Định mệnh là thứ tạo ra tình duyên, cũng là thứ chia cắt tình duyên và là thứ đem duyên phận trở về bên nhau!
*** *** ***
Bốn năm sau...
Bắc Kinh – Kinh đô phía Bắc của Trung Quốc. Được ví như "trái tim" là huyết mạch sống của đất nước, vẻ đẹp của Bắc Kinh là một thứ 'sắc đẹp' tuy cổ kính nhưng hiện đại và tráng lệ. Từ những tòa nhà nguy nga cao chọc trời đến những cố cung cổ xưa thấm đượm màu của năm tháng. Từ hơi thở của một nền kinh tế phát triển thịnh vượng đến những giá trị vô giá được lưu truyền bao đời.
Từ trên cao nhìn xuống, đoàn người không ngừng đi lại trên đường phố Bắc Kinh đổ về như thủy triều, từng dòng người, xe cộ nối đuôi nhau trải dài tạo nên một khung cảnh vô cùng nhộn nhịp, huyền náo, một cuộc sống trù phú bậc nhất.
Viện sinh vật học Bắc Thành, Bắc Kinh.
Khu nghiên cứu Động vật học, phòng Hệ thống động vật học.
Từ Nhược Lăng tươi cười bước vào phòng sau khi đã trải qua các bước kiểm tra kỹ càng. Các đồng nghiệp đều vui vẻ đón tiếp cô, không khí làm việc vô cùng hòa nhập, không có sự cạnh tranh, không có ganh đua. Mỗi cá nhân khi làm việc ở đây đều là những nhà "thông thái" vui tính, họ thoải mái phát biểu ý kiến cá nhân trên lĩnh vực của mình và sẵn sàng giúp đỡ đồng nghiệp. Đối với họ, tất cả nghiên cứu viên trong phòng đều như anh em một nhà. Điều này khiến cho Từ Nhược Lăng cảm thấy bản thân không hề bị bỏ lại phía sau, cũng không cần phải căng não tính toán thiệt hơn, và quan trọng là được cống hiến trí tuệ cho ngành nghề mà mình yêu thích là một điều mà Từ Nhược Lăng hằng ao ước nay đã trở thành hiện thực.
"Hello mọi người!" Từ Nhược Lăng nở nụ cười tươi rói chào hỏi toàn bộ các đồng nghiệp trong phòng.
"À, nghiên cứu viên Từ Nhược Lăng, cô đến muộn một phút, giờ hình phạt cho cô là gì đây?" Người vừa lên tiếng đó chính là A Đạt, đội phó của phòng nghiên cứu.
Từ Nhược Lăng chỉ nhìn A Đạt mà chưa vội trả lời.
"Này cô Từ, thái độ đó là thế nào đây? Cô đang coi thường lời của đội phó đó hả?" A Đạt tay cầm kính lúp gõ liên tiếp mấy cái lên mặt bàn.
Từ Nhược Lăng lúc này mới chịu đáp lại "Vậy đội phó muốn quyết định hình phạt thế nào? Em sẽ chấp nhận hết!"
"Hử, cuối giờ bao cả phòng một chầu ăn uống được không?" A Đạt chỉ vừa mới dứt lời thì một thanh sắt dài nhỏ đã gõ mạnh lên đầu anh, A Đạt la lên "Ai ui, đội trưởng chị sao lại đánh em?"
"Tôi gõ đầu cậu là đáng lắm, ở đây ai dám đứng lên bênh vực cậu nào?" Tạ Phiến lườm anh một cái sắc lạnh "Thú cưng Bọ Hung của cậu sắp chết ngạt trong lồng kính rồi kìa. Còn không mau đi mà chăm sóc nó."
"Đội trưởng à, Taurus của em phát triển rất là khỏe mạnh, một chút thử thách đó làm sao mà khiến nó khuất phục được." A Đạt cười cười rồi chạy vào bê cái lồng kính đang nhốt con Bọ Hung kia ra.
Tạ Phiến nhún vai "Biết đâu được, sau cùng chúng cũng chỉ là động vật. Sức sống rất yếu kém. Mà cậu đó, sử dụng động vật vào việc thí nghiệm cá nhân là phạm luật, cẩn thận cấp trên biết được lại phạt cả phòng chúng ta."
A Đạt lắc đầu bác bỏ "Không hề đâu, cấp trên còn đang lệnh cho em phải thống kê được hết tập tính của loài Bọ Hung này, đến lúc công trình nghiên cứu kia hoàn thành em nhất định sẽ được kết nạp vào đoàn chuyên gia của bộ phận nghiên cứu động vật học."
Tạ Phiến thấy thế liền vỗ vai anh ta, miễn cưỡng ủng hộ "Được đấy, vậy cậu cứ tiếp tục đi, ha! Tôi chờ đến ngày cậu trở thành chuyên gia để cả phòng ta được nở mày nở mặt."
"Chị cứ nói quá! Chị Tạ, chị yên tâm, chờ đến lúc em nuôi con Bọ Hung này trưởng thành, rồi em sẽ cho chị thấy cái cảnh mà nó có thể nâng được một vật nặng hơn nó gấp 1.141 lần, lúc ấy chị nhất định sẽ rất tự hào vì đã đào tạo ra được một cấp dưới siêu sao là em, chuyên gia A Đạt!" A Đạt vừa nói vừa ngẩng cao đầu tự tin.
Đại Triết thấy vậy cũng nhanh miệng nói chen vào "Đến lúc ấy em chỉ mong nó có thể bê cả người anh quăng đi thật xa cho đỡ đau tai."
"Cái cậu này!" A Đạt tức giận giơ kính lúp định đánh lên đầu Đại Triết. Nhưng cũng may là cậu ta chạy kịp. Cả căn phòng vì thế mà được một tràng cười vui vẻ, náo nhiệt như mọi ngày.
Dần dần, chủ đề ban đầu cũng không còn ai nhắc đến nữa. Từ Nhược Lăng thoải mái ngồi vào chỗ làm việc. Cô sắp xếp lại danh sách các loài động vật theo đúng phân loại cấp bậc. Ngồi ngay bên cạnh cô là cô gái có tên Hạ Điềm.
Hạ Điềm chỉ vừa vào đây được hai năm nhưng là người có kinh nghiệm khá sâu. Cô ấy có thể kể tên đầy đủ các loài động vật nằm trong một bộ nào đó mà không cần sử dụng tài liệu. Trí nhớ đó khiến cho Từ Nhược Lăng phải cúi đầu khâm phục, thậm chí nếu ở trên đường đua có khi Hạ Điềm còn bỏ xa cô tới mấy chục cây số cũng nên.
Từ Nhược Lăng và Hạ Điềm khá hợp tính nhau, nhưng không mấy thân thiết. Có thể vấn đề là xuất phát từ chính bản thân Từ Nhược Lăng. Do bản tính không thể nhanh chóng hòa hợp với người lạ của cô mà trong quá khứ cô luôn bị cho là người khó gần, là kẻ trịch thượng.
Tạ Phiến sau khi nhận được một cuộc gọi không rõ là của ai thì liền cầm tập tài liệu chị vừa tìm thấy trong hộc bàn giơ lên "Giáo sư Tôn hôm nay không đi làm, nhưng ông ấy cần gấp bản thống kê để hoàn thành bản báo cáo trình lên cục. Trong phòng chúng ta có ai rảnh đi giao tập tài liệu đến nhà ông ấy không?"
"Chị Tạ cứ để em?" Từ Nhược Lăng xung phong nhận nhiệm vụ trước nhất.
"Vậy phiền em rồi, Nhược Lăng!"
Từ Nhược Lăng thấy Tạ Phiến khách sáo bèn lắc đầu "Đâu cần cảm ơn em, là nhiệm vụ cần hoàn thành thôi!"
Nói rồi, cô cầm tập tài liệu đi tới nhà giáo sư Tôn. Trên đường đi, Từ Nhược Lăng có vòng ngang qua bảng tin được để ở trung tâm lớn sầm uất nhất thành phố. Nơi đây vẫn đang chiếu lại màn biểu diễn của nữ Diva đại diện cho nền âm nhạc của Trung Quốc tham dự đêm nhạc hội Pari.
Từ Nhược Lăng đã phóng xe đi thật xa mà tiếng hát ấy vẫn không thể vơi đi khỏi trí óc cô. Giọng hát ấy vừa nhẹ nhàng, vừa thánh thót như tiếng hót của Họa Mi, lại có độ trầm nốt bổng vừa phải, không hổ danh là giọng nữ cao được xếp hạng hàng đầu Trung Hoa. Từ Nhược Lăng vừa lái xe vừa ngân nga khúc nhạc trong miệng.
Tiếng hát thật hút hồn!
Đến nơi, giao tận tay tập tài liệu cho giáo sư Tôn, Từ Nhược Lăng mới yên tâm ra về.
Vừa vào xe, lại như nhớ ra chuyện quan trọng, Từ Nhược Lăng vội lấy máy điện thoại trong túi xách ra, gọi đến số máy lạ "Cậu đã tìm được thứ tôi nói chưa?"
"Vẫn chưa thưa cô, tài liệu đó được họ bảo mật rất kỹ. Nếu không phải là người thân hay người có quan hệ đặc biệt với cựu học sinh thì bên phía nhà trường tuyệt đối không chịu giao ra." Giọng nói vọng ra qua điện thoại là của một nam thanh niên.
"Nếu không lấy được thì đánh cắp, hoặc là tôi cho cậu mượn danh nghĩa của tôi để lấy nó. Bằng mọi giá nhất định phải đem được thứ tôi muốn về đây!" Từ Nhược Lăng sau khi căn dặn thì vội dập máy.
*** *** ***
Bắc Kinh thời điểm gần trưa là lúc các công nhân, nhân viên tan tầm. Cũng là thời điểm xe cộ ùn tắc, Từ Nhược Lăng ngồi trên xe, vừa nghe nhạc vừa chờ đợi. Chờ cho mười phút, có khi đến hai mươi phút mới nhích nổi bánh xe đi hai, ba centimet.
Chờ đợi đúng là thứ mài mòn tính kiên nhẫn của con người nhanh nhất.
Từ Nhược Lăng nghĩ, biết thế đã không về, ở lại đó mua suất cơm hộp ăn tạm cũng ổn, còn hơn là chờ trên đường tận hai ba tiếng mới về đến nhà. Chờ thêm được ba mươi phút nữa xe của Từ Nhược Lăng cuối cùng cũng đến được ngã rẽ dẫn về nhà mình. Cô cẩn thận quẹo xe đi vào. Thoát khỏi dòng xe nối đuôi nhau dài vô tận, Từ Nhược Lăng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Từ Nhược Lăng mua được một ngôi nhà nhỏ trên mảnh đất khá yên bình. Xung quanh cũng có một số nhà dân sinh sống. Tuy ít nhưng ai cũng thân thiện, bởi họ là những người chuyên làm vườn hoặc chăn nuôi. Nếu có đồ ngon họ đều đem biếu một ít cho cô, và Từ Nhược Lăng cũng nên có qua có lại với họ. Những buổi chiều cô không cần đi làm, cô đều sang phụ giúp nông trại của họ mà không cần thù lao.
Đoạn đường dẫn đến nhà riêng của Từ Nhược Lăng là một con đường phong phú về các quán hàng ẩm thực. Cô dừng xe trước một cửa tiệm bán đồ nấu lẩu Tứ Xuyên cực kỳ đắt khách rồi tự chọn nguyên liệu.
Nhìn qua nhìn lại thấy hình như mọi thứ đã đầy đủ Từ Nhược Lăng mới yên tâm cho vào xe. Vừa đóng cốp xe lại, cô bất chợt bị thu hút bởi một thứ âm thanh hỗn tạp.
"Why don’t you allow me to pat your head?" – "Không cho phép chú xoa đầu cháu?" Bé gái vóc người nhỏ nhắn. Với cặp mắt màu xanh dương long lanh như bầu trời mùa hạ, mái tóc màu vàng xoăn nhẹ như những tia nắng cuối thu, rực rỡ mà êm dịu. Đó chính là nét đẹp đặc trưng của người phương Tây.
Đứa bé phản kháng là vậy nhưng mấy người kia vẫn không chịu dừng trò trêu ghẹo "Em có hiểu đứa trẻ này đang nói gì không? Nó là người ngoại quốc đấy! Mà nhìn đồ nó mặc trên người chắc không phải loại rẻ tiền mua ngoài chợ đâu!"
Người phụ nữ giơ tay cốc thật mạnh đầu tên đàn ông kia "Anh nhìn thế mà không thấy nó là người ngoại quốc à? Cháu à, cháu đừng sợ, cô chỉ muốn xoa đầu cháu một chút thôi, cháu gái xinh đẹp. Ước gì cô cũng có một đứa con như cháu."
Cô bé phát hiện ra tay người phụ nữ sắp sửa chạm tới đầu mình liền đưa tay gạt mạnh "Arbitrarily touching my body without my permission is too impolite!" – "Tự ý chạm vào cơ thể mà không được sự cho phép của người khác là hành vi bất lịch sự!"
Người phụ nữ nghe không hiểu tiếng anh nhưng lại bị hành động của cô bé làm cho thất thố "Con bé này, cô chỉ muốn ngắm nhìn cháu một chút thôi mà, sao cháu hỗn với người lớn thế hả?"
Đứa trẻ khó chịu nhíu mày, ôm chặt lấy cuốn sách trong tay, tự nói với chính mình "The adults here are all impolite! I have to go back to my dad!" – "Người lớn ở đây ai cũng bất lịch sự! Mình phải về với bố mới được."
"Ê cháu gái à, cháu đi đâu đấy, quay lại đây cô chú hỏi cháu cái này đã." Người đàn ông thấy cô bé bước đi định tiến lên ngăn cản thì chợt bàn tay của một ai đó đã kịp bắt lấy tay hắn, hất mạnh ra sau.
"Đừng quấy rầy con bé nữa. Là người lớn hai người phải tự biết hành động của mình là rất lỗ mãng đấy!" Từ Nhược Lăng đứng chặn trước mặt bé gái, ánh mắt có đôi phần răn đe.
"Này cô gái à? Cô là ai thế? Là mẹ đứa trẻ đó hay sao mà lên tiếng ở chỗ này? Nếu không phải thì đừng lắm chuyện!" Người đàn ông nổi tính sĩ diện, đưa tay đòi xua đuổi cho được Từ Nhược Lăng đi.
Thế nhưng, Từ Nhược Lăng vẫn gọn gàng đáp trả "Vậy anh là cha của bé gái này sao?"
Người đàn ông bất ngờ á khẩu. Vợ hắn ta vốn nhận thức được hành động của mình là sai trái, bèn tiến tới kéo tay hắn đi "Thôi mình à, chúng ta đừng đôi co ở đây nữa, về thôi!"
"Đó là chồng cô sao? Nếu đã là vợ chồng thì nên bảo ban nhau. Ra đường trêu chọc một đứa trẻ thì không tốt đẹp gì đâu!"
Người phụ nữ nghe xong không dám nói thêm bất kỳ lời nào, nhưng chồng cô ta có vẻ vẫn chưa thể thỏa mãn hết cái bệnh sĩ diện của hắn, muốn lao tới tranh chấp tay đôi với Từ Nhược Lăng. Nhưng vợ hắn đã nhanh chóng chụp lấy tay hắn lôi đi xồng xộc.
Từ Nhược Lăng sau khi thấy hai người họ đã đi xa mới quay người ra sau, cô dùng tiếng anh giao tiếp với bé gái "Are you still standing here for a moment?" – "Cháu vẫn đứng đây nãy giờ sao?"
"Hello pretty miss!" – "Xin chào, cô xinh đẹp!" Cô bé nâng cặp mắt lấp lánh như viên kim cương xanh, cười chào hỏi cô bằng tiếng anh.
Từ Nhược Lăng nhất thời bị vẻ đẹp ngây thơ với nụ cười tựa như thiên sứ của cô bé hút hồn, mãi lâu sau mới đáp lại "Oh hi! What’s your name?" – "À, chào cháu! Cháu tên là gì?"
Cô bé vẫn giữ nguyên nụ cười tươi trên môi "My name is Calliope Henny! And you?" – "Cháu tên Calliope Henny! Vậy tên cô là gì ạ?"
"Hi Calliope, my name is Từ Nhược Lăng!" – "Chào cháu Calliope, cô tên là Từ Nhược Lăng!" Từ Nhược Lăng có ý định đưa tay xoa đầu con bé, nhưng vừa nghĩ tới câu chuyện lúc nãy cô bỗng rút về.
Calliope chợt lắc đầu liên tục "You..." nói đến đó nó chợt im bặt, Calliope cố mãi vẫn không thể nói được tên cô, đơn giản vì con bé không thạo tiếng trung, mãi sau vẫn không nói được, Calliope quyết định bỏ cuộc "You are so pretty! So you can pat my head!" – "Cô xinh đẹp được phép xoa đầu cháu mà!"
"You allow me to pat your head so why not the other two? Aren't you afraid I'm a bad person?" – "Cháu cho phép cô, vậy tại sao lại không cho phép hai người kia? Cháu không sợ cô là người xấu à?" Từ Nhược Lăng dò hỏi.
"No. If you’re a bad person, you won't save me. And you are so wonderful , you can speak English. My father said to me that if a person were kind, beautiful and smart, she could neve be a bad person!" – "Không đâu, nếu cô là người xấu cô sẽ không cứu cháu. Và cô còn rất giỏi nữa, cô biết nói tiếng anh. Bố cháu có dạy, nếu một người vừa tốt bụng, lại còn xinh đẹp và thông minh thì không bao giờ là người xấu được!" Calliope nhanh chóng đáp lại câu hỏi của cô bằng ánh mắt khẳng định chắc chắn.
Điều đó khiến Từ Nhược Lăng không thể không cười, cô nắm chặt lấy tay Calliope, đứa trẻ này có thể đem đến cho cô một cảm giác mà xưa nay cô chưa từng biết đến, một cảm giác tưởng như đã ngủ quên trong trái tim cô từ bốn năm về trước.
Từ Nhược Lăng tạm gác lại cảm xúc, cô bèn hỏi "Oh where is your father?" – "Vậy bố cháu đâu?"
"Dad..." Calliope nhìn quanh nhìn quất, nó chớp khẽ đôi mắt rồi lo lắng tìm kiếm bóng dáng người bố lẩn trong đám đông. Từ Nhược Lăng cũng theo hướng mắt của Calliope nhìn ra nhưng không thấy một ai có khả năng là bố của cô bé cả. Cho đến khi Calliope reo lên "Yay! That’s my daddy!" – "A, bố cháu kia rồi!"
Từ Nhược Lăng lúc này mới thấy một chiếc Ferrari đang đi tới đây, cô vội đứng dậy rồi nắm lấy tay con bé dịch sát vào lề.
Bánh xe ngừng lăn, người đàn ông từ tốn bước xuống. Là một người ngoại quốc! Một người con trai đến từ xứ sở phương Tây thơ mộng! Cảnh tượng này không khác gì mấy bộ phim hoạt hình trên Disney kể về các chàng hoàng tử cưỡi ngựa oai dũng.
Từ Nhược Lăng vội vàng lắc đầu, cô đã quá cái tuổi mơ mộng để có thể nghĩ về những thứ ảo diệu đó rồi.
Người đàn ông bước nhẹ từng bước đến trước mặt cô. Mái tóc vàng óng ả như những sợi chỉ mỏng, đứng dưới ánh nắng lại càng thêm rực rỡ chói lòa. Anh tháo chiếc kính râm trên mắt xuống, một cặp mắt xanh dương dần hiện ra, sâu thẳm như làn nước dưới đại dương, sâu đến độ khó dò.
Calliope thấy người cô bé tìm kiếm đang ở ngay trước mắt vội chạy tới ôm chầm lấy chân anh "Dad, i’ve looked for you everywhere!" – "Bố, con đi tìm bố mãi!"
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Từ Nhược Lăng chợt nhói lên đau điếng. Cô vội ôm lấy ngực mình thở dốc, Calliope nhanh nhạy phát hiện ra, cô bé ân cần hỏi han "What’s the matter with you?" – "Cô xinh đẹp ơi, cô sao thế?"
Người đàn ông không hề lên tiếng mà chỉ yên lặng quan sát. Không ai đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu. Có lẽ, một người phụ nữ xa lạ không đáng để anh quá quan tâm đến.
Từ Nhược Lăng sau khi bình ổn đã đáp lời Calliope "Oh i’m fine!" – "Cô không sao!" Rồi cô lại nhìn lên ánh mắt người đàn ông ấy, vẫn là dùng tiếng anh để giao tiếp.
"You're his father, aren’t u? You should hurry up and bring his back. I saw him being harassed so I helped him out . It's okay now. Goodbye!" – "Anh là bố đứa bé phải không? Vậy mau đưa nó về đi, lúc nãy tôi thấy con bé bị người ta quấy rối nên chỉ giúp đỡ một chút. Giờ cũng ổn thỏa cả rồi, tạm biệt!"
Quay người, Từ Nhược Lăng chỉ vừa mới đi được hai bước, chợt nghe thấy giọng nói của anh ta cất lên "Chân thành cảm ơn cô, vì đã giúp đỡ con gái tôi!"
"Anh biết nói tiếng trung?" Từ Nhược Lăng ngạc nhiên quay đầu. Tuy phát âm không quá chuẩn nhưng vốn từ ngữ nghe qua có vẻ rất thông thạo. "Cũng không quá to tát. Thôi được rồi, chúc anh và con đi về cẩn thận."
"Cô không cần hậu tạ gì sao?" Người đàn ông vẫn tiếp tục hỏi.
Từ Nhược Lăng dừng bước chân "Hậu tạ, không cần đâu!" Thẳng thắn từ chối, cô nghĩ mình lúc này có thể đi được rồi, nhưng bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của Calliope lại giữ chặt lấy áo cô "I want to go to her house, dad… go to her house please!" – "Con muốn đến nhà cô xinh đẹp chơi, bố ơi đến nhà cô xinh đẹp chơi đi!"
Calliope cố gắng van xin nài nỉ bố nó bằng cặp mắt sáng lấp lánh dễ thương y như chú thỏ nhỏ. Người đàn ông tiến tới, bế cô bé trong vòng tay "We have to ask her opinion. I used to say it's rude to go to someone else's house. Do you remember?" – "Cái này chúng ta phải hỏi xem ý kiến của cô xinh đẹp thế nào. Bố đã từng nói, tự ý đến nhà của người khác là bất lịch sự con nhớ không."
Từ Nhược Lăng nghe hiểu những gì hai người họ nói với nhau "Nếu con bé muốn vậy tôi cũng không thể từ chối." Và quan trọng là cô muốn được ở cạnh đứa trẻ này thêm một chút, từ trước đến nay cô chưa từng muốn gắn bó với ai nhiều như khi nhìn thấy Calliope.
Trên đường đi đến khi về tới nhà cô, Calliope cứ đứng ngồi không yên. Ở trong xe bố mà nó cứ chốc chốc lại ngó ra nhìn theo đuôi xe Từ Nhược Lăng. Con bé tưởng như sợ sẽ lạc mất cô. Nhất là mỗi lần qua một ngã rẽ nào đó, khi xe của cô rẽ vào trước khiến cho Calliope không còn nhìn thấy. Vậy là con bé liều mình mở hẳn cửa kính xe vươn nửa người ra ngoài.
"Calliope, take your seat!" – "Calliope, ngồi vào chỗ cho bố!" Người đàn ông quát khẽ.
Lúc này, Calliope mới thôi không nhìn nữa, nhưng gương mặt con bé lại rất...rất không vui vẻ. Người đàn ông thấy thế vội dỗ dành:
"In a few minutes, when we go to the her house, I will definitely let you see her until you get bored, okay?" – "Một chút nữa, đến nhà cô xinh đẹp bố nhất định sẽ cho con ngắm nhìn cô ấy đến chán thì thôi, được không?"
"No, I want to look at her forever. Dad, can you take her home with me?" – "Không, con muốn nhìn cô ấy mãi cơ. Bố, hay là bố bắt cô xinh đẹp về cho con đi."
"..." Người đàn ông như câm nín.
"If I take her home with you, you’ll be tied up by the police. By then you won't be able to see me anymore!" – "Nếu bố bắt cô xinh đẹp về cho con, vậy thì bố sẽ bị cảnh sát trói đi. Đến lúc đó con sẽ không thể nhìn thấy bố được nữa!"
Calliope trầm ngâm suy nghĩ, rồi con bé lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu ngắn gọn "Dad is an octopus!" – "Bố đúng là con Bạch Tuộc!"
"..."
Người đàn ông ngán ngẩm lắc đầu. Hình như con làm con ta có gì đó rất sai!!!