Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 2: Chẳng phải rất coi thường

– Tôi bảo cô ngồi ra ghế sau!

Không chỉ ánh mắt mà cả cách xưng hô của anh ta, tất cả đều thay đổi. Tiểu Mai ngẩn người vài giây rồi cũng ngoan ngoãn ngồi ra phía sau.

Cả 2 đang trên đường tới căn hộ cao cấp của Khải Phong, cũng là nơi hai vợ chồng ở.

————

Căn nhà được thiết kế với gam màu chủ đạo là xám và trắng vô cùng tinh tế, sang trọng

Về đến nhà nhưng không khí vẫn căng thẳng, Tiểu Mai đành lên tiếng: “Này anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao anh cứ…”

Khải Phong mở tủ lạnh lấy bình nước rót ra cốc, cất giọng nói: – “Thay đồ xong thì ra phòng khách, tôi có chuyện muốn nói với cô”



Tắm xong Mai Mai bước ra, khắp người tỏa hương thơm dịu nhẹ. Cô cầm khăn bông lau những giọt nước long lanh vẫn còn đọng lại trên gương mặt thanh tú rồi đi ra phòng khách. Không hiểu sao khi vừa nhìn thấy Khải Phong, Tiểu Mai lại cảm thấy…sợ.

Cô hít một hơi thật sâu lấy lại dũng khí, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Phong: “Có chuyện gì anh nói đi”

– Cô biết chuyện giữa tôi và Khánh Ly chứ?

Tiểu Mai hơi ngạc nhiên. Chuyện giữa anh và Khánh Ly thì có ai là không biết.

– Tôi… cũng biết một chút

Um. _ Phong uống một ngụm caffe rồi tiếp tục nói _ “Biết thì tốt, tôi cũng nói luôn, đối với tôi, không ai có thể thay thế cô ấy. Chắc cô cũng biết, tôi cưới cô chỉ để mẹ tôi hài lòng, còn cô cưới tôi là để có tiền cứu vớt công ty của gia đình cô. Bây giờ thì cha cô nhận được tiền rồi, cô đã hoàn thành nhiệm vụ. Vì vậy 5 tháng sau, khi mọi chuyện ổn định, mẹ tôi về Pháp, chúng ta sẽ ly hôn. Từ giờ tôi sẽ ngủ ở phòng làm việc”

Mặc dù vẫn biết chỉ là hôn nhân sắp đặt, nhưng ngay sau khi cưới đã phải nghe những lời này, khiến Tiểu Mai ngẩn ra mất mấy giây

– “Làm như vậy…anh không thấy quá đáng sao? Tôi đã làm gì sai mà đến một cơ hội cũng không thể có?”

– “Cô đã sai kể từ khi đồng ý kết hôn với tôi”

Giọng nói bình tĩnh mà vô cùng sắc bén, anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rời đi.

Vào trong phòng, Tiểu Mai mới dám khóc. Khải Phong nói như vậy chẳng phải rất coi thường cô sao? Nước mắt tủi thân cứ thế tràn xuống.

– “Anh ta nghĩ mình là ai? Tưởng có tiền thì muốn làm gì cũng được chắc??”

Khóc mệt, Mai Mai ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

________

Cộc cộc cộc…

– “Mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi” _ Tiểu Mai nhăn nhó trùm chăn lên đầu

Cộc cộc cộc…_ Tiếng gõ lại tiếp tục vang lên

Con ra ngay đây…_Cô vươn tay định tắt chiếc chuông báo thức ở đầu giường nhưng sờ mãi chẳng thấy đâu. Như có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng, Mai Mai ngồi bật dậy và hoảng hốt nhận ra mình đã kết hôn từ hôm qua.

Cô dụi mắt đi ra khỏi giường mở cửa. Lại gặp cái gương mặt lạnh lùng cố hữu đấy, Tiểu Mai thở dài: “Sáng sớm anh đã gọi tôi làm gì?”

Khải Phong cau mày: “Sao giờ này cô mới dậy?”

Trương Tiểu Mai liếc nhìn đồng hồ: “Mới 6h30. Hôm nay tôi không phải học, nếu bận thì anh cứ đi đi nhé”

– “Ừ, hôm nay cô không phải đi học. Nhưng cô biết tại sao mình được nghỉ không?”

|||Hốt hoảng tập 2. Hôm nay chính là ngày đi nghỉ tuần trăng mật của cô mà. Sao lại quên được chứ.

“Tôi…tôi…Xin lỗi! Tôi vào chuẩn bị luôn đây”_ Tiểu Mai luống cuống định chạy vào phòng thay đồ nhưng lại bị Phong chặn lại:

– Không cần nữa!…tôi hủy rồi

Mai Mai quay lại nhìn anh, nụ cười trên môi cứng ngắc:

– Anh hủy rồi…?

– “Đúng vậy”_ Phong gật đầu_”Không có tình cảm thì cũng không nên gượng ép. Nếu có ai hỏi thì cô cứ bảo công việc của tôi quá bận. Hiểu chưa?”

-“Tôi hiểu rồi”_ Cô nói, giọng nhẹ tênh

“Vậy tôi đi làm đây”_ Phong vừa nói vừa đi ra phía cửa

Tiểu Mai ủ rũ gật gật đầu rồi quay về phòng.

– “Không đi thì thôi. Ai cần chứ!”

Dù nói như vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng. Mai Mai úp mặt xuống gối than vãn:

– “Anh ta còn nhắc ra làm gì. Sao không để mình quên luôn cho rồi”

Chợt chiếc điện thoại bên cạnh đổ chuông.

– “Alo” _ Đầu vẫn cắm xuống gối, chẳng cần nhìn tên người gọi, cô đã bắt máy

– “Mai Mai, mẹ đây”

Tiểu Mai nghe thấy vậy liền ngồi thẳng lên, tròn mắt:

– “Ơ mẹ….Mẹ gọi con có chuyện gì không?”

– “Hai đứa đã ra sân bay chưa?”

– “Dạ? À…rồi ạ”_ Giọng cô hơi nhỏ lại

– “Vậy thì được rồi, mẹ chỉ hỏi thế thôi. Tiểu Mai, dù gì cũng phải đối xử tốt với chồng con đấy.”

– “Vâng, con biết rồi ╯▂╰ ”

– “Hai đứa đi vui vẻ nhá. Mẹ tắt máy đây.”

Trương Tiểu Mai bỏ điện thoại xuống rồi thở dài: Mẹ à, con xin lỗi ╯︿╰

__________________________

Phu nhân Nhã Hạnh đang ngồi uống trà trong phòng khách. Bà vừa đọc báo, vừa hỏi người trợ lí đứng bên cạnh:

– Giám đốc đã đi chưa?

– Phu nhân…anh ấy…đã hủy chuyến đi nghỉ rồi ạ

Bà Hạnh đặt cốc trà xuống bàn, cau mày:

– Tại sao lại hủy?

– Giám đốc nói còn nhiều việc ở công ty cần giải quyết nên không đi được

– Sao giờ này anh mới nói với tôi? Mau gọi điện bảo 2 đứa tới đây!

– Vâng, thưa phu nhân

________________________

Phòng tổng giám đốc…

– “Được rồi, vậy anh bảo với bà ấy là trưa nay tôi sẽ tới”_ Khải Phong tắt máy rồi tiếp tục công việc của mình.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa.

– Mời vào

Cửa phòng được mở ra, là Khánh Ly

– Anh Phong…_ Cô bước vào, bày ra bộ mặt thương cảm rồi ôm lấy Khải Phong.

Ly…em làm gì ở đây?_ Khải Phong vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô

– Em rất nhớ anh

Phong gỡ tay Khánh Ly ra khỏi cổ mình rồi nói:

– “Nhưng anh đã dặn em là phải đợi anh rồi mà. Bây giờ anh đã kết hôn, chúng ta không thể lúc nào cũng gặp gặp nhau được.”

– Suốt 2 tháng qua em đã cố gắng không đến tìm anh rồi. Em không thể chờ thêm được nữa. Tối nay em muốn đi ăn cùng anh có được không?”

– “Khánh Ly…”

Cô giơ ngón tay trỏ ra hiệu im lặng: “Đừng giải thích, anh chỉ cần trả lời có hoặc không”

Khải Phong thở dài: “Được rồi, tối anh sẽ tới đón em”

Khánh Ly mỉm cười: “Um. Vậy em sẽ chờ anh”

Nói rồi cô cầm túi sách đi ra ngoài

———————————

Trương Tiểu Mai đang ngồi xem TV thì điện thoại reo.

Là một dãy số lạ nhưng cô cũng không chần chừ mà bắt máy.

– Alo

– Cô đang ở nhà hay ở đâu?

Giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia làm cô suýt nữa đánh rơi điện thoại. Thì ra là Khải Phong

-“Tôi đang ở nhà”

– “Thế thì chuẩn bị đi, xong việc tôi sẽ về đón cô qua nhà mẹ tôi”

– “Mẹ tôi”? Mẹ anh không phải mẹ tôi chắc?

– “Sao cũng được, 15′ nữa tôi về đến nhà đấy”

Nghĩ đến việc lại phải ngồi xuống ghế sau trong cái xe có bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở ấy, Mai Mai vội xua tay:

– “Thôi anh về đón tôi làm gì cho mất công, cứ đi thẳng tới nhà mẹ, tôi sẽ bảo chú Lâm đưa đi. Vậy nhé. Bye bye”

Không để cho đối phương có cơ hội từ chối, cô vội dập máy, thở phào rồi đi về phòng thay đồ.

———

Xe của chú Lâm cuối cùng cũng tới trước cổng biệt thự Lưu thị.

Vừa xuống xe, Mai Mai đã thấy Khải Phong. Anh đang đứng tựa lưng vào xe, thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhìn đồng hồ.

– “Này anh Lưu, sao giữa trưa anh lại đứng đây?”_ Tiểu Mai vui vẻ nói đùa

Nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của Khải Phong, cô lập tức thu lại nụ cười.

– Sao lúc nãy tôi chưa nói xong mà cô đã dập máy hả? Cô có biết tôi đứng đây chờ cô bao lâu rồi không?

– Thì anh có thể vào trước mà

Thấy Khải Phong trừng mắt nhìn mình, Mai Mai đành nhỏ nhẹ:

– “Thôi được rồi. Cứ coi như tôi chưa nói gì vậy. Xin lỗi anh.”

Lúc này mặt Phong cũng hơi giãn ra, nghĩ lại cũng không cần thiết phải lớn tiếng, đành xuống giọng:

-“Mau vào đi”

Mấy người giúp việc đang bận rộn lau dọn đồ đạc trong nhà.

Nhìn thấy Khải Phong và Tiểu Mai, tất cả bọn họ đều cúi gập người chào

– “Chào mọi người”_ Mai Mai cũng thân thiện giơ tay chào lại làm mấy người giúp việc cứ ngơ ngác nhìn nhau.

Khải Phong thấy cô vẫn đứng chào hỏi mấy người giúp việc liền quay lại kéo cô đi:

– Không cần thiết phải làm thế

Tiểu Mai ngước lên nhìn anh, nhăn mũi:

– Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn chào họ

– Trong nhà này có biết bao nhiêu giúp việc, cô định chào hết từng ấy người hả?

– Thì cứ tiện ở đâu chào ở đó thôi

Khải Phong cũng chịu thua với cô vợ cứng đầu, đành nói:

– Thôi chào hay không thì tùy cô, bây giờ nhanh đi vào đi.