Chỉ Nam Phản Công của Nam Phụ Phản Diện

Quyển 1 - Chương 26: Chú cướp à, chú xui rồi

Editor: đỗ béo Betor: mèomỡ

Đối mặt với đòn tấn công của Tiêu Long Vũ, người áo xám cũng rút ra một thanh đoản kiếm.

Tra Chí Cực từng nói với tôi, đối với đánh cận chiến, người dùng binh khí ngắn cần kỹ thuật rất cao. Vậy nên phần lớn người học võ đều thiên về dùng binh khí dài, có thể vừa tấn công vừa phòng thủ, giới hạn phạm vi áp sát của kẻ địch.

Hai người này thật sự là hai kẻ xuất chúng.

Lại nhìn Tiêu Long Vũ, thân thể cao ráo rắn rỏi, động tác lại linh hoạt khéo léo lạ thường, đảo mắt đã giao đấu với người áo xám năm sáu chiêu. Rút kiếm lật tay chém một nhát, chỉ nghe thấy tiếng ma sát chói tay vang lên, hai thanh kiếm giao thoa đụng vào nhau, kiếm phong đỡ kiếm phong, sau đấy nhanh chóng lùi ra.

Tiêu Long Vũ vừa đứng vững, trên thân kiếm liền nhanh chóng xuất hiện vài vết rạn, sau đấy một tiếng vang lanh lảnh, bước theo vết xe đổ của thanh Tấu Khải, vỡ thành mảnh nhỏ.

Kiếm của Bạch Mao vốn sắc bén linh hoạt, là tại đồ ngốc này vừa rồi cố ý chém vào tảng đá. . . . . .

Không vỡ mới là lạ.

Ngay lúc tôi che mặt không đành lòng nhìn, người áo xám bỗng kêu lên vô cùng kinh ngạc. Tôi tách ngón tay thành một đường nhỏ, thấy hắn ta đang sững sờ nhìn chằm chằm Tiêu Long Vũ, kiếm trong tay run lên như sắp rơi xuống đất.

“Ngươi. . . . . . Sao có thể là Xuyên Vân kiếm pháp?”

Hắn ta lại quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Mao, rồi lại nhìn tôi, bỗng bừng tỉnh, chỉ vào Tiêu Long Vũ thất thanh nói: “Ngươi, ngươi, ngươi chính là con bé mặc váy hồng năm đó? A! ! Sao lớn lên lại xấu thế hả? ! !

Tiêu Long Vũ sờ sờ mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin lỗi, mặt mũi xấu quá khiến ngươi sợ rồi.”

Người áo xám đau lòng giậm chân.”Còn tưởng rằng trong hai tên đồ đệ thì ngươi sẽ giống nàng, không ngờ, thật không thể ngờ được, lớn lên thì tàn rồi. . . . . .” Nói tới đây, hắn ta đột nhiên nhớ tới mục đích hôm nay, giọng lạnh hẳn đi, “Váy hồng, ngươi tránh ra, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi.”

“Ngươi mơ à! ! !”

Cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng hét to, ngay sau đó một bóng đen bay qua trước mắt tôi, bay thẳng về phía người áo xám. Người áo xám vội vàng đưa kiếm lên cản đòn, kết quả vẫn bị lực đánh bất ngờ đánh lùi lại hơn ba mét.

Lục Ly cầm kiếm đằng đằng sát khí đứng trước mặt hắn ta, trong mắt như muốn phun ra lửa. Anh ta tiếp tục quát: “Tiểu Minh! Từ nhỏ ngươi ở ngay sát phòng ta, cái gì cũng muốn tranh cướp với ta, hôm nay ngươi đừng có mơ đưa được cộng sự của ta đi!”

Người áo xám lại yên lặng nhìn anh ta một lượt. “Sư phụ nói không sai, Lục Ly, quả nhiên là ngươi phá rối sau lưng.” Tuy giọng hắn ta vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại bắt đầu trở nên oán hận, nâng mũi kiếm chỉ vào Lục Ly, “Nhiều năm rồi, ngươi vẫn nói năng bậy bạ như vậy. Thiết Vân rõ ràng là A Tâm tặng cho ta, năm đó bị ngươi một khóc, hai thắt cổ cướp đi còn chưa tính, giờ lại muốn bắt nàng đi. . . . . . Hôm nay, ta muốn lấy lại đồ của mình, ngươi còn ngăn cản thì đúng là khinh người quá đáng!”

Thân hình Lục Ly vốn nhỏ gầy, so sánh với người áo xám đội đấu lạp cao lớn uy vũ thì càng giống học sinh trung học hơn. Nhưng người đàn ông giống học sinh trung học này lại táo bạo xách cây trường kiếm màu đỏ trong tay lên quơ quơ với người áo xám, đắc ý nói: “Cướp của ngươi thì sao? Ngươi ~ đánh ~ ta ~ đi ~~~” (=)))))))))))

Người áo xám cuối cùng cũng bị chọc tức, thoáng nhìn về phía tôi, sau đấy không nói gì, đâm thẳng vào Lục Ly, hai người cùng xông vào đánh nhau, tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên bên tai.

. . . . . . Mấy người cẩn thận chút đi, Thiết Vân gì đấy tôi còn chưa được nhìn thấy đâu, mấy kẻ phá của các người đừng để nó vỡ đấy nhé!

Nhưng tình huống sau đó đã phát triển ngoài dự kiến của tôi. Hai người trước mắt dường như thật sự muốn liều mạng, chiêu thức hung ác, không lưu tình chút nào. Tôi nhìn họ đánh tới mức trời đất mù mịt, không ngừng vung kiếm, không ngừng tránh né, cây kiếm màu bạc và màu đỏ cùng đan vào nhau, không ngừng có máu tươi chảy ra.

Tôi bỗng cảm thấy tay áo mình bị tóm chặt, quay đầu thì thấy Bạch Mao run run nắm lấy tay tôi như con chó con.

Tiêu Long Vũ ở bên kia vẫn chẳng có biểu cảm gì, đến lúc này mới động đậy, đến gần hai người đang say sưa đánh nhau. Lục Ly và người áo xám vốn đấu ngang sức, lúc thấy Tiêu Long Vũ tiến lên thì bay ngược về phía sau, tạo khoảng cách với người áo xám như có thần giao cách cảm vậy.

Tay Tiêu Long Vũ động đậy, từ giữa ngón tay có gì đó bắn về phía người kia. Người áo xám không kịp tránh, ba cây châm bạc đâm vào cánh tay phải của hắn ta.

Người áo xám thả tay, kiếm rơi loảng xoảng xuống đất.

Thắng bại đã rõ. Tuy là đánh lén.

Ngay khi tôi thở phào nhẹ nhõm thì người áo xám bỗng mỉm cười nghiêng đầu, giơ tay về phía rừng cây. . . . . . Lôi ra được một cô gái.

Mọi người: “. . . . . .”

Anh bạn, anh tưởng mình là Lưu Khiêm [1] sao. . . . . .

[1] Lưu Khiêm là một nhà ảo thuật tài ba nổi tiếng ở Đài Loan.

Cô gái kia cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, cần cổ trắng nón bị hắn ta bóp chặt, dường như có thể bị vặn đứt bất cứ lúc nào.

Khuôn mặt đó là Ngụy Ba Như.

Cô ấy đến lúc nào vậy? Vừa rồi luôn đứng bên cạnh xem sao?

Tôi ngơ ngác nhìn sư tỷ đột nhiên xuất hiện, đầu óc ngừng hoạt động. Đầu tiên là Voldemort, bây giờ lại là Ngụy Ba Như, từng người đều xuất hiện. Vậy sư phụ đâu, Tra Chí Cực đâu? . . . . . . Tôi nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.

Vậy người áo xám lạnh lùng nói: “Thật là làm người ta mở mang tầm mắt. Đến cả trưởng công chúa hiền thục đoan trang, dũng mãnh thiện chiến cũng lén la lén lút trốn một bên nhìn lén, chẳng ra thể thống gì rồi.”

Trưởng công chúa? !

Một lúc lâu sau miệng tôi vẫn chưa khép lại được. Lục Ly ở bên cạnh vừa lau máu trên người, vừa bĩu môi với Tiêu Long Vũ: “Nhóc con, cho ngươi một cơ hội lập công, chém tên kia di!”

“Nhưng. . . . Mà sư tỷ của tôi ở trong tay hắn!” Tôi không nhịn được nhắc nhở. Tuy võ công của Ngụy Ba Như không tồi, nhưng voi chết đói ép chết con kiến, dù người áo xám bị thương, nhưng nếu muốn bắt cô ấy thì cũng chỉ cần mấy ngón tay. Huống chi hắn ta lại đặt một con dao không biết lấy ra từ đâu ngay trên cổ Ngụy Ba Như.

Không ngờ Lục Ly chẳng thèm chớp mắt lấy một cái “Hắn làm hoàng nữ bị thương thì lấy mạng ra mà đền, ngươi chỉ cần không chính tay làm nàng ta bị thương là được.”

Ngụ ý là, Ngụy Ba Như bị giết cũng chẳng sao. Dù sao cũng không phải là Tiêu Long Vũ ra tay, tìm anh ta tính sổ làm sao được? Chẳng liên quan gì đến anh ta và Lục Ly cả.

. . . . . . Người, người đàn ông này âm hiểm quá đấy!

Tiêu Long Vũ khẽ nhíu mày, dường như đang đắn đo xem có nên ra tay hay không. Người áo xám thấy chúng tôi không để ý đến sự uy hiếp của hắn, dao đặt trên cổ Ngụy Ba Như lại chặt hơn, to tiếng lặp lại: “Các ngươi còn dám tiến lên, ta sẽ chém cô ta thật đấy!”

Ngụy Ba Như không hổ là công chúa, trong thời khắc tứ cố vô thân mà vẫn bình tĩnh lạ thường. Cô ta nhìn Lục Ly một lát, rồi nói với người áo xám: “Nếu ngươi giết ta, phụ hoàng ta chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh, ngươi không sợ sao?”

Người áo xám cười lạnh.”Ta đã làm chuyện này thì sợ gì chặt đầu?”

Ngụy Ba Như liền cười rộ lên.”Ngươi còn không sợ, ta ở trong giang hồ nhiều năm như vậy, thì sao lại sợ chứ.” Rồi nói với Lục Ly, “Lục tiền bối, ta kính trọng ngài là trưởng bối, nhưng không ngờ ngài lại mượn đao giết người như vậy.”

“Hở?” Lục Ly vô tội nhìn cô ta, “Lời công chúa nói có bằng chứng không?”

“Ta xuất cung từ nhỏ, đã cắt đứt quan hệ với triều đình từ lâu rồi! Mười mấy năm qua, tuy là tam đệ tử Kế Môn, nhưng dù thế nào địa vị cũng không bằng đại nhân Lan Khanh! Ngài hà cớ gì phải tìm cơ hội diệt trừ ta!”

Từng chữ Ngụy Ba Như nói ra đều vang lên hùng hồn. Tất cả đám người chúng tôi đều ngửa đầu chiêm ngưỡng ‘Hà đông sư hống’ của cô ấy. Công chúa một nước quả nhiên rất mạnh mẽ!

Sư tỷ, hóa ra tôi đã xem nhẹ chị quá rồi.

Đang yên lặng, Tiêu Long Vũ bỗng cười nhẹ, thong thả nói với người áo xám: “Bây giờ ngươi đang trúng kịch độc, cũng chỉ là phô trương thanh thế thôi. Thả trưởng công chúa ra, chúng ta sẽ để ngươi đi.”

Người áo xám không nói gì, xem ra thật sự muốn liều ‘cá chết lưới rách’. Một lúc lâu sau, hắn ta nhìn chúng tôi một vòng, biết hay không biết đều nhìn.

“Hôm nay, nếu muốn đi, ta sẽ dẫn A Tâm đi cùng. Còn không. . . . . .” Hắn ta siết chặt con dao trong tay, gằn từng tiếng nói:

“Đánh tiếp! Ai thua kẻ đấy chết!”

Hắn nói rất dứt khoát, ai cũng nghe ra trong lời nói đó chứa mấy phần tàn bạo, ác độc. Lục Ly và Tiêu Long Vũ đều giật mình, không ai nói được gì. Trước ngôi miếu đỏ nát lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng tôi ho một tiếng.”Này. . . . . . Haizzz, ông mau thả sư tỷ của tôi ra. Tôi đi theo ông.”

Vừa dứt lời, mấy người xung quanh đều sửng sốt.

“Đại nhân. . . . . .”

Bạch Mao ở bên cạnh vội muốn ngăn lại, tôi yên lặng bóp cánh tay anh ta một cái, ngăn anh ta nói.

————

Người áo xám bắt cóc tôi, chạy như bay ra ngoại thành hoang vu.

Tuy hắn trúng độc, nhưng dường như chỉ cánh tay phải là không có sức thôi, vẫn có thể vận công, bay qua mấy cái cây, đảo mắt đã bay lên vách núi.

Thấy tôi ngoan ngoãn để hắn ta kẹp dưới xương sườn không nhúc nhích, phía sau lại không có người đuổi theo, người áo xám cảm thấy hoang mang, chịu hết nổi hỏi: “Nàng làm sao vậy? Tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng đi chứ.”

“Đau họng.”

“. . . . . .”

Người áo xám nuốt xuống một ngụm máu, rất lâu sau mới nói tiếp: “Nàng thật ngốc. Nàng có biết là đối với lão hoàng đế kia, nàng còn quan trọng hơn hoàng nữ không?”

Tôi vẫn chưa hiểu ra sao, hắn kiên nhẫn giải thích: “Không phải nàng sợ bị hỏi tội nên mới bằng lòng đi theo ta à? Nàng phải biết, nếu nàng xảy ra chuyện gì, Cúc Trạch Cung sẽ làm loạn khiến giang sơn bất ổn xã tắc không yên ngay lập tức. Lão già kia chắc chắn sẽ không dám giết nàng vì một đứa con gái đâu.”

Đầu tôi vẫn ù ù. “Nhưng không phải ông là người của Cúc Trạch Cung à? Không phải muốn tới giết tôi sao? Tôi xảy ra chuyện hà cớ gì Cúc Trạch Cung phải ra mặt vì tôi?”

“Vì nàng là . . . . . của cung chủ.” Hắn thấy mình suýt lỡ miệng, vội dừng lại, “Dù sao thì nàng cũng nên nhớ, cho dù ở cạnh hoàng đế cô cũng không phải sợ. Chỉ là một hoàng nữ, Ngân Sa như nàng ra lệnh một tiếng là có thể lấy mạng nàng ta, cần gì mượn tay ta giết ả?”

Ngân Sa? Chắc là nói đến Lan Khanh. Người này cũng ngộ nhận tôi thành Lan Khanh rồi.

Nhưng lúc này tôi thấy mừng vì hắn nhầm, nghe những gì hắn vừa nói có vẻ quan hệ giữa hắn và Lan Khanh không tồi, chắc là sẽ không giết tôi. Lần này, tôi cũng đã có tính toán.

Tôi cười hì hì nhìn hắn: “Chú à, con người chú thật tốt.”

Người áo xám lại nói một mạch: “Ta không phải là chú! Hơn nữa, cũng không phải là người tốt. . . . .”

Hắn cố tỏ ra dữ dằn, nhưng không được lâu lắm lại cười to giống như diễn viên hạng ba. Hắn thở dài, giọng nói vẫn nhẹ nhàng : “A Tâm, ta tìm nàng bảy năm rồi.”

Cuối cùng cũng đợi được đến đoạn ôn lại chuyện xưa. Tôi vội nói dối theo lời đã soạn sẵn:

“Thật ra, sau lần bị thương đó tôi bị mất trí nhớ, không nhớ mình là ai, cũng không nhớ được mọi người. Đến hôm nay trí nhớ vẫn mơ mơ hồ hồ, rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Chú đừng trách tôi.”

“Mất trí nhớ?” Hắn dừng lại một lúc, “A Tâm, nàng không nhớ ta sao?”

Tôi hồn nhiên gật đầu “Ngay cả Lục Ly tôi cũng không nhớ.”

Hắn vẫn đội đấu lạp, tôi không nhìn thấy vẻ mặt hắn, lại thấy rõ trong giọng nói của hắn có mấy phần vui sướng. “Không sao. . . . . . Sẽ giúp nàng nhớ lại thôi.”

Sau đó lại vội bổ sung thêm: “Không nhân lúc nàng mất trí nhớ mà nhảy vào đâu.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Tôi lại gật đầu.

Lại chạy một lúc lâu, hắn ta đột nhiên rầu rĩ nói: “Có người đã từng nói nàng béo lên chưa?”

Tôi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới hôm Tiêu Long Vũ cõng tôi ở núi Thanh Trừng, nói tôi nặng như heo, anh ta mệt đến mức eo sắp đứt ra rồi. . . . . . Bỗng chốc có cảm giác đau xót “Chạy vẫn chạy, nhưng con lừa chở tôi đã không còn là con lừa ngày xưa nữa rồi.”

Tôi thở dài một hơi, cho tay vào trong tay áo, vừa móc vừa nói: “Có, cho nên tôi đang muốn giảm béo đây.”

Người áo xám giật mình, khóe mắt lại liếc thấy tôi cho cái gì đó vào miệng, cắn rốp một tiếng.

“A Tâm, nàng làm gì đấy? !” Hắn căng thẳng, một tay nắm lấy cằm tôi, “Nhổ ra! Ta sẽ không giết nàng đâu! Nếu nàng thích Lục Ly, ta. . . . . . Ta đưa nàng về là được, nàng đừng tự sát!”

Tôi dửng dưng nhìn hắn một cái, lại ném một hạt vào trong miệng: “Tôi làm gì đâu? Cắn hạt dưa thôi mà. Trong đời người chỉ có hai chữ ăn và mặc. Sau này đi theo chú, chắc chắn phải chịu khổ vất vả. . . . . . May mắn hôm nay trước khi ra ngoài tôi đã bốc sẵn một nắm hạt dưa. Chú có muốn ăn không?”

Người áo xám đang vận công chạy như bay bỗng dừng lại, chân khí tản ra, lăn ruỳnh từ trên vách đá xuống.