Chỉ Làm Nũng Với Anh

Chương 4: 4 Anh Đeo Dép Ngược Rồi Kìa


Edit by Shmily
--------------------------------
Thời gian đọng lại vài giây.

Nhiệt độ nóng bức phảng phất như đang giảm xuống.

Lông mi Mãn Nhập Mộng khẽ nhúc nhích, đờ đẫn nhìn anh, giống như là đang đánh giá khuôn mặt của Lục Kiêu Hà, một lát sau, ngữ khí càng thêm nghiêm túc: "Vẫn là thôi đi.

"
Bộ dáng của cô có chút ngốc, hai mắt đen nhánh thập phần bình tĩnh, nhìn lâu vào nó giống như là lọt vào vực sâu vô tận, một giây thôi cũng có thể làm người khác vướng sâu vào trong vũng lầy.

Lục Kiêu Hà hơi giật mình, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc suýt chút nữa bị bỏng cháy lên da, anh đem tàn thuốc gạt xống, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, ánh mắt tự nhiên dừng ở trên người Mãn Nhập Mộng.

Cô gái nhỏ trước mặt, tư sắc xuất chúng, cho dù là váy áo đơn giản cũng có thể toát lên hương vị thanh lệ thoát tục khi ở trên người cô.

Lục Kiêu Hà nhìn lướt xuống.

Chậc, tuổi còn nhỏ mà phát dục cũng không tồi.

Anh hơi hơi nhướng mày, hai mắt tiếp tục đi xuống, cô gái eo nhỏ, nói thon gầy giống như cành liễu cũng không quá khoa trương, hai chân dài thẳng tắp, trắng đến phát sáng, không thấy một chút tỳ vết.

Rất không tồi.

Là loại hình mà Hạ Bỉnh Hàn với Đinh Khải Trạch mong muốn nhất mà vẫn chưa thể tìm ra được kia.

Nhưng mà quá ngốc, ngốc đến có chút ngô nghê, đại khái là ở trong núi đã lâu cho nên khiến cho đầu óc cô không quá cơ linh.

Hai chữ "thận hư" này thế mà cũng có thể trắng trợn nói ra như vậy.

Cô rốt cuộc có hiểu nó có ý nghĩa gì hay không?
Lục Kiêu Hà cảm thấy hứng thú, muốn trêu chọc cô.

Anh vẫy tay, biếng nhác, "Lại đây dạy tôi một chút, thận hư là như thế nào?"
Anh nói xong còn cười, có chút mê hoặc, ngữ điệu đè nặng khàn khàn nặng nề, nghe vào tai thì thiên hồi bách chuyển, còn có vài phần ôn nhu, nóng bỏng chọc thẳng vào tim, tùy tiện cũng có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Nếu đổi lại là một cô gái khác.

Có lẽ đã sớm sa vào rồi.

Nhưng Mãn Nhập Mộng lại không giống, cô là một đứa ngốc trong trắng thuần khiết vô hại không nhiễm một hạt bụi từ trong núi tới.

Cô nhìn Lục Kiêu Hà, biểu tình bình tĩnh, ngữ điệu không hề gợn sóng: "Tiểu Lục gia, anh thật là hư.

"
"! "
Bàn tay đang thưởng thức bật lửa của Lục Kiêu Hà dừng lại, ý cười bên môi dần dần có chút âm trầm.

Mãn Nhập Mộng hiểu nhất là nhìn mặt đoán ý, tiểu Lục gia đại khái là không thích người khác nói anh như vậy, cô gật đầu đồng ý, dù sao thì là đàn ông đều sẽ không thích.


Vì thế nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng ngủ, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

***
Khoảng cách tân sinh viên khai giảng còn có một tháng nữa, cũng may Mãn Nhập Mộng đã ở Lục gia được một khoảng thời gian dài, cũng coi như là đã thăm dò được tính cách của một nhà già trẻ của Lục gia.

Lục lão gia tử với ông nội cô không giống nhau lắm, ông ấy vô cùng nghiêm khắc, làm ăn buôn bán đều rất bảo thủ.

Bình thường ít khi nói cười, cũng không có thiếu thốn gì, mọi người đều sẽ có thể ngồi cả ngày ở trong thư phòng, nhưng từ sau khi Mãn Nhập Mộng tới, ông ấy cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn, hiển nhiên là rất thích cô.

Chú Lục với dì Chúc tình cảm không tệ lắm, chỉ là ngẫu nhiên cũng không hợp ý nhau lắm, thậm chí còn to tiếng với đối phương, nhưng đối xử với Mãn Nhập Mộng thì mọi mặt đều rất chu toàn.

Đến ngay cả tiểu Lục gia, từ lần trước Mãn Nhập Mộng trốn ra khỏi phòng ngủ của anh thì đã hai tuần rồi hai người họ không có nói gì, có thể không cần ứng phó vị đại thiếu gia hỉ nộ vô thường này, Mãn Nhập Mộng cũng mừng rỡ tự tại.

Cuộc sống này chính là cuộc sống như trong dự tính của Mãn Nhập Mộng khi ở đây, không gợn sóng, bình bình an an, cô vốn chính là muốn ở Vĩnh Chiết này an tĩnh học xong bốn năm đại học.

Học vẽ thật giỏi, nỗ lực lan truyền, chờ tới thời cơ chín muồi liền tự mình mở một căn phòng triển lãm, nếu có người thích thì sẽ thu nhận mấy học trò, đồ vật mà tổ tông để lại coi như cũng có người kế nghiệp.

Vốn là tính toán như vậy.

Nhưng thẳng đến bữa tối khi Chúc Nghệ nói cho cô biết, bà ấy muốn mang cô cùng gia nhập vòng tròn xã giao của giới thượng lưu, kế hoạch của Mãn Nhập Mộng mơ hồ đã có chút sụp đổ.

Kết giao thêm nhiều bạn bè là tốt, nhưng thành lập giao lưu ở trong xã hội thượng lưu để có được danh lợi này, một người không danh không có bối cảnh, một cô nhóc hoang dã như Mãn Nhập Mộng gán trên mình cờ hiệu tiểu thư của Lục gia, quả thực là không cần thiết.

Chúc Nghệ nói xong, Mãn Nhập Mộng nhẹ nhàng buông đũa xuống: "Dì ơi, con không muốn đi.

"
Cô tới Lục gia đã gần một tháng, cơ hồ là người lớn trong nhà nói gì cô cũng đều vâng theo, thập phần ngoan ngoãn, đây vẫn là lần đầu tiên cô từ chối rõ ràng như vậy.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều có hơi sửng sốt.

Lục Kiêu Hà có vẻ bình tĩnh nhạt nhẽo, không chút nào quan tâm, anh nhàm chán buông đũa, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, rồi lại không hiểu sao nhớ tới cái từ "thận hư" kia của Mãn Nhập Mộng, thuốc ngậm ở trong miệng, trước sau cũng không có châm lửa.

Giương mắt, cô nhóc con đang quy quy củ củ ngồi ở đối diện, trên mặt mang ý cười ôn nhu, bộ dáng đáng yêu, nói chuyện cũng rõ ràng rành mạch: "Dì đừng giận, con biết dì là muốn tốt cho con, nhưng chung quy lại thì con cũng không phải người Lục gia, không cần phải gán trên mình cái danh Lục gia! "
Nói được một nửa, ai cũng đều hiểu.

Khóe môi Lục Kiêu Hà cong lên thành một độ cung châm chọc, cô nhóc này nhìn thì thành thật, kỳ thật khá thông minh, muốn cái gì hay không cần cái gì, trong lòng cô rất rõ ràng rành mạch.

Có thể nhận thì sẽ vui vẻ nhận.

Không muốn nhận cũng sẽ thản nhiên từ chối.

Từ lúc ở trong phòng ngủ kia, Lục Kiêu Hà đã nhìn thấu điểm này, cô cũng không phải là không hiểu, cô chính là đã quá hiểu cho nên mới cố tình giả bộ hồ đồ.

Người khác cười cô ngốc nghếch ngu ngơ.

Trong lòng cô không chừng đang cười người ta ngu ngốc tới cỡ nào đâu.


Đây cũng là nguyên nhân Lục Kiêu Hà không quá muốn phản ứng lại cô, ai có thể nghĩ đến, anh lúc trước thế nhưng thật sự bị cái vẻ thiên chân vô tà bên ngoài của cô lừa gạt, chỉ là sau khi hiểu được thì cũng lười đi vạch trần cô.

Cũng không biết, cô gái đó đến tột cùng là đeo bao nhiêu lớp mặt nạ lên người đây.

Mấy người đối diện còn đang nói chuyện.

Mới đầu, người của Lục gia là có ý tốt muốn để cô kết giao thêm nhiều người có uy tín danh dự để về sau sống ở Vĩnh Chiết cũng có thể dễ dàng hơn một chút.

Mãn Nhập Mộng trả lời cũng rất thản nhiên, nói thẳng không hề cố kỵ, cô nói bản thân tới từ nông thôn, không hiểu những điều cần lưu ý trong xã hội thượng lưu, sợ làm trò cười làm mất mặt Lục gia.

Chậc, lấy lui làm tiến.

Cao thủ.

Quả nhiên, cuối cùng Chúc Nghệ cũng không miễn cưỡng nữa.

Tối nay, nhạc đêm nhỏ của bữa cơm này cũng không làm ảnh hưởng đến Mãn Nhập Mộng ăn ngon, cô rất thích ăn, ngày trước dì ở trong bếp làm cái gì cũng đều bị cô khen tới ba hoa chích chòe.

Ngay cả Chúc Nghệ ngẫu nhiên vào bếp, cô cũng thập phần nể tình ăn.

Lục Kiêu Hà vốn là không để bụng tới cái chuyện như ăn cơm này, không biết bắt đầu từ ngày nào, anh sẽ đúng giờ ngồi ăn cơm với người nhà.

Bình thường anh không ăn uống nhiều, nhưng nhìn cô nhóc nhà họ Mãn quai hàm phình lên khen ngon, anh cũng nhíu mày ăn thêm mấy miếng.

Có đôi khi Mãn Nhập Mộng còn gắp đồ ăn cho anh, ví dụ như hiện tại, cô gắp một miếng thịt dim thật lớn đặt ở trong bát anh, cười cười: "Tiểu Lục gia, anh ăn thử cái này đi, ngon lắm.

"
Ở dưới ánh mắt chờ mong của Mãn Nhập Mộng, Lục Kiêu Hà gắp một miếng bỏ vào trong miệng.

Đệch, cay quá!
Mãn Nhập Mộng nhìn anh: "Có ngon không?"
Anh biết cô nhóc này thích ăn cay.

Nhưng anh kỳ thật không thích ăn mấy thứ đồ này.

Lục Kiêu Hà ừ một tiếng: "Cũng được.

"
Mãn Nhập Mộng có chút vui rạo rực, đồ ăn mình thích cũng nhận được sự yêu thích của người khác, đương nhiên là vui vẻ.

Lục Kiêu Hà nhìn cô một cái, chiếc đũa vốn đã định dừng lại lại không hiểu được động một lần nữa, cuối cùng đều đem đồ ăn Mãn Nhập Mộng gắp cho ăn hết.

Thẳng đến khi dì giúp việc trong bếp bưng đồ ăn mới lên, kinh ngạc hỏi: "Thiếu gia, không phải cậu không ăn cay sao?"
Mãn Nhập Mộng ngây người nhìn về phía Lục Kiêu Hà.

Anh đứng dậy rời khỏi bàn ăn, ném xuống hai chữ: "Nhiều chuyện.


"
***
Đến chiều, anh mắt cũng dần ảm đạm đi, một tia sáng cuối cùng cũng biến mất không còn, Vĩnh Chiết rốt cuộc cũng vào đêm.

Điện thoại của Hạ Bỉnh Hàn gọi tới bị tiếng gõ cửa đánh gãy, Lục Kiêu Hà mở cửa ra lại không thấy ai, chỉ có một lọ trà Kim Ngân đặt ở trên mặt đất, anh cầm lên nhìn, bên trên còn dán một tờ giấy nhớ, ghi: Tiểu Lục gia, cho anh nè.

Lục Kiêu Hà nhìn phòng ngủ của Mãn Nhập Mộng, lúc xoay người, tờ ghi chú trong tay thuận tay dán lên trên tường, dưới tờ giấy nhỏ vuông vức còn có một gương mặt tươi cười lớn, vừa buồn cười vừa ngu ngốc.

Anh đi được hai bước, gỡ xuống phi tiêu đang cắm ở trên tường xuống, nghiêng người ném qua, phi tiêu lưu loát cắm vào tờ giấy ghi chú kia, cứ như vậy, tờ ghi chú càng ổn định ở trên tường hơn.

Điện thoại trên bàn vẫn đang nói chuyện, Hạ Bỉnh Hàn ồn ào nói: "Ban nãy anh đi đâu vậy, sao không nói lời nào thế?"
Lục Kiêu Hà đem trà hoa đặt lên trên bàn, phủi phủi mấy cái: "Nói tiếp đi.

"
"Buổi tụ tập ngày mai anh có tới không? Có hàng, rất nóng! Em nói chứ anh cũng nên khai trai đi.

"
"Không có hứng thú.

"
Lục Kiêu Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, Mãn Nhập Mộng đang ngồi ở trước cửa sổ cúi đầu viết viết gì đó, biểu tình rất chuyên chú, thậm chí còn có vài phần nghiêm túc.

Hạ Bỉnh Hàn thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, đáp lại hắn chỉ là sự trầm mặc dài, người trong điện thoại cũng có vài phần tính tình của thiếu gia, có chút không kiên nhẫn: "Mẹ nó chứ anh rốt cuộc có đang nghe em nói chuyện không thế?"
Lục Kiêu Hà thu hồi ánh mắt: "Đang nghe.

"
"Anh nghe cái khỉ gì!"
Lục Kiêu Hà cười một cái, anh cảm thấy gần đây Hạ Bỉnh Hàn ngày càng biết tìm đường chết, mang theo chút ý cười tản mạn, hỏi lại: "Nghe cái khỉ gì?"
Ngữ khí này.

Hạ Bỉnh Hàn vừa nghe liền cảm thấy không ổn, cười làm lành che lấp qua đi, cảm thán: "Gần đây anh sao thế? Cả ngày ngâm mình trong nhà không phải phong cách của anh mà, quán bar cũng không đi, chậc, có mờ ám.

"
Có thể có mờ ám gì.

Lục đại thiếu gia chỉ là đơn thuần không muốn đi lại nhiều mà thôi.

Hạ Bỉnh Hàn lại hỏi: "Rốt cuộc ngày mai anh có tới hay không? Đã lâu rồi chúng ta chưa uống một trận.

"
"Ngày mai lại nói.

"
Ném xuống bốn chữ, Lục Kiêu Hà cúp điện thoại đi tới cạnh cửa sổ.

Nhìn chằm chằm về phía đối diện hồi lâu, Mãn Nhập Mộng rốt cuộc cũng ngẩng đầu, thấy Lục Kiêu Hà, cô cười một cái, nâng cái ly trong tầm tay lên hướng về phía anh, trong miệng nói cái gì đó, cách quá xa, Lục Kiêu Hà nghe không rõ.

Anh xoay người lấy cuốn tạp chí Đinh Khải Trạch mang tới ở trên bàn, lật ra vài tờ tìm được một chỗ trống, nhanh chóng viết xuống cái gì đó, sau đó ra cửa.

Hầu gái bưng mâm trái cây đi lên từ hành lang, Lục Kiêu Hà tùy tay cầm một quả táo, đi qua hướng phòng ngủ của Mãn Nhập Mộng.

Gõ cửa vài cái, cửa mở.

Mãn Nhập Mộng nhìn Lục Kiêu Hà ngoài cửa, có chút kinh ngạc.


Vị thiếu gia này ăn mặc có thể nói là rất tùy tiện, đầu tóc hỗn độn, áo trên rộng thùng thình cùng với ống quần còn vén lên một nửa.

Cũng kỳ quái, người khác với dáng vẻ này thì lôi thôi lếch thếch, thế nhưng anh như vậy lại có chút mỹ cảm khó có thể nói.

Chẳng lẽ người đẹp đều là muốn làm gì thì làm?
Ngữ khí Lục Kiêu Hà nhàn nhạt: "Vừa nãy em nói gì với tôi?"
"Hả?"
Mãn Nhập Mộng sửng sốt, tròn xoe hai mắt nhìn anh: "Anh tới chỉ để hỏi cái này sao?"
Không thì sao?
Lục Kiêu Hà có chút phiền, đem quả táo ném cho cô, Mãn Nhập Mộng luống cuống tay chân nhận lấy, đôi mắt sáng lên, bộ dáng rất vui vẻ: "Cho em sao? Cảm ơn tiểu Lục gia.

"
Lục Kiêu Hà lại đưa tờ giấy qua: "Số điện thoại của tôi, mới.

"
Lúc trước đi nhà ga đón cô có gọi cho cô một lần, nhưng sau đó ném điện thoại ở chỗ nào cũng không nhớ lắm, vốn là cảm thấy không cần thiết, sao phải đưa số điện thoại của mình cho cô nhóc này chứ? Nhưng ban nãy liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ý nghĩ này của anh tức thì đã bị đánh mất.

Mãn Nhập Mộng không nhận.

Lục Kiêu Hà híp mắt: "Không cần?"
Rõ ràng là đang dò hỏi.

Nhưng ngữ khí lại rất nguy hiểm, phảng phất như chỉ cần cô dám nói không cần, anh lập tức sẽ đánh cô.

Mãn Nhập Mộng nhanh tay nhận lấy, cười một cái: "Cảm ơn tiểu Lục gia, em nhất định sẽ giữ nó cẩn thận.

"
"Ừ.

"
Lục Kiêu Hà giơ tay búng cái trán của cô: "Ban nãy ở cửa sổ, em nói cái gì với tôi?"
"A! "
Mãn Nhập Mộng nhìn thẳng về phía trước để nói chuyện, cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, khô khan thật sự: "Em muốn hỏi anh có uống trà Kim Ngân không.

"
Lúc cô nói chuyện, có một sợi tóc rơi xuống khỏi tai, vén lên rất nhiều lần nhưng nó vẫn luôn không nghe lời.

"Uống.

"
Thanh âm của Lục Kiêu Hà rất nhạt.

Đây là lần đầu tiên hai người bình tĩnh nói chuyện như vậy, không khí thực cổ quái, Mãn Nhập Mộng cũng cảm thấy không quá thích ứng.

Hồi lâu cũng không tìm được đề tài nào, vừa cúi đầu, cô cảm thấy bản thân đã tìm được rồi.

"Tiểu Lục gia, anh đeo dép ngược rồi kìa.

"
"Nhiều chuyện.

"
Anh đột nhiên nâng cằm cô lên, ngón tay thon dài vén tóc bên tai cô ra sau, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cọ qua vành tai, giống như đèn đuốc rực rỡ, mặt Mãn Nhập Mộng nóng lên trong nháy mắt.

Lục Kiêu Hà thu tay nhìn cô, khóe miệng cong lên, âm sắc trầm xuống: "Em đỏ mặt cái gì?".