Chỉ Là Giết Thời Gian

Chương 29: 29 Nghĩ Cũng Đừng Nghĩ


Thấy Hoa Lưu Ly sợ lạnh, thái tử cười: "Bên ngoài lạnh lẽo, trở về sớm một chút với ca ca muôi đi." Nói xong, hắn quay đầu mắt nhìn quan viên Đại Lý Tự chuẩn bị thu lại dao găm, ánh mắt lạnh dần."Điện hạ, vi thần cùng xá muội cáo lui." Hoa Trường Không không muốn gia nhập vào cuộc chiến giữa các hoàng tử, hắn quay đầu cho tiểu muội một ánh mắt, ra hiệu nàng đừng lưu lại, đi nhanh lên.Hoa Lưu Ly phúc thân chào thái tử, rồi đi theo Hoa Trường Không về phía xe ngựa."Quận chúa." Điền Nhuệ Đống thấy Hoa Lưu Ly muốn đi, chạy chậm đuổi theo, "Quận chúa, bỉ phủ có chút dược liệu ôn dưỡng thân thể suy yếu, ngày mai ta cho người đưa đến quý phủ được không?""Đa tạ ý tốt của Điền công tử, nhưng thân thể ta là bệnh tật nhiều năm, cần chậm rãi điều dưỡng." Hoa Lưu Ly mềm mại cười một tiếng, "Là thuốc có ba phần độc, thân thể ta như vậy..."Nàng thoải mái cười một tiếng: "Thôi, không nói những chuyện nhỏ nhặt này, Điền công tử, cáo từ."Điền Nhuệ Đống hoảng hốt đưa mắt nhìn huynh muội Hoa gia rời đi, một lúc lâu sau mới lưu luyến không rời trở lại hiện trường phát sinh vụ án: "Cái gã sai vặt muốn giết bản công tử đâu rồi?"Thái tử thấy Điền Nhuệ Đống vẻ mặt ngu đần, thở dài.


Điền gia thật sự là tổ truyền đầu óc không tốt, mệnh xém chút mất đi, vẫn không quên xum xoe với con gái người ta.Hoa gia nhiều thế hệ nổi danh võ tướng, có thể mang binh đánh giặc đều là người thông minh, con cháu hai nhà này không thích hợp.Môn không đăng hộ không đối, ngay cả đầu óc đều không xứng đôi."Điền Nhuệ Đống." Thái tử mở miệng, "Gần nhất không có việc gì không cần ra khỏi cửa, Cô không muôn lần sau gặp được ngươi, là ở trong phòng vãng sinh [1] của Đại Lý Tự."[1] giống như nhà xác ở hiện đại.Điền Nhuệ Đống run lên, hắn bỗng nhiên kịp phản ứng, mới vừa rồi nếu không phải Phúc Thọ quận chúa gọi hắn một tiếng, hắn phải đi cùng quận chúa nói mấy câu, vậy hắn...Nghĩ đến đây, Điền Nhuệ Đống toàn thân toát mồ hôi lạnh, đưa tay sờ sờ cổ của mình, tay run run hành lễ với thái tử nói: "Đa tạ điện hạ nhắc nhở.""Điện hạ." Bùi Tế Hoài nhỏ giọng nói với thái tử nhỏ, "Bên trên dao găm có độc, là bí dược đáng giá ngàn vàng, một năm trước Hộ quốc đại tướng quân bắn giết thủ tướng địch quân, trên đầu tên có bôi cái này."Bước ngoặt quyết định thắng thua trên chiến trường Đại Tấn cùng Kim Phách quốc, chính là mũi tên một năm trước bắn giết danh tướng Kim Phách quốc của Hộ quốc đại tướng quân, từ đây Kim Phách quốc liên tục bại lui, ngay cả Nhị hoàng tử tự mình mang binh cũng bị bắt sống.Trên chiến trường nếu có thể bắn chết địch thủ, là phương pháp cổ vũ binh sĩ tốt nhất.

Nhưng Đồ Tạp là tướng lãnh ưu tú nhất Kim Phách quốc, toàn thân trên dưới đều mặc kim giáp, gần như không có bất kỳ da thịt lộ ở bên ngoài.Duy chỉ có mắt.Hai quân giao chiến, Hoa Ứng Đình có thể một mũi tên bắn chết hắn ta, tiễn thuật này phải dũng mãnh phi thường cỡ nào cơ chứ?Chỉ tiếc thần tướng dạng này, vàỏ lúc tấn công Khắc Nhĩ thành lại bị trọng thương, không cách nào lại ra chiến trường.

Thái tử nhìn hộp gỗ chứa dao găm, ngữ khí lạnh lùng: "Độc thủ phía sau màn, không chỉ muốn gây ra mâu thuẫn cho Anh Vương cùng Ninh Vương, còn muốn người ta nghi kỵ Hoa gia?"Bùi Tế Hoài không dám nói là có hay không, hắn chỉ là tra án, có thể làm chỉ là tìm ra hung thủ giết người, cái khác hắn không dám đoán.*****Một ngày sau, các Bộ kinh thành đột nhiên trở nên khẩn trương hơn, trộm vặt móc túi trên đường bị tóm đến sạch sẽ, xóm làng chơi cũng nghiêm khắc kiểm tra."Công tử xin bớt giận.""Bớt giận?" Nam nhân che ngực, xém chút nôn ra máu, "Ngắn ngủi trong vòng một ngày, người chúng ta xếp vào kinh thành bị quét dọn hơn phân nửa.


Nếu như không phải là những thứ vô dụng phế vật các ngươi nhiều lần thất thủ, tiết lộ tung tích, chúng ta như thế nào lại hao tổn nhiều người như vậy?""Công tử, những người dân trong kinh thành này rất giảo hoạt, người chúng ta có một nửa đều là bị bọn họ phát giác báo lên trên." Thủ hạ khuyên nhủ, "Công tử, thời cuộc hiện tại bất lợi với chúng ta, chúng ta rời đi trước đi."Nam nhân cuối cùng không có nhịn nổi nữa, phun máu trong lòng ra.


Mặc dù hắn ta mưu tính đủ kiểu, nhưng người tính không bằng trời tính, hắn ta tính không được những bách tính xuất quỷ nhập thần trong kinh thành kia, ở trước mặt thì mỉm cười, sau lưng liền chạy đi báo quan, coi như có không đúng thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.Mà kinh thành Đại Tấn này, không chỉ có hoàng thất triều thần giỏi tính toán, ngay cả bách tính đều miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, trong ngoài bất nhất."Đưa tin cho các cọc ngầm, tìm cơ hội rời khỏi kinh thành, chú ý không được để cho người khác hoài nghi." Nam nhân dùng khăn tay chậm rãi lau đi vết máu nơi khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía nam nhân đứng ở trong góc nhỏ, "Ngũ Tam.""Công tử?" thủ hạ bị gọi ngẩng đầu nhìn nam nhân."Còn nhớ rõ mệnh lệnh hôm qua của ta không?" Nam nhân trầm mặt, "Ngươi ở lại kinh thành, cho dù dùng biện pháp gì, cũng phải bắt được quận chúa Hoa gia kia về cho ta."Nếu không phải người này, hắn ta sẽ không thất bại nhiều lần như vậy.Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có giao nàng cho chúa công, mới có thể xoa dịu cơn giận của người."Vâng." Ngũ Tam đáp, "xin công tử yên tâm, thuộc hạ đã bắt đầu chuẩn bị."Nghe được hai chữ "Yên tâm", nam nhân lại phun ra một ngụm máu, gần một tháng qua, có khi nào hắn ta cảm thấy yên tâm?*****"Người ở kinh thành, chính là ăn đến quá tốt, rảnh đến quá nhàm chán, không có việc gì làm liền bày ra âm mưu thủ đoạn." Diên Vĩ sửa sang lại trâm phượng trên tóc Hoa Lưu Ly: "Quận chúa, hôm nay đi tham gia cung yến, ngài cũng phải cẩn thận một chút.""Không có việc gì, con người của ta thân kiều thể yếu, người khác nói gì cũng được, ta sẽ không tranh cãi với họ." Hoa Lưu Ly sờ lên ngach trụy [2] giữa lông mày, tiếp nhận mì tơ bạc [3] nha hoàn bưng lên, ăn xong hỏi "Tam ca ăn ở đó rồi à?"[2] Sợi dây xuyên ngọc treo trước trán hay sau gáy, trang trí trên đầu[3] là món ăn vặt truyền thống của địa phương ở tỉnh Thường Châu và các vùng lân cận, có thành phần tinh tế và quy trình sản xuất nghiêm ngặt, là một trong những loại được sưu tầm trong "Món ăn vặt Trung Quốc (Hương vị Giang Tô)"."Ngài yên tâm đi, Tam công tử trong lòng hiểu rõ." Diên Vĩ giúp Hoa Lưu Ly dặm lại son, "Không còn sớm nữa, quận chúa, chúng ta nên ra cửa thôi.".