Chí Tôn Phế Hậu

Chương 57

“Tiểu Viện chủ tử, người bệnh nặng mới khỏi, lại đứng đây chờ hơn một đêm, cũng may nương nương đã bình an sinh long phượng, người nên yên tâm hồi cung nghỉ ngơi một chút đi!” Lộ Tam trên mặt vui mừng khuyên An Tiểu Viện hồi cung.

An Tiểu Viện trên mặt hơi tái có chút tiều tụy, nhưng tinh thần lại có vẻ vô cùng tốt, cười nói:“Ta còn chưa thấy tiểu hoàng tử và tiểu công chúa, trở về cũng không ngủ được…”

Đang lúc này, Cẩm Hồng hét lên như thế kiến nàng kinh động choáng váng như thiên lôi vừa đánh xuống trời quang.

Lộ Tam chết lặng lầm bầm:“Băng huyết……Vì sao lại thế……” Nương nương thân mình vốn đã suy nhược, mặc dù được thần y chữa trị bệnh tim bẩm sinh, điều dưỡng từ đó đến nay đã khoẻ lên rất nhiều, nhưng mà nàng thế nào cũng không chịu nổi băng huyết! Nếu mà như thế, không phải là nương nương sẽ…..

An Tiểu Viện cúi đầu xuống, rung động che lấp đi ánh mắt phức tạp. Trong điện tiếng người ồn ào, hình ảnh Hoàng thượng thương tâm gào hét như chiếc búa tạ khiển trách đánh vào lương tâm nàng, truy vấn nàng ….Trong mắt lệ cứ thế trào ra, nàng tự trách, tự xám hối, hoàng hậu đối sử với nàng như với muội muội, cho dù nương nương có muốn đuổi nàng ra khỏi cung thì nàng cũng không thể bị ma ám quỷ dẫn đường, vứt bỏ hết lương tâm cho chó ăn, lấy oán báo ơn!

Trong Vinh Hỉ cung, Hoa thái phi cũng một đêm không ngủ, mong chờ cùng lo lắng đợi tin tức báo về, không cần nói cugx biết là bà ta đợi cái gì.

“Thái phi, hoàng hậu nương nương sinh hạ long phượng song tử sau thì băng huyết.” Đỗ Lan sau khi thám thính tình hình ở Thanh Dương cung cấp tốc trở về Vinh Hỷ cung bẩm báo.

“Hay…ha…Hay lắm! Rất tốt! An Tiểu Viện đúng là rất có phong cách bản cung năm đó!”

Đỗ Lan lui ra đứng ở một bên, không dám nói gì. Thái phi cùng An Tiểu Viện mưu đồ bí mật mưu hại hoàng hậu việc nàng chính là người biết rõ sự tình nhất, nàng có nên đi bẩm báo với Hoàng thượng tin này không?”

“Nha đầu, ngươi lại đây.”

“Vâng.”

“Mấy ngày này bản cung không thể ra ngoài, ngươi đã giúp không ít việc, bản cung quyết định thưởng cho ngươi.”

“Tạ thái phi thưởng……” Ban thưởng còn chưa nói hết, chỉ cảm thấy có một mùi hương lạ bay vào kiến nàng mất đi ý thức, ngã nhào ra đất, chưa quá một khắc chết không nguyên nhân, trên mặt hiện sắc xanh tím….

“Nha đầu, ngươi biết quá nhiều…. Hoa thái phi dấu không được sự thống khoái trong lòng nhìn khuôn mặt kẻ nằm dướu đất vặn vẹo.

Tề Phấn, ngươi hại ta giả ngây giả dại hơn hai mươi năm, ngươi có từng nghĩ đến có ngày đứa cháu gái mà ngươi yêu quý nhất sẽ chết trong tay ta không? Ha ha ha……

Hoa thái phi vẫn đang đắc ý cười đột nhiên sắc mặt cứng đờ, tiếng cười vì thế mà im bặt, hai mắt mở lớn kinh hãi như nhìn thấy quỷ hiện hình chỉ kịp nói:

“Cẩn vương……” thì lập tức khuôn mặt vặn vẹo ngã bên cạnh xác Đỗ Lan, thân mình run rẩy một hồi, sắc mặt mất dần khí khuyết rồi cũng tắt thở chết.

Thanh Dương cung

Sắc mặt nàng dần chuyển sang tái nhợt, hô hấp yếu ớt như thể sinh mệnh nàng theo các dòng máu nơi thân dưới không ngừng chảy ra, Tào Hãn vẫn như cũ nắm chặt lấy tay nàng, thần hồn cũng theo nàng mà dần dần tán loạn, hai đứa trẻ khóc nỉ non không ngớt như thể biết được tánh mạng mẹ đẻ bị đe doạ.

Các ngự y rối loạn tra hết các loại sách y này đến sách y kia, như thể không ngờ được sự tình sẽ như thế này, Hoàng hậu nương nương thế nào mà lại bị băng huyết, Hoàng hậu nếu mà xảy ra chuyện gì thì tính mệnh bọn họ nhất định không yên.

Một thân ảnh cao to như cuồng phong xoẹt qua đám nô tài đứng ở trước điện, không để ý đến sự kinh ngạc của đám nô tài cứ thế đẩy cửa vào trong điện như vào chỗ không người, nhấc rem trong điện lên đi vào.

Xông vào mũi là hắn là mùi máu nồng đậm, chướng màn chia tẩm điện làm hai, các ngự y bên ngoài ai lấy đều mang vẻ mặt sợ hãi, thấy hắn bước vào đồng loạt hành lễ chào: “Vương gia”.

Tào Triệt mặt trầm như nước, ừ một tiếng, tức tốc vén rèm bước vào bên trong.

“Vương gia……” Tào Triệt chưa bao giờ có sắc mặt nhìn lạnh lùng đến thế kiến cho lần đầu tiên nhìn thấy Linh Nhi phải phát run.

Cẩm Hồng hoảng loạn khi nhìn thấy nương nương băng huyết, quay ra thấy Vương gia như thế mà không khỏi giật mình kinh hãi, Vương gia bình thường luôn vô lo vô nghĩ, bình thản kia mà….

“Hoàng huynh.” Tào Triệt nhẹ nhàng tiến đến gần bên Tào Hãn, trong giọng nói kèm theo sự lạnh lùng, ánh mắt mang giận dữ và lo lắng.

Tào Hãn quay đầu lại nhìn, trên mặt mang theo sự đau xót vào mệt mỏi, không nói được một lời ngẩng đầu nhìn Tào Triệt

“Hoàng huynh có biện pháp gì để cứu tính mạng nàng không?” Tào Triệt không nhanh không chậm hỏi như thể hỏi hôm nay thời tiết thế nào?

Tào Hãn khóe môi run rẩy, Triệt nói như thế là có cách cứu tính mạng nàng sao? Hắn cam tâm tình nguyện đổi hết tất cả mọi thứ trên đời này để nàng được an khang (mạnh khoẻ), bất luận đó là cái gì, Triệt nghĩ cái gì đều nói hết đi! Cái gì hắn đều có thể cho, chỉ cần có nàng….

“ Các ngươi lui ra đi! Đem Minh Nhi, Huy nhi ra luôn thể đi!” Tào Hãn nhìn vào hai đứa con bé bỏng còn quấn tã của mình còn đang nhăn mặt oa oa khóc lớn, nàng còn chưa được nhìn thấy chúng lần nào đâu….

Tiếng hai đứa nhỏ nỉ non khóc xa dần, trong tẩm điện lại quay trở về sự yên tĩnh vốn có, yên lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng hơi thở mỏng manh của Băng.

Tào Triệt tiến vài bước đến, lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc tinh sảo, bên trong đó có một viên thuốc màu trắng, Tào Hãn chưa kịp phản ứng hắn đã đem viên thuốc đó nhét vào miệng nàng, miệng cử động rồi dần dần nuốt viên thuốc đó vào trong.

“Ngươi cho nàng uống cái gì?” Tào Hãn cả kinh, nhanh tay tóm lấy tay Tào Triệt giằng co.

“Bảo mệnh dược.” Tào Triệt sắc mặt không thay đổi, chỉ cần uống viên tuyết nhan ngọc lộ hoàn này vào thì tính mạng của nàng mới được đảm bảo: “ Tính mạng của nàng tạm thời được đảm bảo, nhưng mà thời gian không lâu, người trên đời này có thể bảo vệ tính mạng cho nàng chỉ có Mộc Viễn Trạch, ngươi có biết nàng vì sao mà thế này không?”

Không đợi Tào Hãn nói lời nào, hắn nói tiếp:“Thái phi cùng An Tiểu Viện hợp mưu, cho vào canh tẩm bổ của nàng loại thuốc kiến cho nàng khi sinh con thì bị băng huyết, ngươi nhân từ với người khác nhưng lại thiếu chút nữa hại chết nàng…”

“Cái gì?” Thái phi cùng An Tiểu Viện? Thái phi thì có thể lý giải nguyên nhân là bà ta hận Thái hậu nên mới làm vậy, còn nàng đối với An Tiểu Viện như tỷ muội thì nàng ta sao dám làm thế với nàng?

“Không tin sao?” Tào Triệt hừ lạnh một tiếng,“Ta đã xử trí Thái phi rồi, về phần An Tiểu Viện thì để lại cho hoàng huynh.”

“Ngươi……” Hắn sao có thể không hỏi ý kiến hắn mà đã ra tay diệt trừ khẩn trương đến vậy…

“ Bà ta đáng chết! đáng chết từ lâu rồi! Nếu không bà ta, Băng sao lại có thể lâm vào nguy hiểm như hôm nay? Thái phi nếu là kẻ chủ mưu thì chính ngươi là kẻ đồng loãi. Lần trước ở sơn trang, nếu không phải ta gặp được Mộc Viễn Trạch mời hắn đến đó tương cứu thì ngươi cho là nàng còn có thể sống đến ngày hôm nay sao? Lúc ngươi ở Nguyệt đình sủng hạnh An Tiểu Viện, tuy thần trí không rõ ràng, nhưng ngươi có từng nghĩ vì thế mà kiến nàng thương tâm rơi lệ? Ngươi một lòng muốn có người kế vị, nhưng mà có nghĩ đến với nàng lại là một cuộc phưu lưu mạo hiểm không? Nay nàng rơi vào cảnh ngộ như thế, ngươi có thể làm gì cứu nàng?”

“Ta từng nghĩ đến là ngươi muốn ngôi vị hoàng đế, thì ra sự thật không phải vậy.” Tào Hãn sắc mặt ủ dột,“Ngươi âm thầm sử trí bao nhiêu đại thần trong triều, âm thầm an bài bên cạnh ta bao nhiêu tai mắt, ngươi tưởng ta không biết sao?”

Tào Triệt không thèm quan tâm cười lạnh nói:“Ngôi vị hoàng đế? Ta không cần cái ngôi vị đó, ta chỉ muốn nàng!” Lúc trước hắn tương kế tựu kế đưa nàng hồi cung, chính là muốn cho nàng hiểu được hoàng cung này chính là một nhà giam, không thích hợp cho một linh hồn hiện đại như nàng tự do tự tại, chuyện này đã hao tổn không biết bao nhiêu tâm trí hắn, lại còn kiến nàng rơi vào cảnh tính mạng nguy kịch.

“Ngươi muốn nàng? Vậy ngươi có từng hỏi qua nàng có muốn bên cạnh ngươi chưa?” Tào Hãn đùa cợt Triệt, hắn đừng tưởng suy nghĩ của hắn là đúng.

“Nàng muốn ở cung ta hay không với ta mà nói không quan trọng! Hoàng huynh nếu muốn nàng còn có thể sống thì hãy đem nàng giao lại cho ta, bởi chỉ mình ta mới có thể tìm được Mộc Viễn Trạch, không một ai trên đời này biết hắn đang ở nơi nào.”

Thấy ánh mắt Tào Hãn vẫn không chút thay đổi, hắn trừng mắt nói tiếp: “Hoàng huynh nếu là không tin thì cứ thử xem, ta chỉ sợ nàng không sống được đến lúc đó, ngươi cũng đâu nhẫn tâm nhìn nàng hương tiêu ngọc vẫn (chết) phải không? Nàng nếu có gì bất trắc thì tất cả đều là lỗi của ngươi! Nàng yêu ngươi sâu vô cùng, ngươi sao có thể nhẫn tâm như thế với nàng?”

Tào Hãn sắc mặt càng lúc càng thêm u ám, không thể tưởng tượng được Triệt lại có quyết tâm đến vậy, hắn đây là lần đầu tiên hắn thấy Triệt vì một cái gì mà bất chấp tất cả đến vậy, nhất là cả ngôi vị hoàng đế hắn cũng kinh thường….

Quay lại nhìn Băng trên mặt không có chút huyết sắc, Tào Hãn im lặng. Hắn nên làm cái gì bây giờ? Sự việc trước mắt hắn chỉ có hai sự lựa chọn, nhưng mà hắn thật sự muốn chọn cả hai con đường đó!

“Thời gian không có nhiều, tuyết nhan ngọc lộ hoàn này chỉ có tác dụng trong thời gian một ngày, ta lại chỉ có mười viên, tương đương với mười ngày lưu giữa mạng cho nàng, hiện tại đã dùng một viên, nếu mà ngươi cứ chần chừ thì không có thời gian để ta cứu nàng, chín ngày mà tìm được Mộc Viễn Trạch cũng không phải chuyện dễ, hy vọng ngươi tính toán thận trọng.” Tào Triệt áp chế lo lắng chậm rãi nói.

Tào Hãn vẫn như không nghe thấy Triệt nói gì, cứ nắm chặt lấy nàng không muốn buông ra, ánh mắt chăm chú quyến luyến nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của nàng, như muốn ghi tạc hình ảnh của nàng vào sâu trong óc, không bao giờ quên.

Băng hôn mê nên không hề hay biết khi tỉnh lại thế giới của nàng đã thay đổi,vận mệnh biến chuyển khiến nàng không kịp phòng bị, nàng chỉ có thể làm một con thuyền nhỏ chịu để dòng nước đưa đi, đi tới nơi nào thì không biết, chỉ có thể chờ mà thôi…. Tiếng vó ngựa không ngừng vang bên tai, Băng nghĩ có lẽ là nàng nằm mơ, trong cung thế nào mà lại có tiếng vó ngựa lớn đến vậy? Nhưng mà sao cả giường của nàng đều lắc lư như vậy. Giường của nàng vốn không phải cái giường bình thường mà là long sàn, nơi ngủ của vua một nước nha! Bốn chân giường lớn đến vậy sao có thể run dữ vậy!

“Hãn……” Nàng vô thức gọi? Cho dù là mới sinh nàng cũng không suy yếu đến mức này? Nàng cố hết sức mới có thể mở nổi mi mắt ra, cả thân mình yếu ớt đến nỗi muốn động đậy thôi cũng thấy khó khăn, thân thể như một đống bột, không phải do nàng điều khiển vậy! Không ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hãn kiến nàng bất an, trong lòng thầm oán trách, Hãn sao không ở bên chờ nàng tỉnh lại? Hắn quả thực là một hoàng đế mẫn cán, nhưng mà hôm nay hắn không thể vì nàng mà buông chuyện quốc gia xuống được sao? Nàng mới sinh cho hắn hai cục cưng, yêu cầu hắn ở bên cạnh chăm sóc nàng một chút không phải là quá đáng nha!

“Nàng tỉnh rồi?” Âm thanh trong trẻo không giấu được sự vui mừng, nàng nhất định đang mơ, nếu không làm thế nào mà lại nghe được tiếng Cẩn Vương?Nhưng mà có phải nằm mơ không? Sao mơ lại cảm thây chân thật đến vậy? Tiếng vó ngựa đều đều,cảm giác xóc những đoạn đường ghồ ghề, thậm chí nàng còn có cảm giác ở mạn sườn nóng bức….

“Nàng hiện tại nhất định cảm giác cả thân mình rã rời, đây là triệu chứng bình thường, không cần lo lắng.” Âm thanh của Cẩn Vương lại văng vẳng bên tai, đây đúng không phải nàng nằm mơ rồi, không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng chắc chắn mình đang ở trên xe ngựa, nhưng nàng mới sinh con, sao lại ở trên xe ngựa Cẩn Vương? Hãn sao lại để Cẩn Vương đưa nàng đi?

Hô hấp dồn dập, cố gắng điều kiển mí mắt theo ý mình, trong xe ngựa rộng được trang trí vô cùng hoa lệ, ít nhất phải dài hai thước, trên đỉnh nóc có gắn một viên dạ minh châu để chiếu sáng, nhất định lúc này là buổi tối nên mới có thể sáng đến vậy. Nàng mấp máy môi nói…… “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi làm cái gì vậy?”

“Không vội, nàng cứ uống cái này đã!” Thân mình được hắn ôn nhu nâng dậy, một vị ngọt chảy vào miệng, đang khát khô cổ nên Băng có thể dễ dàng nuốt từng ngụm. Nàng không biết Cẩn Vương cho nàng uống gì nhưng trực giác cho nàng biết Cẩn Vương nhất định không hại nàng!

“Được rồi, ngươi có thể nói cho ta được chưa? Vì sao ta ở trên xe ngựa của ngươi? Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Sau khi uống bát chất lỏng đó Băng cảm giác tinh thần tốt hơn một chút, thân thể không có vô lực như lúc trước.

“Đưa nàng đi tìm Mộc Viễn Trạch cứu mạng nàng.”Tào Triệt trả lời ngắn gọn. Nếu không phải chỉ có Mộc Viễn Trạch mới cứu được nàng thì hắn tuyệt đối không cho nàng và hắn gặp nhau. Hai linh hồn đó nếu mà gặp nhau, ai có thể cam đoan là không khơi lại tình cảm lúc trước?

“Cứu mạng ta? Ngươi không hại ta thì đã hạnh phúc lắm rồi.” Nàng không phải đang tốt lăm sao? Cho dù tính mạng nàng có nguy hiểm thì người đưa nàng đi tìm Mộc Viễn Trạch phải là Hãn chứ sao lại là Cẩn Vương!

“Thái phi cùng An Tiểu Viện hợp mưu cho thuốc gây băng huyết cho nàng vào thuốc dưỡng thai của nàng, nếu không phải ta lo lắng ngươi mang thai gặp nguy hiểm nên chuẩn bị

tuyết nhan ngọc lộ hoàn để phòng bị trường hợp chẳng may thì sau khi sinh chỉ sợ nàng không quá nửa canh giờ mất máu mà chết.” Hắn lúc trước có luyện được mười viên tuyết nhan ngọc lộ hoàn, nếu không phải Thái Phi và An tiểu Viện giở trò thì không bao giờ hắn đem ra dùng…

Băng tự giễu bản thân mình cười, Cẩn Vương không nhàn rỗi đến nỗi ngồi đây mà vu cáo An Tiểu Viện nên nàng tin lời hắn nói, nàng thật sự là kẻ vô dụng, ngay cả một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi cũng có thể hãm hại nàng đến xém tí nữa mất mạng….Làm người tốt quả thật là không dễ, nhìn xem, lòng tốt của nàng đổi lại được cái gì? Cái gì mà ác giả ác báo kia chứ?

“Ta đây có phải là nên đa tạ Vương gia cứu mạng?” Băng giả cười, cố giấu đi sự bi thương trên nét mặt.

“Bổn vương bất kính từ chối.” Tào Triệt cũng cười, hắn thật sự muốn nàng không phải đau khổ vì hoàng cung nữa, nhưng mà lực bất tòng tâm, đổi lại hắn chỉ nhận được đó chính là sự kinh thường của nàng. Băng nhìn hắn nói: “ thôi, khỏi nói chuyện tầm phào nữa, nói hẳn vào trọng điểm đi. Hoàng thượng làm sao cho phép ngươi dẫn ta đi?”

“Hắn không thể không đáp ứng.”

“Vì sao? Ngươi dùng cái gì uy hiếp hắn?” Đau lòng, nàng thật sự muốn biết Hãn vì cái gì mà để nàng ra đi theo Triệt. Nàng vốn nghĩ nàng trong lòng hắn có một vị trí rất quan trọng, nhưng mà không phải vậy, hắn có thể buông tay nàng bất kỳ lúc nào không do dự….

“Ngươi xem nhẹ bản thân mình trong lòng hoàng huynh rồi…” Tào Triệt nhìn ánh mắt nàng liền đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, hắn không đành lòng lừa gạt nàng thêm nữa: “ nếu muốn nói ta uy hiếp gì với hắn, vậy ta chỉ có thể đem chính tính mạng ngươi ra mà uy hiếp thôi, trong lúc đó ta mới biết hắn đối với ngươi để tâm bao nhiêu, chỉ cần ngươi có thể sống, cho dù ta lúc ấy muốn mạng của hắn đại khái hắn cũng sẽ không chút do dự đáp ứng đi……”

“Ta muốn hồi cung!”

“Không được, tuyết nhan ngọc lộ hoàn bào chế không dễ, ta thật vất vả mới luyện ra mười viên, trong vòng chin này nếu mà không tìm thấy Mộc Viễn Trạch, ai cũng cứu không được ngươi. Ta mặc dù ở Điệp cốc cùng y tiên học một thời gian, nhưng mà bản thân ta không có năng lực giải thuốc của Thái phi, chỉ có Mộc Viễn Trạch mới có thể cứu mạng ngươi, chờ hắn chữa khỏi cho ngươi thì tuỳ ý ngươi muốn đi đâu thì đi.” Hắn dừng một chút lại nói,“Ta biết hết sự tình của ngươi và Mộc Viễn Trạch, nhưng nói vậy ngươi không hy vọng hoàng huynh cũng biết hết chứ?” Hắn cố ý mang nàng đi gặp Mộc Viễn Trạch một mình vì hắn không ai được biết bí mật mối quan hệ của nàng và hắn. Hắn sẽ vì nàng mà giấu vĩn viễn bí mật này dưới tận đáy lòng.

Đúng vậy, cái thế giới âm u, hung tàn, thị phi coi sinh mệnh con người như cỏ rác trước đây nàng tuyệt đối không muốn cho Hãn biết một chút nào….

“Ta không hiểu…… Việc này với ngươi mà nói có lợi gì?” Băng càng lúc càng thấy khó hiểu, Cẩn Vương hao tổn tâm trí như vậy là vì cái gì? Lòng của nàng trừ bỏ Hãn ra thì không còn vị trí cho bất kỳ ai khác, dù người đó là Diễm…… Cũng không được! Nàng thậm chí quyết định không cùng hắn nhận nhau, nàng muốn vĩnh viễn ở lại bên người Hãn, đến lúc đó, Cẩn Vương thu được cái lợi ích gì?

“Không cần biết thế nào, chỉ cần nàng biết ta không hại nàng là được rồi.”Tào Triệt cười ảm đạm,“Thôi cứ tĩnh dưỡng đi, ta cho vài người vào hầu hạ nàng.”

Hai cung nữ ở bên ngoài xe chui vào bên trong, hành lễ với nàng rồi sau đó thay quần áo cho nàng, tất cả thoả đáng rồi mới lui ra, Cẩn Vương lúc sau đó cũng không có chui vào trong xe, Băng ngồi nghĩ lại những điều hắn vừa nói, cảm thấy có cái gì đó không ổn, chính xác là thấy quái dị, nhưng mà không biết bắt nguồn từ đâu.