Chí Tôn Vô Lại

Chương 06: Phiên kiểm bất nhận nhân (Trở mặt không nhận người)


Tiền là thứ đang yêu, một vạn tệ là một thứ cực kì đáng yêu, mà thứ càng đáng yêu hơn cả một vạn tệ, chính là hai vạn tệ!
(Tiểu Lôi ngữ lục)
o0o
Căn phòng này bên trong khoảng mười mấy mét vuông. Chỉ thấy bốn góc phòng có bốn lò sưởi đang cháy hừng hực, bốn chiếc kim cương linh treo ở bốn góc, bên dưới có buộc một đạo linh phù. Cũng không biết là làm thành trận pháp gì nữa.
Chỉ là cho dù bốn góc tường có bốn cái lò sưởi, nhưng trong phòng vẫn lạnh đến kinh người. Chỉ thấy trên trần nhà treo một tấm chiêu hồn kính, trên mặt không biết là dùng loại chữ gì viết thành mấy hàng ấn kí của phật môn chính tông, dưới ánh lửa trong căn phòng, ấn kí kia ẩn ẩn phát tán ra một chút kim quang.
Bên dưới chiêu hồn kính, chính là một cái giường lớn. Ngoài ra, trong phòng không có gì khác.
Tiểu Lôi theo sự ra hiệu của Điền Chấn, bước tới gần hai bước, lúc đó mới nhìn thấy trên giường có một bạch y thiếu nữ đang nằm.
Mái tóc đen dài, bờ vai nhỏ nhắn. Khuôn mặt má lúm đồng tiền hoàn toàn không có khuyết điểm, da dẻ mịn màng mềm mại, trắng hồng, không có lấy nửa điểm xanh xao; đôi mắt khép lại, ẩn dưới hai hàng lông mi dài, dường như nhìn vào làm cho người ta phải đau tim. Cái miệng nhỏ đỏ thắm, nếu như mỉm cười, cũng không biết sẽ xinh xắn, yêu kiều như thế nào nữa, chỉ là lúc này cái miệng đang mím chặt, một hàm răng nhỏ trắng như ngọc cắn nhẹ vào môi trên, giống như cô ta đang phải chịu đựng nỗi thống khổ vô hạn.
Chỉ riêng một khuôn mặt này, đã có thể coi là một mỹ nhân "khuynh quốc khuynh thành, yên thị mị hành*". Tiểu Lôi không kiềm chế được tâm thần bị thu hút, mắt nhìn tiểu mỹ nhân giống như đang chịu thống khổ, sắc mặt hắn cũng có chút trầm mặc, trong lòng tự nhiên nảy sinh mấy phần thương xót.
Nhìn xuống phía dưới, trên người khoác một cái áo dài màu trắng, thân hình nhỏ bé yếu đuối cực kỳ đầy đặn, tiểu yêu căng đầy không thể hiện sự ốm yếu, đặc biệt là cái cổ trắng như tuyết, đẹp như thiên nga.
Lại còn có…ực…chính là bộ ngực nhô cao… ực… điều này, không phải là khoa trương, bất quá dùng mắt cũng nhìn ra tuyệt đối là áo nịt cỡ D. Hắc hắc, loại thuật nhìn người này không phải là do lão hỗn đản Ngô Đạo Tử truyền thụ, mà chính là Tiểu Lôi tiểu gia sau khi nhìn qua vô số lần, kết tinh vô số tinh hoa mới "thần thông đại thành", tu luyện thành "quan nữ thần thuật" đến đẳng cấp vô thượng này!
Biết rõ Điền Chấn đang ở bên cạnh dò xét, Tiểu Lôi cũng không dám nhìn nhiều, sau khi nhìn kĩ hai lần, lúc đó mới quay đầu nhìn Điền Chấn, nói: "Đây là…"
"Đây chính là tiểu nữ!" Điền Chấn nhìn ái nữ nằm trên giường, trên mặt lộ ra biểu tình thống khổ, sau đó nặng nề nói: "ta có mấy đối thủ lợi hại, ba ngày trước tập kích tiểu nữ, sau đó nó liền trở thành tình trạng như thế này. Hôn mê ba ngày liền chưa tỉnh, chỉ là toàn thân rất lạnh. Lúc đầu, người bình thường cũng đều không thể tới gần người nó, sau đó ta mời đến một vị đắc đạo cao tăng, vị cao tăng kia cho biết tiểu nữ bị đối phương dùng một thủ đoạn đặc biệt làm hại. Nhưng mà vị cao tăng kia đối với tà pháp cao siêu như thế này cũng hoàn toàn bó tay, chỉ đưa cho hai đôi kim cương linh, một tấm chiêu hồn kính, nói rằng có thể trong vòng năm ngày giữ cho hồn phách của tiểu nữ không tán. Lại nói ta phải nhanh chóng tìm kiếm huyền môn cao nhân đến cứu giúp…". Nói xong, đôi mắt tràn đầy hi vọng nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi sắc mặt ngưng trọng, hắn lúc vừa mới bước vào căn phòng, đã cảm thấy một loại khí tức âm độc cực kỳ tà ác lưu chuyển. Hàn khí này làm cho hắn da thịt hắn bên ngoài nổi da gà, lập tức bề mặt da hơi hơi xám lại, hiển nhiên đây là một loại tà pháp rất lợi hại.
Trầm mặc một lúc, hắn mới nhìn lại tiểu nữ Điền gia đang nằm trên giường, trong lòng than một tiếng, tiểu cô nương xinh đẹp này, không nên chết sớm a.
Ngẫm nghĩ, hắn mỉm cười nói: "Điền tiên sinh trước hết không cần phải lo lắng như vậy, ta mặc dù không biết phương pháp giải cứu, nhưng mà ta tinh thông thuật xem tướng, nhìn tướng mạo của Điền tiểu thư, không phải là người phúc mỏng, càng không phải là tướng chết yểu. Người tốt thì tự nhiên có trời giúp".
Điền Chấn lộ ra mấy phần vui mừng, vội vàng nói: "Vậy Tiểu Lôi tiên sinh xem có biện pháp nào không?"
Tiểu Lôi lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thế này vậy, ta phải kiểm tra kỹ một lúc mới được. Ân… Điền tiểu thư cuối cùng là thế nào mà biến thành thế này vậy, mời Điền tiên sinh kể ra chi tiết".
Điền Chấn im lặng một lúc, dường như tương đối sầu muộn, lúc này mới thở ra một hơi, kéo Tiểu Lôi tiến đến bên giường, nhẹ nhàng cầm một tay của nữ tử đang hôn mê lên, nhẹ nhàng gỡ bàn tay của cô ta ra, hạ giọng nói: "Mời tiên sinh xem!"
Chỉ thấy trên cánh tay nhỏ nhắn như ngọc, trong lòng bàn tay được che bởi một tấm hoàng sắc linh phù, sau khi lấy ra, chỉ thấy một vết thương đỏ bầm! Vết thương kia cực kỳ gọn ghẽ, giống như là dùng một vũ khí sắc bén nhẹ nhàng cắt vậy. Chỉ là miệng vết thương rất kỳ quái, Tiểu Lôi vừa nhìn một cái, đã nghe thấy Điền Lôi nói: "Vết thương này đã ba ngày rồi, vô luận dùng biện pháp gì, đều không thể làm lành miệng vết thương, thuốc gì cũng không có tác dụng, chỉ có không chảy máu nữa".
Tiểu Lôi nhíu mày, trong lòng nghĩ rằng chỉ sợ máu trong người cô ta đều bị đông cứng rồi, làm sao mà chảy ra được chứ?
Trong lòng thoáng động, nhẹ nhàng dùng ba ngón tay bắt mạch cho tiểu nữ Điền gia, chỉ là ngón tay vừa mới tiếp xúc với da thịt của cô ta, Tiểu Lôi không kìm được phát ra một tiếng kinh hô, nhanh như điện lùi ra sau!
Nguyên là vừa mới chạm vào da thịt của đối phương, chỉ cảm giác đầu ngón tay đau như bị kim chích! Cũng không biết là lực lượng quái dị nào, sai khiến khí tức cực kỳ âm độc xâm nhập vào theo lỗ chân lông!
"Ài, nó sau khi bị thương, không có ai dám chạm vào người của nó. Điều này…" Điền Chấn đường đường là một nam tử, vầng trán cau lại u buồn, trong mắt dường như ươn ướt, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ thương xót nữ nhi này.
Tiểu Lôi thở dài một tiếng, hắn đi theo lão thần côn Ngô Đạo Tử tu luyện nhiều năm, tự nhiên học được một chút bản lĩnh, không giống với mấy tên giang hồ phiến tử ngoài kia. Hắn nhìn Điền Chấn một lúc lâu, hạ giọng nói: "Thành hay không thành, ta cũng không thực sự dám chắc, nhưng mà có thể thử qua".
Điều Chấn tức thì tăng thêm ba phần hi vọng, nói chắc chắn: "Nếu như có thể cứu sống tiểu nữ, ta nguyện sẽ cảm tạ trọng hậu!"
Tiểu Lôi thở dài, sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng thì xao động không thôi, đây đúng là một vụ làm ăn lớn a! Điền gia có tiền có thế, lần này không biết nên bắt chẹt ông ta bao nhiêu đây? Ân, thúc thúc nói năm sau tiền thuê nhà sẽ tăng lên, có lẽ bắt chẹt ông ta mười vạn, tám vạn cũng không vấn đề gì? Ân, cũng không biết Điền gia có mấy nhi nữ đây, nếu như chỉ có một cô con gái độc nhất này, có lẽ phải xem xét tăng thêm ít tiền a…
Nghĩ đến đó, hắn hít một hơi dài, huyền môn nội tức trong phiến khắc đã lưu chuyển toàn thân, lúc đó mới bài trừ được tạp niệm trong lòng, ngưng thần xuất ra ba ngón tay, hướng đến cổ tay của nữ tử Điền gia.
Hắn lần này đã có chuẩn bị, mặc dù đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc da thịt của đối phương là lập tức cảm thấy đau đớn, nhưng nhờ có huyền môn tâm pháp bảo vệ tâm thần, cũng không có cảm giác khó chịu. Chỉ từ từ truyền qua một ít lực đạo nhu hòa vô hình.
Lực đạo này không phải là võ công nội lực gì, mà là một loại kì quái tâm pháp hắn cùng lão hỗn đản Ngô Đạo Tử tu luyện, đó không phải là loại nội công được nhắc tới trong tiểu thuyết võ hiệp, mà là một loại huyền công nội tức giống như tinh thần niệm lực vậy. Lúc này, sắc mặt hắn ngưng trọng, ba đầu ngón tay đặt trên cổ tay đối phương, một đạo nội tức vô hình liền theo kinh mạch cánh tay của đối phương chạy lên trên, cẩn thận quan sát kinh mạch của tiểu thư Điền gia xem có gì kì quái không. Chỉ là trên mặt tuyệt không lộ ra nửa điểm biểu hiện, trái lại còn nhắm mắt, tạo nên dáng điệu giống như thầy thuốc Đông y xem mạch vậy.
Đứng bên cạnh Điền Chấn sắc mặt lo lắng, đến thở mạnh cũng không dám, chỉ nhìn trân trân vào Tiểu Lôi, chỉ mong chờ hắn có thể mở mắt nói với mình một câu: "Có thể trị được".
Sắc mặt Tiểu Lôi từ từ ngưng trọng hơn, hắn cảm giác nội tức của mình càng tiến gần tâm mạch của đối phương xem xét, thì càng gặp phải âm lực cực kỳ cường liệt, lực đạo kia cực kỳ âm độc, không chỉ âm lực nặng nề, làm cho sự lưu chuyển nội tức của Tiểu Lôi dần dần khó khăn hơn, mà còn thuận theo nội tức thăm dò kia hướng đến thân thể Tiểu Lôi công kích ngược lại!
Đột nhiên, Tiểu Lôi phát ra một tiếng kinh hô, chỉ cảm thấy trên cổ tay đối phương sinh ra một lực đạo cường đại hướng đến hắn công kích mạnh mẽ. Lại có một dòng lực đạo âm độc dường như châm chích một cách hung ác trong lòng hắn một lúc, hắn không kịp đề phòng, cả người té bật ra sau nửa mét, ngã chổng vó lên trời.
Thiếu nữ Điền gia hôn mê trên giường đột nhiên ho lên hai tiếng, phì một tiếng, từ trong cái miệng nhỏ nhắn phun ra một dòng máu tươi, làm cho nửa khuôn mặt nhiễm hồng. Lúc đó mới tiếp tục hôn mê trở lại.
Điền Chấn sắc mặt cự biến, liền vội vàng đi đến trước giường, quay mặt quát lớn: "To gan! Ngươi làm cái gì vậy! Nó… Nó đang yên lành, tại sao lại thổ huyết chứ!!"
Tiểu Lôi từ dưới đất bò dậy, trong lòng đang tức giận, chửi thầm, con bà nhà ngươi! Lão tử hao tâm phí lực trị bệnh cho con gái ngươi, vừa mới mở miệng một câu là tiểu sư phụ, giờ đã lại trở mặt không nhận người rồi!
Dưới chân Nga My sơn. Một dãy núi xanh thẫm như được che chắn, kéo dài bất tận. Mây quấn lấy mây, dương quang kim sắc giống như bị bao phủ, ánh lên một tầng quang hoa kì dị.
Lúc này chính là mùa hè, nhưng mà không khí dưới núi Nga Mi cực kỳ mát mẻ dễ chịu.
Dưới chân núi, hai nam tử mặc thanh sắc đạo bào đang đi một cách vội vàng. Nếu như tiến lại gần nhìn, thì có thế phát hiện ra hai người "đại bộ phiêu phiêu", mỗi bước dường như chân không chạm đất, mà có phần xuất thần!
Đạo tử phía sau vừa đi được một đoạn, đột nhiên miệng "ý" một tiếng, vội vàng dừng bước, sắc mặt quái dị, bấm ngón tay cẩn thận tính toán một lúc, ánh mắt có phần kỳ lạ.
Người này mặt mũi hồng hào, chính là lão thần côn thúc thúc của Tiểu Lôi – Ngô Đạo Tử!
Chỉ là Ngô Đạo Tử lúc này tuyệt không có bộ dạng lôi thôi lếch thếch, đạo bào trên người sạch sẽ phẳng phiu, đến cả đầu tóc cũng đều rất gọn gàng.
Đạo nhân đi trước cũng dừng bước, nhíu mày nói: "Ngô Đạo Tử, sao ngươi lại dừng lại vậy? Không còn sớm nữa, nếu như để lỡ buổi chúc thọ hai trăm tuổi của sư tôn, không chỉ sư tôn không vui, mà ngươi ta cũng sẽ mất mặt trước các vị sư huynh đệ!"
Ngô Đạo Tử cười hi hi, không trả lời, chỉ chớp chớp mắt, tự lẩm bẩm cười nói: "Là tên tiểu tử Tiểu Lôi a, ân, hắn lần này có lẽ gặp khó khăn. Ày, bất quá trong hung có cát, tự nhiên gặp phải khó khăn thế này, đúng là đạo gia ta lo lắng quá, tiểu tử này phúc trạch không mỏng a!"
Đạo tử phía trước lại thúc giục thêm mấy câu. Ngô Đạo Tử lúc đó mới ngẩng đầu, cười hi hi: "Giục cái gì mà giục? Sư tôn lão nhân gia nhiều năm không gặp ta quay về, lần này quay về chỉ sợ lão nhân gia vui mừng khôn xiết, làm sao có thể trách cứ ta? Ày, chỉ là ngươi tính khí nóng nảy, lúc đầu ta đã nói với ngươi, chúng ta người tu đạo cần tâm khí tương hòa, như ngươi thế này, đến ngày nào mới có thể tu thành đại đạo? Mà thôi, ngươi đã giục như vậy, ta đi trước một bước vậy".
Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn sắc trời, lấy từ sau lưng ra một thanh kiếm, lặng lẽ niệm khẩu quyết, chỉ thấy một đạo thanh sắc đột ngột xuất hiện, vù một tiếng, ngự kiếm bay đi!!!
Đạo tử phía sau liên tục giậm chân, hạ giọng chửi mắng: "Giỏi cho Ngô Đạo Tử nhà ngươi, Ngô phong tử (phong tử: kẻ điên khùng)! Tự nhiên giữa thanh thiên bạch nhật, ngự kiếm phi hành dưới chân núi! Nếu như để cho phàm phu tục tử trông thấy, đúng là phiền phức!"
Nói xong, hắn than một hơi, nhìn ngó xung quanh không có người, cũng lấy ra bội kiếm của mình, không bao lâu, lại thấy một đạo thanh quang bay lên, hướng đến đỉnh núi Nga My.
--------------
Yên thị mị hành:
- Yên thị: nhìn qua qua; mắt ám khói nhìn
- Mị hành: bước đi chầm chậm
Hình dung nữ tử tao nhã tú sắc.
Câu thành ngữ này được nhắc đến trong các sách: "Lã thị xuân thu – Bất khuất" thời Tần, "Đào am mông ức – Chu sở sinh" của Trương Đại thời Minh…