Chi Mệnh Trùng Sinh: Hào Môn Tranh Đoạt Chiến

Chương 4: Dấu hiệu của một nỗi đau không báo trước


Màn đêm ở Thâm Quyến chưa bao giờ làm người nhìn thất vọng.

Màn mây bị màu sắc của buổi đêm nhuốm đen càng thêm cao, điểm xuyết trên đó là vô vàn những ánh sao li ti, lấp lánh. Mỗi ngày trôi qua ở Thâm Quyến đều là một hình dạng khác của ánh trăng. Ví dụ như đêm nay ánh trăng có hình bán nguyệt đặc trưng của cuối tháng và mang màu cam, màu sắc báo hiệu tiết trời vào đầu thu.

Mắt thường nhìn vào ai cũng sẽ nghĩ rằng mặt trăng khi thì có màu trắng, lúc lại màu vàng nhạt. Nhưng sự thật không phải vậy, mặt trăng luôn thay đổi rất nhiều màu sắc theo từng ngày, từng tháng, chỉ là chúng ta không một ai có thể nhìn ra điều đó.

Từ Nhược Lăng nghĩ tính cách của con người cũng chính như ánh trăng, chỉ là nó thay đổi nhanh hơn qua lớp ngụy tạo đẹp đẽ giống như màu vàng rực rỡ mà mắt thường luôn chỉ nhìn thấy được từ mặt trăng.

Thâm Quyến về đêm thật rực rỡ, sự rực rỡ của một nền công nghệ hiện đại. Được mệnh danh là Thung lũng Silicon của Trung Quốc, là nơi đây tập trung các công ty công nghệ lớn nhất và dẫn đầu. Các tập đoàn phát triển theo hướng đồng đều, mỗi nơi là một màu sắc riêng biệt và nổi trội trên lĩnh vực của họ.

Ví như Khương thị dưới thời Khương Chính Nam, thành tích của nó trong những năm gần đây là một bước nhảy vọt, một cú hít lớn đối với ngành điện tử thông minh.

Từ Nhược Lăng không rõ gia thế cũng như quá trình gây dựng sự nghiệp của Khương Gia trên mảnh đất này. Nhưng có một điều mà cô biết rất rõ, đó là dòng tộc họ Khương ở nơi đây có một tầm ảnh hưởng không hề nhỏ. Những đời cha ông trước của Khương gia đều là các nhà chính trị có tiếng dưới thời Trung Hoa dân quốc, cho tới hiện tại là một dòng dõi có truyền thống quan nhà Võ lâu đời.

Đánh tay lái đi một vòng quanh thành phố, dạo qua vô số các cửa hàng lớn nhỏ. Cuối cùng Từ Nhược Lăng bèn dừng xe trước cánh cổng của một cửa hàng bán đồ cho trẻ nhỏ. Cô vô thức đưa tay lên vuốt ve cái bụng phẳng lỳ, ở nơi này vậy mà đã tồn tại một sinh linh bé bỏng.

Từ Nhược Lăng nghĩ dù sao bây giờ về nhà cũng chỉ có mình cô. Khương Chính Nam hẳn là sẽ không về đâu! Nghĩ thế, cô bèn mở cửa bước ra khỏi xe tính vào cửa hàng dạo qua rồi sắm đồ cho một sinh linh sắp sửa đến với cuộc sống này.

Đi được một lúc, Từ Nhược Lăng cảm thấy không vừa mắt được với thứ đồ nào trong đây cả. Cô quyết định không mua nữa mà đi về luôn, nhưng khi vừa bước ra, Từ Nhược Lăng chợt phát hiện ở ngay trước tầm mắt mình có một lối đi sâu vào khu nhà dân. Bước thêm vài bước là tấm bảng đề một dòng chữ nhanh chóng thu hút sự chú ý của Từ Nhược Lăng.

Nó là một quán nhỏ ven đường không mấy nổi bật. Người ra vào cũng chẳng nhiều nhưng dòng chữ đen to đề trên biển hiệu lại khiến Từ Nhược Lăng hứng thú. Cô rảo bước đi nhanh tới, khẽ đưa tay gõ nhẹ lên chiếc cửa gỗ sờn màu. Từ bên trong một bà cụ già nua bước ra, nhìn thấy cô bà niềm nở chào đón "Cô gái cháu cần gì?"

"Cháu thấy tên quán ở đây đề là đồ tự may. Cháu muốn hỏi không biết ý nghĩa của cái tên này là gì?" Từ Nhược Lăng giơ tay chỉ lên tấm bảng trắng trên đầu.

Bà cụ cười hiền từ "Đồ tự may, nghĩa là cháu muốn may thứ gì thì cứ vào đây, bên trong có mấy cái máy may tùy cháu sử dụng, cháu có thể thoải mái tự tạo ra món đồ theo ý muốn của mình. Đơn giản chỉ có thế thôi."

Từ Nhược Lăng gật nhẹ đầu, ánh mắt trở nên sáng rực "Vậy cháu có thể..."

"Được chứ, cháu cứ thoải mái." Bà cụ nói xong liền mở rộng cánh cửa cho cô đi vào.

Bên trong mọi thứ đều có vẻ đơn sơ, có chút cũ kĩ vì trải qua sự mài mòn của thời gian. Từ Nhược Lăng ngồi xuống trước chiếc máy may đã cũ, còn nhìn thấy rõ vết rỉ rét rõ rệt ở trên đầu máy và tiếng cót két phát ra nơi chân máy.

Từ Nhược Lăng nhìn kĩ cấu tạo của chiếc máy liền phát hiện ra nó là máy khâu con bướm. Loại máy khâu đã rất lâu đời ở Trung Quốc, hồi đó nó chuyên dùng phục vụ trong nền công nghiệp may mặc. Chỉ là trong thời buổi hiện đại ngày nay toàn bộ chúng đều đã được thay thế bởi những chiếc máy hiện đại hơn, tự động hơn.

Từ Nhược Lăng theo đúng hướng dẫn của bà cụ. Sau hai giờ đồng hồ, cô đã may xong một đôi găng tay xinh xinh màu xanh da trời theo đúng hình mẫu mà cô tự nghĩ ra trong đầu.

Trong lúc vừa may, vừa tâm sự, Từ Nhược Lăng còn được bà cụ kể cho nghe về câu chuyện của cái máy khâu này. Bà nói nó là của hồi môn của con dâu bà, người con dâu ấy bà quý vô cùng. Lúc mới lấy con trai bà, hai người suốt ngày chỉ biết kiếm tiền bằng mấy nghề tay chân lặt vặt. Sau này, hai vợ chồng có con rồi thì con trai bà lại phải đi làm xa để kiếm thêm ít đồng tiền sữa cho con.

Nhưng thật không ngờ, chỗ công trình mà con trai bà làm xảy ra một vụ sập giàn giáo, rồi người con trai duy nhất của bà cũng vì thế mà qua đời. Sau này, con dâu bà vì quá đau buồn rồi đổ bệnh nặng, được một thời gian dài chạy chữa mà bệnh tình không khá hơn được. Và thế là, trong ngôi nhà tàn này chỉ còn sót lại thân ảnh của một người bà và hai đứa cháu nhỏ. "Quán may" cũng vì thế mà đổi thành "Quán tự may".

Từ Nhược Lăng nghe bà cụ kể cũng vì thấy tội mà cố dúi vào tay bà thêm một ít tiền nữa nhưng bà nhất quyết không nhận, bà chỉ hiền từ nói "Cô gái cháu là người tốt, rồi ông trời cũng sẽ cho cháu có được một cuộc sống hạnh phúc."

Từ Nhược Lăng cũng chẳng cưỡng cầu. Cô chào tạm biệt rồi lên xe, bỏ đôi găng tay vào một chiếc hộp nhỏ rồi để cẩn thận vào túi. Tâm trạng vì thế mà tốt lên rất nhiều.

Từ Nhược Lăng ghé vào một quán ăn bên đường, gọi cho mình một tô mì Hoành Thánh ngon lành, ăn xong mới chính thức về nhà.

Lúc vừa vào đến cổng, Từ Nhược Lăng liền phát hiện ra ngay có sự khác thường.

Biệt thự hôm nay...sáng đèn!!!

Căn biệt thự thiết kế theo kiến trúc Art Deco do ông nội Khương Chính Nam đích thân mời kiến trúc sư người Pháp về giám sát xây dựng. Ông còn nói, đây coi như là quà cưới cho hai người. Căn biệt thự xây dựng rất công phu, thậm chí ông nội Khương còn chịu chi tiền ra dù cho là đắt đỏ cũng phải mua được một mảnh đất có địa thế nhất Thâm Quyến để xây nên.

Khi vừa xây dựng, ông nội Khương là người giám sát cũng như trông coi bản vẽ là chủ yếu. Còn Khương Chính Nam, hắn chỉ sáng đi tối về, bỏ bê công việc cho kĩ sư, thợ xây dựng và cả ông nội. Hắn tỏ thái độ không chấp thuận mối hôn sự này rất rõ ràng. Chỉ là lúc đó, Từ Nhược Lăng vẫn vô cùng kiên nhẫn ngày ba bữa đến nói chuyện với ông nội Khương không thiếu bữa nào. Thế nên, từ quá trình chuẩn bị cho tới hoàn thành cả một căn biệt thự lớn cô đều chứng kiến đầy đủ.

Từ Nhược Lăng còn nhớ rất rõ lúc ấy ông nội Khương từng hỏi cô rằng "Cháu muốn một căn nhà như thế nào?"

Lúc ấy cô đã không ngần ngại mà nói thẳng "Cháu thích một căn nhà có nhiều cửa sổ, để mỗi khi có nắng thì đâu đâu trong nhà cũng sẽ thấy ấm áp, còn dễ dàng cảm nhận được gió mát, mưa phùn của thiên nhiên nữa."

Ông nội Khương nghe thế cũng chỉ cười nhìn cô, rồi ông kêu kiến trúc sư đến dặn dò như đúng ý Từ Nhược Lăng.

Mãi sau này, Từ Nhược Lăng mới hiểu ra. Cho dù có nhiều cửa sổ hơn đi nữa thì căn nhà đó vẫn sẽ lạnh lẽo, có nhiều nắng bao nhiêu đi nữa thì căn nhà đó vẫn âm u khi thiếu hơi người.

Và quan trọng là...căn nhà rộng lớn mà chỉ có một người ở thì thật cô độc!

Nhưng hôm nay có chút khác, chí ít thì trên cửa sổ của phòng ngủ đã hắt ra chút ánh sáng vàng. Tức là trong nhà đã có người, Khương Chính Nam cuối cùng cũng chịu trở về. Từ Nhược Lăng không thể tả nổi cảm xúc trong lòng, là vui mừng hay phấn khích, hay là thất vọng.

Cô vui vì hắn đã chịu về với cái nơi gọi là "mái nhà" của họ. Nhưng Từ Nhược Lăng lại thấy thất vọng vì cô nghĩ hắn chịu về chẳng qua là vì đứa trẻ trong bụng mình. Thế nhưng vẫn tốt hơn trước kia rất nhiều khi mà Khương Chính Nam chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô cả.

Từ Nhược Lăng vững bước đi vào trong, vừa vào tới cửa thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một đôi giày cao gót đỏ choét, dự cảm không lành liền dâng lên trong lòng Từ Nhược Lăng "Không thể, làm sao có thể được chứ!" Cô khẽ lẩm bẩm trong miệng như tự an ủi nỗi bất an của mình.

Rồi Từ Nhược Lăng tháo giày, bước chân cô rất chậm, càng chậm thứ cô không muốn thấy càng hiện ra. Đầu tiên là túi xách vứt trên ghế, sau đó đến áo khoác da tối màu, rồi tiến lại gần cầu thang còn có cả cavat, áo sơ mi đen và cả âm thanh chói tai từ trên lầu vọng xuống...