanh sẽ không còn đúng nữa rồi! Sau khi Thư gia đảo bị giết, ngươi cũng chính là một kẻ bình dân thôi. Khó trách hội trưởng này lại luôn quan hệ với Thư sinh bình dân. Thì ra ngươi quả thật đã dự kiến trước! - Sớm biết có ngày hôm nay, hà tất làm trước kia. Hiện tại, có lẽ ngươi cầu xin chúng ta tha thứ, cố gắng làm chúng ta vui vẻ, sau khi chúng ta trở về sẽ nói với gia tộc mình. Nói không chừng, bọn họ có thể rút quân! Aha ha ha! Vệ Khiếp cuồng ngạo cười, tràn ngập ý tứ muốn trả thù.
Hắn cực kỳ hận Sở Vân, hiện giờ thấy Sở Vân thảm hại hơn so với chính mình, ngay cả thế lực sau lưng cũng sắp bị tiêu diệt.
Quả thực cả người cảm thấy sảng khoái tới cục điểm, sự sảng khoái từ trong tâm khảm đi ra. - Với tài năng của ngươi, thật sự là đáng tiếc. Đã không có Thư gia đảo chống đỡ ở sau lưng, một mình phấn đấu... Hoa Anh lắc đầu, tỏ vẻ rất cảm khái. - Có lẽ ngươi có thể đi tìm Mông Nguyên quốc chủ, đáp ứng lời mời của hắn. Chẳng qua Chư Tinh Quần Đảo này, rốt cuộc không phải nơi ngươi có thể tung hoành. - Một đám đê tiện tiểu nhân! Khốn kiếp! Nhan Khuyết tức giận đến mắng to. - Lúc bình thường, sao không thấy các ngươi kiêu ngạo như thế. Không có can đảm, cũng chỉ có lúc này mới có thể ra vẻ.
Sắc mặt Mã Hữu Tài trầm xuống, Vệ Khiếp cũng không thể cười to. - Nhan Khuyết, ngươi chỉ một kẻ bình dân, cũng dám lớn lối trước mặt ta sao? Ngươi có tin hay không, khi ta về đến gia tộc, sẽ tự mình lãnh binh, dùng máu rửa sạch thôn đảo nơi ngươi sinh ra? Giọng điệu Mã Hữu Tài rất hung ác.
Vệ Khiếp cũng hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Khuyết: - Ngươi tính ôm chân Thư gia sao? Chủ nhân nhà ngươi còn phải thất thế, một chó săn như người ở trong này sủa cái gì? - Các ngươi! Nhan Khuyết tức sùi bọt mép, lúc này đã nghĩ muốn xông lên. Không ngờ lại bị Sở Vân đưa tay ngăn lại. - Nói đủ chưa? Nói đủ rồi cút nhanh. Mặt Sở Vân không chút thay đổi, hờ hững lãnh đạm nhìn bốn người.
Trữ Y Y không ngừng cười lạnh, Vệ Khiếp giận tím mặt: - Sở Vân, ngươi quá kiêu ngạo! Ngươi tính làm gì... Ách!
Hắn lớn tiếng kêu gào, bỗng nhiên thấy con ngươi của Sở Vân, giọng nói nhất thời kìm lại, giống như là bỗng nhiên tắc ở trong họng.
Đôi mắt của Sở Vân tối như đêm đen, sâu thẳm như nước hồ, không thấy đáy. Hắn cũng không mở miệng, chỉ đứng ở tại chỗ, coi thường bốn người.