Chỉ Là Tôi Nhớ Em

Chương 12: Em chồng

~~~~~~~Chap này tặng ThaoNguyen2309 nhé ^^ ~~~~~~~

Cả 2 cùng đi ra chỗ ô tô. Khải Phong định mở cửa ghế phụ đằng trước nhưng theo thói quen, Tiểu Mai đã ngoan ngoãn ngồi vào ghế sau. Anh im lặng lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn cô qua kính chiếu hậu. Tiểu Mai ngồi tựa đầu vào cửa kính nhìn mưa, tay vẫn cầm chiếc áo vest của Khải Phong.

_______________________

Cuối cùng cũng về tới nơi. Khải Phong và Tiểu Mai bước vào thang máy. Cô lén nhìn anh, lấy hết dũng cảm mở lời:

– “Khải Phong, tôi xin lỗi… Xin lỗi vì đã hiểu lầm anh”

Tiểu Mai cúi đầu, nắm chặt gấu áo mình. Anh quay lại nhìn cô, lúc sau mới lên tiếng:

– Má cô bị sao đây?

– Hả?_ Mai Mai ngạc nhiên ngước lên

– “Tôi hỏi sao má cô sao lại bị xước thế này?”_ Khải Phong lấy tay nâng nhẹ má trái của Tiểu Mai, chân mày nhíu lại.

Cô quay sang nhìn vào gương trong thang máy, giật mình nhận ra vết xước nhỏ trên má mình. Chắc là do cái bạt tai khi nãy của Khánh Ly. Tiểu Mai gượng cười nhìn Khải Phong:

– Không sao đâu. Tôi không cẩn thận nên bị xước thôi.

– “Cô làm gì mà không cẩn thận?”_ Anh nghi ngờ hỏi lại

– “Anh hỏi nhiều thế. Tôi nói không sao rồi mà”

“Ting!”

Cửa thang máy vừa mở, Tiểu Mai liền đi nhanh ra ngoài. Vào nhà, cô đã chạy đến phòng bếp.

– “Ôi may quá dì Phương vẫn nấu cơm cho chúng ta ^^ Để tôi hâm nóng lại thức ăn đã nhá”

Nhìn Mai Mai như vậy, Khải Phong chỉ biết gật đầu rồi đi về phòng. Lát sau anh quay ra, kéo tay cô ngồi xuống ghế.

– “Ơ…”_ Tiểu Mai lúng túng không hiểu Khải Phong đang làm gì, định đứng lên nhưng bị anh giữ chặt tay lại:

– “Ngồi im! Để tôi bôi thuốc cho”

Khải Phong nhẹ nhàng bôi thuốc vào vết xước trên má Mai Mai, còn luôn miệng trách:

– Cô là con gái mà không cẩn thận gì hết thế

Tiểu Mai chỉ biết cười trừ. Bôi thuốc xong xuôi, anh nhìn cô rồi nói tiếp:

– Còn chuyện này,…lần sau đừng chờ tôi, à không…đừng chờ ai như vậy nữa, biết chưa?

– “Tôi biết rồi”_ Mai Mai bĩu môi nói nhỏ

Anh mỉm cười đứng dậy, vươn tay xoa đầu cô:

– “Dọn cơm tiếp đi”

Nói rồi Khải Phong xoay người đi về phòng. Tiểu Mai ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh, tay phải chạm nhẹ vào tim mình:

Làm ơn bình tĩnh một chút

…..

Đang ăn tối thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Mai Mai buông đũa đứng dậy:

– Để tôi ra xem

Cửa vừa mở, một cô gái tóc nâu xinh xắn mỉm cười nói với cô:

– Đây có phải là nhà anh Lưu Khải Phong không ạ?

Còn chưa kịp trả lời thì Khải Phong đi ra:

-“Ai đến thế?”

Vừa nhìn thấy anh, cô gái kia đã gọi lớn:

– “Anh cả!!! Em đây!!

Khải Phong nhìn ra cửa thì không khỏi kinh ngạc:

– “Hạ Băng? Em về khi nào thế?”

– “”Anh cả”?”_ Lại đến Tiểu Mai ngạc nhiên không kém

“A thì ra đây là chị dâu sao?”

Cô gái kia thản nhiên kéo 2 chiếc vali to đùng đi vào nhà.

“Em là Hạ Băng, em gái của anh Phong :))”

__________________

Ngồi nghe chuyện một hồi, Tiểu Mai mới biết Hạ Băng là con gái út của nhà họ Lưu. Từ năm 17 tuổi đã sang Mĩ du học, một năm cũng chỉ về nước vài lần. Lễ cưới của anh trai trùng với kì thi học kì nên Hạ Băng không về dự được. Vì thế đây là lần đầu tiên Tiểu Mai gặp em chồng.

– “Oa! Hai người đang ăn tối à, đúng lúc thật đấy, em cũng đang đói đây”_ Băng Băng chạy vào phòng bếp, trầm trồ nhìn bàn thức ăn

– “Vậy ngồi xuống cùng ăn đi”_ Mai Mai nói

Thế là bữa tối lại tiếp tục.

– “Băng Băng, em về sao không qua nhà mẹ mà lại đến đây?”

– “Ơ anh không biết mẹ đi kiểm tra chi nhánh ở nước ngoài cuối tuần mới về à? Mẹ bảo em sang đây ở đấy”

Khải Phong đang uống nước, nghe cô nói vậy liền ho sặc sụa:

– Cái gì? Em định ở đây sao?

Hạ Băng gắp miếng thịt bỏ vào miệng, gật gật đầu:

– “Em sẽ ở đây đến khi nào mẹ về”

– “Không được!”_ Khải Phong lập tức phản đối.

Đến người giúp việc cũng chỉ được làm việc theo giờ để đảm bảo không ai biết anh và Tiểu Mai đang ngủ riêng. Bây giờ mà để Băng Băng ở lại thì chẳng phải mọi chuyện sẽ bị lộ tẩy hết sao. Không thể được, thực sự không thể được

– “Em ra khách sạn hoặc về biệt thự của mẹ mà ở”

– “Anh có phải anh trai em không đấy? Trời đang mưa to như vậy mà anh bắt em đi ra ngoài sao?”_ Hạ Băng trợn mắt

Đúng là bên ngoài đang mưa rất to.

– “Anh sợ em làm phiền 2 người chứ gì?*nheo mắt*Aissh thôi được rồi, em sẽ ra khách sạn ở nhưng ít nhất anh cũng nên cho em ở đây hôm nay chứ”



Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng cũng không tìm được lí do “ép” Hạ Băng ra ngoài nên đành để cô bé ở lại

-“Anh chị ngủ ngon nha”_ Hạ Băng giơ tay chào tạm biệt rồi đi vào thư phòng.

Tiểu Mai cắn môi thở dài bất lực.

Cô xoay người nhìn lại thì đã không thấy Khải Phong đâu, về đến phòng mới nhận ra anh ngồi đọc sách trên giường cô từ lúc nào

– Còn không định vào sao?_ Khải Phong nói khi thấy Tiểu Mai cứ ngập ngừng ngoài cửa

Cô xịu mặt đi vào:

– “Anh ngủ trên giường thì tôi…ngủ dưới sàn à?”

– “Ừ, mang chăn xuống sàn mà ngủ”

– “Này! Anh quá đáng thế!!”

– “Cô cũng có thể ngủ cạnh tôi. Tùy cô lựa chọn”

– “Vậy tôi sẽ ngủ dưới đất”_ Tiểu Mai trả lời dứt khoát rồi trải chăn xuống sàn nhà

“Được thôi”_ Khải Phong nhướn mày rồi vươn tay định tắt đèn ngủ

– “Đừng!”_ Cô đột nhiên la lớn làm anh cũng giật mình theo

Thấy Khải Phong nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, Mai Mai ấp úng:

– “Tôi…à…anh cứ để đèn như thế được không?”

Khải Phong bật cười trước bộ dạng của cô:

– “Được rồi tôi sẽ bật đèn. Cô mau nằm xuống ngủ đi”

Nghe anh nói vậy, Tiểu Mai mới yên tâm nằm xuống, một lúc sau đã ngủ thiếp đi.

Còn Khải Phong thì khác, ngày nào cũng ngủ trên sofa, hôm nay lại nằm đây khiến anh thấy không quen, mãi vẫn chưa ngủ được. Mỗi phòng chỉ có 1 chăn, 2 gối, Khải Phong ở trên giường, Mai Mai trải chăn xuống sàn nên không còn chăn đắp. Anh trở mình nhìn xuống chỗ cô. Tiểu Mai đang ngủ, cô nằm hơi cuộn người lại cho bớt lạnh, ánh sáng dịu nhẹ hắt bóng lên làn da trắng ngần khiến cô giống như một tiên nữ thuần khiết. Khải Phong lặng người nhìn Mai Mai, một lúc sau chống tay ngồi dậy đi xuống giường…

___________________

Sáng hôm sau…

Chuông báo thức vang lên, Tiểu Mai mắt nhắm mắt mở vươn vai tỉnh dậy, định đi vào nhà vệ sinh nhưng lại bị vấp. Ngay sau đó là tiếng cằn nhằn: “A! Trương Tiểu Mai cô làm gì thế hả?”

Mai Mai quay đầu lại nhìn, mới hốt hoảng nhận ra mình vừa giẫm lên người Khải Phong:

– Anh có sao không?!

– “Cô thử nghĩ xem tôi có sao không?”_ Khải Phong nhăn nhó ôm bụng

– “Tôi xin lỗi…Ơ…nhưng sao…anh lại nằm đây?”

Tiểu Mai lúc này mới thấy Khải Phong nằm ngủ dưới sàn chỉ với 1 cái gối còn cô khi nãy ngủ trên giường còn được đắp chăn rất cẩn thận.

– “Rõ ràng tối qua tôi…”

– “Rõ ràng cái gì”_ Khải Phong cau mày ngắt lời_ “Trên giường toàn mùi nước hoa như vậy ai mà ngủ được chứ”

Nói rồi anh đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh…

________________________

Cmt cho au đọc nào :))) au bị cuồng đọc cmt dài nhất là của cungnhanma đó :*