Chí Tôn Phế Hậu

Chương 70

Trong doanh trại Trung Quân

Tào Hãn sắc mặt cực kỳ phức buông chiến báo từ Vũ Lâm Quân vừa gửi về,vẫy tay bảo Triệt lại gần nói:“Triệt nhi, ngươi mau đến xem chiến báo vừa gửi tới này!”

“Hoàng Thượng, chẳng lẽ là phía bắc truyền tin mừng?” Triệt nhìn sắc mặt Tào Hãn đoán nói.

Tào Hãn mặt lộ ý cười, đem chiến báo đưa cho Triệt, nói:“con trai Đào Tiềm là Đào Ngạo Thế bị Vũ lâm quân bắt giữ, ngươi có biết người lập công này là ai không?”

Triệt lắc đầu tỏ vẻ không biết, trong lòng rất kinh ngạc, Đào Tiềm cưng chiều con trai độc nhất như thế nào ai cũng biết, đi theo hắn luôn có bao nhiêu là thị vệ võ nghệ cao cường, hơn nữa hắn luôn ở trong kinh thành an nhàn, như thế nào mà lại bị bắt được? Hoàng Thượng hỏi hắn câu kỳ quái như vậy nhất định người lập công này hắn có biết chăng? Hắn nếu là bị Vũ lâm quân bắt, lập công tự nhiên là người của Vũ lâm quân…… Đợi chút, Băng nay ngay không phải đang ở trong Vũ Lâm Quân sao, chẳng lẽ là nàng……

Vội vàng mở ra chiến báo quét mắt nhìn qua, quân báo ngắn gọn, chỉ nói hai mươi mốt người Vũ Lâm Quân được cử đi tiên phong do thám tình hình gặp Xích Diễm quân của Đào Tiềm mai phục, Băng nhanh trí bắt đươc Ngạo Thế làm con tin, xin Hoàng thượng ban thưởng cho công lao đó.

“A! Hoàng Thượng, tỷ tỷ của thần không biết đã trở về khi nào? Nàng như thế nào lại xuất quân cùng Vũ Lâm Quân?” Triệt tuy rằng sớm biết được Băng đã trở về, hơn nữa cùng Vũ lâm quân xuất chinh, nhưng đối mặt với Tào Hãn, hắn chỉ còn cách giả bộ không biết gì hỏi cho có lệ để Hãn không nghi ngờ.

“Tô Trản chiến báo không có nói rõ ràng, Băng khi nào trở về cũng không nói cho TRẫm một tiếng, đã thế còn không nghĩ đến thân phận nàng ấy là nữ giới mà mang theo ra chiến trường, thật là làm xằng bậy!” Tào Hãn ngầm bực mình khi Tô Trản tự nhiên lại đem theo Băng ra chiến trường, lại càng không đồng tình khi hắn để nàng rơi vào hiểm cảnh. Trong nháy mắt hắn lại nhớ đến thời gian năm năm trước, nàng là đứa nhỏ rất đáng yêu và quật cường, mất tích năm năm sau, đến khi xuất hiện lại lập công lao lớn như vậy ra mắt hắn….Bắt được con trai độc nhất của Đào Tiềm -Đào Ngạo Thế, đây chính là công lao lớn, nên ban thưởng cho nàng cái gì mới tốt a?

“Hoàng Thượng, Dượng nhất thời đãng trí, nhất định là đã quên mất quy định quân doanh.” Về phần Băng tuỳ ý xuất chinh cùng Vũ Lâm quân tự nhiên là nàng đã có kế hoạch từ trước, hiện tại không cần giải thích, nhưng mà nàng không phải quá thuận lợi và may mắn đi, mới xuất chinh đã lập công lớn như vậy, bắt được con trai Đào Tiềm làm con tin….

“Trẫm xem xem nào, Băng nhi lập công lớn như vậy, ngươi nói xem Trẫm nên thưởng cho nàng cái gì mới tốt?” Tào Hãn tâm tình vô cùng tốt, thứ nhất là việc nàng có thể bình an trở về, thứ hai là vì nàng lập được công lớn, nhưng cái khó chính là nàng không phải là binh sĩ trong Vũ Lâm quân, ban thưởng thế nào cần phải đắn đo cho chính xác.

Triệt trong lòng âm thầm nói, nàng mong nhất chính là huynh lại yêu thương nàng, đối với nàng ấy mà nói đó chính là món quà lớn nhất! Nhưng mà lời này không thể nói thành lời, tuy rằng sự tình phát triển hơn so với kế hoạch ban đầu rất nhiều, nhưng mà hiệu quả khác nhau, cho nên hắn đành mở miệng nói:“Hoàng Thượng, tỷ tỷ mất tích năm năm, thần hận là bản thân mình không thể lập tức đi thăm nàng, muốn biết xem năm năm qua nàng ở đâu, sống có tốt không, sao nhiều người như vậy đi tìm nàng mà không ra chút tin tức…” Triệt nói thế ngụ ý gợi ý cho Hãn nhanh nhanh triệu Băng đến Trung Quân, hắn cũng rất muốn gặp nàng , đồng thời nàng hẳn cũng rất muốn gặp Hoàng huynh đi!

“Không sai, trẫm cũng rất muốn hỏi nàng như thế!” Tào Hãn gật đầu, lúc này đem giấy bút trải qua một bên viết chiếu chỉ, trong lòng thắc mắc không biết tiểu nha đầu trưởng thành bộ dáng hiện tại như thế nào, muốn biết năm năm qua nàng sống có tốt không….

Thánh chỉ viết xong hắn đưa cho Lộ Ta mang đến Vũ Lâm quân ngay thời điểm đó, thánh chỉ đến đúng lúc Vũ Lâm Quan chỉnh đốn quân ngủ, lần này không phải là giả di chuyển như những lần trước mà thực sự lần này sẽ tấn công Dao Thành.

Tô Trản còn tưởng rằng thánh chỉ ban cho chính mình, nào biết khi Lộ Tam đến hắn không có truyền chỉ mà hỏi:“Tô tướng quân, không biết Băng nhi tiểu thư ở nơi nào, thánh chỉ là dành cho Băng nhi tiểu thư.”

Tô Trản sửng sốt, lập tức phản ứng, cái này nhất định là do Hoàng thượng ban khen ngợi Băng Nhi, phải nhanh cho người đi gọi Băng Nhi đến mới được.

Một thân khôi giáp chỉnh tề binh, kéo màn bên ngoài trướng bước vào, vừa đi vừa buộc lại mấy chỗ trên áo giáp còn lỏng lẻo, vừa vào không để ý đến sự có mặt của Lộ Tam nói giọng nho nhã:“Dượng, đại quân đã sẵn sàng chuẩn bị bao ngày, vì sao còn chưa hạ lệnh xuất phát?”

“Vị này chính là Băng nhi tiểu thư?” Lộ Tam giật mình trợn trừng mắt, năm năm không thấy, tiểu cô nương năm đó nay mặc khôi giáp vào người tư thế hiên ngang oai hung kiến người ta không nói lên lời!

“Đúng, nàng chính là Băng Nhi!” Tô Trản gật đầu nói.

“Ngô Vi Băng tiếp chỉ –”

Băng cùng Tô Trản quỳ xuống tiếp chỉ, tất cả không hiểu thánh chỉ nói gì chỉ câu cuối nghe nói là nàng lập tức chuẩn bị không chậm chễ đến đại bản doanh Trung Quân.

Đáy lòng Băng dâng lên nhảy nhót vui mừng, mới nói thế mà nhanh, không ngờ nàng có cơ hội gặp Hãn nhanh như thế!

“Thỉnh Băng nhi tiểu thư tức tốc chuẩn bị đồ, mau cùng nô tài đi thôi! Hoàng Thượng còn đang chờ gặp người ở đó!” Lộ Tam đưa thánh chỉ trịnh trọng đặt lên tay Băng, cười trong veo nói.

“Được, được…! Ta lấy vài thứ, chúng ta lập tức đi ngay!” Băng vội vã rời chạy khỏi trướng Tô Trản rời đi.

Lộ Tam đối Tô Trản nói:“Tướng quân, Hoàng Thượng còn bảo nô tài hỏi tướng quân một câu ‘Băng nhi trở về khi nào, vì sao Tử Phóng (tên Tô Trản) không báo choc ho người biết tin?’ Tô tướng quân trả lời thế nào để nô tài còn về bẩm báo Hoàng thượng biết?”

Tô Trản vỗ bộp vào trán thất thanh nói: “Xem ta này đầu óc thế đấy, việc như vậy quên không báo…”

“Tốt lắm, có những lời này của tướng quân thì nô tài có thể trở về báo cáo nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao rồi!” Lộ Tam cười cáo lui đi ra, thấy Băng đang bị mấy binh lính xung quanh vây ở giữa, hình như là có tranh chấp cái gì đó, hắn chú ý lắng nghe, mặt mũi trắng bệch, trở vào trong doanh trướng định hỏi Tô Trản thì va vào hắn.

“Lộ công công quay lại là có việc gì?” Tô Trản đỡ lấy Lộ Tam, kỳ quái hỏi.

“Băng nhi tiểu thư bị mấy binh lính vây quanh ở bên ngoài trướng, người nào người lấy hung hổ như muốn động thủ với nàng, tướng quân còn không mau ra quản!” Thường nghe người ta nói Vũ lâm quân ai lấy đều dị thường hung hãn, hôm nay chứng kiến quả nhiên đã thấy, ngay cả cháu yêu của tướng quân, tâm phúc của Hoàng thượng mà cũng không coi ra gì, không nói lời nào muốn động thủ với nàng, thế là như thế nào?

“Bọn họ cùng Băng nhi ầm ỹ nói vài ba câu đùa giỡn đó mà, còn động thủ họ không có phần.” Tô TRản xốc màn trướng ta nhìn bên ngoài hướng Lộ Tam giải thích,“Lộ công công ở trong này nghỉ ngơi chút đi, ta đi xem kết quả thế nào?”

Vây bên ngoài tướng quanh Băng nhi là đám người Ngưu Đại Lực, lúc trước Băng nhi cùng Ngưu Đại Lực đánh cược việc đó hắn cũng nghe thấy, không thể tưởng tượng được đám Ngưu Đại Lực nghe tin Băng chuẩn bị rời đến Trung Quân thì đến vây lấy nàng nhắc lại vụ đánh cược, Băng nhi nếu như rời đi lúc này hiển nhiên là đã nhận thua, nàng lúc đó phải thoả mãn một điều Ngưu Đại Lực đưa ra, còn nghe nói có người nói cái gì, nếu nàng đi tức là thua thì phải gả cho đội trưởng Ngưu Đại Lực của hắn làm vợ….

Tô Trản âm thầm nhíu mày, trong Vũ lâm quân xưa nay có tiền lệ, nếu bất kỳ ai xé bỏ không tuân theo hẹn ước chính là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ, như thế này xem ra Băng nhi không rời đi được rồi, trừ khi nàng nhận thua phải gả cho Ngưu Đại Lực làm vợ hoặc mang danh kẻ tiểu nhân suốt đời….

Băng mặt khí sắc mặt đỏ bừng, thực hận không thể cắn lưỡi mình một cái, lúc trước nàng không nên cùng Ngưu Đại Lực kia đánh cược gì hết! Hại nàng hiện tại không thể đi gặp Hãn!

Nàng trừng mắt hướng vào Ngưu Đại Lực không nói gì đứng yên cho đám người có hắn nói năng xằng bậy quát lớn:“Ngươi muốn cưới ta thì cứ việc nói thẳng, không cần lấy đánh cuộc đến ép buộc ta! Nói cho ngươi, liều mạng kháng chỉ ta cũng làm, ta không đi, ngươi chờ đó ta nhất định sẽ giết chết Đào Tiềm, đến lúc đó làm ngươi thua khâm phục khẩ phục!”

Ngưu Đại Lực mặt nhăn mày nhíu không nói lời nào.

Tô Trản xem ra kết cục đã xong, liền đối với Lộ Tam nói:“Lộ công công, chỉ sợ lần này hại ngươi đi một chuyến không công rồi, Băng nhi nhất thời không thể đi đến Trung quân, ngươi trở về nói với Hoàng Thượng một tiếng.”

“Nói gì vậy!” Lộ Tam vừa nghe như thế giật mình, nếu hắn một mình trở về thì báo cáo thế nào với Hoàng thượng?

“Lộ công công, ta không đi, ngươi tự mình đi về trước đi! Phiền ngươi nói với Hoàng Thượng một tiếng, chờ khi nào ta giết Đào Tiềm mới đi gặp người!” Băng vọt vào doanh trướng nói sau đó liền xông ra.

Lộ Tam hoảng sợ,“Băng nhi tiểu thư như thế nào lại đằng đằng sát khí……” Trong trí nhớ Băng nhi tiểu thư tuy đối Hoàng Thượng không mấy ôn hoà, nhưng đối với nô tài vẫn rất có chừng mực, vừa nhìn thôi mà đã thấy quý mến, không giống như hiện tại, cả thân mình đều là sát khí doạ người!

“Công công, Vũ lâm quân lần này sẽ đi tấn công Dao thành, ngươi vẫn nên nhanh về báo với Hoàng Thượng đi! Đừng quên đem những lời vừa rồi nói cho Hoàng thượng nghe, tránh để Hoàng Thượng giận chó đánh mèo ngươi.” Tô Trản hảo tâm nhắc nhở Lộ Tam, nói xong để mình hắn lại bên trong trướng rời đi.

Hoàng Thượng trước kia đối với Băng Nhi đã khác với những người khác rất nhiều, chỉ tại hắn lần này sơ ý không có nhớ đến việc bẩm báo chuyện Băng Nhi trở về nói mà đã nhờ Lộ công công nhắc nhở, cũng may là Hoàng thượng không có ý trách tội hắn. Nếu lần này Băng Nhi lại không về cùng Lộ côngcông , điều này chính là kháng chỉ, Hoàng Thượng nhất định tức giận không nhỏ, chỉ khổ cho Lộ Tam, hy vọng hắn không khéo để không bị biến thành nơi trút giận cho Hoàng Thượng….

Lộ Tam sầu khổ trở về, trên đường đi tính toán lần này hắn phải nói như thế nào mới không làm cho Hoàng trách tội chính mình, hắn mình mẩy chỉ còn là bộ xương khô căn bản không còn sức chịu nổi mấy chục gậy như năm nào…….

Cách nơi Vũ lâm quân hạ trại trong một lùm cây không xa, một lính gác Lan quốc lính ngáp dài nói người bạn cùng đồng hành:“Vũ lâm quân lại có động tĩnh, mau trở về thông báo tướng quân!”

Lính gác bên cạnh xoa mắt buồn ngủ thăm dò mở mắt nhìn về nơi Vũ Lâm quân nhổ trại nói: “Khẳng định lại là giả, này nửa tháng bọn họ lần nào chả làm ầm ĩ như thế? Ta xem lần này chúng ta đừng nhiều chuyện, đỡ làm cho các huynhh đệ chúng ta bị trách mắng là toàn báo tin sai.”

Lính gác kia ngẫm lại lời hắn nói cũng đúng, sau đó liền thu mình vào bên trong bụi cây, lười nhác nằm xuống ngủ, thẳng đến khi bị kiếm kề cổ, bọn họ mới biết chính mình đã phạm sai lầm lớn đến cỡ nào, nhưng mà có hối hận thì cũng có ích lợi gì….

Sau khi giết mấy đội do thám của Lan Quốc, Vũ lâm quân thuận lợi thẳng tiến Dao Thành mà đi.

Ngày hôm đó, vào lúc hoàng hôn, quân Xích Diễm đóng trong thành mười dặm không ý thức được chiến tranh sắp xảy ra, đại bản doanh vẫn như cũ nổi lửa nhóm bếp bốn phía, đêm canh ba có nghe tin Vũ Lâm Quân động tĩnh nhưng lại tưởng như mọi lần, người nào người lấy đùa giỡn với nhau coi đó chỉ là báo hiệu giả. Xích Diễm quân vì ngày nào cũng bị Vũ Lâm Quân trêu đùa, tinh thần không những mệt mỏi là còn mất hết khả năng đề phòng cảnh giác, bọn họ nào ngờ đêm đó chính là đêm Vũ Lâm Quân áp sát tấn công Dao Thành.

Sắc trời dần dần chuyển sang tối đen, Tô Trản nhìn phương xa doanh trại Xích Diễm quân đang đốt dần các đốm đốc lên, hắn gọi người lại phân phó mấy điều, bảo họ đêm nay chuẩn bị đánh thành.

Băng chạy tiến lên hỏi Tô Trản:“Đào Tiềm ở trong doanh trại nào ạ?”

“Băng nhi, đánh giặc không phải trò đùa, ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, không được dính vào!” Tô Trản rất khó tính đối với Băng nghiêm mặt. Biết nàng vội vã muốn giết Đào Tiềm vì trò đánh cuộc với Ngưu Đại Lực, nhưng việc này vốn không phải việc dễ dàng, nàng công phu cao bao nhiêu hắn không biết, nhưng thời gian năm năm thời gian không thể luyện thành cao thủ võ công tuyệt thế được, huống chi đao kiếm vô tình, Đào Tiềm lại là chủ soái, bên người chắn chắn có rất nhiều cao thủ bảo vệ. Nàng nếu cứ lỗ mãng như thế vạn nhất xảy ra chuyện gì không may thì hắn sao có thể nhìn mặt Lưu Tịnh nữa đây!

Tô Trản thái độ làm cho Băng nhìn vừa buồn cười vừa ngao ngán, hắn làm cứ như là nàng là đứa nhỏ năm nào nữa vậy, ngay cả việc bắt Đào Ngạo Thế cũng không làm hắn thay đổi suy nghĩ về nàng, nàng ghé vào sát Tô Trản thấp giọng nói:“Người không phải là không muốn gả con cho Ngưu Đại Lực chứ? Con cũng không muốn, cho nên con phải giết được Đào Tiềm, người đừng mong làm hại con bị thua cuộc!” Nàng tuyệt đối không thua!

Tô Trản nhíu mày nói:“Không cần nói hơn nữa! Thua là chuyện nhỏ, nếu con vô ý có gì không may, ta làm sao có thể gặp cô cô con đây?”

Tô Trản kiên quyết làm cho Băng nhất thời không biết nói thế nào, yên lặng đứng yên một bên, trong lòng thì tính toán làm thế nào thuận lợi lẻn vào đại bản doanh Xích Diễm quân, tuy bản thân nàng võ công không cao cường, nhưng theo Yêu Quái vài năm nàng học được không ít, chỉ cần theo Tô Trản đánh địch chính diện sau đó nàng mới lẻn đi ám sát Đào Tiềm hẳn cũng không quá khó!

Khi những rặm đỏ hồng nơi chân trời lặn hết, Tô Trản rút trường kiếm trên lưng ra, hướng kiếm về phía đại doanh Dao Thành, mũi kiếm sắc bén loé lên trong đêm lạnh lẽo mang theo sự sát khí….

Mấy nghìn người tạo thành thế tấn công lợi dụng đêm tối yên lặng tiếp cận đại doanh Xích Diễm quân, đối với Xích Diễm quân như ma quỷ xuất quỷ nhập thần, Xích Diễm quân lại lơi lỏng không đề phòng, chỉ trong chốc lát tiếng chém giết vang dậy cả một vùng trời đêm, khói lửa bùng lên nghi ngút.

Bên trong doanh trại chủ tướng, Đào Tiềm sắc mặt xanh mét,“Quân địch đột kích, vì sao đội quân tình báo không báo tin! Tức tốc bày trận giết địch!”

Máu tươi cùng với tiếng kêu la của quân địch vang vọng khắp nơi, Xích Diễm quân cũng không hổ danh là đội quân tinh nhuệ nhất Lan Quốc, lúc ban đầu bị tập kích bất ngờ, lòng quna rối loạn, nhưng mà sau đó lập tức triển khai đội hình đâu ra đấy phản công lại như mãnh hổ về phía quân địch, từng đoàn một lần lượt phản công với Vũ Lâm quân.

Quân địch phản công làm tách rời Tô Trản và Băng, ù ù trống trận trong đêm, chưa từng lần nào trải qua trậ tiền khốc liệt, đến nay tận mắt chứng kiến Băng mới biết chiến trận thật khốc liệt, nhìn có người mới lúc nãy còn đồng hành bên nàng mới đó mà đã ngã khỏi ngựa, bị quân địch dùng thương đâm xuyên qua người, bị vó ngựa giẫm lên thi thể, nhìn thật thê lương….

Những binh lính này vì gì mà phải chiến đấu kia chứ? Họ có lần nào từng nghĩ bản thân họ trở thành vật hy sinh vô ích cho dã tâm của một mình đế vương không? Mà dã tâm của đế vương với họ có liên quan gì, dựa vào đâu mà phải thực hiện mục đích thống nhất thiên hạ của đế vương làm gì, chỉ vì mục đích đó mà hàng ngàn binh lính phải bỏ quê hương gia đình xung quân hy sinh trên chiến trường. Cuối cùng bọn họ được cái gì?

Nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt làm Băng lơ lỏng phòng bị, một thương trường hướng nàng xuyên tới, thình lình trên cánh tay trái buốt nhói, theo bản năng Băng theo hướng đó chém một nhát kiếm, rơi xuống đất lại thêm một thi thể đẫm máu khác tay vẫn cầm thương không buông, máu ấm bắn lên mặt nàng, trước mắt chỉ hiện lên duy nhất một mảng đỏ, mùi máu tanh làm cho bản thân nàng thấy ghê tởm, tầm mắt có chút mơ hồ, không biết là bởi vì mất máu bởi vết thương nơi cánh tay hay là ý chí của nàng phản ứng lại cảnh tượng trước mắt này….

Trong tai truyền đến tiếng hô, là tiếng của Ngưu Đại Lực! Nhưng kỳ quái là, dù nàng và hắn cách nhau có vài bước thôi, hắn lại rống to như vậy nhưng nàng căn bản không nghe rõ Ngưu Đại Luwch nói cái gì,….Lại né tránh trường thương đâm tới, nàng hướng hắn lớn tiếng kêu,“Ngươi nói cái gì?” phát hiện âm thanh của nàng hoàn toàn bị trận chiến đánh nhoà.

Khom người tránh trường thương tiếp theo đâm tới, nhưng ngựa của nàng lại không được vận số tốt như nàng tránh được thương thứ hai, nó bị đâm thẳng vào mỉnh, ầm ầm ngã xuống, bắt buộc làm nàng ngã ngựa….

Trước mắt hồng làm cho nàng phân không rõ là máu tươi nhuộm áo là của quân Xích Diễm hay là màu lửa phản chiếu, bốn phương xung quanh nàng đều là trường thương hết cái này đến cái khác đâm tới như muốn đưa bản thân nàng vào chỗ chết, thân thể không thể ức chế run rẩy, chỉ cần nàng sơ ý có thể chết kỳ lúc nào, nàng thật sự rơi vào hốt hoảng….

Nàng lần này không có cách nào tránh né, tất cả là tự do lực chọn của nàng, nhưng nếu không ra tay thì nàng chỉ có con đường chết….Nàng không muốn chết a! Nàng còn có rất nhiều chuyện muốn làm, còn muốn có lại tình yêu của Hãn, còn chưa hoàn thành được kế hoạch tái sinh của mình, sao có thể dễ dàng chết chỗ này?

Cây kiếm trong tay không biết đã đi đâu, Băng trên đất lăn lộn mấy vòng, vớ được một cây trường thương, nhanh chóng lau đi máu trên mặt, bối rối biế mất phân nửa, nàng không phải nói mình sẽ là Hiên Viên Thứ sao, nàng không có lựa chọn nào khác, nếu không muốn chết…Và chỉ còn một cách đó là hạ thủ những kẻ nào muốn giết nàng!

Nhưng nàng chưa kịp rat au thì bên tai có tiếng binh khí chói tai vang lên đánh lui mấy trường thương đanh đâm lên, nàng thấy cả người mình được nhấc lên lưng ngựa rơi vào trong vòng tay cường tráng của một nam nhân.

“ Dù ngã xuống đất có là nữ nhân nhưng trên chiến trường không có sự nương tay, chính vì thế mà chiến trường không phải là nơi dành cho nữ nhân…” Âm thanh trách cứ vang lên bên tai Băng.

“Cảm tạ!” Rầu rĩ đối với người vừa cứu nàng lên ngựa hoá ra là Ngưu Đại Lực “…Ta chỉ không muốn giết người mà thôi!”

Trong lòng nàng không biết lúc này suy nghĩ gì, nhân từ nương tay sao…đó là nàng sao? Bản thân từng là sát thủ máu lạnh giết người không ghê tay, nay lại là nữ nhân nhân từ sao? Chẳng nhẽ nàng thật sự lầm sao, chiến trường không phải nơi dành cho nàng…

Không muốn giết người vậy ra chiến trường làm cái gì? Ngưu Đại Lực không lý giải được ý của nàng nói thế là ý gì, nhưng mà hắn không hỏi chỉ lo ra sức giết địch, cũng không quên đem Băng ôm vào lòng bảo hộ thật chặt. Nhưng mà quân địch cứ như thuỷ triều, hết đám này lại đến đám khác dâng lên, Băng trong lòng Ngưu Đại Lực vảm giác được hơi thở của hắn càng lúc càng dồn dập, nghe được hắn nói với các bạn đồng hữu: “Đây là trận hổ sát của Xích Diễm quân, các huynh đệ kiên trì bám trụ, bọn họ nhất định cũng không trụ được lâu nữa đâu!”

Băng rất là kinh ngạc, quân địch người nào người lấy hung hãn phi thường như vậy hoá ra là làm theo trận pháp định sẵn sao? Người thô thiển như Ngưu Đại Lực mà cũng hiểu biết về trận pháp? Không phải vì hắn muốn kích lệ anh em lên nói bừa chứ?

Sự thật chứng minh, Ngưu Đại Lực nói đúng, quân Xích Diễm mãnh liệt dị thường phản kích quả nhiên không kiên trì được bao lâu, đột nhiên lúc này bên trong doanh trại Xích Diễm quân đột nhiên vang lên một trận kèm dồn , mặc co ai nghe xong đều có thể nhận ra là bên trong đại quân doanh gặp biến cố.

Quân địch bị Vũ Lâm quân giết hơn phân nửa, lại thêm tiếng kèm như vậy làm cho trận tuyến của Xích Diễm quân không đánh mà loạn,người nào người lấy sắc mặt đều toát lên sự hoảng sợ, thế trận vì thế rời rạc, không thống nhất, số còn lại mất hết ý chí chiến đấu lui dần về đại bản doanh.

“Hẳn là phía nam bản doanh các huynh đệ của ta đã tấn công vào trước, quân địch thổi kèn để xin thêm việc trợ! Đáng hận, thế nào mà chúng ta lại chậm chân hơn họ!” Ngưu Đại Lực nhếch khóe miệng lộ vui mừng nhưng mà vẫn có phần không phục.

“Làm gì so đo này lọ, ngươi mau giải quyết hết tàn binh rồi cùng công tiến vào bên trong đại bản doanh.” Qua trận này Băng đã không còn một chút bối rối, mặc kệ con đường phía trước là đúng hay sai, nàng đều không còn đường lui…Vì sao năm năm trước nàng lại ngốc như vậy rời hắn đi? Vừa rồi nếu không phải có Ngưu Đại Lực cứu giúp, nàng thực sự sẽ vĩnh viễn cùng Hãn biệt ly…… Hiện tại chỉ có con đường suy nhất là đánh thắng trận này sau đó lập tức trở lại bên người Hãn, không bao giờ rời xa hắn nữa!

Cái gì mà giết Đào Tiềm, cái gì đánh cuộc, nàng không bao giờ quản nữa!

Băng nhân cơ hội rảnh tay xé một mảnh y phục định băng bó vết thương, máu từ vết thương được cầm lại vì nàng đã điểm huyệt nhưng do có quá nhiều máu chảy ra kiến cả người nàng đâu đâu cũng là máu nhìn thật ghê người.

Những người khác đều giục ngựa đuổi giết quân địch đang tháo chạy, Ngưu Đại Lực lúc này mới phát hiện Băng bị thương, kéo cương ngựa lại , cả kinh nói,“Ngươi bị như thế nào bị thương mà cũng không nói một tiếng?” Bị thương như vậy nhất định rất đau, nàng như thế nào ngay cả kêu cũng không kêu mộ tiếng kia chứ?

Hắn một phen kinh hoảng nhìn máu tươi nhiễm cả bộ y phục màu trắng của nàng, từ trong vạt áo lấy ra một lọ thuốc, cẩn thận kề vào bên miệng vết thương lập tức làm máu ngừng chảy, sau đó vì nàng mà băng bó vết thương lại cho cẩn thận, Băng vẫn không nói một lời nào, trên trán chỉ thấy có mồ hôi từng giọt từng giọt tuôn ra.

“nữ nhân như ngươi thật sự là kỳ quái! Đối với quân địch thì nhân từ nương tay không giết, , đối chính mình thì lại vững tâm như vậy?” Rõ ràng đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng mà vẫn cố giữ phong thái, nàng ruốt cục là nữ nhân thế nào? Nàng còn dám thề sẽ giết chết Đào Tiềm, vì thế cùng hắn đánh cuộc, nhưng đối với quân địch thì lại nương tay, nàng cùng Vũ lâm quân xuất chinh lần này là có mục đích gì?

“Rất kỳ quái sao?” Rịt thuốc vào miệng vết thương làm Băng giảm bớt đau đớn khẩu khí hiên ngang nói:“Nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại ngoại trừ Đào Tiềm thì ta nhất định không giết bất kỳ ai cả, nhưng mà hiện tại đến ngay cả Đào Tiềm ta cũng không muốn giết, coi như là ta thua đi! Hiện tại ngươi có thể nói điều kiện của ngươi ra đi, nhưng mà ngoài trừ việc ta phải gả cho ngươi ra còn điều kiện nào ta cũng đáp ứng!”

“Vì sao? Trong lòng ngươi có người khác?” Ngưu Đại Lực chẳng hề để ý hỏi ngược lại, biểu tình lại phức tạp đến cực điểm.

“Đúng vậy! Vừa rồi cám ơn ngươi đã cứu ta, ta phải đi tìm tướng quân, ngươi để ta xuống.” Băng muốn xuống ngựa,cờ chủ tướng Vũ lâm quân cách nàng một khoảng cũng không xa lắm chỉ tầm vài trăm bước, trung quanh lại chỉ có xác quan địch, đi cũng an toàn.

Ai biết Ngưu Đại Lực đột nhiên không muốn bỏ nàng ta, ngược lại cậy mạnh ôm nàng thật chặt vào lòng mình, Băng bị của hành động thô lỗ của hắn làm cho hoảng sợ,“Ngươi làm gì?” Không phải nàng nói gì sai chứ, hắn làm gì mà bị kích thích đến vậy?

“Hắn là ai vậy?” Ngưu Đại Lực từ trong miệng hỏi.

“Không phải chuyện ngươi quản! Nói ra không chừng hù chết ngươi!” Trời ạ! Như thế nào nàng lại như lão bà (vợ) của hắn sắp bị kẻ khác cướp đi vậy…Tên đầu trâu này không phải là coi trọng nàng chứ? Nếu thế há không phải cóc mà đòi ăn thịt thiên nga a?

“Đúng! Không phải chuyện ta có thể quản! Nhưng chờ đến khi ta giết Đào Tiềm, theo đánh cuộc ta muốn ngươi phải gả cho ta, đến lúc đó ngươi phải gả cho ta, tướng quân là người có chữ tín, sẽ không cho phép chính mình thất hứa với thuộc hạ, ngươi chờ làm nương tử của Ngưu Đại Lực ta đi!”

“Mặc kệ ngươi!” Băng đưa hắn một cái nhìn xem thường, nàng muốn vùng mình thoát khỏi vòng tay của hắn nhưng mà toàn thân không có một chút sinh khí, muốn cử động mà cũng không cử động được.

Đến lúc Băng không còn cảm giác gì nữa nàng mới phát giác thân thể mình bị điểm huyện, kinh hãi nói:“Ngưu Đại Lực! Ngươi thật to gan! Mau giải huyệt đạo cho ta!” Nàng kinh hãi không phải huyệt đạo bị chế ngự, mà kinh hãi hắn điểm huyệt nàng khi nào mà nàng cũng không phát hiện ra….Ngưu Đại Lực này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có thể khẳng định là hắn tuyệt đối không phải là một binh lính bình thường….

Trước người Đào Tiềm có ba hàng cung thủ che chắn, tên đều đã được lên dây, dây được kéo căng, bất luận kẻ nào nếu tùy tiện xông lên phía trước, khẳng định là thành tấm bia cho binh sĩ của Đào Tiềm bắn, chỉ có nước chết không nhắm mắt.

“Hừ! Đừng nhìn ta!”

“Ngưu Đại Lực, ngươi điên rồi!” Băng nhịn không được thét chói tai. Hắn thế nhưng liền mang theo anngf hướng đến chỗ Đào Tiềm mà xông lên. Trời ạ! Cung thủ đã căng lên chỉ chờ thời cơ là bắn tên!

Vù vù, tiếng gió không ngừng xé rách khoảng không vang lên bên tai, cũng may khoảng cách cũng không còn xa, đại đa số quân lính đều không có lực mà cản người, nhưng Băng vẫn vô cùng lo lắng, thét lên:“Ngưu Đại Lực! Ngươi muốn cướp công cũng không hà tất lấy chính sinh mệnh của mình ra mạo hiểm, càng không thể lấy mạng của ta ra mà không lo lắng xông lên!” Hắn muốn làm cái gì là tự do của hắn, nhưng hắn như thế nào có thể kéo nàng vào cùng chết chung với hắn chứ! Nếu hắn cứ vọt về phía trước như thế thể nào cũng biến thành con nhím!

“Hù doạ nàng thôi, ta còn chờ cưới nàng làm vợ! Sao có thể mang tính mạng của nàng và ta ra nói giỡn!”

Ngưu Đại Lực lớn giọng chấn an Băng, cuối cùng hắn cũng chịu dừng ngựa lại, hoá ra bản thân hắn ngay từ đầu đã không hề muốn vọt thẳng đến chỗ Đào Tiềm. Băng lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

“Đồ điên! Mau giải huyệt đạo cho ta!” Không ngờ trong hoàn cảnh này mà hắn còn có tâm tình muốn hù doạ nàng sao?

“Chờ đến khi nào ta chém được Đào Tiềm, tự nhiên lúc đó sẽ giải huyệt đạo cho nàng!” Ngưu Đại Lực mặc kệ nàng ra sức phản kháng, giơ kiếm lên nói.

Băng tâm không thèm để ý hắn mà chú ý đến đám lính vẫn rất thân thiết với Ngưu Đại Lực, bọn họ lúc này thừa dịp loạn lạc lén lút hướng hai bên trái phải Đào Tiềm tiến sát gần hắn, hiển nhiên là có ý muốn trợ giúp Ngưu Đại Lực một tay.

Cung thủ giỏi tấn công xa chứ bất lợi khi áp sát trong khoảng cách gần, đợi đến khi bọn chúng phát giác có người đến gần thì cũng là lúc phải buông cung tiễn, rút đoản kiếm trên người để phản công, đến lúc đó cùng Vũ Lâm quân đánh trực diện.

Đám lính này cũng chính là đám hôm đó vây lấy nàng không cho nàng theo Lộ Tam đi Trung Quân gặp Hãn, hiện tại họ lại giúp Ngưu Đại Lực giải quyết đám cung thủ này, muốn giúp hắn giết Đào Tiềm sao? Nhưng mà ai dám chắc trong đám người này ai không muốn tranh công đầu.

Băng kinh ngạc thấy Ngưu Đại Lực lại muốn quất ngựa đi về phía trước, liền kêu lên: “Ngươi điểm huyệt đạo của ta, không cho ta có cơ hội động thủ, cho dù thắng cược thì cũng là kẻ không quanh minh chính đại, ngươi không sợ làm người khác cười chê ngươi sao?” Nàng bất đắc dĩ chỉ còn cách dùng lời nói kích hắn để hắn giải huyệt đạo trên người nàng, như vậy cả người mới có thể cử động làm bản thân nàng tự tin hơn.

Ngưu Đại Lực hơi sửng sốt chớp mắt nhìn nàng, nhếch miệng cười nói:“Nói cũng đúng, ta khiến cho nàng phải thua thua tâm phục khẩu phục!” Nhấc tay liền giải huyệt đạo trên người nàng.

Băng lắc đầu khởi động xem đã được giải chưa, sau đó lãnh đạm nói:“Ta sẽ không thua.” Kỳ thật trong lòng nàng đã không còn dục vọng đi giết Đào Tiềm như trước, chỉ cần Đào Tiềm không phải chết ở tay Ngưu Đại Lực thì trận này coi như không có ai thắng ai thua, cá cược vì thế coi như đổ bể, cho nên bản thân nàng chỉ cần bám trụ Ngưu Đại Lực, để cho người khác đoạt công giết chết Đào Tiềm là được.

“Đừng nóng vội qua đó, ngươi có thấy người bên cạnh Đào Tiềm không? Cái gã đó chính Từ lão nhân chúng ta từng gặp qua, ngươi nhất định cũng cảm nhận được hắn không phải là người tầm thường phải không? Lần trước nếu không phải ta bắt được Đào Ngạo Thế khống chế hắn và quân lính thì căn bản chúng ta không có cơ hội nào đối phó được hắn! Còn có bên cạnh Đào Tiềm còn có mấy người nữa, phía trước binh lính xông lên hàng đoàn nhưng mà bọn họ không nhúc nhích chứng tỏ họ không phải là nhân vật tầm thường. Ngươi nhìn đó, Đào Tiềm vẫn định thần bình tĩnh bộ dáng như rất nhàn nhã, lại còn không có chút gì lo lắng cho thế trận sắp bại, cho nên ngươi vẫn là đừng nóng vội xông lên, trước nhìn xem tình hình nói sau, nói không chừng hắn còn có cái gì lợi hại phía sau!” Băng nhìn thấy đã có rất nhiều quân trong Vũ lâm quân hướng bọn họ vọt lên, nghỉ rằng chỉ cần bọn họ rat ay trước giết chết Đào Tiềm thì đánh cược giữa nàng và Ngưu Đại Lực tự nhiên sẽ không tồn tại!

Ngưu Đại Lực cười nhạo một tiếng,“Ngày thường không phải nàng cả gan lắm sao, ai ngờ khi ra chiến trường thì liền biến thành con rùa đen, mới có nhìn thấy Đào Tiềm thôi mà đã muốn rút đầu lại!”

Băng ảo não, xem ra nói chuyện với hắn không ăn thua, chỉ sợ hắn chính là kẻ xông lên giết chết Đào Tiềm đầu tiên, sau đó bức nàng phải thực hiện giao ước với hắn! Hắn cứ nghĩ thế là sẽ cưới được nàng làm vợ sao? Tên điên này không biết hắn đang tranh với ai không?

Khoảng cách giữa Đào Tiềm và quân lính Vũ Lâm Quân càng lúc càng gần, Băng muốn kéo dài thời gian một ít, nghiêng người hướng hắn nói:“Ngưu Đại Lực, ngươi đợi chút! Ta còn chưa có chuẩn bị tốt.”

Lời nói còn chưa dứt thì đột nhiên một mũi tên vụt mạnh về phía bọn họ, tiếng tên xé gió cắm phập mạnh vào cái gì đó, nàng lạnh run cả người lên, quay đầu lại nhìn thấy mũi tên xuyên qua áo giáp cắm vào ngực Ngưu Đại Lực đầu mũi tên biến mất không thấy, chỉ còn có cây tên bên ngoài, máu từ đầu mũi tên cứ thế tuôn ra.

“Ngưu Đại Lực, ngươi không sao chứ?” Xem ra mũi tên cũng không cắm sâu lắm, hẳn là sẽ không nguy hiểm đến tính mạng hắn. Ngẫm lại thật sự mà sợ, nếu không phải mới vừa rồi Ngưu Đại Lực đem nàng đẩy ngã sang một bên trong tíc tắc thì người bị bắn tên hẳn là nàng rồi, mà nàng khôi giáp không có làm như binh lính khác, không có tấm chắn trước ngực, nhất thời mà bắn trúng thì mũi tên đó sẽ xuyên thủng ngực nàng, tính mạng đến lúc khó mà bảo toàn! Hắn lại cứu nàng, nếu không phải vì cứu nàng, hắn nhất định có thể né được mũi tên đó.

Ngưu Đại Lực thét lớn một tiếng,“Không ngờ lời nói của nàng đúng, tên họ Từ kia quả nhiên lợi hại!” Hắn đã chặt đứt cây tên trên người, nhưng mà mũi tên bắn trúng người hắn không có cách nào rút ra được bởi lực đạo bay đến rất mạnh, không chỉ bắn xuyên áo giáp mà còn xuyên thủng cả tấm chắn trước ngực hắn. Cũng may da thịt không bị thương quá nghiêm trọng, không đâm vào chỗ hiểm. Với hắn vết thương nhỏ này không hề gì.

Băng gật đầu chấp nhận, nàng đã sớm đã cảm thấy lão nhân gia họ Từ kia không phải là kẻ tầm thường, bằng không vừa rồi hắn không bắn thương Ngưu Đại Lực được.

“Ngươi thật sự không sao chứ?” Băng trước cũng không lo lắng cho vết thương của Ngưu Đại Lực nhưng trong chớp mắt mặt hắn biến sang trắng bệch, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nên tiếp tục nói:“Ngưu Đại Lực, ngươi đang run.” Không tốt! Tên đó nhất định tẩm độc! Vừa rồi không chú ý, hiện tại mới phát hiện chỗ vết thương máu đã chuyển sang màu sậm. Đây là loại độc gì?

Ngưu Đại Lực da mặt run rẩy, ánh mắt lại đột nhiên âm trầm, không giết được Đào Tiềm hắn tuyệt đối không chết! Giờ phút này đây chính là tâm niệm duy nhất trong đầu hắn.

Ngưu Đại Lực đá mạnh vào hông ngựa, con ngựa bị đau, , bốn vó cuồng đạp thẳng phía trước xông lên làm bụi đất bắn lên bụi mù.

“Mau quay lại! Ngươi không muốn sống nữa hả?” Băng cả kinh kêu lên. Hắn cả người trúng độc, vì sao còn liều mạng mà xông lên. Chẳng nhẽ giết chết Đào Tiềm quan trọng hơn cả tính mạng của hắn sao? Chuyện này không đơn giản chỉ là vì lập công mà giống như hắn và Đào Tiềm có hận thù với nhau từ kiếp trước vậy.

Ngưu Đại Lực hoàn toàn lâm vào điên cuồng, đem Băng đè thấp ở trên lưng ngựa, một mặt cầm kiếm hung hãn xông lên, đồng thời thúc ngựa chạy mỗi lúc một nhanh hơn.

Tình thế đã không còn gì có thể cứu vãn, Băng còn lo lắng được cái gì, chỉ có thể rút kiếm ra thủ thế, tên tai là tiếng rống thê thảm của Ngưu Đại Lực, hình như hắn đang dùng đến sức lực cuối cùng rồi, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy lạnh người, cả vai tay và ngực hắn đều đã bị găm vô số mũi tên, sắc mặt hung hổ, ánh mắt hung tợn.

“Chỉ kém một chút. Thiếu chút nữa có thể giết hắn.”

Tên ngốc này! Mặc cho dù là ai đều nhìn ra được hắn sắp chết, vậy mà trong lòng hắn chỉ nhăm nhăm muốn giết chết Đào Tiềm.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho huynh.” Ngay cả bản thân mình Băng còn không biết đối phó với đám cung thủ ra sao nhưng nàng thật sự muốn giúp hắn giải quyết tâm nguyện này. Coi như là trả ơn hắn cứu nàng đi!

“Không.”

Sao lại thế? Hắn không muốn nàng báo thù cho hắn sao? Băng đang thắc mắc thì một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo nhỏ của nàng rơi khỏi ngựa, cả người Ngưu Đại Lực cường tráng như khối đá đè lên người Băng.

Vai trái truyền đến cơn đau nhẹ, hơn nữa cảm giác buốt thấm dần vào xương thuỷ, Băng thầm kêu không xong, vừa rồi nếu không phải Ngưu Đại Lực nhanh chóng mang nàng rời khỏi thân ngựa sớm thì nàng đã bị Từ lão nhân gia kia bắn liền năm phát tên rồi, trong đó bốn mũi tên Ngưu Đại Lực dùng thân người hắn ngăn cản được, còn mũi tên còn lại găm trên vai trái của nàng. Độc tố trên mũi tên hiển nhiên nhanh chóng phát tác.

Nhưng mà nàng không chịu thua, đem thanh kiếm chém sắt như bùn trong tay phi mạnh về phía người Đào Tiềm, mũi kiếm vì thế dễ dàng đâm xuyên qua ngực của hắn, xuyên thủng cả áo giáp . Lúc bọn họ rơi xuống đất cũng là lúc Đào Tiềm cả người lung lay gục xuống đất.

Thần chí hỗn loạn không còn tỉnh táo, Ngưu Đại Lực không nhìn vào tay Băng mà chú ý vào đội quân Xích Diễm người nào người lấy thất thanh hô “tướng quân”, hắn quay lại nhìn Băng thấy nàng không động đậy, hơi thở mỏng manh hỏi hắn:“Từ Liêu sao vậy? Đào Tiềm. Hắn thế nào?” Vì sao giọng Từ lieu lại thất kinh đến vậy.

“Đào Tiềm.Hắn đã chết, chết dưới kiếm của của nàng. Nhưng mà nếu chúng ta không có thuốc giải thì rất nhanh cũng sẽ chết!” Băng nghe hắn nói nàng đã giết được Đào Tiềm nhưng làm sao có thể cui mừng, nếu không nhanh chóng được giải độc thì sinh mạng nàng cũng theo hắn mà đi.

Đầu bắt đầu cháng váng, trong lòng Băng tràn ngập hối hận cùng không cam lòng, lần này nàng thật sự lại phải chết sao? Mà lại chết dưới tên độc của một lão già!

“Nàng thắng rồi, như ý muốn của nàng vậy nên nàng không cần gả làm vợ của ta. Nàng muốn ta làm cái gì?” Ngưu Đại Lực cười khẽ một chút, thanh âm suy yếu như không còn sức lực, bọn họ lúc này thật gần gũi, miệng hắn áp sát tai nàng hỏi mong muốn của nàng là gì?

“Vậy ngươi làm ca ca ta đi.”

“Được.”

Ngưu Đại Lực không còn hơi sút thốt ra lời cuối, Băng cũng dần chìm vào hôm mê không biết gì nữa. Nàng chỉ cảm nhận được có người nào đó la lên bên họ, nói gì đó như nhanh chóng đi tìm thuốc giải, hình như là Tô Trản đang nói, giọng nói của hắn không giấu nổi tức giận cực độc, nhưng mà nàng có thể làm gì nữa, bản thân rơi vào mất ý thức hoàn toàn.