Chỉ Tâm Như Thủy

Chương 10

Hai người không có mục đích đi lung tung trong rừng, không dễ dàng gì mới săn được một con thỏ hoang, lại làm cháy khét đến không tả nổi, không ai ngờ hoàng tử và vị đại hiệp Trục Phong thanh danh lừng lẫy nổi tiếng phong lưu phóng khoáng, lại thảm hại đến nông nỗi này.

Khó khăn lắm mới lấp no bụng, trời đã bắt đầu tối. Rừng rậm sum xuê đương nhiên có không ít dã thú, Trục Phong đơn giản bế An Nhi lên, phóng người ngồi lên nhánh cây, hai người nhìn lên bầu trời đầy sao, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể nắm được những ngôi sao kia.

Đêm càng khuya gió lại bắt đầu nổi lên, Trục Phong càng ôm chặt An Nhi để y tiến sâu vào lòng mình, trong miệng còn liên miên cằn nhằn, “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không làm bẩn danh tiết của ngươi, tuy rằng ngươi xinh đẹp tựa tiên nữ.”

“Vì sao?” Anh Nhi khó hiểu nhìn hắn.

Trục Phong thản nhiên nhún nhún vai, “Ta không thích nữ nhân.”

An Nhi bĩu môi, “Ta cũng không thích.” Lời này y nói ra tự nhiên có nguyên nhân trong đó, từ nhỏ An Nhi lớn lên trắng trắng mềm mềm, bị cô cô chà đạp không ít, cho đến hiện tại An Nhi nhìn thấy nữ nhân liền tránh như tránh hổ.

Trục Phong lắc lắc đầu. “Không phải loại thích mà ngươi nghĩ, ta không thể yêu các nàng, ngươi không hiểu.”

“Ta hiểu!” An Nhi phồng cái miệng nhỏ nhắn, y cũng là nạn nhân của đám nữ nhân kia, vì sao lại nói y không hiểu?

Trục Phong cười ha ha, véo hai gò má mềm mại của y, “Ta không yêu các nàng, nên không thể cùng các nàng thành hôn.” Dứt lời lại phiền muộn gãi gãi đầu, “Bằng không, lão gia tử cũng không đuổi đến tận Trung Quốc.”

Loading...

An Nhi cái hiểu cái không gật đầu.

“Kỳ thật, ta thích thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ, ánh mắt thuần khiết, điềm đạm nho nhã, cho nên... ” Trục Phong lại xoa xoa tóc y cười hì hì nói, “Ta sẽ không động tay động chân với tiểu cô nương, cho nên ngươi không cần lo lắng.”

“Nhưng... ” An Nhi muốn nói lại thôi nhìn hắn, “Ta không phải tiểu cô nương.”

“Hả?!” Trục Phong cả kinh, đưa tay luồn vào vạt áo của An Nhi, bằng phẳng! Mò xuống chút nữa...

Trục Phong mất mặt té khỏi cành cây.

Trong cung đã hỗn loạn thành một đoàn, Thất hoàng tử mất tích, Thánh Vũ đế gấp đến độ muốn lật tung cả kinh thành, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử cùng Lục hoàng tử đều bị giận chó đánh mèo, bị tống vào từ đường cảnh tỉnh, thái tử mệt nhọc ngày đêm không buồn nghỉ ngơi thủ ở cổng thành kiểm tra. Nhưng một chút tin tức cũng không có.

Lại nói đến An Nhi cùng Trục Phong, còn đang lạc trong rừng rậm mênh mông...

Theo lý, hiện tại trời đã vào đông nhưng ở nơi này lại ấm áp như xuân, cây cỏ sum xuê, sương mù lượn lờ, mà Trục Phong lại là một tên mù đường.

“Hẳn là... bên này đi? Đúng, chỉnh là bên này!” Trục Phong kiên định gật gật đầu.

An Nhi chạy đến chỗ cây đại thụ, chỉ vào dấu hiệu trên cây hai người vừa mới khắc lên không lâu, “Nơi này chúng ta đã đi qua.”

Tục Phong nhíu mày.

“Đi về phía nam có thể rời khỏi nơi này.”

“Ta biết! Nhưng nơi nào là phía nam?” Trục Phong dùng sức vò tóc, “Trời sắp tối, khi trời tối càng không thể phân rõ phương hướng.”

An Nhi nhìn Trục Phong đang phát điên, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, chờ Trục Phong bình tĩnh lại mới hỏi hắn, “Ngươi có đồ vật nào làm bằng kim loại không?”

“Hả?”

“Kim loại.” An  Nhi chỉ chỉ kiếm của hắn.

“À, cái này ta có rất nhiều.” Trục Phong gỡ kiếm bên hông xuống, từ trong ngực lấy ra một đống ám khí.

An Nhi chọn một cái ngân châm thật dài, dùng sức ma sát ngân châm lên kiếm, lại lấy vải buộc lại, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Hướng mũi kim chỉ chính là hướng nam.”

“Ngươi chắc chắn?”

An Nhi gật gật đầu: “Chắc chắn.”

Trục Phong bán tín bán nghi, nhưng lại không có biện pháp khác, hiện tại chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, liền ôm lấy y vận khinh công, bay về phía An Nhi chỉ.

Thời điểm trăng treo giữa trời, bọn họ rốt cục cũng thoát khỏi rừng cây như một trận mê cung kia. Đập vào mắt chính là một hồ nước mênh mông, nước hồ xanh nhạt phản chiếu ánh trắng, sóng nước lấp loáng, vừa mỹ lệ vừa mơ hồ.

An Nhi như một con nai nhỏ, nhanh chân chạy đến, tay nhỏ thò vào làn nước mênh mông sạch sẽ, quay đầu cười với Trục Phong, “Nóng.”

“Ôn tuyền?” Trục Phong đi khắp đại giang nam bắc, đương nhiên kiến thức rộng rãi, nhìn thấy nơi này quanh năm bốn mùa như xuân, liền hoài nghi nơi này tiếp dẫn địa nhiệt, không nghĩ tới bọn họ thật sự có thể tìm được ôn tuyền.

“Lại đây.” An Nhi vui vẻ vẫy tay với hắn.

Trục Phong chạy đến, không ngờ lại bị An Nhi tạt nước đầy đầu.

“Tốt, xú tiểu tử, dám ám toán ta!” Trục Phong tức giận nhào đến.

An Nhi vội vàng trốn, nhưng sao có thể trốn được Trục Phong một thân võ nghệ cao cường? Y bị hắn đặt trên thảm cỏ mềm mại, bàn tay lớn của Trục Phong đặt trên eo An Nhi làm y bị nhột cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đôi mắt to tròn ánh đầy thủy quang.

Ánh trăng tròn tròn chiếu trên mặt nước, phản chiếu một mảnh trong sáng, một khắc đó, thiên địa như ngừng lại, quỷ thần xui khiến, Trục Phong nhẹ nhàng hôn lên má An Nhi.

An Nhi run lên, ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt, gió đêm ấm áp thổi qua, mang theo một phần nồng ấm cùng nhu tình.

Trục Phong cũng ngây người, chỉ nghe thấy nhịp tim của chính mình nhanh đến đáng sợ như muốn nhảy khỏi lòng ngực hắn, mặt đỏ lên như mông khỉ, nhảy dựng lên không dám quay đầu chạy nhanh vào rừng rậm.

An Nhi run rẩy một hồi lâu, sờ sờ nơi vừa rồi Trục Phong hôn qua, gò má đỏ bừng, nhìn Trục Phong cắm đầu chạy vào rừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, còn có một chút thất vọng, nhưng vì sao lại thất vọng? Chính y cũng không rõ.