Kiều Y Y xin nghỉ mang thai, bắt đầu đợi ở trong nhà, dự tính ngày sinh là ba tuần lễ sau, cô nghe ý kiến của bác sĩ, quyết định sinh mổ (c-section), bụng của cô rất lớn, còn lớn hơn rất nhiều so với người bình thương, cô cũng không hỏi thăm bác sĩ giới tính của đứa bé, cô nghĩ hay là cứ giữ vững một chút cảm giác thần bí cũng được.
"Bác sĩ nói thế nào?" Sau lưng vang lên giọng nói của một người đàn ông.
Kiều Y Y vừa về nhà, Sóc Phong đã đi xuống, đứng sau lưng cô mà hỏi, giống như con chó nhỏ đuổi theo cái bánh bao thiẹt, "Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi!"
Sóc Phong rất muốn đi bệnh viện cùng cô, nhưng Kiều Y Y lại kiên quyết cự tuyệt, lấy quan hệ bây giờ của bọn họ, anh lấy cái thân phận gì đi bệnh viện cùng với cô chứ?
Anh gật đầu một cái, phiền não trong lòng cũng từ từ chìm xuống, "Đói bụng không?"
"Ừ, không đói bụng." Nếu so với lúc trước, khẩu vị bây giờ của cô rất bình thường, sẽ không thích ăn như trước nữa.
Sóc Phong mím môi, "Có phải người không thoải mái hay không?"
Kiều Y Y mở cửa, đi vào phòng, "Không có, em chỉ không muốn ăn!"
Anh không khỏi khẩn trương, "Thật sự không sao?"
"Em thật sự không sao, em mệt rồi, em muốn ngủ." Cô tham ngủ ngáp mấy cái.
"Ờ." Anh lui đến cửa.
"Hẹn gặp lại." Cô xoay người đang muốn đóng cửa, nhưng đột nhiên cả người lắc lư một cái, Sóc Phong vội vàng đỡ cô, Kiều Y Y cả người không yên dựa lên trên người anh.
"Thế nào? Bị chuột rút?" Anh khom lưng trực tiếp ôm cô lên, tìm được giường của cô, đặt cô lên trên giường, cách lớp quần áo, dùng tay xoa bóp với sức lực vừa phải.
"Không có việc gì không có việc gì, không phải sợ." Sóc Phong nói nhỏ, không biết là đang an ủi cô, hay là chính bản thân mình.
"Em... " Kiều Y Y hít sâu, "Không có việc gì..." Trán của cô đổ mồ hôi thành từng giọt một, sắc mặt có chút xanh xao.
Sóc Phong chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, người vợ chưa cưới đã qua đời nhưng tình trạng mang thai lúc đó lại khác với Kiều Y Y, cô ấy không nôn oẹ, không chuột rút, chỉ thích ăn, thích ngủ, mà Kiều Y Y lại khác hoàn toàn, anh không khỏi chờ mong, người có thể chất khác nhau, thì sẽ có tình trạng khác nhau, cho nên anh không lo lắng lắm, cô không có việc gì...
Tay của anh xoa bóp bắp chân cô gần nửa giờ, khi hay tay Sóc Phong rơi vào tình trạng chết lặng không còn cảm giác, Kiều Y Y lên tiếng, "Tốt hơn nhiều, không cần bóp nữa."
Anh lại bóp một chút nữa rồi mới thu tay lại, nhẹ giọng hỏi: "Buổi tối cũng sẽ như thế phải không?"
Kiều Y vạch ra một ranh giới giữa bọn họ, anh không dám vượt qua, cho dù lo lắng hoặc là quan tâm, cũng sẽ biểu hiện không phải cực kỳ lo lắng hoặc quan tâm lắm.
Cô không nói gì, Sóc Phong thở dài một tiếng, vén tay áo lên, đi tới trong phòng tắm, một lát sau, đã bưng một chậu nước ra, bên trong chứa nước ấm bốc lên hơi nước, anh yên lặng cởi giày của cô ra, vớ, dịu dàng cần chân của cô, Kiều Y Y thõa mãn thở nhẹ, nước nóng làm dịu đi cái đau đớn ở chân cô.
Tay Sóc Phong ngập trong chậu nước nóng, nhẹ tạt nước vào mắt cá chân của cô, trên bắp chân, từng lần từng lần một, anh làm rất cẩn thận, làm cho cho cô thoải mái nhu muốn ngủ, đợi đến khi nước dần lạnh đi, anh cầm lấy khăn lông, cẩn thận lau từng li từng tí, cô làm như cực kỳ mệt mỏi, mắt cũng không mở ra được.
Anh giúp cô cởi đồ, lúc này cô ngoan giống như một đứa con nít, Sóc Phong không nhịn được đoán đứa bé của bọn họ, về sau anh cũng sẽ cởi đồ của nó như thế. Anh dừng tay lại, mới vừa rồi có phải là anh đang chờ mong con của bọn họ hay không?
Sóc Phong mặc bộ đồ ngủ cho cô, đắp chăn cho cô, nhìn cái bụng đang to ra của cô thật lâu, kìm lòng không được mà cười, thật ra thì anh đã không còn khả năng chống cự nữa, dần dần, anh cũng chờ mong đứa bé ra đời.
Cho dù anh sẽ sợ, rất sợ rất sợ, nhưng anh đã không đụng vào như vậy. Ngày ngày tiếp xúc với cô và cục cưng, anh lại thay đổi từng chút từng chút một.
"Yên lặng một lát thôi, thiên thần nhỏ." Anh hôn lên má của cô, như ăn trộm, trong mấy tháng này, anh chưa bao giờ chạm cô, ngay cả nói chuyện, bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách, thật đúng là kiểu điển hình của hàng xóm hòa thuận!
Một cái hôn trộm này, anh cực kỳ quý trọng, trên môi còn mang theo cảm giác mềm mại lúc hôn xuống, tim của anh cũng theo đó mà ngổn ngang.
Mà Kiều Y Y mang theo nụ cười ngọt ngào, biết cô đã ngủ đủ say, Sóc Phong không nỡ đi, cho nên dựa vào đầu giường nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, nhưng đưa đến giữa không trung thì dừng lại, nhẹ nhàng, anh che ở trên bụng của cô, từ từ di động.
Bụng của cô không có động tĩnh gì, hình như cục cưng cũng đang ngủ như mẹ, anh nửa ngồi trên mặt đất, người tựa lên trên giường, một tay chống cằm, một tay khẽ vuốt ve bụng của cô.
Đây là một việc rất thần kỳ, cái sợi dây cung sâu nhất trong lòng hình như bị lây động rồi.
Đây không phải là lần đầu anh trải qua cảm giác này, nhưng trước kia không biết sao cục cưng lại quá yên lặng, rất ít động đậy, anh đã từng vuốt ve như vậy, nhưng chẳng hiểu sao cục cưng lại chưa từng động đậy.
Đúng như Kiều Y Y từng nói, vận may của anh rất tốt vừa đúng gặp được lúc cục cưng hiếu động.
Cô không phải cô ấy, cục cưng cũng không phải cục cưng lúc trước, từ lúc ở chung với Kiều Y Y, Sóc Phong càng có thể phân biệt rõ sự khác nhau của hai người, nhưng nỗi sợ thì không phải cứ nói có thể mất là mất ngay được.
“Cục cưng, cố gắng lên!” Anh nằm lỳ ở trên giường, nói nhỏ với cục cưng của mình.
Một đêm này, Sóc Phong ở lại nhà của Kiều Y Y, không được sự cho phép của cô, hôm sau, lúc Kiều Y Y tỉnh lại thì cô chỉ có cảm giác trên bụng của mình có một dị vật ấm áp, là tay của anh.
Theo tay của anh nhìn lại, anh tựa vào bên giường ngủ thiếp đi, ngồi trên mặt đất.
Sau đó cục cưng cũng tỉnh, bụng của cô hơi động đậy, sau đó anh cũng tỉnh, lúc đầu anh không hiểu ra sao mà nhìn cô, cô cười như không cười.
Sau hồi lâu, Sóc Phong mới ý thức được điều gì, một trận chấn động nho nhỏ, là cục cưng đang “chào hỏi” anh.
“Chào buổi sáng!”
Sóc Phong khó có thể tin nhìn cô, trên mặt có cảm động có vui mừng, “Chào buổi sáng.”
Giờ khắc này, Kiều Y Y quyết định tha thứ cho người đàn ông này! Anh thật sự là bị dọa đến lâng lâng.
Kiều Y Y không như gần như xa với Sóc Phong nữa, cũng sẽ không giữ vững cái bộ dáng kiêu căng với anh nữa, hình tượng hàng xóm trong sạch như băng nữa, càng chứng tỏ đã tiến thêm một bước, cô ngầm cho phép anh ngủ lại.
Cô cần có người chăm sóc cô, gần đây, gánh nặng của cô dần dần tăng thêm, cục cưng lớn đến kỳ lạ, cô thừa nhận áp lực cũng rất lớn, cô thậm chí nghi ngờ, có phải là do ăn quá nhiều, nên tạo thành cục cưng siêu năng rồi? Cái ý nghĩ này đã bị vỡ tan khi cô vào bệnh viện mổ đẻ.
Kiều Y Y miễn cưỡng tỉnh táo lại sau khi phẫu thuật, Sóc Phong đứng ở bên cạnh cô, bên cằm mọc râu, chứng tỏ cả đêm anh ngủ không được ngon giấc.
“Cục cưng đâu?” Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh lại.
“Các con rất tốt.”
Các con? Kiều Y Y chau chau mày, “Anh Sóc, đây là tình huống gì?”
“Y Y, là một đôi long phượng thai.”
Long Phượng Tình Trường, Kiều Y Y cô thật đúng là mãnh liệt, cả đời sinh hai, lại còn một gái một trai, hợp lại thành một chữ tốt, Sóc Phong không có khả năng sinh đẻ thì đã sao? Không phải cô không chịu thua kém sinh hai đứa đấy thôi!
Hai mắt cô sáng lên, “Có thật không?”
“Ừ.” Sóc Phong nắm tay của cô, tay của cô, anh chưa từng buông ra.
“Sóc Phong, buông ra!” Lòng bàn tay của anh đều là mồ hôi, làm cô đau khiến cô không thoải mái, cô không khỏi có chút ghét bỏ.
Người mẹ mới vĩ đại nhất! Sóc Phong vội vàng nghe lệnh buông cô ra, “Có khó chịu chỗ nào hay không?”
“Em không sao cả..., em muốn nhìn cục cưng.”
“Ngoan, cục cưng mới ngủ rồi, chờ chúng nó tỉnh lại, anh lại ôm tới, được không?”
“Được rồi.” Cô không thể làm gì hơn là gật đầu.
“Ngủ một lát nữa đi.”
Quá trình sinh của cô không có Sóc Phong cứ nghĩ rằng đáng sợ, ít nhất anh không nghe được tiếng la gì như tiết mổ heo cả, chỉ là thời gian dài đằng đẵng, lúc chờ đợi, việc duy nhất anh có thể làm chính là không ngừng nhìn điện thoại di động, nhìn thời gian trôi qua từng chút một, anh lại một lần đếm thời gian.
Đến lúc đếm không xuể nữa, tiếng khóc vang dội vang lên Kiều Y Y theo đó được đẩy ra, Sóc Phong lại không có tâm trạng đi xem cục cưng, anh lo lắng cô hơn.
“Sóc Phong..., trước khi vào phòng giải phẫu, có phải anh đã nói gì với bác sĩ hay không?” Cô nhắm mắt lại.
“Không có.” Anh chối.
“Tại sao em lại nghe có ai nói, nếu như xảy ra chuyện gì, hãy cứu cô ấy?” Giọng của cô rất trong trẻo, giống như là truyền tới từ một thế giới khác vậy.