Chí Tôn Vô Lại

Chương 366: Nhược điểm của Tiểu Lôi


"Đây là 'hồi quy hiệu giác', thổi nó lên có thể tìm được đường về nhà." Nia buông chiếc kèn khảm bảo thạch ngũ sắc trong tay xuống, không ngờ đưa cho Tiểu Lôi:" Lôi tiên sinh, xin mang theo nó đi vào. Phía trước chính là kết giới của phụ thần, thân là một ma pháp sư, tại lĩnh vực cấm ma pháp như vậy, ta không thể trợ giúp cho các ngươi điều gì. Ta đã dụng tất cả ma lực còn lại để thổi nó, sau khi các ngươi đi vào, hoàn thành nhiệm vụ…… Nếu xảy ra cái gì ngoài ý muốn ……" Nói đến đây, sắc mặt Nia buồn bã, Tiểu Lôi nhìn ra ánh mắt lo lắng của nàng:" Ngươi chỉ cần thổi chiếc kèn này là có thể tìm được đường về."
Nắm chiếc kèn, ngón tay cảm nhận được bảo thạch cứng rắn lạnh như băng trên kèn, Tiểu Lôi hơi kinh ngạc:" Ngươi vì sao muốn đem thứ này cho ta? Nếu chúng ta gặp chuyện ngoài ý muốn, đứng ở lập trường của ngươi, thuộc loại cùng chúng ta đối địch, ngươi nên hi vọng chúng ta bị nhốt bên trong chứ. Ngươi cho chúng ta thứ này……"
"Lôi tiên sinh, thỉnh chú ý ngôn từ của ngươi." Sắc mặt Nia trầm xuống:" Ta là tinh linh kiêu ngạo! Một tinh linh kiêu ngạo, khinh thường các sự tình đê tiện theo như lời của ngươi. Tinh linh, cho dù đối với địch nhân, cũng chỉ biết dùng thủ đoạn chính đại quang minh."
Tiểu Lôi gật đầu, trong lòng hắn đối này tinh linh mỹ nhân rất có hảo cảm, trầm ngâm một chút, lộ ra nụ cười ôn hòa, nói:" Nia đại sư, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào, ta sẽ quý trọng tình hữu nghị của ngươi. Ta cũng sẽ không nguyện ý cùng tinh linh tộc đối địch."
Bất quá Nia cũng không thay đổi sắc mặt…… Tiểu Lôi nghĩ đến, đại khái là câu "Chủng tộc đồng tính" đã đắc tội rất sâu với nàng.
Đem chiếc kèn giắt vào eo, Tiểu Lôi đi nhanh về phía trước.
Trong không khí một vòng gợn sóng chậm rãi khuếch tán, Tiểu Lôi chỉ cảm giác mỗi bước của mình, không khí trước mặt đều nhanh chóng phân khai, phảng phất một bước tới phía trước liền vượt qua khoảng cách khó có thể tưởng tượng ……
Cuối cùng, thân ảnh của hắn lấp lánh một hồi, biến mất trong không khí.
Phía sau, Nia nhìn Tiểu Lôi tiêu thất, chậm rãi thở dài. Nàng khoanh chân ngồi xuống đất, nhìn lên thiên không, vẻ mặt thành kính, cặp mắt xinh đẹp lộ ra vài phần phức tạp:" Phụ thần vĩ đại, xin người đừng từ bỏ con dân của người……"
Tiểu Lôi chỉ cảm giác mình giống như đang ngồi trên máy bay, cơ thể hắn tựa hồ đang bị hút vào một lỗ đen, cơ thể nhanh chóng bị đè xuống, hắn thử khống chế cân bằng. Nhưng lại mơ hồ cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại áp chế pháp thuật của hắn, làm hắn ngay cả một thuật phi hành đơn giản nhất cũng không thể thi triển …… Đương nhiên, hắn không ngu xuẩn đến ép buộc dùng pháp lực đối kháng loại áp chế này. Mà là thuận theo tự nhiên, cơ thể cố chịu quay cuồng trong lỗ đen.
Cũng không biết qua bao lâu, phảng phất chỉ có vài giây, cũng phảng phất đã qua một trăm năm, Tiểu Lôi đã đáp xuống mặt đất, hắn lúc này mới mở mắt, đánh giá tình hình chung quanh.
Hắn rõ ràng nhớ rõ, vừa rồi mình còn đang ở trong hoang mạc rộng lớn, mà hiện tại mở mắt, lại phát hiện đã ở trong một hoàn cảnh kỳ quái.
Nói như thế nào đây…… Nơi này dường như là một quảng trường hình tròn của Hy Lạp cổ đại, giống như trung tâm Olympia, lại hình như là đấu trường. Đưa mắt nhìn lại, chung quanh đều là khán đài cao lớn hình tròn, trống trải mang theo vài phần quỷ dị.
Dưới chân là mặt đất cứng rắn, Tiểu Lôi thử vặn người, phát hiện vài phần kỳ diệu……
Nói như thế nào đây, hết thảy nơi này, phảng phất so với tình huống bình thường chậm vài phần…… Hắn vừa nhấc chân nhấc tay, tựa như là biến thành động tác quay chậm, cả không gian, thời gian, tốc độ đều bị điều chỉnh chậm lại vài phần……
Tiểu Lôi cảm thấy có phần không quá thích ứng, hơi nhíu mày, lúc này, lại nghe thấy được thanh âm phía trước vang đến.
"Tiểu Lôi, ngươi cảm thấy không thoải mái sao?" Nói ra những lời này, không ngờ là một thanh âm ấm áp, mang theo đôi chút mơ hồ ôn nhu, càng làm cho Tiểu Lôi kinh ngạc, là dùng trung văn để nói!
Ánh mắt Tiểu Lôi bỗng nhiên cẩn thận nhìn chăm chăm phía trước, lại phát hiện dưới khán đài hình tròn, có cửa đá cao lớn, lúc này cửa đá chậm rãi mở ra, từ bên trong chậm rãi một nhân ảnh mảnh khảnh đi ra.
Từ xa nhìn lại, mái tóc dài của người này tung bay, áo trắng toát, tóc đen như mây, đôi tay nhẹ nhàng giơ lên, chậm rãi quấn lại búi tóc, lại mang theo phong hoa vô tận, trên khuôn mặt lấp lánh quang huy thánh khiết, phảng phất xuân phong ấm áp.
Chỉ nhìn qua như vậy, không thể thấy rõ bộ dáng của nàng, nhưng người ta vẫn bị nàng hấp dẫn!
Người này đi tới, phong hoa tuyệt thế khó có thể miêu tả, làm trong lòng Tiểu Lôi không khỏi cảm thấy một sự thân cận quen thuộc, lại khó có thể kháng cự ……
"Ngươi……"
Hắn mấp máy môi, trong mắt hiện lên một tia kỳ dị, mơ hồ có vài phần kích động không thể ức chế! Nữ nhân này rõ ràng là mình chưa bao giờ gặp qua, nhưng lại vẫn quen thuộc như vậy! Loại cảm giác phức tạp lần lượt thay đổi, làm trong lòng Tiểu Lôi nhất thời sinh ra vài phần ngỡ ngàng!
Thân ảnh như vậy, phảng phất là từng thấy qua trong mộng ……
Nữ nhân đã đi đến phía trước Tiểu Lôi, đôi tay như ngọc ngà đưa tới, chậm rãi vuốt ve đầu Tiểu Lôi, dường như mang theo một loại quang huy mẫu tính (ánh sáng của người mẹ). Ánh mắt Tiểu Lôi ngỡ ngàng, từ nội tâm cảm thấy một loại cảm giác vui mừng, chỉ cảm thấy đôi tay vuốt ve trên tóc mình, ấm áp khó tả, trong nháy mắt như vậy, hắn không ngờ sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, phảng phất hi vọng giờ phút này cứ như vậy vĩnh viễn dừng lại, không chấm dứt……
"Tiểu Lôi……" Nữ nhân kêu một tiếng ôn hòa, thanh âm làm Tiểu Lôi thầm run lên, sinh ra một cảm giác vô cùng thân cận, thậm chí là tay đối phương đã chạm tới mặt hắn, hắn cũng không nhận thấy, ngược lại tự nghiêng đầu, đón lấy bàn tay ấm áp của đối phương.
Cơ hồ là hoàn toàn tự nhiên, trong lòng hắn lập tức hiện ra hai chữ! Đây là hai chữ cả đời Tiểu Lôi chưa bao giờ có thể gặp qua, nhưng lại là từ thời thơ ấu của hắn đã mơ hồ giấu thật sâu trong mộng, giấu ở đáy lòng, một bí ẩn sâu thẳm!
Bí ẩn khắc sâu như vậy, ngay cả người thân cận nhất đối với hắn, tỷ như Diệu Yên, cũng chưa từng nói qua.
"Người……" Môi Tiểu Lôi hơi run rẩy, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt lấp lánh ánh sáng khác thường:" Mẹ…… Mẹ ……"
Đúng vậy. Chỉ có tại thời khắc này, hắn mới đột nhiên minh bạch.
Nữ nhân trước mắt này, hắn quen thuộc, đích thật là quen thuộc! Bởi vì tại thời niên thiếu của hắn, không biết bao nhiêu lần, hắn từng gặp cảnh tượng như vậy trong mộng, thân ảnh và vuốt ve ôn nhu như vậy.
Đối với Tiểu Lôi mà nói, mẹ, là một tồn tại quá mức xa xôi. Hắn thậm chí chưa từng được gặp mẹ, chưa từng biết hình dáng mẹ mình thế nào!
Mặc dù hắn đùa giỡn với đời, mặc dù hắn lỳ lợm, nhưng cho dù là kẻ bất kham, mỗi khi vương vấn trong mộng, hắn cũng từng không biết bao nhiêu lần mộng gặp được người mẹ của mình!
Nếu nói cuộc đời này của Tiểu Lôi, trong lòng còn có cái gì thiếu thốn…… Đối với hắn mà nói, bản lĩnh thiên hạ vô địch, tình yêu trân quý, hồng nhan tri kỷ, bạn tốt sinh tử, cuộc sống tiêu dao, hết thảy hắn tựa hồ đều đã có.
Mà duy nhất chỉ có thân tình như vậy, tình yêu của mẹ, lại là thứ hắn vĩnh viễn cũng không thể tìm được!
Đây là thiếu thốn giấu thật sâu ở đáy lòng của hắn, hắn cũng thường xuyên mộng như vậy, nhưng sau khi tỉnh mộng, hắn lại lựa chọn vẫn đem ý niệm phức tạp như vậy giấu trong đáy lòng. Không thổ lộ với bất luận người nào.
Cũng chỉ có giờ khắc này, tâm thần Tiểu Lôi chân chính thất thủ!
Cho dù đối mặt địch nhân cường hãn, đối mặt khảo nghiệm sinh tử kịch liệt nhất, đối mặt tuyệt cảnh đáng sợ nhất, Tiểu Lôi đều có thể bảo trì tâm tính ổn định, đều không có một tia tâm linh rối loạn. Nhưng tại giây phút này, đối mặt thiếu thốn lớn nhất trong cuộc đời, cứ đặt ở trước mặt như vậy, trong giấc mộng lớn nhất của cuộc đời, cứ như vậy xảy ra trước mặt, hắn cuối cùng mất đi bình tĩnh!
Bàn tay kia đã chạm tới khuôn mặt Tiểu Lôi, trong lòng hắn kích động, thậm chí khóe mắt đã lưu lại một giọt nước mắt, trong lòng hắn trào ra một kích động khó có thể ức chế, phảng phất thầm nghĩ thả người vào cánh tay ấm áp này mà khóc rống một hồi. Cơ thể hắn, bình sinh lần đầu tiên, tựa như run rẩy như một chiếc lá rụng.
Tại lúc này, nội tâm Tiểu Lôi đã có chút mê man. Hắn thậm chí đã mất đi một bộ phận lý trí.
Từ sâu trong thâm tâm, phảng phất như có một tia lý trí còn đang nhắc nhở hắn, đang cảnh cáo hắn, hết thảy sự việc phát sinh quá mức quỷ dị! Vì sao giấc mộng của mình lại đột nhiên phát sinh trước mắt? Trong cảnh tượng quỷ dị này nhất định có điều cổ quái!
Nhưng xúc động không thể ức chế lại làm hắn cơ hồ cam tâm tình nguyện trầm mê trong đó……
Đích xác, đối mặt hết thảy trước mắt, quả thực khó làm cho người ta tỉnh táo. Giấc mộng cuộc đời, đột nhiên lại xảy ra trước mắt, mặc dù biết rõ đây có thể là giả dối, nhưng cũng đủ làm cho người ta khó có thể dứt bỏ.
Lúc này Tiểu Lôi chính là như thế, lý trí nội tâm hắn đã cảm thấy hết thảy không ổn…… Nhưng đối với loại ôn tình mê luyến, khiến cho hắn sản sinh một loại ý tưởng kỳ quái, tựa hồ cảnh tượng trước mắt, chỉ muốn có thể kéo dài một phút cũng tốt rồi.
Không thể không thừa nhận, nữ tử trước mặt này, quả thực là giống như người mẹ trong mộng của Tiểu Lôi. Bởi vì Tiểu Lôi cho tới bây giờ chưa từng được gặp mẹ, cho nên hình tượng xuất hiện trong mộng của hắn, thường thường là đem vài bộ phận nữ tính đẹp nhất ở chung quanh đã gặp tổ hợp lại.
Đây là hình thành hình tượng "Mẫu thân" hoàn mỹ trong mộng của hắn, có loại tuyệt đại phong hoa của Diệu Yên và Tiên Âm, lại có ôn nhu của Tiểu Thanh và Lâm San San, hết thảy hết thảy, đều hoàn mỹ như vậy.
Mà lúc này, bàn tay ấm áp đã từ khuôn mặt Tiểu Lôi trượt xuống đầu vai, dần dần nhẹ nhàng đặt trên ngực hắn.
Khi bàn tay ấm áp đặt trên ngực, Tiểu Lôi đã ý thức được vài phần không ổn, nhưng lúc này, thanh âm ấm áp đã lại khai mở tâm thần hắn. Hắn từng vô số lần ảo tưởng mình có thể giống như người khác, có cơ hội ở trong lòng mẹ hưởng thụ ôn tình đẹp nhất nhân gian, mà lúc này, tại sao hết thảy phát sinh, so với mộng cảnh càng chân thật đẹp đẽ gấp trăm lần?
Khi một tia lý trí cuối cùng của Tiểu Lôi cũng dần dần bị chiếm đoạt, đột nhiên trước ngực truyền đến một cơn đau đớn! Sau đó hắn nặng nề hừ một tiếng, cơ thể run lên, liên tục lui lại bảy tám bước, sắc mặt vàng như giấy, há mồm oa một tiếng, phún ra một ngụm máu. Cơ thể lảo đảo, chậm rãi quỵ một chân trên mặt đất.
Cúi đầu nhìn lại, bên trái ngực Tiểu Lôi đã xuất hiện một vết thương to bằng nắm tay, vết thương đã xuyên thủng thân thể hắn! Máu tươi đã nhiễm hồng nửa bên người của hắn! Nữ nhân giống như mộng ảo trước mặt, nụ cười ấm áp trên mặt, đột nhiên biến thành vẻ mặt dữ tợn, bàn tay ấm áp, bất ngờ nắm một thứ gì đó ròng ròng máu tươi, thứ đó vẫn còn đập từng nhịp, không ngờ là một trái tim!!
Miệng Tiểu Lôi phun từng ngụm máu, cơ thể cơ hồ đã lảo đảo muốn ngã gục, nữ nhân trước mặt cười gằn. Đem trái tim chậm rãi đưa đến bên miệng, đột nhiên há miệng, cắn một miếng……
"A!" Tiểu Lôi cơ hồ ức chế không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Mặc dù trái tim này đã ly khai thân thể hắn, nhưng phảng phất đối phương cắn một miếng, hắn lại có thể cảm thấy cơ thể đau nhức! Loại đau nhức này, dường như làm ngay cả bắp thịt trên mặt hắn cũng bóp méo!
"Đáng thương…… Đáng thương……" Thanh âm nữ nhân phảng phất trong âm u:" Ngươi đã rất cường đại…… Nhưng vì sao cường giả cường thịnh đến đâu, cũng đều có nhược điểm ……"
Nàng ta nhẹ nhàng vươn một cánh tay khác:" Đem linh hồn của ngươi giao cho ta đi…… trong lòng ta, ngươi sẽ tìm được sự an nghỉ vĩnh cửu."
Nói xong. Nàng ta đã bước tới Tiểu Lôi, bàn tay hết sức nhỏ, nhưng lại mang theo một sự nguy hiểm quỷ dị!
Tiểu Lôi thở gấp, cơ thể hắn tựa hồ đau đến mức không cử động được, cúi gục đầu, một tay gắng sức bịt lỗ thủng trên ngực. Lại tựa hồ không thể ngăn máu tươi đang chảy, khóe miệng hắn còn đang không ngừng rỉ máu, đợi cho nữ nhân này đi đến trước người hắn, Tiểu Lôi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một nụ cười thê lương.
"Ngươi còn có chuyện gì muốn nói sao?" Thanh âm nữ nhân vẫn ấm áp, giống như Tiểu Lôi vẫn đang trong mộng cảnh:" Ngươi không phải vẫn mơ có một ngày như trong giấc mộng sao? Hiện tại, giấc mộng ngươi đã có thể thực hiện. Ngươi có thể an tĩnh trong lòng ta."
"Khụ khụ…… Khụ khụ khụ khụ……" Tiểu Lôi đột nhiên ho khan kịch liệt, hắn càng ho càng dữ dội, phảng phất như đã không thể kìm nén, lập tức hắn đột nhiên cười rộ lên điên cuồng, theo tiếng cười phong cuồng, vẻ ngỡ ngàng trong mắt hắn từng phần được giải khai, trở lại tỉnh táo.
Tiểu Lôi thở gấp ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân trước mặt:" Ngươi muốn giết ta sao?"
Không trả lời, nữ nhân đã vươn tay, điểm xuống mi tâm Tiểu Lôi. Ngón tay nàng ta hết sức thon dài, lại mang theo một loại khí tức tử vong.
Đột nhiên, bàn tay nàng ta tới được một nửa, rồi ngừng lại! Một bàn tay khác đã nắm lấy cổ tay nàng ta, sau đó cố gắng kéo giật lại!
Tiểu Lôi chậm rãi đứng dậy, hắn thở gấp mặc dù cũng rất dồn dập, lại dần dần bình tĩnh, ánh mắt hắn hiện lên một tia mê man kỳ dị, lập tức thở dài:" Như vậy đã muốn giết ta sao? Ngươi đừng nghĩ quá đơn giản."
Hắn nắm cổ tay đối phương, ngón tay chậm rãi bóp chặt lại, trên mặt nữ nhân lộ ra vẻ đau đớn và kinh hoảng. Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng:" Rất ngạc nhiên sao? Ta vì sao hiện tại lại tỉnh táo được?"
Hắn nhìn nữ nhân, nhìn khuôn mặt vô số lần xuất hiện trong mộng cảnh, không khỏi suýt nữa lại mất hồn, lập tức nghiêng đầu, nghiến răng nói:" Ta vừa rồi đích xác thiếu chút nữa mất hồn, đáng tiếc, may mắn ta tu luyện coi như đến nơi đến chốn…… Nếu không, hắc hắc…… dạng cao nhân gì ta đều kiến thức qua, cường giả cường hãn bao nhiêu đều không thể đánh bại ta. Lại chết ở một thứ nhỏ nhoi gì đó trên tay ngươi như vậy, chẳng phải là nhức đầu lắm sao?"
Ánh mắt hắn dần dần trở nên lợi hại, lạnh lùng nhìn chăm chăm nữ nhân trước mặt:" Ta nói đúng không? Thứ gì đó của ngươi …… Ác Mộng!"
Nhìn vẻ mặt đối phương dần dần kinh hoảng, Tiểu Lôi lạnh lùng nói:" May mắn ta vừa rồi còn lưu lại một phần ý thức tỉnh táo cuối cùng, ta đột nhiên nhớ tới, Thần tộc còn có một loại ma thú kỳ quái, chính là loại có thể làm lạc lối tâm linh con người, tiểu yêu quái tạo thành mộng cảnh …… Ác Mộng! Hừ, bất xảo chính là, ta còn có may mắn đã được thấy qua Ác Mộng mấy ngàn năm dưới một dòng sông băng. Chỉ bằng một tiểu mộng yêu ngươi, cũng muốn giết ta?"
Thanh âm nữ nhân không hề có nửa phần ấm áp, đã mơ hồ mang theo vài phần thê lương:" Ngươi…… Ngươi vừa rồi không phải đã……"
"Vừa rồi……" Hồi tưởng cảnh tượng vừa rồi, trong mắt Tiểu Lôi hiện lên một tia mê luyến, lập tức lắc đầu:" Ta đích xác rất mê luyến loại cảnh tượng này. Ngươi rất lợi hại, không ngờ có thể chuẩn xác cảm ứng được nhược điểm duy nhất trong sâu thẳm tâm linh của ta …… Đây là bản lĩnh ác mộng đặc thù của các ngươi sao? Hừ…… Nếu không phải tinh thần lực của ngươi so với ta kém quá xa, ta có lẽ thật sự đã chết ở trong tay ngươi."
Thở dài, Tiểu Lôi chậm rãi nói:" Vừa rồi ta đích xác rất quyến luyến loại cảnh tượng ấm áp này. Cho nên, ta rõ ràng biết hết thảy đều là giả, lại không ngờ có gan không thể tự kềm chế cảm giác."
Nữ nhân lộ vẻ kinh hãi:" Ngươi…… Ngươi nói, ngươi cố ý bị ta mê hoặc?"
"Không thể nói là tự nguyện. Chỉ có thể nói là không muốn bỏ qua." Tiểu Lôi cười lạnh:" Bất quá ta thật sự rất cảm tạ ngươi, ta thật sự rất muốn cảm thụ một mộng cảnh ấm áp như vậy, ngươi đã thực hiện cho ta …… Để thực hiện một giấc mộng, ta nhổ vài ngụm máu cũng chẳng sao. Bất quá là bị một vết thương nhẹ, phun ra chút máu mà thôi, ta cảm thấy rất đáng. Ít nhất tại một khắc vừa rồi, ngươi thật sự làm ta cảm giác được hạnh phúc……"
Ngón tay Tiểu Lôi xiết chặt lại một chút, Ác Mộng đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, trong nháy mắt, hình dáng nó đã nhanh chóng biến hóa. Đứng trước mặt Tiểu Lôi đã không phải một nữ nhân phong hoa tuyệt đại trong mộng ảo, mà là một ma thú Ác Mộng!
Loại tiểu quái vật này thân người rất cao, gần hai thước, toàn thân đen đúa, thân hình tựa hồ cũng không lớn. Lại phảng phất bị bóp méo thành một tạo hình quái dị, tựa hồ xương cốt toàn thân nó đều là mềm mại, lại tựa như nó căn bản là không có xương, phía dưới hai cánh tay là một lớp thịt dày. Toàn thân đều là lông dài màu đen, có vẻ cực kỳ xấu xí. Tối trọng yếu chính là, đôi mắt nó rất nhỏ. Trong mắt thậm chí không có đồng tử! Mà trên trán nó lại có một lỗ thủng rõ ràng! Tiểu Lôi biết, đây là chính là con mắt thứ ba của Ác Mộng, cũng chính là tâm linh chi nhãn trong truyền thuyết!
Ác Mộng chính là dựa vào tâm linh chi nhãn để phóng thích tinh thần lực mê hoặc đối thủ, làm đối thủ lạc trong mộng cảnh, rồi tự mình giết chết!
Dựa theo trí nhớ của Tiểu Lôi, khi Phoenix giới thiệu các loại quái vật, từng nói qua, một Ác Mộng thành niên tinh thần lực phi thường cường đại! Mà nếu có vài Ác Mộng cùng một chỗ, đồng thời công kích một địch nhân, cho dù đối thủ là một vị thần linh, cũng không thể chống cự lực công kích cường đại của Ác Mộng!
Bất quá may mắn, quái vật Ác Mộng chỉ thích độc cư, không phải là động vật quần cư.
Loại sinh vật cường đại như vậy, cũng là do Thần tộc Olympia sáng tạo ra.
Thật không hiểu nổi, bọn họ sáng tạo ra loại sinh vật cường đại nguy hiểm làm gì? Chẳng lẽ không sợ người của mình bị hại sao?
Bất quá lập tức Tiểu Lôi hiểu ngay: Nhân loại cũng chẳng phải như thế sao? Nhân loại cũng không phải điên cuồng chế tạo các loại vũ khí nguy hiểm mà cường đại sao? Vũ khí do nhân loại chế ra, cũng đủ hủy diệt chính nhân loại cả vạn lần!
Nhìn Tiểu Lôi nâng tay, Ác Mộng thét lên:" Vì sao ngươi còn có thể cử động! Tim ngươi đã bị ta khống chế!!"
Tiểu Lôi nhìn nhìn lỗ thủng trên ngực:" Tim của ta? Hừ…… thứ này sao, ngươi đương nhiên không thể hiểu."
Buồn cười!
Tiểu Lôi là ai? Là cấp bậc thần tiên của Đông phương! Hắn tu luyện chính là kim thân tựa như của thần phật! Thân thể sớm đã có thể tự sinh! Đừng nói móc tim hắn ra, cho dù đem nội tạng hắn lấy ra ngoài, hắn cũng có thể sinh ra cái mới!
"Ngươi muốn giết ta sao?" Ác Mộng phát run, đột nhiên ngữ khí trở nên giảo hoạt:" Hoặc là, ngươi có thể hạ sát thủ với người yêu thương nhất của ngươi sao?"
Nói xong những lời này, đột nhiên nó lắc người biến thành một bé gái đáng yêu, giọng nói lí nhí bộc lộ đau đớn vô hạn:" Ba ba…… Ba ba…… ba muốn giết con sao?"
Tiểu Lôi ngẩn người, trước mặt không ngờ lại là hình dáng của Bảo Nhi!
Mặc dù rõ ràng biết đây là Ác Mộng biến hóa ra, nhưng cho dù là trong lòng rất minh bạch, muốn Tiểu Lôi hạ sát thủ đối với hình dáng của con gái bảo bối, trong lòng hắn cũng rất khó thích ứng.
Mà Ác Mộng còn chưa dừng tay, nói xong, lại biến thành Diệu Yên, sau đó là Tiên Âm, Tiểu Thanh, Kha Nhi, Lâm San San…… Không ngừng biến hóa thành những người thân của Tiểu Lôi. Dùng các loại ngữ khí bất đồng kêu xin ai oán.
Ánh mắt Tiểu Lôi dần dần tức giận, đột nhiên rống to một tiếng:" Đủ rồi!!!!!"
Thanh âm hắn giống như mưa bão gào thét, ngữ khí lạnh như băng:" Ta thống hận nhất là người khác lấy người nhà ra uy hiếp ta!! Ngươi tự tưởng rằng mình rất thông minh sao? Nếu ngươi vừa rồi cầu xin tha thứ, ta có lẽ thật sự tha cho ngươi một mạng! Hiện tại …… Ngươi không ngờ dám dùng tình cảm của ta ……" Nói đến đây, hắn cắn răng, uy nghiêm nói:" Ngươi chọc giận ta! Tiểu gia rất tức giận…… hậu quả rất nghiêm trọng……"