Chỉ Là Chuyện Thường Tình

Chương 43: Yêu là cho, không bao giờ mất

Kết quả xét duyệt công trình khu vui chơi đã có, đánh giá của tổ chuyên viên tỉnh là "Công trình không đạt yêu cầu, tồn tại nhiều ẩn họa rất không an toàn, không thể nghiệm thu thông qua".

Tịch Nhan gọi điện hỏi Phó Viêm, Phó Viêm nói vấn đề là ở chỗ Tô Hàng. Mấy vị chuyên viên khác, đều cho rằng không có gì là ẩn họa không an toàn, tuy một số chi tiết bộ phận có đôi ba khiếm khuyết nhỏ nhặt, nhưng qua chỉnh đốn vẫn có thể đạt yêu cầu, nhưng Tô Hàng cứ khăng khăng "tiểu tiết quyết định thành đạt", nhất quyết cho kết luận không đạt yêu cầu.

Trên bàn ăn buổi sáng, Tịch Nhan hỏi Trác Thanh Liên, "Em nghe nói khu vui chơi không được nghiệm thu thông qua?"

Trác Thanh Liên cười: "Nguồn thông tin của em cũng nhanh nhậy quá ha".

Tịch Nhan làm bộ mặt nghiêm trọng: "Em không mong chồng em là gian thương hám lợi, vì lợi nhuận kinh doanh, mà làm nên những công trình chất lượng tồi".

"Về điều này thì em yên tâm". Trác Thanh Liên cũng đổi vẻ nghiêm túc. "Một khu vui chơi quy mô lớn như thế, an toàn đương nhiên phải đặt lên hàng đầu. Chất lượng công trình trước nay do anh đích thân kiểm soát, Phó Viêm gần như ngày nào cũng lăn lộn ngoài công trường. Cậu ấy là em rể anh, làm việc cẩn thận, anh rất tin tưởng cậu ấy..."

"Vậy là do Tô Hàng sao?", Tịch Nhan nhướn mày, "Em không tin anh ấy lại là loại người lợi dụng công việc để báo thù riêng".

"Anh cũng mong thế". Trác Thanh Liên lạnh lùng đáp, "Thôi, chúng ta không nói chuyện này nữa". Anh nhanh chóng đổi chủ đề.

***

Đêm hôm ấy, Tịch Nhan nằm trên giường, nhìn ánh trăng rọi qua cửa sổ vào phòng, trằn trọc thao thức.

Cô từng nghe Phó Viêm nói, khu vui chơi quy mô lớn này là dự án mà Trác Thanh Liên khi ấy phải bác bỏ biết bao ý kiến đối đầu, khó khăn lắm mới giành được. Nếu công trình nghiệm thu không đạt yêu cầu, bao công sức Trác Thanh Liên trong suốt nữa năm qua đều hóa thành bong bóng xà phòng, khu vui chơi với khoản đầu tư kếch sù để xây dựng và thi công bỗng chốc thành đống sắt vụn, hơn nữa, uy tín của anh trước hội đồng quản trị cũng bị sút giảm thảm hại. Hiện cũng đã có thành viên úp mở đánh giá, phê bình anh "chí khí thư sinh", "hào nhoáng trống rỗng", căn bản không phải nhân tài kinh doanh.

Kỳ thực, Tịch Nhan cũng thấy rất khó hiểu, Trác Thanh Liên vì sao phải bỏ ra nhiều công sức như thế để xây một khu vui chơi?

Trong đầu chợt mơ hồ nhớ ra một câu: "Anh cầu mong lũ trẻ sau này sẽ có một tuổi thơ tươi đẹp, rực rỡ sắc màu, vui vẻ hạnh phúc, chứ đừng như chúng ta ngày trước, chỉ có thể chơi trò trốn tìm!"

Cô hiểu rồi, đó chính là lý do anh phải bỏ ngõ Tử Trúc, xây dựng khu vui chơi quy mô lớn ở Thành Nam!

***

Không sao ngủ nổi, Tịch Nhan định lật người bước xuống giường, vừa cử động nhẹ một cái, Trác Thanh Liên lập tức giữ chặt lấy cánh tay cô.

Tim đập thình thịch, cứ tưởng anh đã tỉnh. Anh hai mắt nhắm nghiền, miệng lảm nhảm mơ hồ: "Tịch Nhan..."

Nhìn cái dáng nằm nghiêng ngủ ngon lành của Trác Thanh Liên, Tịch Nhan cảm thấy mình có ích và được tin cậy, không giấu nổi xúc động. Cô lại ngả vào lòng anh, như con nhện tám chân quấn chặt lấy anh.

"Kiều Dật", cô nép sát vào anh, thì thầm bên gối, "Anh đừng lo, chuyện của Tô Hàng, cứ giao cho em!"

***

Có người thắt dây thì phải có người cởi dây. Trong lòng Tô Hàng vẫn còn vướng mối, nếu cởi bỏ được mối này, suốt đời anh sẽ không sao vui nổi.

Hôm sau, Tịch Nhan gọi điện cho Tô Hàng, "Chiều nay lúc tan học, anh có thể tới trường trung học cơ sở C một chuyến không?"

***

Thời tiết nắng ráo trở lại. Ánh nắng ấm áp, lặng lẽ chiếu rọi ngôi trường rộng lớn.

Tô Hàng men theo lối cầu thang xoắn mười bậc đi lên, tất cả vẫn nguyên như ngày xưa. Hai bên hành lang những lớp học vang tiếng thấy cô giảng bài, dưới bục giảng là tuổi xuân đang rục rịch cựa mình.

Anh dừng lại ở cửa sau lớp 8/5, nhòm qua cửa kính, nhìn lại chỗ ngồi sát bên cửa sổ. Có một cậu học trò đang nằm bò lên bàn, nước miếng theo má chảy xuống bàn.

Khóe môi cậu chàng còn tủm tỉm cười, hình ảnh cô bé Tịch Nhan hiện ra trước mắt, rõ ràng hơn bao giờ hết: gầy gò xanh xao, gương mặt khi ngủ thuần khiết như đứa trẻ, tóc mái rủ xuống che kín một bên má...

Khoảnh khắc ấy, tự đáy lòng anh bỗng nảy sinh suy nghĩ chủ quan, tưởng như chỉ cần đẩy cánh cửa này ra, cô vẫn đang ngồi đó, như trước kia.

***

Anh với tay về phía cửa, định đẩy ra. Bỗng, tiếng chuông báo hết giờ vang lên, phòng học trở nên huyên náo. Cửa mở, vài đứa trẻ xô nhau chạy ra ngoài, xuýt chút nữa thì đụng phải anh.

"Ui da!", một cậu nhóc ngạc nhiên kêu lên, nhìn anh dò xét, "Chú tìm ai?"

"Cho hỏi, cô giáo dạy ngữ văn Đỗ Tịch Nhan..." Tô Hàng còn chưa nói hết câu, cậu nhóc đã chỉ về phía sau lưng anh, "Cô giáo Đỗ tới rồi!"

Quay đầu lại, Tịch Nhan đang đứng ở hành lang phía sau lưng anh. Nét mặt tươi cười, dưới ánh nắng vàng óng ánh, càng duyên dáng, dịu dàng một phần.

"Anh tới rồi à? Tới văn phòng em ngồi một lát đi". Cô mỉm cười, dẫn anh về phòng làm việc. Suốt dọc đường đi, học trò không ngớt chào hỏi cô, có thế thấy cô rất được lòng học trò.

***

Đã gần tới giờ tan học, phòng làm việc không còn một ai. Tịch Nhan xếp gọn chồng vở bài tập và giáo án, rồi quay ra pha trà.

"Anh uống hồng trà hay trà xanh?", cô hỏi, "Chỗ em không có cà phê".

"Trà xanh đi". Anh ngồi xuống ghế, ánh mắt lơ đãng dạo một vòng căn phòng. Cúi đầu nhìn, chợt trông thấy có bức ảnh được cài dưới tấm kính bàn, là ảnh chụp chung của Tịch Nhan và Trác Thanh Liên. Tịch Nhan trong vòng tay anh ta, cười rạng rỡ, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.

Tô Hàng như chạm phải điện vội lùi ra xa, lồng ngực đau nhói như bị ai đánh, hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn.

Tịch Nhan bưng cốc trà nóng đến trước mặt anh: "Trà Long Tĩnh Tây Hồ do Trác Thanh Liên đem từ Hàng Châu về đấy, anh nếm thử xem thế nào".

Tô Hàng chưa vội đón lấy cốc trà, nhìn chằm chằm người con gái trước mặt. Không giống như đêm hôm trước, cô điềm nhiên như không, thoải mái, đúng mực, đứng trước anh, mà không hoang mang chút nào.

Lần này về nước, anh nhận ra rằng Tịch Nhan khác trước rất nhiều, không còn là Tịch Nhan mà anh thân thuộc.

***

Tịch Nhan trong ký ức của anh, xấu hổ tự ti, ngoan ngoãn dễ bảo, như một thứ đồ trang trí, bị bụi phủ mờ, che lấp vẻ rực rỡ. Còn Tịch Nhan hiện tại, xinh đẹp, khéo léo, hoạt bát, tự tin, cởi mở. Tựa hồ như có tấm khăn lụa mềm, đang cẩn thận lau chùi thứ đồ trang trí kia, từng li từng tí, khiến cô ngày càng toả sáng rực rỡ, ôn hòa nhã nhặn.

Tấm khăn ấy, rốt cuộc là tháng năm trôi qua vô tình, hay là Trác Thanh Liên, và tình yêu của anh ta?

"Chúng ta dạo quanh trường một lát đi, để em giúp anh hồi tưởng lại những kỉ niệm trường xưa". Tịch Nhan đề nghị, "Tô Hàng, anh đã bao lâu không về trường rồi?"

"Năm năm".

"Năm năm cũng không phải là một quãng thời gian quá ngắn, rất nhiều điều đã thay đổi rồi".

"Nhưng, vẫn có những thứ không hề thay đổi." Họ sánh vai bước trên con đường hai hàng cây rợp bóng, Tô Hàng chỉ dãy phòng hai bên đường, "Em xem, lớp 8/5 kìa, vẫn ở nguyên chỗ cũ..."

"Anh còn nhớ vườn cây ở phía sau trường không?". Tịch Nhan dừng bước, đôi mắt lấp lánh ánh nhìn dịu dàng.

"Sao lại không nhớ chứ?". Anh đăm đắm nhìn cô, giọng trầm trầm, "Lần này về trường, anh cũng muốn đi xem"

Tịch Nhan nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi đáp: "Có điều, anh sẽ rất thất vọng đấy".

"Tại sao?"

Tịch Nhan cười không đáp. Khi hai người đứng trên sân vận động, anh mới nhận ra, khu vườn nhỏ ấy đã không còn nữa, thay vào đó là đường chạy vòng tròn và sân bóng rổ, bóng đá.

"Sao lại thế được?" Tô Hàng kinh ngạc thốt lên, "Khi anh đến đây năm năm trước, khu vườn cây vẫn còn..."

"Bị chặt từ năm kia rồi. Tập đoàn Trác thị quyên góp một số tiền lớn, xây dựng sân vận động này, mở rộng gấp đôi diện tích trước kia". Cũng vì lý do này mà Trác Thanh Y tốt nghiệp đại học xong có thể dễ dàng bước vào THCS làm giáo viên, và còn được đối đãi đặc biệt. "Sân vận động trước kia đúng là nhỏ quá, mấy lớp cùng học thể dục, mỗi lần đẩy tạ, chỉ sợ quăng vào người khác".

"Lúc ấy, em nhảy xa, đẩy tạ rất cừ, lần nào hội thao toàn trường cũng giật giải".

"Môn thể dục của anh cúng rất siêu còn gì", Tịch Nhan cười hiền, "Vẫn giữ kỷ lục chạy cự ly ngắn toàn trường. Hội thao toàn trường anh nhất quyết đòi tham gia chạy 100m và chạy tiếp sức 4x100m, nữ sinh cả lớp đều cỗ vũ cho anh. Học kỳ một năm lớp 9, anh không cẩn thận để bị trẹo chân, không tham gia được, kết quả chạy tiếp sức 4x100m, lớp chúng ta chỉ xếp thứ ba".

"Em còn nhớ, khi ấy vì sao mà bị trẹo chân không?"

"Đương nhiên là nhớ chứ". Tịch Nhan cười, "Tan học, anh dắt em đi leo núi, hái dâu ăn. Anh dẫm phải cành cây bị gãy, trượt chân rơi từ trên cây xuống..."

"Em sợ tới mức mặt mày tái mét, suốt đường về cứ khóc tu tu". Tô Hàng than thở. "Anh lúc ấy còn cười em, nói con gái toàn thích khóc nhè".

"Lúc anh em mới có mười bốn, mười năm tuổi, thế mà giờ đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi". Tịch Nhan mỉm cười điềm tĩnh, "Thời gian qua nhanh thật, làm người ta không dám tin nữa".

***

Điều khiến người ta không dám tin, đâu chỉ có thời gian thấm thoắt thoi đưa? Còn cả thế sự biến đổi khôn lường nữa.

"Tịch Nhan!", anh xúc động gọi tên cô, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, "Nếu có thể quay ngược dòng thời gian, trở về cái ngày anh tìm thấy em trong khu rừng nhỏ, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy tay em, suốt đời không buông!"

"Sẽ không vậy đâu". Tịch Nhan bình thản nhìn anh, "Tô Hàng, kể cả thời gian có quay trở lại, người anh chọn sẽ vẫn là chị Triều Nhan, bởi chị ấy mới là người con gái anh thích khi đó. Rất nhiều chuyện trên đời, đã được định sẵn từ khi bắt đầu rồi..."

Tô Hàng nhìn cô không chớp, mọi suy nghĩ như bị rút hết ra. Rất lâu sau, anh mới lấy hết dũng khí hỏi: "Tịch Nhan, em vẫn còn hận anh sao?"

"Không, em không hề hận anh". Tịch Nhan một lần nữa phá lên cười, thành khẩn nói, "Ngược lại, em còn rất cảm kích anh. Anh đã cho em những ký ức tuổi trẻ tươi đẹp nhất. Trong những ký ức đó, có ánh nắng, có nụ cười, có hơi ấm. Em hy vọng, chúng ta có thể giữ mãi những ký ức tốt đẹp đó, đừng hủy hoại nó".

"Chỉ thế thôi sao?", anh không cam tâm hỏi. "Em không còn chút tình cảm và lưu luyến nào với anh sao?"

Tịch Nhan tỉ mỉ, chăm chú nhìn anh, từ đầu đến chân. Hơn mười năm trước, anh đã từng có vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng cô. Gương mặt anh tuấn ấy, vẻ mặt phấn khởi ấy, dáng người cao ráo rắn rỏi ấy, nụ cười tỏa nắng đầy tự tin ấy,... Thế nhưng, vận mệnh trêu ngươi, hợp rồi tan, anh chỉ có thể là những hồi ức tươi đẹp một thời tuổi trẻ của cô.

Cô kiên định, chậm rãi nói: "Tô Hàng, em chỉ có thể nói, em đã từng yêu anh. Khi ấy, với em, anh là không khí, là nước, chỉ một ngày không gặp anh, là lòng em trống rỗng, lo sợ. Thế nhưng, bây giờ, đã có người khác thay thế vị trí của anh trong tim em".

"Và người đó là Trác Thanh Liên?" Anh nhướn mày nhìn cô, mỉa mai, "Anh biết điều kiện của anh ta rất ưu việt, có tài có sắc, có cả tiền bạc và địa vị. Nhưng, em không phải là Triều Nhan, anh không tin em là loại người ham vật chất hư vinh..."

"Chính anh ấy đã cho em hiểu thế nào là tình yêu thực sự", Tịch Nhan khẽ đáp, hai má ửng đỏ, "Yêu một người, thì phải tôn trọng, yêu thương, trân trọng nhau, không tính toán thiệt hơn, tuyệt đối tin tưởng và tận tâm săn sóc cho nhau. Tô Hàng, dù anh ấy không phải là tổng giám đốc của Trác Thị, thậm chí là kẻ vô danh tiểu tốt, em cũng vẫn sẽ yêu anh ấy!"

***

Tô Hàng nhìn gương mặt xinh đẹp, thẹn thùng của cô, sắc mặt sa sầm.

"Nếu một người, chỉ chăm chăm đòi người khác yêu mình, mà không mở lòng yêu thương người, sẽ rất khó tìm được tình yêu đích thực". Tịch Nhan nhìn anh, hàm ý sâu xa, "Trác Thanh Liên khiến em hiểu rằng, yêu là cho, anh ấy mãi mãi không bao giờ mất đi".

Anh á khẩu không phản bác lại được câu nào, tựa hồ như lần đầu quen Tịch Nhan; vẻ ngoài bình dị, lạnh lùng, nhưng bên trong là tâm hồn cao quý thuần khiết, thanh cao. Ẩn sau vẻ yếu đuối mỏng manh là sự bền bỉ dẻo dai, trong sự thờ ơ, lạnh lùng nghĩa tình sâu đậm.

Cô trước nay vẫn vậy, bề ngoài thì dửng dưng, nhưng tình cảm trong lòng nhiệt thành hơn bất cứ ai. Chỉ có điều, khi đó người cô yêu là anh, còn bây giờ, người đó là Trác Thanh Liên.

Trong lòng chất ngất khổ đau, anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Tịch Nhan, Trác Thanh Liên ít nhất có một điểm hơn anh. Đó là anh ta có con mắt sáng suốt hơn anh".