Không gian màu đen trải dài vô tận, con đường phía trước không có đích đến...một bóng dáng nhỏ nhắn như lạc vào thời không hư ảo đang bước từng bước vô định tiến về phía trước, ánh nhìn xa xăm không có tiêu cự, hai tay buông thõng, từng sợi tóc đen dài, mượt mà khẽ bay lượn.
Đây chính là con đường đến với cổng địa ngục hay chốn thiên đường?
Đôi chân của cô gái vẫn đi, giống như có một năng lực nào đó điều khiển mà bước chân cô không thể dừng lại được, chỉ còn biết tiến lên phía trước.
Bất chợt, một tia sáng lóe lên ngay trên đầu cô, tia sáng đó cứ theo cô đi mãi, đi mãi...rồi dừng lại trước mảnh gương kí ức. Nơi đó phản chiếu lại một đoạn ký ức đã từ rất lâu, rất lâu trước đây mà ngay chính cô gái cũng đã không còn nhớ?
Tại sao lại tái hiện đoạn ký ức này? Vì sao lại muốn cô nhìn thấy nó? Nó không phải là một quãng hồi ức hoàn chỉnh mà đã được cắt ghép và bị thời gian làm cho lu mờ. Nó là đang muốn nói lên điều gì?
Rồi cứ thế, một giọng nói trong trẻo vang lên:
"Ba kiếp người tình không trọn vẹn. Có duyên mà không có nợ, nên chẳng thể bên nhau đến già. Oan trái chất chồng, nghiệp chướng khó mà hóa giải. Oán khí quá nặng không thể siêu thoát, xuống sẽ chỉ làm hồn ma hại nhân gian. Nếu bước tiếp chính là ngươi từ bỏ kiếp này, nhưng nếu chạm tay vào đó ngươi sẽ có một cơ hội mới."
Bi thương chưa bao giờ dứt
Oán hận chưa bao giờ tan
Nỗi đau muôn kiếp khôn nguôi
Nước mắt chảy mãi nhạt nhòa.
*** *** ***
Tỉnh lại bên bia mộ không tên...
Từ Nhược Lăng cảm giác như bản thân đã trải qua một giấc ngủ thật dài. Chân tay không cử động nổi như thể bị đóng băng. Đây là đâu? Bia đá này...
Cặp mắt màu nâu khẽ chớp nhẹ, thứ đầu tiên mà Từ Nhược Lăng cảm nhận được chính là từng tia sáng của cuộc sống đang nhảy nhót trong mắt cô. Qua năm ngón tay của mình, Từ Nhược Lăng lại một lần nữa được nhìn thấy bầu trời trong xanh cao vời vợi, từng tiếng gió lướt nhẹ qua lỗ tai, từng tiếng chim hót ríu rít vọng ra từ chòm cây.
Nền đất ẩm ướt, lạnh lẽo khiến cô như bừng tỉnh. Từ Nhược Lăng cô vẫn chưa chết? Cảm thấy như mọi thứ vừa qua chỉ là một giấc mơ thật dài, giấc mơ đó quá thống khổ, quá uất ức...và giọng nói trong trẻo ấy lại một lần nữa vang lên trong tâm trí cô "Ba kiếp người tình không trọn vẹn..."
Cuộc đời này một kiếp còn chưa đủ hay sao?
Giơ bàn tay còn lại lên dụi mắt, Từ Nhược Lăng chợt phát hiện ra cây súng vẫn còn nằm yên trên tay mình. Là sao đây? Mọi chuyện thật quá kì lạ!
Cô đã từng có ý nghĩ tự tử bằng chính cây súng này, và rồi...Từ Nhược Lăng ôm cái đầu đau nhức. Mọi chuyện sau đó lại một lần nữa hiện về trước mắt cô. Đúng rồi, cô kết hôn cùng Khương Chính Nam, nhưng hắn lại không yêu cô, hắn và Nhạc Thanh Ngưng âm mưu hại chết con cô, rồi chính cô là người đã có ý định giết chết Nhạc Thanh Ngưng nhưng không thành và...Em gái Từ Nhược Di bị bắt, bị kết án tù. Bố thì qua đời ngay sau đó. Những kí ức đau buồn chợt ùa về như nước lũ khiến trái tim còn đang ngủ yên trong lồng ngực cô thức tỉnh trở lại.
Dòng máu nóng đang chảy trong từng tĩnh mạch một lần nữa thôi thúc ý chí trả thù của Từ Nhược Lăng.
Nhìn sang tấm bia đá còn mới tinh kia, Từ Nhược Lăng khẽ chạm tay lên nó "Yên nghỉ nhé con gái, con vẫn luôn sống mãi trong trái tim mẹ. Chỉ cần hình bóng con còn sống một ngày ở nơi này, thì mẹ sẽ còn trả thù cho đến cùng, đến khi hơi thở cuối cùng của mẹ tắt lịm!"
Nói rồi, Từ Nhược Lăng từ tốn đứng dậy, cây súng cô vẫn cầm chắc trong tay. Cô vẫn còn nhớ lời mà Từ Nhược Di đã nói ở kiếp trước với cô. Cây súng này chỉ có thể đặt trên trán của Khương Chính Nam, chứ không phải dưới cổ cô.
Từ Nhược Lăng cười tự giễu chính bản thân cô, thật ngu ngốc khi tự kết liễu cuộc sống của mình mà lại không phải kẻ thù.
Quả nhiên, mọi chuyện vẫn diễn ra tương tự như kiếp trước. Từ xa, cô thấy Từ Nhược Di hớt hải chạy đến, nhưng Từ Nhược Lăng sẽ không để nó phải khó nhọc giành lại súng trên tay cô nữa đâu.
"Chị, chị có biết em lo cho chị lắm không? Ô, sao trên tay chị lại cầm súng thế kia?" Từ Nhược Di lo lắng hỏi han.
Từ Nhược Lăng giơ cây súng trong tay, nhẹ nhàng xoay "Không có gì, chỉ là súng đồ chơi thôi."
"Súng đồ chơi, chị nghĩ em là con nít lên ba chắc. Kia là súng thật, đạn thật, nói rõ đi có phải chị đã nghĩ quẩn..." Từ Nhược Di chưa kịp nói hết lời đã bị Từ Nhược Lăng cắt ngang.
"Em thay vì bỏ thời gian ra lo lắng cho chị thì hãy nói rõ cho chị nghe tình hình của tập đoàn đi. Tập đoàn đang gặp khó khăn có phải không?" Cô nhìn Từ Nhược Di bằng ánh mắt chất vấn.
Từ Nhược Di lắc đầu nguầy nguậy "Đâu có, chỉ là một chút trở ngại nhỏ đã xử lý xong cả rồi. Mọi thứ đều ổn cả."
"Đừng hòng nói dối, nói thật ngay cho chị. Em có biết là bản thân em sắp gặp chuyện xấu không hả?" Từ Nhược Lăng kích động nắm lấy bả vai Từ Nhược Di lắc mạnh.
Từ Nhược Di trợn tròn mắt, biểu cảm có chút sợ hãi "Chị, chị bình tĩnh đi rồi em sẽ nói cho chị nghe toàn bộ mọi chuyện mà. Đúng là...dạo gần đây tập đoàn có gặp khó khăn trong kinh tế, vốn không đủ. Hôm trước rõ ràng em cũng đã nói với chị rồi..."
"Vốn không đủ nên mới trốn thuế đúng không? Đưa điện thoại của em đây cho chị." Từ Nhược Lăng đưa tay ra ngoắc nhẹ.
Từ Nhược Di tròn mắt kinh ngạc "Sao chị biết?"
"Không còn thời gian đâu, đưa điện thoại đây cho chị."
Từ Nhược Di nghe thế nhanh chóng rút điện thoại từ trong túi ra đưa cho Từ Nhược Lăng. Cô không biết chị mình rốt cuộc muốn làm gì, chỉ nghe được mấy lời nói nhanh như gió của chị "Quản gia Uông, phiền chú đưa bố cháu ra khỏi nhà ngay lập tức. Cứ nói với ông ấy là hôm nay cháu muốn mời bố ăn cơm ở khu nghỉ dưỡng Châu An. Đến đó chú nhớ đừng để bố cháu tiếp cận nhiều với tin tức truyền thông."
Quản gia Uông ở đầu dây bên kia chợt lúng túng "Ta có thể hỏi cô chủ về lý do không?"
"Nếu bố cháu hỏi, chú cứ nói là lâu ngày cháu chỉ muốn ăn một bữa cơm tâm sự cùng ông ấy. Chú không cần phải giải thích thêm quá nhiều đâu." Từ Nhược Lăng nói xong ngay lập tức cúp máy. "Đến tập đoàn đi!"
"Ngay bây giờ sao?" Từ Nhược Di nhìn cô khó hiểu.
Từ Nhược Lăng gật đầu chắc chắn "Phải, ngay bây giờ. Chúng ta phải ngăn mọi chuyện lại trước khi quá muộn."
Từ Nhược Di còn chưa kịp định hình ra chuyện gì thì đã thấy Từ Nhược Lăng lên xe, cô vội vàng chạy theo khó nhọc kêu "Chị ơi, chờ em với."
Ngồi trên xe mà lòng Từ Nhược Di thấp thỏm không yên. Cô rất muốn hỏi chị mình có phải sau khi mất con chị quá kích động mà dẫn đến tinh thần hưng phấn quá mức hay không. Nhưng cô không dám hé môi nói dù chỉ một lời bởi vì cô biết, Từ Nhược Lăng không phải là một người làm việc theo cảm tính.
Xe dừng lại trước cửa lớn của tập đoàn Hoa Thiềm. Từ Nhược Lăng bước ra trước rồi bỏ lại Từ Nhược Di bám đuôi theo sau. Toàn bộ nhân viên trong tập đoàn đều khó hiểu vì sự hiện diện của đại tiểu thư Từ gia. Bình thường đâu có thấy cô đặt chân đến nơi này?
"Phó Tổng Giám đốc!" Cô thư kí tiến đến cúi người kính cẩn trước mặt Từ Nhược Di. Cô chỉ nhẹ gật đầu rồi ý bảo cô thư kí đi theo Từ Nhược Lăng "Chị ấy có phân phó gì thì cô cứ làm theo là được."
"Vâng!" Cô thư kí tuân lệnh làm theo.
Từ Nhược Lăng tiến đến văn phòng của Từ Nhược Di. Cô không kiêng dè gì mà lấy toàn bộ giấy tờ, giấy chứng nhận, hồ sơ, các hợp đồng kí kết làm ăn, trao đổi, buôn bán và phân phối vật liệu xây dựng, xem qua một lượt.
"Nhược Di, chị không chuyên về kinh doanh, cũng không nắm rõ các hoạt động làm ăn của tập đoàn trong mấy năm vừa qua. Nhưng còn em, em quản lý nơi này cũng được hai năm rồi. Lẽ nào em không phát hiện ra điều gì bất thường sao?" Từ Nhược Lăng gấp tài liệu trên tay lại, bắt đầu màn tra hỏi.
Từ Nhược Di cúp mắt xuống, hình như cô đã phạm sai lầm nào đó rồi thì phải. Đi tới cầm đống tài liệu nhìn qua một lượt, Từ Nhược Di lắc đầu ngán ngẩm, có gì đó rất bất ổn trong mấy bản hạch toán hàng tháng được phòng tài chính-kế toán gửi lên mà cô lại không nhìn ra.
Từ Nhược Lăng chỉ chăm chú nhìn Từ Nhược Di mà không nói thêm điều gì. Cô không rõ bản thân có quá phận hay không, nhưng cô tuyệt đối không thể giương mắt đứng nhìn tập đoàn sụp đổ một lần nữa. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội để sống lại, cô tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm không đáng có.
Từ Nhược Di bắt đầu tập trung suy nghĩ lại mọi việc. Toàn bộ dự án lẫn hạng mục và các cửa hàng bán lẻ, chi nhánh phân phối của Hoa Thiềm chưa hề gặp phải bất kì sự cố nào. Hàng năm doanh thu mà các cửa hàng mang lại đều rất lớn, hạng mục kinh doanh mà Hoa Thiềm đảm nhận cũng chưa bao giờ thua lỗ. Vậy tại sao nguồn vốn của tập đoàn lại bị thâm hụt trầm trọng như vậy.
Nghĩ mãi Từ Nhược Di vẫn không hiểu được vấn đề xuất phát từ chỗ nào. Hai năm điều hành Hoa Thiềm đúng là cô đã quá đề cao bản thân, quá tự đắc, bây giờ Từ Nhược Di mới phát hiện ra bản thân còn non kém đến cỡ nào. Ngay cả lỗ hổng mà đến người ngoài cuộc còn nhìn ra trong khi cô lại là người điều hành mà không phát hiện nổi.
"Giám đốc phòng tài chính-kế toán là ai?" Từ Nhược Lăng đột nhiên hỏi một câu.
Từ Nhược Di ngay lập tức trả lời "Là Bùi Chí Viện."
"Chú Bùi sao? Hôm nay chú ấy có tới tập đoàn làm việc không?"
Từ Nhược Di như phát giác ra điều bất thường "Mấy ngày gần đây đúng là tung tích của chú Bùi rất thất thường, mà em lại không hay để ý đến chú ấy." Nói xong cô liền gọi cho thư kí bên ngoài vào "Cô gọi điện cho người của bộ phận tài chính hỏi xem hôm nay chú Bùi có đến làm việc không?"
Cô thư ký gật đầu làm theo, chưa đầy một phút sau, đã có câu trả lời "Người bên bộ phận đó nói là Giám đốc Bùi đã ba ngày nay không đến tập đoàn rồi."
Từ Nhược Lăng nhanh chóng đứng bật dậy "Em ở lại đây xử lý toàn bộ sổ sách cho thật cẩn thận, chị sẽ đi gặp riêng chú Bùi."
"Nhưng mà chị..." Từ Nhược Di vội níu lấy tay chị.
Từ Nhược Lăng vỗ tay cô trấn an "Việc em cần phải lo bây giờ là an nguy của em, của Hoa Thiềm và của hơn nghìn người đang làm việc ở đây. Chị đi một lúc sẽ về ngay."
Nói rồi, Từ Nhược Lăng đã ngay tức tốc chạy ra ngoài, cô ngồi vào xe, lúc này Từ Nhược Lăng mới để ý thấy khẩu súng mà cô lúc nãy cầm trên tay giờ đang ở ngay ghế sau. Cô vươn người cầm lấy nó rồi bỏ gọn gàng vào trong hộc chứa đồ.
Đường đến nhà Bùi Chí Viện cũng không quá xa, nhưng Từ Nhược Lăng lại như tận dụng từng giây, từng phút một. Cô sợ nếu đến muộn, cả bản thân cô, cả em gái và Hoa Thiềm đều sẽ lặp lại bi kịch của kiếp trước.
Khung cửa sắt đóng chặt, Từ Nhược Lăng liên tục ấn chuông cửa. Bên trong vẫn không một động tĩnh, không một tiếng động, cả căn nhà như trống trơn không có bóng người. Cô dùng tay đập lên cửa, tiếng cửa sắt "leng keng" chói tai, rồi cô lại tiếp tục ấn chuông. Toàn bộ công sức kêu gọi cuối cùng cũng có hồi đáp. Bùi Chí Viện từ trong đi ra, gương mặt xanh mét như người vừa làm việc xấu.
Ông ta run rẩy mở cửa, vừa nhìn thấy Từ Nhược Lăng ông giật thót mình "Nhược Lăng, sao cháu tới mà không báo với chú một tiếng."
"Cháu chỉ muốn tạo bất ngờ cho chú thôi. Chú định không mời cháu vào ngồi uống nước sao?" Từ Nhược Lăng cười vui vẻ nhìn Bùi Chí Viện càng khiến ông lúng túng "À có chứ, cháu vào đi!"
Từ Nhược Lăng nhẹ nhàng đi vào, căn nhà bằng gỗ vẫn giữ được vẻ mộc mạc của nó sau hơn mười năm trời. Hàng rào trắng bao quanh từng khóm Cúc Bách Nhật màu tím đặc trưng và dàn hoa dây leo quấn quýt trên mái nhà.
Vừa vào tới nơi, thứ đầu tiên mà Từ Nhược Lăng tia thấy chính là vali đã được dấu sau cánh cửa phòng ngủ. Quả nhiên linh cảm của cô đã đúng, đến trước bàn thờ của người cô ruột, Từ Nhược Lăng rút ra một nén nhang châm lửa, vái lạy ba cái rồi cắm vào bát hương.
Hai cốc nước lọc được đưa lên, Từ Nhược Lăng tư thái thoải mái ngồi xuống chiếc ghế trúc đối diện Bùi Chí Viện.
"Mùa đông năm trước cháu không về giỗ cô, chắc chú trách cháu nhiều lắm đúng không?" Cô nhấp một ngụm nước nhỏ rồi bắt đầu hỏi han.
Bùi Chí Viện chỉ cười cười cho qua chuyện "Không đâu, ta làm sao mà trách cháu được. Cháu là con gái đã xuất giá, còn bận lo chuyện chồng con và bên gia đình nhà nội, không về giỗ cô được một năm cũng chẳng sao."
Từ Nhược Lăng liếc mắt nhìn xung quanh căn nhà một lúc rồi mới mở miệng "Chí Lãnh vẫn khỏe phải không chú?"
"À phải, nó rất khỏe còn sống rất tốt nữa. Hôm bữa gọi điện về nó còn nằng nặc đòi gặp cháu nhưng mà không thể." Bùi Chí Viện tay hơi run cầm cốc nước đưa lên miệng.
Từ Nhược Lăng quan sát mọi động tĩnh cử chỉ của ông, điều cô nghi ngờ trong đầu càng thêm chính xác, cô bất chợt đứng lên, Bùi Chí Viện như chột dạ cũng đứng dậy theo "Ấy chú, sao chú cũng đứng lên theo cháu thế? Cháu chỉ định đi quan sát ngôi nhà một lúc thôi. Nhớ hồi còn nhỏ lúc nào cháu cũng đến đây chơi, sau từng ấy năm nơi này vậy mà không hề thay đổi. Trên tấm gỗ này vẫn còn nét chữ do cháu khắc lên."
Từ Nhược Lăng đưa tay miết nhẹ lên dòng chữ trên tấm gỗ sần sùi, điệu bộ có chút ngạc nhiên "Cơ mà, sao hôm nay trông căn nhà trống trải quá vậy? Tranh ảnh của chú và Chí Lãnh đâu rồi, còn phòng ngủ sao trống trơn thế này?"
Từ Nhược Lăng nhân cơ hội đó mà đẩy cánh cửa phòng ngủ ra làm chiếc vali nằm ngay bên cạnh đổ ngã, cô vẫn giữ bộ mặt ngạc nhiên "Chú định đi đâu hay sao mà đem theo vali nặng thế này?"
Bùi Chí Viện đứng ngồi không yên, ông nhanh chân chạy tới đứng chặn lại trước mặt Từ Nhược Lăng, ý định không cho cô bước tiếp quá rõ ràng. Nhưng Từ Nhược Lăng vốn đã phát hiện ra đống giấy tờ để trên tủ kính từ trước, bất chấp sự ngăn cản của ông, cô vẫn liều mình xông tới.
Bùi Chí Viện quả nhiên vẫn chậm mất một bước, số giấy đó đã bị Từ Nhược Lăng nắm trong tay. Cô cẩn thận đọc không sót một chữ nào, vừa lúc điện thoại trong túi rung lên Từ Nhược Lăng ngay lập tức ấn nút nghe "Nhược Di có chuyện gì?"
"Chị à, em phát hiện ra trong suốt hai năm qua bên phòng tài chính đã kê khai sai về số liệu doanh thu hằng năm và số lợi nhuận mà chúng ta có được cũng bị ăn bớt một phần lớn." Từ Nhược Lăng chỉ 'ừm' một tiếng và không nói gì thêm.
Tờ giấy trắng có dòng chữ màu đen 'xác nhận nợ' to rõ ràng được Từ Nhược Lăng giơ lên, ánh mắt dò xét biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Chí Viện. Ông ta hoàn toàn không nói nổi một chữ, chỉ đành lớn tiếng nhận tội "Nhược Lăng chú biết mình sai rồi, đúng ra chú không nên ăn bớt tiền của tập đoàn để làm việc riêng, chú không nên dùng tiền mồ hôi nước mắt của người khác để quăng phung phí trong sòng bài. Chú biết mình sai rồi."
"Chú bắt đầu việc này lâu chưa?"
Bùi Chí Viện lắp bắp trả lời "Cũng hơn hai năm, vì dạo đây chú đánh bài thua lỗ rồi bị bọn kia xiết nợ, chú...chú không còn cách nào khác nên mới làm thế! Nhược Lăng chú không cố ý!!!"
"Không cố ý nhưng chú cũng đã làm. Bao biện để làm gì?" Từ Nhược Lăng đau lòng nhìn người chú mà trước đây vẫn luôn hiền lành, thật lòng đối tốt với mình "Vậy cho nên ngày hôm nay, chú định dùng số tiền đó để đi trả nợ, sau đó bay đến Mĩ đón Chí Lãnh, hai người cùng cao chạy xa bay đúng không?"
"Không phải vậy, chuyện này không liên quan đến Chí Lãnh, với cả số nợ đó chú không thể trả hết được!" Bùi Chí Viện hối hận cúi đầu.
"Vậy số tiền mà chú lấy đi của tập đoàn, số tiền mà chú đã biển thủ giờ đang ở đâu?" Từ Nhược Lăng tức giận tra hỏi.
"Số tiền đó chú đã dùng để đánh bài hết cả rồi." Một giọt nước mắt hối hận chảy dài trên gương mặt đã chai sạn của Bùi Chí Viện "Lúc đầu chú chỉ tính chơi cho vui, nhưng sau đó số tiền mà chú thắng được ngày càng nhiều, thắng nhiều thì mất cũng nhiều nhưng chú không dừng lại được, chú đã có suy nghĩ dùng tiền của Hoa Thiềm để bù vào khoản lỗ đó. Rồi chú lại tiếp tục sa vào cờ bạc, nó giống như vũng bùn khiến chú không thoát nổi. Sau đó, chú thấy cứ tiếp tục như vậy rồi có ngày Nhược Di cũng sẽ phát hiện ra, thế nên chú đã quay sang vay nợ bọn có cơ lớn ở sòng bạc...rồi số nợ tăng lên ngày một nhiều mà chú không hề để ý đến, nhiều tới nỗi cả đời chú cũng không thể trả nổi. Bọn chúng đe dọa sẽ làm hại đến Chí Lãnh, lúc đó chú rất sợ, chú sợ bọn nó làm hại đến thằng bé. Bọn người đó rất máu lạnh, rồi chú tìm tới và cầu xin tận ba ngày ba đêm. Cho tới tối hôm qua, bọn chúng mới ra giá với chú..."
Nói đến đó Bùi Chí Viện không nói thêm nữa, ông ấp úng run sợ tới nỗi hai hàm răng đập vào nhau cầm cập. Từ Nhược Lăng chờ không nổi đến lúc ông nói hết liền lên tiếng thúc giục "Cái giá đó là gì, chú mau nói cho hết đi."
"Cái giá đó là...đó là...chú phải tố cáo toàn bộ tội danh của Hoa Thiềm." Bùi Chí Viện nói đến đây liền vì hổ thẹn mà khóc ra nước mắt. Tiếng khóc cứ nghẹn lại nơi cổ họng ông mà phát ra từng tiếng "ư...ư" cực kì đau khổ.
"Toàn bộ tội danh trong đó có trốn thuế, biển thủ công quỹ và sản xuất vật liệu xây dựng kém chất lượng đúng không? Hoa Thiềm bao nhiêu năm nay làm ăn ngay thẳng, chưa bao giờ sản xuất ra bất kì thứ gì mà chưa qua kiểm định. Từ đời ông nội con đến đời bố con chưa một ai dám có cái suy nghĩ đặt lợi nhuận của bản thân mình lên lợi ích của người tiêu dùng. Vậy mà chú dám vu khống Hoa Thiềm, cáo buộc tội trạng mà đúng ra là của chú. Chú làm vậy liệu có nghĩ đến bố cháu một lần nào chưa, chú có nghĩ đến người vợ quá cố, nghĩ đến Chí Lãnh dù chỉ một chút không?" Từ Nhược Lăng giữ chặt lấy bả vai ông, không ngừng đặt câu hỏi trong tâm trạng kích động.
Cô rất muốn nói hết cho ông biết, chỉ vì sai lầm này của ông mà đã khiến cho gia đình cô rơi vào cảnh đường cùng. Cảm giác thống khổ ấy vẫn như ngày hôm qua, thổn thức trong trí óc cô. Cảm giác ấy đau đến tột độ, đau đến mức không một ai và ngay cả Bùi Chí Viện cũng không thể nào gánh nổi!
Còn Bùi Chí Viện thì tự dằn vặt bản thân mình, ông đưa tay vỗ mạnh lên ngực để cho cảm xúc hối hận ngừng giằng xé trái tim ông.
Từ Nhược Lăng lấy lại tinh thần, đây không phải lúc để cô đau khổ. Cô đỡ lấy cả người Bùi Chí Viện đứng dậy "Nói cho cháu biết? Chú còn nhớ tên của kẻ cho chú vay tiền hay không? Hay là khuôn mặt của hắn cũng được."
Bùi Chí Viện từ tốn thuật lại những gì mà mình biết "Ta không rõ lắm, mỗi lần gặp hắn, ta chỉ thấy được cái bóng của hắn ngồi sau tấm mành đỏ. Giọng nói thì nghe như là người vùng mình, phong thái cũng không giống mấy tên côn đồ chuyên đi vỗ ngực hống hách trên đường mà rất giống con nhà gia giáo, cũng là kẻ xuất thân từ gia tộc giàu có nào đó. Hắn là ông chủ của sòng bạc Ankh Casino, mọi người vẫn thường gọi hắn với cái tên là...là gì nhỉ...à là Khương Chủ!"
"Khương Chủ?" Từ Nhược Lăng giật mình, không đúng, họ Khương ở trên đất Trung Hoa này không chỉ có mình Khương Chính Nam. Và lẽ, hắn cũng sẽ không hận cô đến mức mà hủy diệt cả gia đình cô. Có thể là Nhạc Thanh Ngưng, cũng có khi là cô ta đã xúi giục hắn làm như vậy!
Thế nhưng, đó đâu phải là phong thái làm việc của Khương Chính Nam?
Từ Nhược Lăng vẫn chưa thoát khỏi cơn bàng hoàng. Đưa tay vịn lấy cánh cửa, cô thất thểu bước ra khỏi căn phòng. Bùi Chí Viện thấy cô rời đi mà cả người cứ đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt của kẻ có tội vẫn dõi theo bóng dáng Từ Nhược Lăng.
"Chú tự biết nên làm gì cho đúng đi. Hãy vì tương lai của Chí Lãnh, vì đứa con trai mà chú yêu thương còn hơn cả mạng sống của mình."