Các hoạt động mừng nhà mới ở nhà Chu Tự vô cùng náo nhiệt, không ít bạn bè vui vẻ đến tham gia, hơn mười người tụ tập trong sân.
Thời tiết tháng 4 không quá nóng cũng không quá lạnh, là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân nên ban đêm ra ngoài trời rất thoải mái. Thịt nướng, món tráng miệng, rượu vang đỏ, salad, mọi người vừa uống vừa trò chuyện, xem phim ngoài trời trong màn đêm.
Kiều Dật đưa Khương Dao đi cùng, vì vậy Tây Trừng thấy cô ấy chia sẻ một bức ảnh trong nhóm trượt tuyết trước đó của họ, bức ảnh được chụp trên màn hình chiếu, nội dung đang được chiếu là một bộ phim đen trắng cũ, trên bãi cỏ ngoài trời vào ban đêm, bầu không khí thật tuyệt vời.
"Tây Tây, em sẽ thích nó." Lần trước bọn họ vừa hẹn nhau, cùng nhau đi xem một bộ phim cũ, Khương Dao @ cô, sau đó @ Lương Duật Chi ở bài đăng tiếp theo: "Để anh trai chị đến đón em nhé."
Tuy nhiên, Tây Trừng vẫn đang ngồi ở bàn ăn tối. Cô trả lời Khương Dao: "Vẫn còn đang ăn liên hoan."
"Ăn cái gì? Chụp ảnh xem thử."
Họ ăn đồ ăn Hàng Châu gần trường học.
Trên bàn ăn, Nhan Duyệt đang phàn nàn về bạn trai của mình: “Tớ thật sự không hiểu tại sao anh ấy dường như mất trí nhớ sau mỗi lần cãi nhau. Anh ấy không bao giờ xem xét lại mình, ngày hôm sau giống như không có chuyện gì lại đến tìm tớ. Này, não của đàn ông các cậu có phải là có công tắc bên trong, ấn một cái là phát hiện những phân đoạn không vui, xóa đi chỉ bằng một cú nhấp chuột không?"
Mọi người cười lớn, Tiêu Lãng nói: "Ước gì có một công tắc như vậy thì tớ sẽ không phải lo lắng nữa."
Tây Trừng bật máy ảnh, chụp ảnh đồ ăn trên bàn rồi gửi qua.
Khương Dao chú ý tới một chuyện khác: "Đôi tay rất đẹp, của một anh chàng đẹp trai phải không?"
Lúc này Tây Trừng mới chú ý tới bàn tay của Tiêu Lãng đặt trên bàn ăn bị cô chụp ảnh lại.
Khương Dao là người mê tay đẹp, trong mắt phát sáng: "Có thể chụp ảnh khuôn mặt của anh chàng đó không? Chị muốn nhìn một chút."
Tây Trừng không thể đáp ứng yêu cầu này, cô không thể lén lút dùng điện thoại di động chụp ảnh mặt Tiêu Lãng nên chỉ trả lời Khương Dao là "NO".
Lúc này Kiều Dật cũng nhảy vào —
"Đôi bàn tay này đẹp lắm sao? Tại sao anh lại nghĩ không đẹp bằng anh nhỉ?"
Khương Dao: [Mắc ói].
Tây Trừng mỉm cười, không xem nữa.
Lương Duật Chi đặt điện thoại di động xuống, uống ly rượu do Chu Tự đưa cho.
"Cảm giác chẳng ra sao cả."
Chu Tự cười nói: "Rượu của tôi không ngon, hay là tâm trạng của cậu không tốt?"
Lương Duật Chi ngước mắt xem bộ phim trước mắt, thản nhiên nói: "Tân gia nhà cậu cứ vui vẻ đi, tâm trạng của tôi không cần lo lắng."
"Tôi chỉ tò mò thôi. Cô gái câm đó thú vị lắm à? Dạo này cậu có vẻ tập trung toàn bộ sự chú ý vào cô ấy nhỉ."
Cô gái câm.
Lương Duật Chi khẽ cau mày.
Mấy chữ này lọt vào tai anh cảm thấy có chút khó chịu. Mặc dù đây là sự thật, anh cũng từng dùng điều này để đánh dấu cô, thậm chí cũng là anh ngay lúc đầu phàn nàn với Chu Tự rằng cô không nói được, rất nhàm chán.
Nguyên nhân đơn giản là hiện tại bọn họ có quan hệ thân mật, cho dù chỉ là bed partner cũng không ảnh hưởng gì đến việc anh cảm thấy bị xúc phạm.
Đột nhiên anh trở nên mất kiên nhẫn với Chu Tự: "Uống rượu đi, nói nhiều làm gì."
Chu Tự bị mất mặt, câu hỏi đó vẫn còn mắc kẹt dang dở, anh ta bất đắc dĩ cười nói: "Con người cậu thật sự khó hầu hạ. Tôi càng tin tưởng cô ấy có bản lĩnh rất lớn, nếu không sao chịu đựng được cậu."
Bộ phim cũ những năm 1960 đã kết thúc. Lương Duật Chi không uống nhiều, về nhà đã gần mười giờ, không làm gì cả, tắm rửa rồi đi ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, anh nhìn điện thoại di động của mình luôn có rất nhiều tin nhắn lộn xộn, nhưng ai đó có thể làm ra vẻ như đang sống ở một nơi không có viễn thông, thậm chí không nói một lời.
Trước đây anh nghĩ cô đã trở nên dễ thương, nhưng bây giờ anh thấy cô chẳng thay đổi gì.
Sau khi thức dậy, Lương Duật Chi không đến phòng tập thể dục mà đưa Kiki ra ngoài chạy bộ một tiếng, sau khi đổ mồ hôi đầm đìa, đầu óc anh minh mẫn hơn và tâm trạng cũng rất tốt. Dù sao hôm nay là một ngày thứ bảy trong xanh đầy nắng, dopamine do tập thể dục tiết ra cũng có thể khiến con người cảm thấy dễ chịu hơn. Anh vui vẻ quay về đi tắm, bật dàn âm thanh nghe nhạc, làm bữa sáng, sau khi ăn xong, anh đọc email và xử lý một số công việc lặt vặt.
Trước đây, phần lớn những ngày cuối tuần của anh không phải làm việc như thế này, anh thường dành buổi chiều để nghỉ ngơi giao lưu, chơi bóng với bạn bè, cưỡi ngựa và thỉnh thoảng leo núi, cắm trại hoặc những chuyến du lịch ngắn ngày. Các nhân viên tại Tinh Lăng nói đúng. Lương Duật Chi không phải là người đam mê vui chơi nhưng cũng không phải là một người nghiện công việc, anh luôn kiểm soát công việc và cuộc sống theo tiêu chuẩn của riêng mình. Hai tháng qua có một chút khác biệt vì anh có một đối tác đặc biệt.
Nhưng bây giờ anh không muốn lãng phí thời gian rảnh rỗi của mình chỉ vì người đối tác đặc biệt này đã lỡ hẹn.
Vì vậy sau bữa trưa, Lương Duật Chi lái xe ra ngoài. Khương Dĩ Tuệ có một người bạn tốt họ Trình, làm quản lý triển lãm. Tháng này bà ấy hợp tác với học viện nghệ thuật của một số trường đại học thực hiện một cuộc triển lãm lưu động. Dì Trình rất tốt với anh. Khương Dĩ Tuệ đã nói với anh mấy lần qua đó hỗ trợ. Tình cờ hôm nay rảnh nên anh quyết định đến đó, trên xe anh gọi điện cho Chử Tưởng nói anh thuận đường ghé qua trường đại học T để gặp anh ấy.
Ra khỏi phòng triển lãm lúc hai giờ, anh đến cổng trường đại học T để gặp Chử Tưởng.
Hôm nay anh ăn mặc giản dị, ra ngoài chỉ mặc một chiếc áo khoác thể thao mỏng màu đen tuyền bên ngoài áo phông, khi đi dạo trong khuôn viên trường đại học trông không hề lạc lõng.
Chử Tưởng nói trong phòng thí nghiệm có rất nhiều áp lực. Những người trẻ tuổi càng ngày càng làm việc chăm chỉ hơn, một số bạn nam là nghiên cứu sinh năm nhất đã bắt đầu hói đầu, trông còn không trẻ bằng anh nữa.
Lương Duật Chi mỉm cười trước lời khen, cùng anh ta đến quán cà phê ngồi một lát. Hiện tại, Chử Tưởng đã từ bỏ việc gia nhập công ty Internet lớn, lựa chọn dấn thân vào giáo dục. Đại học T đang chuẩn bị thành lập Viện nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, cách thời điểm thành lập chính thức không còn xa. Anh ta tham gia vào thời điểm này thực sự thích hợp, có thể thấy trước rằng sẽ có không gian phát triển lý tưởng trong tương lai.
Lương Duật Chi cũng cho rằng đây là sự lựa chọn tốt.
Bản thân anh đã trải qua toàn bộ giai đoạn khởi nghiệp của Tinh Lăng. Anh cũng biết môi trường ở kiểu công ty này hoàn toàn khác với môi trường giáo dục, Chử Tưởng có thể không thích ứng được.
Sau khi trò chuyện về công việc, Chử Tưởng hỏi Lương Duật Chi về chuyện tình cảm của anh, anh ấy có trí nhớ rất tốt và nói: "Người mà lần trước cậu nói đến còn qua lại không?"
Hai tháng rưỡi đã trôi qua, với tính cách của Lương Duật Chi, khoảng thời gian này đủ để có một mối quan hệ mới.
Không ngờ anh ta thuận miệng hỏi, nhưng người đàn ông trước mặt lại gật đầu.
Vẫn còn qua lại.
"Không tồi nha. Xem ra anh không cần phải nhiều chuyện rồi, vốn là muốn giới thiệu một người cho cậu."
Lương Duật Chi có chút tò mò: "Người trên ba mươi tuổi như anh thế mà lại có sở thích làm bà mối sao?"
"Cậu nói lời này giống như cậu cách xa ba mươi tuổi không bằng. Khen cậu còn trẻ thì cậu thật sự nghĩ mình trẻ à. Sắp đầu ba rồi đó Duật Chi à. Anh nhớ lần trước cậu nói em gái đó mới hơn hai mươi đúng không? Vậy thì cậu thực sự cần phải cẩn thận, bớt uống Americano đá này lại, thay bằng nước ấm đi."
Nhìn thấy mặt Lương Duật Chi tối sầm, Chử Tưởng cười lớn.
Bọn họ thân thuộc như vậy, Chử Tưởng ngay từ đầu đã giành làm lấy thân phận đàn anh, cho nên chỉ có anh ta mới dám chế nhạo người này không chút kiêng dè.
Uống xong ly Americano, Chử Tưởng nhận được điện thoại, có việc phải làm, nói: "Cậu tự đi một mình nhé, đợi xong việc anh sẽ tới tìm, lát cùng nhau ăn tối."
Lương Duật Chi vẫy tay và yêu cầu anh ta rời đi nhanh lên.
Anh ngồi một mình trong quán cà phê một lúc, nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ. Có lẽ bởi vì vừa rồi Chử Tưởng nhắc tới, Lương Duật Chi nghĩ đến chỗ này cách trường học Đường Tây Trừng không xa, anh gửi tin nhắn hỏi cô đang làm gì.
Cô trả lời lại khá nhanh, nói đang ở trong thư viện.
Trước đây mấy lần hỏi cô thì cũng đều như vậy, cô luôn ở trong thư viện, nghe có vẻ là một học sinh giỏi, chăm chỉ. Lương Duật Chi không thể hình dung được hình ảnh học sinh giỏi của cô với dáng vẻ của cô trên giường anh, càng nghĩ đến cô càng cảm thấy nóng tai.
Không có chuyện gì xảy ra nên đứng dậy dời quán cà phê và lái xe qua đó.
Bây giờ là cuối tuần, cũng chính là lúc chạng vạng, trên đường trong khuôn viên trường đại học Z có rất nhiều người, những bóng người trẻ tuổi đi đôi đi ba người đi đến nhà hàng, siêu thị, quán trà sữa.
Thỉnh thoảng, ánh mắt lại đổ dồn vào Lương Duật Chi.
Mặc dù hôm nay anh ăn mặc khá đơn giản, không phải vest công sở và giày da nhưng so với những chàng trai chưa tốt nghiệp đại học, gu thẩm mỹ của anh dễ dàng vượt trội hơn, hơn nữa anh còn có dáng người và ngoại hình nổi bật nên được đánh giá cao, không có ai nhìn mới là lạ.
Ở giao lộ, Lương Duật Chi tùy ý hỏi người nào đó: "Xin hỏi đến thư viện đi đường nào?"
Hai cô gái hơi đỏ mặt và chỉ anh đi về hướng đó.
"Cảm ơn."
Anh bước qua giao lộ mà không liên lạc với cô, đi dưới gốc cây bạch quả gần đó, lúc này ăn tối cũng không tính là sớm, rất nhiều người thu dọn đồ đạc từ thư viện đi ra.
Đã gần năm giờ, Tây Trừng thu dọn đồ đạc, lên tiếng chào Tiêu Lãng ngồi đối diện, nói mình đi trước. Nhan Nguyệt hôm nay bị cảm không đến, cô phải mang bữa tối về.
"Chúng ta cùng đi đi." Tiêu Lãng nói: "Tôi phải đi ăn tối. Tối nay tham dự cuộc thi tranh luận cuối cùng ở trường, không có thời gian quay lại." Anh ta đóng máy tính lại, nhét vào cặp sách, giúp bạn cùng phòng Tiểu Hắc lấy máy tính đi.
Trong tay Tiêu Lãng có rất nhiều đồ, Tây Trừng chủ động giúp anh ta cầm cốc nước.
Hai người vào thang máy, đi xuống lầu rồi đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi cổng, Tiêu Lãng hỏi Tây Trừng có muốn ủng hộ cuộc tranh luận buổi tối không, anh ta sẽ làm chủ trì cuộc tranh luận đó.
"Đây là trận đấu cuối cùng ở trường đại học, cũng coi như là sự kết thúc."
Tây Trừng dự định tối nay đến chỗ Lương Duật Chi nên gõ chữ nói với anh ta: "Tối nay tôi có việc, cậu cố lên."
Tiêu Lãng nhìn kỹ màn hình điện thoại di động của cô, có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười, anh ta nhận thấy dây kéo túi đựng chìa khóa dưới cặp sách của cô chưa đóng, nói: "Chờ một chút, dây khoá chưa kéo."
Tây Trừng dừng lại, Tiêu Lãng cúi đầu giúp cô kéo lên.
Hai người cùng nhau đi đến căn tin.
Cảnh tượng này giống như kiểu những chàng trai cô gái thuần khiết khi yêu nhau, họ cùng nhau đến thư viện, trải qua một ngày trọn vẹn và vất vả, rồi cùng nhau đi ăn tối, kể cả đoạn đường ngắn từ thư viện đến căng tin cũng tràn ngập cảm xúc ngọt ngào và lãng mạn.
Không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Điều này có mặt ở khắp mọi nơi trong khuôn viên trường đại học, một tờ quảng cáo có thể đụng vào ba cặp đôi khi nó rơi xuống.
Cặp đôi ngây ngô.
Lương Duật Chi quay mặt đi, gọi Chử Tưởng: "Anh xong chưa? Đi ăn được không?"
Tây Trừng ăn ở căng tin, mua mì trứng nhạt cho Nhan Duyệt, trên đường về còn gửi tin nhắn WeChat cho Lương Duật Chi: "Lát nữa em sẽ tới."
Về đến nhà, thấy Nhan Duyệt có chút bơ phờ, mặt mày xám xịt: "Tây Tây, chúc mừng tớ đi. Bị bệnh và chia tay. Ông trời thật tử tế với tớ. Thật là một món quà tốt nghiệp tuyệt vời."
Tây Trừng không biết cô ấy đột ngột chia tay nên dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi cô: "Cậu ổn chứ?"
"Không thể tốt hơn bây giờ được nữa." Nhan Nguyệt cười tự giễu: "Bây giờ tớ chỉ muốn ăn một bữa no và ngủ một giấc."
Tây Trừng mở mì trứng ra, cầm đũa lên, cẩn thận gõ chữ hỏi cô: "Có cần tâm sự với tớ không?"
Nhan Duyệt xua tay.
Tây Trừng nhìn cô một lúc, sau đó trở về phòng ngủ gửi tin nhắn cho Lương Duật Chi: "Bạn cùng phòng của em thất tình rồi, muộn em mới đến nhé."
Nhan Duyệt ăn xong, Tây Trừng ở lại với cô ấy hơn nửa tiếng, đợi cô ấy đi ngủ mới ra ngoài.
Lên xe cô kiểm tra điện thoại, nhưng Lương Duật Chi không trả lời cô.
Đôi khi anh tổ chức các cuộc gọi họp hành ở nhà, không trả lời trong một thời gian dài, Tây Trừng cho là bình thường.
Chiếc taxi đưa cô đến đó, khi cô mở cửa ra thì thấy trong nhà không có ai, anh cũng không có ở nhà.
Lương Duật Chi về vào lúc mười một giờ tối.
Tây Trừng đang đọc sách trong phòng giải trí thì nghe thấy tiếng động, nhìn thấy bóng người đi vào. Anh ném áo khoác lên ghế sofa rồi bước nhanh vào phòng tắm phía sau.
Cô bước tới và sững sờ một lúc thì nghe thấy âm thanh như đang nôn mửa bên trong.
Đứng một lúc, Tây Trừng đi vào bếp rót một cốc nước ấm.
Sau khi Lương Duật Chi nôn và súc miệng xong, anh bước ra ngoài, Tây Trừng đưa ly nước cho anh, nhưng bị đẩy đi.
Lương Duật Chi đi vòng qua cô bước vào phòng khách, ngồi trên ghế sofa.
Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay, Tây Trừng nhìn thấy cánh tay và cổ trần của anh nổi mẩn đỏ, rõ ràng là do dị ứng. Cô nhìn thấy hộp thuốc ở nhà anh nên đi qua lục lọi thì thấy có hai loại thuốc chống dị ứng, cô lấy cả hai.
"Anh sẽ bảo tài xế đưa em về."
Giọng nói Lương Duật Chi hơi trầm, không ngẩng đầu nhìn cô, anh cầm điện thoại di động xem danh bạ.
Tây Trừng dừng lại, nhìn anh tìm tài xế Tưởng. Cô đưa tay giật điện thoại ra, khóa màn hình rồi ném lên ghế sofa.
Lương Duật Chi ngước mắt lên: "Như em thấy, hôm nay anh không tiện, không làm mất hứng của em."
Tây Trừng nhận ra tâm trạng anh không tốt. Khi không vui anh đều như thế này, cực kỳ lạnh lùng, lông mày và ánh mắt đều không có chút ấm áp. Cơ thể không thoải mái, dị ứng rồi lại nôn mửa, nổi mẩn khắp người thì chắc chắn đang rất khó chịu, tâm trạng không tốt cũng là điều dễ hiểu.
Tây Trừng cũng không để ý, nhặt mấy viên thuốc anh đánh rơi ném lên đùi anh, không cần phải đứng chết trân ở đây, cô đi tìm thuốc mỡ trong hộp thuốc trong phòng chứa đồ.
Lúc cô đi ra lần nữa, trên sofa không còn ai, Tây Trừng nhìn thuốc dị ứng trên bàn, xác định anh đã uống hai viên rồi mới cầm thuốc mỡ lên lầu.
Lương Duật Chi đang tắm trong phòng ngủ.
Tây Trừng đặt thuốc mỡ lên giường rồi đi ra ngoài mà không đợi anh.
Đêm đó cô ngủ ở phòng dành cho khách.
Sáng hôm sau, khi Lương Duật Chi xuống lầu, trong bếp có tiếng động. Đường Tây Trừng không biết đang nấu món gì, có mùi như cháo.
Anh cau mày bước tới thì thấy cháo cô nấu quá ít nước, đáy nồi toàn khét.
Tây Trừng cũng có chút thất vọng, nhìn anh một cái, đưa cho anh cái thìa.
Thực ra phía trên cũng trắng và không bị cháy, múc ra hai bát cũng không có vấn đề gì, nhưng Lương Duật Chi rõ ràng là rất kén chọn, anh sẽ không cho phép mình ăn loại đồ này.
Tây Trừng thấy vết mẩn đỏ trên cổ đã mờ đi một chút, nhưng vết mẩn trên cánh tay vẫn đỏ.
Lương Duật Chi đặt chiếc nồi cháy của cô sang một bên và dùng một chiếc nồi khác để nấu mì.
Tây Trừng ngồi ở bàn ăn chờ đợi.
Anh vẫn không nói chuyện với cô, nấu mì xong anh chỉ bưng phần mì của mình, còn phần của Tây Trừng ở trên quầy.
Cô biết mình đã làm cháy hết nồi của anh, không còn gì để nói, anh không vui là chuyện bình thường nên cô tự bưng mì qua ăn.
Bầu không khí của bữa sáng này không được tốt lắm, nhưng hương vị vẫn ngon.
Tây Trừng ăn hết cả nước mì, ngẩng đầu nhìn thấy Lương Duật Chi đặt đũa xuống.
"Đường Tây Trừng." Anh đột nhiên nói: "Chúng ta nói chuyện đi."
Tây Trừng cảm thấy bối rối nhưng vẫn gật đầu.
"Anh nghĩ chúng ta cần cùng thỏa thuận về một việc. Anh không phải là người tình bí mật của em. Nếu bây giờ em đang hẹn hò với người khác hoặc đang đi theo hướng đó thì anh sẽ chấm dứt mối quan hệ của chúng ta." Ánh mắt anh rất nhạt, ngữ điệu bình thản: "Có lẽ em đang tìm kiếm kích thích. Ban ngày yêu đương đơn thuần với người khác, ban đêm lại lên giường với anh… Có thể có một số người đàn ông sẽ thích thú với việc này nhưng anh thì không."
"..." Tây Trừng có chút bối rối.
Lương Duật Chi cau mày một chút rồi thả lỏng người, giọng nói có chút lạnh lùng: "Anh không có hứng thú dính vào bất kỳ mối quan hệ kỳ lạ nào, em hiểu không?"
Ngay cả trong mối quan hệ này bây giờ, anh cũng thích sự rõ ràng.
Tây Trừng cẩn thận sắp xếp lại lời anh nói, lấy điện thoại di động ra hỏi: "Ý anh là nếu em yêu ai thì phải nói trước với anh, ý anh là thế phải không? Vậy thì em hiểu rồi, nếu anh muốn yêu ai thì cũng hãy nói cho em biết. Bây giờ chúng ta đã nói chuyện xong chưa?"
Ý cô nói rất đúng, cô đã hiểu.
Nhưng không biết vì sao Lương Duật Chi lại cảm thấy khó chịu, tưởng chừng như thỏa thuận đã được giải quyết, nhưng lại có vẻ như thỏa thuận chưa được giải quyết.
Anh cảm thấy có gì đó không ổn, có lẽ là vẻ hoang mang và ngây thơ trong mắt Đường Tây Trừng lúc này.