Chí Tôn Kiếm Đế

Chương 1: Ta đã trở về từ nhà ngục

Đế quốc Đại Chu, thành Cát Châu. Trong ngục tù tăm tối không ánh sáng.

Một thanh niên cả người đây máu, vung thanh trường kiếm trong tay, như một tia sét đẫm máu, bay khắp không trung.

Những cái đầu đẫm máu bay lên, máu nhuộm đỏ ngục giam, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

"Một ngàn chín trăm chín mươi chín!"

Người thanh niên tự lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia máu! Dưới chân hắn chất đầy thi thểt

Đây là tháng thứ ba hắn ở trong tù!

Giết chóc!

Nơi này chỉ có giết chóc!

Hắn đã giết tới mức chết lặng!

Có tổng cộng hai nghìn tù nhân trong nhà tù.

Ngoại trừ hắn thì đều đã chết hết!

Người thanh niên tên là Diệp Thanh. Là người thừa kế của nhà họ Diệp ở thành Cát Châu!

Tuy nhiên, bây giờ hắn không còn là người thừa kế nữa. Mà là một phạm nhân trong ngục!

Ngục giam ở thành Cát Châu là nơi cửu tử nhất sinh. Tất cả tù nhân đều chiến đấu đẫm máu trong ở đây. Cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót đi ra! Còn sống thì sẽ làm việc cho vương phủ Cát Châu!

"Bốp bốp bốp!"

Bên ngoài ngục giam, hai người đàn ông trung niên mặc áo choàng đen đi tới.

Họ đang võ tay.

Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Diệp Thanh đều được họ nhìn hết vào trong mắt, có thể trổ hết tài năng giữa hai ngàn người, quả thực rất mạnh.

Kiếm thuật của Diệp Thanh cực kỳ xuất sắc!

"Nhãi con, thiên phú kiếm đạo của ngươi không tồi, nhưng đáng tiếc, huyết mạch của ngươi đã bị phế!" Một người đàn

ông trung niên nói.

"Tuy nhiên, với kiếm pháp của ngươi thì cũng có thể tiến vào vương phủ Cát Châu của chúng ta, trở thành tử sĩ!"

Người kia chậm rãi nói rồi mở cửa phòng giam ra.

Diệp Thanh cầm một thanh trường kiếm đỏ đẫm máu, chậm rãi đi ra ngoài.

Tên của thanh kiếm là Thanh Phong Kiếm. Trên đó nhuốm đầy vết máu.

Máu của tù nhân!

Trong số đó, có những người cực kỳ hung ác.

Ngoài ra còn có một số người vô tội bị hãm hại và giam cầm trong nhà tù Cát Châu.

Vì sinh tồn, Diệp Thanh đã giết đến mức thi thể năm la liệt khắp nơi.

Nội tâm hắn sớm đã chết lặng. "Nhóc con, đi với chúng tai"

"Có thể trở thành tử sĩ của Cát Châu phủ chúng ta là vinh hạnh của ngươi!"

"Ta nghe nói ngươi từng là con trưởng của nhà họ Diệp, còn có huyết mạch năm sao, thiên phú không tồi nha!"

"Thật đáng tiếc, huyết mạch của ngươi đã bị phế, giờ đây chỉ là phế vật thôi!"

"Nếu ngươi vẫn còn huyết mạch hoàn chỉnh, có lẽ còn có thể trở thành đệ tử nội môn!"

"Nhưng hiện tại, để ngươi làm tử sĩ đã là nâng đỡ ngươi lắm rồi!"

Hai người đàn ông trung niên giếu cợt, khi nói chuyện trong mắt mang theo sự khinh miệt.

Tử sĩ của Vương phủ có nghĩa là tùy thời phải chiến đấu vì Vương phủ, vì vương chủ mà chết.

Nói trắng ra chính là một con chó được vương phủ nuôi mà thôi! Có thể hy sinh bất cứ lúc nào!

Diệp Thanh bước ra khỏi phòng giam với vẻ mặt thờ ơ. Hắn đi tới trước mặt hai người đàn ông trung niên. Khoảnh khắc tiếp theo.

"Phụt!"

Thanh Phong kiếm trong tay Diệp Thanh lóe lên, đột nhiên chém rail

Một cái đầu đầy máu bay lên.

"Ngươi!"

Người đàn ông trung niên còn lại sắc mặt hoảng sợ, đang chuẩn bị ra tay. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, ngực ông ta đã bị kiếm đâm thủng!

Kiếm của Diệp Thanh quá nhanh.

Nó nhanh đến mức họ thậm chí không có thời gian để phản ứng!

Bọn họ không ngờ rằng Diệp Thanh lại dám ra tay với bọn họi

Phải biết răng bọn họ là chấp sự của vương phủ Cát Châu, chuyên môn phụ trách quản lý ngục giam!

Diệp Thanh giết bọn họ, Vương phủ tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Vương phủ muốn Diệp Thanh trở thành tử sĩ, nhưng Diệp Thanh tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Trong ba tháng ở nhà tù, Diệp Thanh đã giết rất nhiều người vô tội.

Đây không phải là điều hắn muốn. Nhưng để sống sót thì hắn nhất định phải giết!

Tiêu diệt tất cả kẻ thùI

Đây là tội nghiệt của Vương phủ Cát Châu!

Đối với Vương phủ Cát Châu, trong lòng Diệp Thanh chỉ có thù hận, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ là chó săn của Vương phủ!

Diệp Thanh càng hận Diệp gia hơn!

Ba tháng trước.

Diệp Thanh, là con trưởng của nhà họ Diệp, vì nhà họ Diệp chiến đấu tranh giành mạch khoáng.

Nhưng trong trận chiến, hắn bị thương nặng, mà quân tiếp viện của nhà họ Diệp lại chậm chạp không đến!

Diệp Thanh cuối cùng cũng không lấy được khoáng mạch.

Đồng thời hắn còn bị trọng thương, quay trở về nhà họ Diệp.

Điều mà Diệp Thanh không ngờ tới chính là sau khi hắn trở về nhà họ Diệp, gia chủ nhà họ Diệp lấy lý do là hắn không chiếm được quặng khoáng mạch mà trị tội, giam cầm hắn.

Sau đó, Diệp Ngôn, con trai của gia chủ nhà họ Diệp đã nhân cơ hội lấy đi huyết mạch của Diệp Thanh.

Khiến cho thực lực của Diệp Thanh giảm sút một cách nhanh chóng!

Trong thế giới huyền huyễn này, mọi người đều tu luyện võ đạo và mơ ước trở thành võ giải

Cảnh giới võ giả chia thành: Luyện thể, Ngưng Nguyên, Nguyên Đan, Mệnh Luân, vân vân.

Ngoại trừ cảnh giới thì huyết mạch của võ giả là đặc biệt quan trọng!

Huyết mạch chia làm chín sao. Một sao là yếu nhất, chín sao là mạnh nhất.

Lúc trước Diệp Thanh có huyết mạch Xích Diễm Giao Long năm sao.

Ở Cát Châu có thể coi là tuyệt thế vô song.

Hầu hết các võ giả ở Cát Châu đều thức tỉnh huyết mạch, nhưng cũng chỉ là huyết mạch hai sao.

Huyết mạch ba sao trở lên rất hiếm.

Sau khi huyết mạch của Diệp Thanh bị phế đi, hắn bị đưa đến nhà tù ở Cát Châu dưới sự sắp xếp của gia chủ nhà họ Diệp.

Nói một cách hoa mỹ là huấn luyện Diệp Thanh.

Còn trên thực tế thì ông ta chỉ muốn Diệp Thanh chết trong ngục giaml

Huyết mạch bị cướp đi, thực lực giảm sút, cơ hội sống sót khi Diệp Thanh ở trong ngục giam Cát Châu gần như bằng không!

Tuy nhiên, Diệp Thanh vẫn sống sót trong ngục giam có thể so sánh với luyện ngục này!

Hắn dựa vào thanh kiếm trong tay!

Mặc dù huyết mạch đã phế nhưng tu vi kiếm đạo của Diệp Thanh vẫn còn.

Kiếm của hắn rất nhanh!

Kiếm thuật Kiếm Phong đã được tu luyện viên mãn. Hắn đã trở thành một kiếm tul

Kiếm tu, thông thường nếu trong cùng cảnh giới thì có chiến lực vượt trội so với các võ giả khác!

Có vốn liếng để khiêu chiến vượt cấp!

Giờ phút này, Diệp Thanh cầm thanh trường kiếm đỏ máu lao ra khỏi nhà tù, đối mặt với một trung đội bảo vệ.

Tổng cộng có mười người!

"Thằng nhãi, sao người lại ra ngoài một mình? Hai vị đại nhân đâu rồi?"

Một trong những lính canh nghỉ ngờ hỏi.

Phạm nhân đi ra nhưng bên cạnh lại không có hai chấp sự đi cùng.

Thật kỳ lạ!

"Hai vị đại nhân còn có chuyện muốn thương nghị ở bên trong, nên để ta ra trước."

Diệp Thanh chậm rãi nói.

Sau đó, hắn bước ra.

Đi ngang qua người lính bảo vệ.

"Thằng nhãi, đứng lại cho ta!"

Tên lính lại lên tiếng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo. "Đợi hai vị đại nhân đi ra rồi ngươi mới có thể đi!"

Tên lính lạnh giọng nói.

"Được!"

Diệp Thanh gật đầu.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Trong hư không đột nhiên có một ánh kiếm màu máu lóe

Đầu của lính thủ vệ trực tiếp bị chém đứt.

"Làm càn!"

"Nhãi ranh, ngươi dám ra tay, muốn chết!"

Những thủ vệ khác trong nháy mắt đã lao tới!

"Vụt vụt vụt!"

Diệp Thanh nhanh chóng vung kiếm máu trong tay. Giữa ánh kiếm lóe lên, từng cái đầu lần lượt bay ral Kiếm của Diệp Thanh quá nhanh.

Các lính canh có mặt hoàn toàn không thể chống cự.

Trong chớp mắt, tất cả mười lính thủ vệ đều nằm trên mặt

Máu nhuộm đỏ mặt đất! "Xoạt!" Diệp Thanh lướt nhanh ra ngoài, đi thẳng đến nhà họ Diệp!

Nhà họ Diệp đối xử với Diệp Thanh như vậy, nhất định phải ại công bằng!

Ngoài ra...

Trong nhà họ Diệp còn có muội muội của Diệp Thanh,

Diệp Mạnh Lăng!

Một trong những nguyên nhân quan trọng khiến Diệp

Thanh có thể kiên trì trong trù là vì hắn lo lắng cho muội muội hắn!

Từ khi còn nhỏ, cha mẹ Diệp Thanh đã không còn, hắn và muội muội sống nương tựa vào nhau.

Trước kia Diệp Thanh có thiên phú siêu phàm, thực lực cường đại, lại là người thừa kế của nhà họ Diệp, có thể bảo vệ muội muội.

Nhưng Diệp Thanh đã bị nhốt trong tù ba tháng, không thấy ánh mặt trời!

Hoàn cảnh của muội muội hắn trong nhà họ Diệp rất nguy hiểm.

Diệp Thanh không dám nghĩ tới.

Nếu không có sự bảo vệ của hắn, muội muội hắn sẽ bị đối xử như thế nào ở nhà họ Diệp.

Trong nhà họ Diệp, muội muội hắn không có nổi một người thân cận.

E là sẽ không có bất kỳ người nào sẽ bảo vệ muội muội Diệp Mạnh Lăng của hắn!

Nghĩ đến đây, tốc độ của Diệp Thanh nhanh hơn, giống như một tia chớp, chạy rất nhanh.