Tiểu Mai quay ra nhìn Minh Vũ rồi lại nhìn Khải Phong, bỗng chốc không biết nên làm gì mới phải.
-“Chào anh, tôi là Lưu Khải Phong, chồng của Mai Mai”_Khải Phong lịch thiệp bắt tay với Minh Vũ
-“Tôi là Đoàn Minh Vũ, bạn học chung cấp 3 với Tiểu Mai”
-“Tôi cũng đã nghe cô ấy kể nhiều về anh, hôm nay mới có cơ hội gặp mặt”_Vừa nói Khải Phong vừa nhẹ ôm lấy vai Tiểu Mai
Chợt Khánh Ly từ xa bước tới. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dạ hội dài bằng nhung đỏ. Phần cổ khoét rộng cùng lưng áo được thiết kế hở tôn lên vẻ đẹp nóng bỏng, trên cổ còn đeo 1 sợi dây chuyền pha lê sáng lấp
lánh. Cô ta tiến lại đưa một ly rượu vang cho Tiểu Mai, cười giả lả:
– “Cô Trương hôm nay chơi đàn rất tốt, để tôi mời cô một ly”
Ly rượu này khi nãy đã bị cô ả cho thuốc xổ vào, nghĩ đến cảnh sau khi
cho Tiểu Mai uống, Khánh Ly không kìm được mà nở nụ cười xảo trá:”Để xem cô còn tự đắc được bao lâu”
Tiểu Mai cắn môi, không hiểu Khánh Ly muốn gì nhưng vì lịch sự cô nghĩ
mình nên nhận lấy. Chợt Khải Phong ngăn Mai Mai lại rồi nói với Khánh
Ly: “Cô ấy không uống được rượu, lần nào uống cũng say. Để anh uống thay Tiểu Mai”
Khánh Ly tái mặt lùi lại. Không còn cách nào khác, cô ta đành thả rơi ly rượu xuống sàn rồi làm bộ sơ ý:
-“Ôi xin lỗi mọi người tôi trượt tay”_ Nói rồi cô ta ra hiệu cho phục vụ dọn dẹp mảnh thuỷ tinh, đồng thời lấy ly rượu khác đưa cho Khải Phong.
-“Hai người cứ tiếp tục, tôi xin phép ra ngoài kia chào hỏi mọi người”_
Trước khi bỏ đi, Khánh Ly không quên ném lại cho Tiểu Mai ánh nhìn sắc lạnh đầy khiêu khích.
-“Mai Mai, mình nói chuyện riêng với cậu một lát được không?”_Minh Vũ đứng bên cạnh từ nãy tới giờ lên tiếng.
Tiểu Mai khẽ sửng sốt, không tự chủ quay sang nhìn Khải Phong. Đáy mắt
anh lạnh hơn một chút: “Tiểu Mai, bây giờ muộn rồi, sáng mai tôi có cuộc họp sớm, chúng ta về trước thôi”
Cô quay lại, liền nhìn thấy nụ cười dịu dàng quen thuộc trên khoé môi
Minh Vũ:”Mình chỉ nói một chút thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của
cậu đâu”
Khải Phong không nói gì thêm, chỉ nhìn cô, mắt như phát ra tia lạnh lẽo. Anh đang chờ câu trả lời từ Tiểu Mai.
Hai người đàn ông này cố tình làm cô khó xử sao?
Tiểu Mai ngước nhìn sắc mặt hai người kia, khẽ cau mày: “Thật mệt mỏi!”
Đúng lúc này một người đàn ông bước tới chỗ Minh Vũ: “Thưa thiếu gia, ông chủ đang chờ cậu ở bên kia”
Minh Vũ gật đầu rồi nói với Mai Mai: “Thôi cậu cứ về trước cũng được,
khi khác nói chuyện này sau. Bây giờ mình qua chỗ ba một lát”
Tiểu Mai thở phào, mỉm cười:”Ừ, khi khác gặp lại ^^”
_______________
10h tối…
Tiểu Mai bê cốc nước nhỏ tới phòng Khải Phong.
-“Sao tự nhiên lại sang đây? Nhớ tôi à?”_Khải Phong đặt quyển sách lên giá, vừa cười vừa nói
– “Nhớ nhớ cái con khỉ!”_ Tiểu Mai dấm dẳng
-“Không biết con khỉ nào xui xẻo bị cô nhớ nữa”
-“Anh…! Thôi bỏ đi, tôi mang trà giải rượu cho anh đây. Uống xong thì nghỉ sớm đi, sáng mai anh có cuộc họp đấy”
Tiểu Mai xoay người định ra ngoài thì cổ tay lại bị Khải Phong giữ chặt lấy.
-“Nếu…nếu vừa nãy phải chọn giữa tôi và tên Minh Vũ kia thì cô chọn ai?”
Mai Mai tròn mắt nhìn Khải Phong, không hiểu sao anh lại hỏi như vậy.
Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng kim đồng hồ quay.
-“Đương nhiên là anh rồi…”_Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng nhưng đủ khiến Khải Phong trút bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng.
-“Dù gì bây giờ anh cũng là chồng, tôi chắc chắn sẽ không làm điều gì để anh phải khó xử đâu”_Giải thích xong, Tiểu Mai muốn rút tay lại nhưng
Khải Phong càng giữ chặt hơn.
Không để Tiểu Mai nói hết câu, Khải Phong dùng sức kéo cô sát về phía
mình. Ánh mắt nam tính, hơi thở ấm áp lẫn chút hương rượu nhàn nhạt của
anh làm tâm trí cô có phần hoảng loạn. Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Mai căng
thẳng nuốt nước bọt. Bây giờ cả 2 đứng gần đến nỗi cô có thể cảm nhận
được nhiệt độ cơ thể cùng sự rắn chắc của vòm ngực anh. Khải Phong từ từ cúi xuống. Hai môi sắp chạm vào nhau, Tiểu Mai luống cuống nghiêng mặt
sang một bên.
-“Anh nghỉ sớm đi”_cô đẩy Khải Phong ra rồi chạy nhanh về phòng
Cả đêm Tiểu Mai lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, cô đặt tay lên
lồng ngực mình, bất giác mỉm cười: Trương Tiểu Mai, bình tĩnh một chút
nào
_______________
Hôm sau, Tiểu Mai ngủ dậy thì Khải Phong đã đi làm. Sáng nay anh có một
cuộc họp quan trọng bàn về dự án mới của công ty. Lưu thị hiện giờ ngày
càng phát triển, điều đó cũng đồng nghĩa với việc Khải Phong sẽ bận rộn
hơn trước.
Cô vào phòng bếp, thấy túi đồ ăn hôm qua mua ở siêu thị liền nhớ lại
việc Khải Phong muốn cô làm cơm hộp. Thế là cả sáng hôm đấy, Tiểu Mai
nghĩ ra đủ món, vừa tìm công thức trên mạng vừa tỉ mẩn chăm chú làm
theo. Đến gần trưa cũng xong hết mọi việc, cô để hộp cơm vào túi rồi tới chỗ làm của Khải Phong.
——–
Chiếc taxi dừng lại trước cổng toà nhà lớn nhất nhì trong thành phố. Mai Mai bước vào sảnh, tiến tới quầy lễ tân.
-“Chào chị, tôi có thể giúp gì được cho chị?”_Một nhân viên lịch sự hỏi
-“Tôi đến gặp giám đốc Lưu”
-“À giám đốc đang họp chắc cũng sắp xong rồi, chị qua bên kia ngồi đợi một lát”
Tiểu Mai ngồi chờ khoảng 5 phút thì cửa phòng họp mở. Trong đoàn
người bước ra, Khải Phong nổi bật nhất với vóc người cường tráng. Anh
mặc chiếc áo sơ mi xám, áo vest vắt trên khuỷu tay, vừa đi vừa dặn dò
vài nhân viên đằng sau những công việc liên quan. Khải Phong rất chăm
chú vào công việc, ánh mắt hoàn toàn không có một tia lơ đãng. Phong
thái của anh luôn có một sự vững vàng nhất định, không hề tỏ vẻ, nhưng
lại rất uy quyền. Tiểu Mai ngây ngốc đứng nhìn anh, không hiểu sao khẽ
mỉm cười. Khải Phong thấy Mai Mai thì vô cùng ngạc nhiên: “Sao cô lại
đến đây?”
Tiểu Mai giơ hộp cơm: “Hôm qua anh nói muốn tôi làm đồ ăn trưa mà”
Khải Phong nghĩ một lúc mới nhớ ra, hôm qua tại không biết nói gì nên anh mới bảo cô làm cơm, vậy mà hôm nay cũng làm thật. Anh bật cười đến
gần xoa đầu cô vợ nhỏ: “Xin lỗi, tôi quên mất. Vào phòng làm việc đi”
Trong phòng giám đốc…
Khải Phong sắp xếp lại giấy tờ vừa họp vào tập tài liệu còn Tiểu Mai ra bàn tiếp khách ngồi mở hộp đồ ăn trưa.
-“Anh nhìn xem, hôm nay tôi đã làm rất nhiều món để mang đến cho anh đấy”_Tiểu Mai nói, giọng đầy tự hào.
Khải Phong ngồi xuống ghế đối diện, hai cánh tay chống lên đùi, bàn tay
thon dài đan vào nhau, chăm chú nghe cô nói về mấy món ăn vừa làm.
– “A nào”_Bất chợt Mai Mai gắp một miếng cơm cuộn giơ lên trước miệng Khải Phong_”Ăn thử đii”_Cô nhìn anh đầy hy vọng
-“Để tôi tự ăn được rồi”_Khải Phong định cầm đũa thì Tiểu Mai rút tay lại, bĩu môi: “Thử một lần thôi mà”
Anh nhìn cô, thở dài rồi miễn cưỡng há miệng ra.
-“Cũng được đấy, cô thử đi”_ Khải Phong dùng đũa gắp một miếng cơm lên
cho Mai Mai. Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh nhưng rồi cũng mỉm cười gật đầu. Vừa định ăn thì Khải Phong cho miếng cơm vào miệng mình: “Tự gắp đi”
-“Này Lưu Khải Phong anh quá đáng thật đấy!!”_Mai Mai vừa giận vừa xấu hổ đến đỏ cả mặt
Khải Phong bật cười: “Cô đừng ăn cơm cuộn mà ăn nhiều cá vào cho bớt ngốc nghếch đi”
Hình như từ khi kết hôn tới giờ, đây là lần đầu tiên cả 2 cùng ngồi ăn vui như vậy…
Ăn xong, Tiểu Mai dọn đồ rồi nói với Khải Phong: “Chúng ta ra ngoài đi
dạo một chút được không? Gần đây có một quán cà phê mới mở đấy”
-“Tôi còn nhiều việc lắm, cô về trước đi”
Mai Mai cúi đầu nói nhỏ:
-“Bây giờ là giờ nghỉ trưa mà…Tôi muốn anh nghỉ ngơi một lát”
Mắt Khải Phong thoáng lúng túng, nhưng anh chỉ thở dài:”Cô không cần lo đâu, chiều nay tôi sẽ về sớm nghỉ ngơi”
Tiểu Mai mỉm cười để gạt bỏ u ám trong mắt rồi cầm hộp cơm đi đứng dậy: “Vậy tôi về đây”
-“Mai Mai!”_Cô ra gần đến cửa thì Khải Phong gọi với theo: “Ngoài hành lang có máy bán cà phê tự động đấy”
Tiểu Mai gật đầu, giơ tay chào tạm biệt anh rồi đi ra ngoài.
__________________
Trời đã về chiều. Khải Phong thu dọn tài liệu trên bàn, hôm nay anh
sẽ về sớm hơn mọi ngày vì lời hứa với Tiểu Mai sáng nay. Chuẩn bị về thì điện thoại nội bộ vang lên, đầu dây bên kia là thư kí của anh: “Giám
Đốc, có một người họ Mạc muốn nói chuyện với anh bảo có việc quan trọng”
Khải Phong hơi lưỡng lự rồi cũng ngồi xuống bàn làm việc: “Nối máy cho tôi”
-“Giám đốc Lưu”
-“Là tôi đây. Xin hỏi anh là ai?”
-“Tôi chỉ là một nhân vật tầm thường, có nói chắc giám đốc cũng không biết. Tôi gọi là muốn báo với anh một tin”
Khải Phong nhíu mày, linh tính mách bảo đây là điều chẳng lành: “tin gì anh mau nói đi”
Một điệu cười nhạt phát ra từ đầu dây bên kia: “Cũng không có gì quan trọng, tôi chỉ muốn báo với anh là vợ anh hiện giờ đang ở chỗ tôi,
không hổ danh là vợ của giám đốc Lưu, rất xinh đẹp”_Vừa nói hắn vừa nắm
tóc Tiểu Mai giật mạnh ra phía sau khiến cô kêu lên vì đau đớn
Khải Phong ngay lập tức nhận ra giọng Mai Mai, anh nắm chặt tay, giọng nói lạnh đi:
-“Khốn khiếp! anh là ai?”
-“Nếu muốn biết tao là ai, hãy đến khu nhà hoang trên đường X. Khôn
hồn thì đừng có dẫn theo cảnh sát, nếu không đến đây sẽ chỉ còn xác vợ
mày thôi đấy!”
Nói xong hắn liền tắt máy
Cơn tức giận và sự bất an đồng thời trào dâng trong lòng Khải Phong, anh cầm chìa khoá xe rồi chạy ra khỏi phòng làm việc.
____________
Khu nhà hoang…
Trời nhá nhem tối, khu nhà cũ nát nằm trong ngõ hẹp, xung quanh chỉ toàn cây cỏ dại, thứ duy nhất chiếu sáng là cái bóng đèn dây tóc nhỏ ở góc
phòng. Tiểu Mai bị trói chặt hai chân hay tay, ngồi dưới đất vừa sợ hãi
vừa mệt mỏi dựa lưng vào tường. Chợt có người đẩy cửa bước vào.
-“Khải Phong!”_Tiểu Mai gọi lớn
Nhìn thấy cô, anh định chạy đến thì một gã trung niên bước ra nắm cổ
áo Tiểu Mai, gí súng vào đầu cô: “Đứng yên đấy không tao bắn chết nó!”
Tiểu Mai sợ hãi nhắm chặt mắt.
Khải Phong nhìn gã trung niên trước mặt hình như đã từng gặp ở đâu nhưng nhất thời không nhận ra.
-“Anh muốn gì?”_ Khải Phong căng thẳng nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh
-“Tao chẳng muốn gì cả, tao chỉ đơn giản muốn mày nếm trải mùi vị mất đi người thân”_Hắn nghiến răng
-“Tôi và anh quen nhau?”_Khải Phong nheo mắt
-“Không quen! Nhưng chính vì Lưu thị của mày mà công ty của tao mới
phá sản!! Vì Lưu Thị ngày càng lớn mạnh, công ty của tao không đấu lại
nổi nên đã mất hết khách hàng, vợ tao cũng vì thế mà bỏ đi, chính mày đã hại tao tan cửa nát nhà, hôm nay tao đến đây liều chết với mày!!”_Gã
đàn ông kia điên dại gào lên
Đứng trước kẻ mất hết lý trí, Khải Phong càng thêm lo lắng. Trên
đường đến đây anh có gọi cảnh sát nhưng bảo họ đứng ở ngoài chờ. Đây là
việc liên quan đến tính mạng của Tiểu Mai, không thể tuỳ tiện hành động.
-“Khoan đã, cứ coi như chuyện này là do tôi, vậy anh muốn làm gì tôi
cũng được nhưng xin hãy thả cô ấy ra”_Khải Phong vừa nói vừa thật tự
nhiên tiến lên phía trước
-“Đứng im đấy!”_Gã đàn ông kia gầm lên, hướng súng về phía Khải Phong.
-“Không được!”_ Tiểu Mai hoảng sợ hét lên ngăn cản nhưng anh vẫn kiên quyết bước đến:”Thả vợ tôi ra, anh có thể tuỳ ý xử lí tôi”
-“Khải Phong, không cần!”_Tiểu Mai bỗng oà lên khóc nức nở rồi ra sức lắc đầu:”Đừng tới đây!”_Cô hét lên cầu xin anh
-“Được, cái này là do mày chọn…”_Gã kia định bóp cò thì Tiểu Mai quay sang cắn mạnh vào tay hắn.
-“Aaa!!.”_Hắn đau đớn la lên, hất Tiểu Mai ngã xuống đất. Ánh mắt loé lên sự hung dữ, gã chĩa súng về phía cô:
-“Mày muốn chết trước đúng không? Vậy tao cho mày toại nguyện!!”
Nhân lúc này Khải Phong lao tới định cướp súng từ gã đàn ông kia.
-“Đoàngg~”_ Anh đẩy hắn sang 1 bên nhưng không kịp, tiếng súng chói tai
vẫn vang lên. Nghe thấy tiếng súng, cảnh sát mặc thường phục nấp ở ngoài liền đạp cửa xông vào, khống chế gã điên kia.
Khải Phong quay lại nhìn Tiểu Mai thì cô đã nằm trên vũng máu
“Không!!”_Anh gào lên một tiếng thê lương, chạy tới gắt gao ôm lấy cô.
-“Tiểu Mai, tôi đây rồi, đừng có ngủ”_Anh lay nhẹ
Tiểu Mai chỉ kịp nghe anh gọi tên mình rồi dần dần lịm đi.
Bờ vai rộng lớn của Khải Phong bắt đầu run lên:
-“Không, không, Mai Mai, đừng ngủ, mở mắt ra nhìn anh, đừng ngủ mà..”
Nói mãi nhưng vẫn không có lời đáp lại, Khải Phong ôm chặt Tiểu Mai để
cô tựa vào lồng ngực mình, giọng nói rất chậm, mắt đã không còn trọng
tâm:
“Mai Mai, mau tỉnh lại, em phải sống thật tốt chứ, em còn chưa làm mẹ,
em còn chưa đi hết Bali, tỉnh dậy rồi chúng ta cùng đi có được không?…”
Cảm giác bất lực này làm anh rất khó chịu, trái tim như bị ai đó bóp
nghẹt, bây giờ anh chỉ cần cô tỉnh lại thôi. Khải Phong siết chặt vòng
tay, bờ môi run rẩy: “Mai Mai, làm ơn mở mắt ra, anh xin em, mau tỉnh
lại.. ” Giờ phút này Khải Phong đã nhận ra, người quan trọng nhất trong tim mình chính là cô – Trương Tiểu Mai.
__________
Mọi người không cần nhắc au ngược nam chính đâu, về sau cái gì đến sẽ đến huhu sợ lúc đấy thê thảm quá lại trách au ý chứ =)))