Chị Gái Nhỏ

Chương 46

Trong nước, rất nhiều võ sĩ boxing đều hoạt động dưới trướng các CLB, các CLB cũng sẽ thường xuyên tổ chức thi đấu giao hữu, cũng sẽ sắp xếp để cho các vận động viên của mình có thể tham gia thi đấu các hạng mục quốc tế.

Tuy hiện giờ quy mô giới boxing trong nước không lớn, nhưng giá trị sáng tạo lại rất cao, cho nên các câu lạc bộ đều đang tìm kiếm những vận động viên có tiềm năng phát triển.

Lúc trước có không ít CLB đã tìm đến Lạc Hữu Tiềm sau khi xem anh thi đấu.

Chuyện này đối với con đường phát triển sự nghiệp của anh thật ra là một “lối tắt”, có sự phối hợp từ chuyên viên dinh dưỡng và huấn luyện viên của CLB, có thể yên tâm ra mắt một lần nữa, CLB còn có thể làm hậu thuẫn cho vận động viên, nếu có CLB, thủ đoạn cấp thấp lúc trước của Tống Tề cũng sẽ không đắc ý được bao lâu.

Nhưng khi đó Lạc Hữu Tiềm đã từ chối.

Ý của anh là, bây giờ anh còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nếu gia nhập một CLB quyền anh thì sẽ bị hạn chế tự do ở khá nhiều phương diện.

Rất có khả năng sẽ bị yêu cầu tới các địa phương khác thi đấu, một khi đã đi có thể mất vài tháng, anh không muốn đi, cũng không muốn xa Trần Trừng lâu như vậy.

“Lúc trước tôi đã đề cập qua về điều kiện cho cậu rồi, bây giờ vẫn giống như thế, tiền lương ổn định, huấn luyện chuyên nghiệp, thiết bị cũng đều là đồ cao cấp, có thể cho cậu điều kiện để thi đấu tốt nhất, tất cả điều đó câu lạc bộ chúng tôi đều có thể làm được.”

Lạc Hữu Tiềm vừa tan học đã được quản lý câu lạc bộ đưa tới công ty, đó là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.

Ông ấy coi trọng tài năng của Lạc Hữu Tiềm đã lâu, hơn nữa với gương mặt kia, tương lai nếu đóng gói phát triển thành minh tinh boxing, giá trị sáng tạo quả thực không thể đo lường.

Đương nhiên, vì để hấp dẫn anh, điều kiện bọn họ đưa ra cũng là những đãi ngộ tốt nhất trong khả năng.

Lạc Hữu Tiềm nhìn hợp đồng, nhấp môi dưới, hỏi: “Vậy yêu cầu của mọi người thì sao?”

Quản lý cười ha hả, nhìn “nghé con mới sinh không sợ cọp” này, không nghĩ tới người trẻ tuổi còn hiểu chuyện cân nhắc lợi hại như vậy. Ông ta đã từng thấy nhiều người vội vàng ký hợp đồng vì thù lao phong phú, sau đó lại mất kiên nhẫn, làm loạn lên để huỷ hợp đồng.

“Yêu cầu sao, những thứ mà câu lạc bộ chúng tôi cung cấp đều đạt tiêu chuẩn tốt nhất, phí tổn thất cho hoạt động cũng cao, cho nên, những người mà chúng tôi nhắm đến để ký hợp đồng đều là những tuyển thủ có giá trị.”

Quản lý uống một ngụm trà, nhìn về phía Lạc Hữu Tiềm: “Cậu thực sự rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi.”

“Tiền thu lao thi đấu sau này của cậu, chúng tôi yêu cầu chia 2-8 với câu lạc bộ.” Người quản lý nói.

“Vâng, có thể.”

Lạc Hữu Tiềm gật đầu, thật ra anh không có ý kiến đối với chuyện này.

“Ký hợp đồng xong, trừ các tình huống đặc thù, mỗi tháng đều phải tham gia ít nhất hai trận đấu mang tính chất thương nghiệp, cùng với cả giải league quốc tế hay là khi trận đấu tính điểm bắt đầu, cũng nhất định phải đăng ký.”

“Hiện tại tôi vẫn đang còn học lớp 12, cho nên gần đây trong khoảng thời gian này……”

Quản lý cười ngắt lời, vỗ vỗ bả vai Lạc Hữu Tiềm: “Cái này chúng tôi đã sớm tìm hiểu qua rồi, chúng tôi cũng không vô nhân đạo tới mức đó đâu, bây giờ có thể ký hợp đồng, chờ sau khi cậu tốt nghiệp xong rồi bắt đầu công việc cũng được, những tháng này tiền lương vẫn tính cho cậu.”

“Cảm ơn.” Anh gật đầu, “Tiền nong tôi không có ý kiến gì, cứ làm như bình thường là được, còn những yêu cầu khác thì sao?”

“Sau khi cậu tốt nghiệp, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu thi đấu lại một lần nữa, chuyện bóng ma trên sàn đấu cậu từng đề cập tới tôi cũng nhớ rõ, cho nên sẽ bảo đảm việc hoàn cảnh thi đấu được khép kín.” Quản lý phân tích cặn kẽ, “Nhưng chúng tôi chỉ có thể cho cậu khắc phục bóng ma ấy sau khi tốt nghiệp ba tháng, dù sao thì chúng tôi cũng không phải đi làm từ thiện.”

Khán giả đến xem các trận đấu boxing mang tính thương nghiệp rất đông, có truyền thông góp mặt cũng khiến giá trị con người của tuyển thủ ấy tăng lên và nâng tầm với những giải đấu quốc tế.

Nếu thật sự không khắc phục được bóng ma trong lòng, cho dù Lạc Hữu Tiềm có tố chất, đối với CLB mà nói cũng chẳng khác gì một cái gối thêu hoa mà thôi.

Muốn đào tạo minh tinh boxing, trừ vẻ bề ngoài xuất chúng ra, quan trọng nhất vẫn là thực lực.

Boxing luôn luôn dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Lạc Hữu Tiềm dừng lại một chút, nghiêm túc gật gật đầu: “Được.”

Quản lý cũng khá ngoài ý muốn, ông ta đã đưa ra mấy yêu cầu mà anh cũng không ý kiến, không nghĩ anh lại dễ nói chuyện như vậy, ông ta nói tiếp: “Nếu khi tái đấu lại mà có thể thắng, chúng tôi sẽ rèn sắt khi còn nóng luôn, lập tức xuất phát đi tham gia giải đấu quyền anh cấp thiếu niên ở Mỹ.”

Lúc này anh mới nhíu mày: “Muốn đi phải mất bao lâu?”

“Còn phải xem năng lực của cậu thế nào, ‘chết’ sớm về sớm, tổng cộng có hai tháng, cho nên dài nhất cũng chỉ khoảng hai tháng.”

Loại chuyện chết sớm về sớm này căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của Lạc Hữu Tiềm, nếu anh đã tham gia thì sẽ không nghĩ tới khi nào thất bại, cũng sẽ không nghĩ xem đối thủ có lợi hại hơn mình không, có nhiều kinh nghiệm hơn mình không, anh chỉ biết cố hết sức, không thể ngã xuống.

Không phải anh chưa từng nghĩ tới chuyện tham gia thi đấu cấp thiếu niên, dù sao thì đó cũng là ước mơ của anh, là thứ mà anh muốn hướng tới.

Anh thích đánh quyền anh, thích cái cảm giác nhiệt huyết tranh đấu mà nó mang lại, cũng chẳng sợ việc thường xuyên bị thương, thường xuyên đổ máu, những chuyện đó đã trở thành thứ quen thuộc trong ước mơ của anh rồi.

Kể ra, rốt cuộc không biết anh có bao nhiêu tình yêu với quyền anh.

Nhưng Trần Trừng cũng là một ước mơ của bản thân.

Cả hai đều không thể dứt bỏ, thậm chí dù chỉ tách ra vài ngày cũng không muốn.

“Tôi sẽ suy nghĩ kĩ lại rồi cho chú câu trả lời sau.”

Anh định về nhà sẽ bàn với Trần Trừng về chuyện này.

“Được thôi, cậu cứ thương lượng với người nhà đi đã, nếu có gì không hài lòng thì có thể bàn bạc lại, câu lạc bộ chúng tôi cũng thật lòng muốn hợp tác với cậu.”

“Cảm ơn.” Lạc Hữu Tiềm đứng dậy, nắm tay với người quản lý.

Anh đang muốn đi ra ngoài, bỗng bị quản lý gọi lại, ông ấy lấy một tập giấy từ trong ngăn kéo ra: “Đợi chút đã, Hữu Tiềm, đây là chuyện lần trước cậu nhờ tôi tra hộ.”

Bước chân anh ngừng lại, tầm mắt dừng ở trên tờ giấy kia.

Hẳn là thông tin về người gửi xác động vật tới cho Trần Trừng lúc trước.

Anh vốn tưởng rằng tin tức này phải đợi sau khi anh ký hợp đồng mới có thể điều tra hộ.

Quản lý đã lăn lê bò xoài trong xã hội mấy chục năm, sớm thành tinh, liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng anh, ông ấy cười lớn nói: “Xã hội này là vậy mà, nếu mãi mãi tính toán chi li, chỉ biết lợi cho mình thì không làm nên chuyện lớn được rồi, phần tư liệu này cậu cứ cầm đi, xem như quà gặp mặt.”

Lạc Hữu Tiềm hiểu được ý tứ của ông ấy, trước tiên cho anh chỗ ngọt, cũng để anh suy nghĩ kĩ lại trước khi quyết định.

Anh nói cảm ơn rồi nhận tập giấy kia, nhìn lướt qua, đó là thông tin cá nhân về người gửi đồ nặc danh, cùng với đó là chứng cứ vô cùng tỉ mỉ.

“Cảm ơn.” Anh lại nói, “Tôi sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

“Đúng rồi, người nhận được hàng chuyển phát nhanh này là một diễn viên đang hot trên mạng, Trần Trừng có phải không?”

Quản lý có thể điều tra kĩ như vậy, đương nhiên cũng hiểu và liên hệ với chuyện khác.

Lạc Hữu Tiềm không giấu ông ấy: “Vâng.”

“Cậu có quen với cô ấy hả, như thế nào, quan hệ của hai người rất tốt sao?” Quản lý cười hỏi.

“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Anh nói.

“Ồ.” Quản lý hiển nhiên cũng không nghĩ đến, nhẹ nhàng nhướng mày, lại cười rộ lên, “Đúng thật là tôi không có nghĩ tới.”

Coi trọng một thiếu niên cực kỳ có tiềm năng, hơn nữa lại còn là bạn trai của một nữ minh tinh đang hot, quản lý cảm thấy mình đúng là nhặt được một báu vật rồi.

Lạc Hữu Tiềm giương mắt nhìn ông ta một cái, không đợi ông ta che giấu nghiền ngẫm trong lòng đã bị Lạc Hữu Tiềm đánh gãy: “Tôi sẽ kiếm tiền cho câu lạc bộ, nhưng về chuyện của Trần Trừng, tôi không muốn dùng cô ấy làm đề tài.”

“Ôi trời, cậu xem cậu này.” Quản lý cười xấu hổ, “Được rồi! Chỉ cần cậu tới đây thì mọi chuyện đều dễ thương lượng.”

***

Đầu mùa hạ có hơi oi bức, trong không khí đều là mùi hương đặc trưng trước khi mưa to, bên ngoài có vài chú côn trùng nhỏ đang va chạm với cửa sổ, dưới lớp bùn đất là mấy con giun khô héo.

Trần Trừng kết thúc cảnh quay lúc gần 10 giờ đêm như thường lệ.

Đoàn làm phim này của bọn họ cũng như thần, ba cô gái có liên quan tới Dương Tử Huy đều ở chung một đoàn làm phim, điều đó lại càng tiện cho việc fans làm náo loạn.

Sáng sớm Thân Viễn đã đưa năm sau vệ sĩ tới đón Hạ Nam Chi, mấy người ai cũng cao to, khi đứng xung quanh ngay cả tóc của Hạ Nam Chi cũng không chạm vào được.

“Fans kiểu này đúng là ngu ngốc mà! Mẹ nó khó chịu thật, không thể bảo Kỷ Y Bắc tóm hết lũ này lại được!” Thân Viễn đứng ở một bên hùng hùng hổ hổ.

Hạ Nam Chi buộc tóc đuôi ngựa, liếc mắt nhìn anh ta, cười khẽ: “Đội hình sự người ta không phụ trách mảng này đâu.”

Nói xong, cô ấy liền thấy một đám fans đứng vây quanh xe thương vụ cách đó không xa, bọn họ như quỷ khóc sói gào, như chết cha chết mẹ.

Đặng Hi và Trần Trừng vẫn còn ngồi chờ ở trong phòng.

“Cô định về kiểu gì?” Đặng Hi vừa gửi tin nhắn cho người đại diện vừa hỏi Trần Trừng.

“Không biết nữa.” Trần Trừng nhìn quét ra bên ngoài, “Lại đợi chút nữa vậy.”

“Cô không biết họ theo đuổi thần tượng kinh khủng như nào đâu, mấy người bên ngoài mà không đợi được thì cũng sẽ không đi.”

“À.” Trần Trừng lười biếng mà trả lời, nhấp nhấp miệng, miết điện thoại trong lòng bàn tay, do dự xem có nên gửi tin nhắn cho Lạc Hữu Tiềm, bảo anh tới một chuyến hay không.

Ban đầu anh nói muốn tới đón cô mỗi tối, nhưng Trần Trừng kiên trì từ chối, không muốn ảnh hưởng tới việc học và luyện tập của anh.

Cô còn đang do dự, bỗng điện thoại rung lên.

【 Lạc Hữu Tiềm: Chị, em đang ở bên ngoài, vẫn còn rất nhiều người ở dây, chị vẫn chưa về chứ? 】

Trần Trừng đang lười nhác tựa lưng vào ghế, bỗng nhìn tin nhắn gửi tới liền ngồi dậy, động tác nhanh chóng mang theo chút chờ mong.

“Cô làm gì đấy?” Đặng Hi cũng bị giật mình.

“Tôi đi trước đây.” Trần Trừng vui vẻ nói.

“Này! Đi ra ngoài bây giờ mà tìm chết à?” Đặng Hi kêu.

“Yên tâm đi.” Trần Trừng quay lại cười với cô ấy một cái, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Đặng Hi còn muốn nói gì đó, đáng tiếc Trần Trừng đã biến mất ở cửa, chỉ để lại một chút hương nước hoa mát lạnh, cô lẩm bẩm: “Chạy nhanh như vậy là muốn đi đầu thai ở đâu chứ.”

Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng Trần Trừng rời đi, bỗng thấy một người con trai thân hình đĩnh bạt, mặc áo đồng phục xanh trắng, bờ vai phác hoạ ra đường cong lưu loát, đôi mắt rũ xuống mang theo chút khí phách của tuổi trẻ.

Đặng Hi hơi hơi cong khóe môi: “Chậc.”

***

Trần Trừng vừa đi ra chỗ ngoặt đã bị đám fans mất não bên ngoài phát hiện, bọn họ giơ bảng hiệu và đột nhiên ồn ào lên, lời vừa thốt ra chính khỏi miệng chính là mấy câu mắng mỏ thô tục.

Mấy ngày này Trần Trừng nhìn Hạ Nam Chi và Đặng Hi làm như không thấy những hành vi này, cô cũng học được vài phần, lời chui vào tai nọ thì tọt ra từ tai kia.

Chẳng qua vào tai Lạc Hữu Tiềm liền khó có thể chấp nhận.

Lạc Hữu Tiềm đứng ở cửa, nghe vậy bèn quét mắt nhìn nhóm nữ sinh phía sau, bởi vì tức giận nên cằm siết chặt lại, góc cạnh rõ ràng thậm chí có chút vặn vẹo, sắc mặt không tốt.

Gương mặt căng thẳng mang theo sự hung hãn sắc bén khiến đám người kia bị doạ tới nỗi không dám nói lời nào.

Âm thanh hùng hổ xung quanh cũng nhẹ đi không ít.

Trần Trừng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy biểu cảm như đang ở trên sàn đấu của Lạc Hữu Tiềm liền bị dọa nhảy dựng, sợ anh xúc động mà động tay động chân, cô vội chạy chậm ra ngoài.

“Đi thôi.” Trần Trừng đẩy anh một phen, nhỏ giọng thúc giục.

Tay Lạc Hữu Tiềm bị giữ lấy, sự hung ác nháy mắt tan đi phân nửa, từ đáy mắt tràn ra sự dịu dàng.

Anh dùng nửa thân mình nghiêng người che lấy Trần Trừng, ôm bả vai cô đi ra ngoài.

Đám fans kia đang bị anh hù dọa mất vài giây, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Trần Trừng rời đi như vậy, cũng không biết là do ai bắt đầu lên tiếng.

“Trần Trừng! Con điếm kia! Lúc trước mày câu dẫn Dương đại không được liền đi hãm hại người ta như thế sao!?” Một thanh âm lạnh lùng vang lên

Mấy lời tạp nham tràn ngập bên tai khiến người ta sinh đau.

Lạc Hữu Tiềm nhăn mày, bực bội mà mở rộng cổ áo đồng phục, không nén được tức giận liền đi đến hướng người nói ra câu kia.

“Này! Thôi đừng.” Trần Trừng giữ chặt lấy anh, thấp giọng nói, “Đừng động tay, ra ngoài là được rồi.”

Lạc Hữu Tiềm giơ tay, môi nhấp chặt, ấn gáy cô vào trong ngực mình, lòng bàn tay che tai cô lại để cô không nghe được những lời kia.

Trần Trừng dán vào trong ngực anh, có thể cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng, bởi vì tức giận nên hô hấp có chút dồn dập.

Lạc Hữu Tiềm rất ít tức giận, mặc dù anh ít để lộ biểu cảm, có cũng chỉ là lạnh lùng, nhưng cũng không giống như bây giờ.

Trần Trừng an thuận dựa vào anh, lòng bàn tay ấm áp, trên người là mùi hương bột giặt mà cô quen thuộc nhất khiến tâm tình dần được thả lỏng lại.

Xung quanh vẫn còn có người đang chửi mắng, vừa vươn tay đến đã bị anh ngăn lại, Trần Trừng được anh bảo vệ rất tốt.

Sau cùng làm sao tách ra được khỏi đám người kia cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết rằng có một đôi bàn tay che tai cô lại, cùng với nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến cô an tâm.

Hai người bắt xe taxi về nhà.

Trần Trừng ngồi ở bên cạnh anh, mắt thấy trên mặt thiếu niên vẫn có chút tức giận còn sót lại, cô đột nhiên có hơi buồn cười.

“Em tức giận cái gì thế?”

Trần Trừng nghiêng đầu, cúi người ghé sát vào anh, ngước mắt, ngậm ý cười dỗ dành anh.

Lạc Hữu Tiềm nhắm mắt, muốn bình tĩnh lại cảm xúc nhưng vẫn tức giận, anh rũ mắt, rầu rĩ nói: “Mấy người đó mắng quá khó nghe.”

“Chị cũng chưa tức giận mà.” Trần Trừng cười cười, “Thằng nhóc em như vậy là không đươc đâu đấy, rất thiếu kiên nhẫn nha.”

Lạc Hữu Tiềm “hừ” một tiếng, liếc nhìn cô: “Rõ ràng ngày hôm qua chị cũng rất khổ sở.”

“……” Trần Trừng bĩu môi dựa vào ghế, “Đó còn không phải là do chưa quen sao, hiện tại khá hơn nhiều rồi.”

“Chị không cần phải quen với những chuyện như thế này.” Lạc Hữu Tiềm nói, “Sẽ không còn như vậy lâu nữa đâu, hãy tin em.”

“Được rồi.” Trần Trừng nhẹ nhàng lên tiếng, tâm tình cực kỳ không tồi.

***

Về nhà xong Lạc Hữu Tiềm mới đem chuyện vừa bàn cùng quản lý câu lạc bộ nói cho Trần Trừng.

“Vậy chả phải là quá tốt rồi sao! Còn có thể được đi thi đấu ở nhiều nơi nữa đó!” Đôi mắt Trần Trừng sáng rực.

Lạc Hữu Tiềm nhìn cô một cái, duỗi tay giữ chặt cổ tay áo cô: “Đi thi đấu một giải liền mất mấy tháng, có khi còn phải đi thi đấu ở các nước khác nữa.”

Trần Trừng không tự giác sát lại gần anh, hỏi: “Nhớ mình hả.”

“Ừm.”

Trần Trừng cúi đầu, nắm lấy ngón tay anh nghịch: “Biết vì sao chị lại thích em không?”

“Vì sao?”

“Thật ra trước kia chị cũng không biết vì sao, chỉ là chị nghĩ, trên người em có cái gì đó rất đặc biệt, dường như cái gì chị cũng có thể chấp nhận được, và cả nhiệt huyết mà em dành cho quyền anh nữa.”

Trần Trừng nhéo khớp xương anh, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm kéo dài vừa thong thả lại vừa triền miên.

“À, chẳng qua, nếu em không đẹp trai như vậy thì chắc chị cũng không thích đến thế đâu.” Trần Trừng cười, “Chị còn ở trong hiệp hội mê nhan sắc nữa.”

Lạc Hữu Tiềm cười, trở tay búng nhẹ vào cổ tay cô một cái.

Một tiếng “vâng” nghiêm túc vang lên.

Trần Trừng: “Hả?”

“Được rồi.” Anh gật đầu, “Nhưng em sợ quản lý đã biết quan hệ của chúng ta, về sau sẽ bắt chị phải xào đề tài……”

“Hử? Đánh boxing mà còn phải xào đề tài á?” Trần Trừng kỳ quái hỏi.

“Vâng.” Lạc Hữu Tiềm giải thích đơn giản cho cô về mối liên hệ giữa một vận động viên chuyên nghiệp và giá trị sáng tạo.

Khi các võ sĩ đi tham dự giải đấu mang tính chất thương nghiệp, thù lao của họ sẽ được trả dựa trên giá trị con người, nếu bản thân mang theo chút độ hot, trong trường hợp có cả thực lực nữa thì càng có thể ngẩng cao đầu.

“Giới các em còn có loại quy định này sao.” Trần Trừng nhướng mày, không để ý nói, “Chị thấy cũng không có vấn đề gì, cọ nhiệt thì cứ cọ thôi, dù sao em cũng phải kiếm tiền để trả tiền nhà nữa mà.”

Lạc Hữu Tiềm rũ mắt nhìn cô.

Trần Trừng ngửa mặt, nép trong lòng anh, mặt đối mặt, nhéo tay anh lắc nhẹ: “Xin bạn đó, cọ nhiệt mình đi mà.”

***

Có một lời báo hát như thế này: Sợ phải xa em, sợ em xa tôi, lại càng sợ em mãi mãi chỉ dừng lại ở đây.

Đại khái đó chính là hai bọn họ.

Đối với ước mơ của bản thân, ai trong số bọn họ cũng cảm thấy không thể từ bỏ được, chuyện gặp khó khăn là điều không thể tránh khỏi, nhưng mà bọn họ vẫn còn có thể nâng đỡ lẫn nhau, coi nhau là điểm tựa, cứu rỗi đối phương.