Từ hôm gặp anh Phong tại lớp, tôi còn gặp anh hai lần nữa, một lần tại nhà tôi, và một lần tôi đi chơi với anh và chị Liễu. Không hiểu sao càng nói chuyện với anh, tôi càng thấy mến. Cái "mến" khác lạ, không giống sự mến thương đối với những người bạn trai khác. Trong tôi đã bắt đầu có một sự phân tách so sánh. Tôi so sánh anh Phong với các bạn trai vẫn theo đuổi tôi, và tôi thấy anh khác hẳn. Anh biệt lập đối với họ như một tòa lâu đài tráng lệ với những dãy nhà tôn tầm thường. Tôi không hiểu sao mình có ý nghĩ đó. Tại sao nhỉ? Chỉ vài ba lần gặp gỡ, với những mẩu chuyện trong giới hạn anh em, tôi lại có thể để cho tình cảm tôi đi quá xa như thế được?
Tôi vẫn không quên rằng anh Phong là người yêu của chị tôi, và tôi chỉ là đứa con gái ngoại cuộc. Tôi thấy rõ ràng là tâm hồn tôi thay đổi hẳn từ ngày gặp anh Phong. Người con trai có dáng dấp phong trần đó hình như đã ám ảnh tôi. Tôi nhớ từng giọng cười lời nói của anh. Tôi hình dung ngay được nét mặt xương xương cương nghị của người lính chiến đó. Những cảm giác nhung nhớ vẩn vơ. Tôi sợ hãi tự hỏi: phải chăng mình đã yêu?
Yêu? Trời ơi, có thể lắm chứ! Lần thứ nhất trong cuộc đời con gái, tôi mới có những cảm giác ray rứt, những ý nghĩ miên man về một người con trai. Nhưng... nhưng... anh ấy chỉ yêu chị Liễu mà thôi! Mình có là gì đâu! Tôi có là gì đâu! Trời ơi! Tôi đau khổ rồi sao? Tôi vướng vào tình yêu rồi sao?
Tự dưng, tôi thấy thơ ngây rời bỏ tôi thật mau. Vùng tình yêu đam mê lấn mất nét hồn nhiên của đứa con gái 17. Tôi oằn mình trong những suy tư phức tạp, tôi dùng thật nhiều thời giờ ngồi trên bàn học, bên cuốn sách để suy nghĩ vẩn vơ.
Tôi không còn thân mật với chị Liễu như trước nữa. Dường như có một bức tường vô hình chắn ngang giữa tôi và chị. Sự trìu mến trước kia tôi dành cho chị thật trọn vẹn chân thành bỗng trở nên gượng gạo. Tôi cố che dấu một tâm trạng ở câu tự vấn "mình ghen với chị Liễu". Tôi lắc đầu xua đuổi ý nghĩ đó, nhưng làm sao quên đi được khi hình ảnh anh Phong vẫn hiện diện một cách sáng chói trong tiềm thức tôi...
Không dằn được, một lần tôi cố lấy vẻ vô tư hỏi chị Liễu:
- Chị Liễu nè, làm sao để biết rằng mình đã yêu hả chị?
Ánh mắt chị Liễu tròn lên nhìn tôi một giây như kinh ngạc, rồi chị cười:
- Thụy hỏi chi vậy?
Tôi giữ vẻ thản nhiên:
- Chị quên rằng Thụy đã lớn à? Thụy cũng cần biết những điều đó chứ.
Chị Liễu gật đầu:
- Chị quên. Thụy lớn rồi. Giải thích cho Thụy rõ thì cũng không hại gì, nhưng... khó nói quá.
Tôi nói luôn:
- Có phải khi yêu ai, người ta hay nghĩ đến người đó không chị.
- Ờ. Nghĩ hoài đến họ.
- Và nhớ nữa?
- Ờ, nhớ nữa.
- Và... tôi hơi ngập ngừng... mình nhắm mắt lại là thấy hình ảnh người ta trước mắt, mình trở nên suy tư, hay vui buồn, lo âu bất chợt phải không chị?
- Thụy dấu chị. Thụy đã gặp được người vừa ý rồi phải không?
Đột nhiên, một cái gì tưng tức chận ngang cổ họng tôi. Tôi muốn gào to lên... "Phải, tôi đã gặp chàng rồi. Anh Phong, người yêu của chị đó... chị biết chưa?..."
Nhưng tôi không nói được gì cả. Cơn tức nghẹn làm thành những tiếng nấc ấm ức tích tụ trong cổ họng. Tôi cố dằn. Có lẽ sự biến chuyển trên gương mặt tôi giúp chị Liễu hiểu được phần nào tâm trạng tôi. Chị dịu dàng:
- Em đã gặp những gì? Thụy, nói cho chị nghe đi, xem chị có giúp em được gì không?
Tiếng nói dịu dàng và cử chỉ âu yếm của chị Liễu giúp tôi quên ý nghĩ "chị là... tình địch của mình". Trước mắt tôi, chị vẫn là người sẵn sàng nghe tôi nói, sẵn sàng cảm thông và giúp đỡ tôi. Cơn tức tưởi làm trào nước mắt, tôi gục đầu vào tay chị khóc nức nở.
Chị Liễu dỗ dành:
- Nói đi Thụy, em đang khổ phải không?
Tôi gật đầu ấp úng:
- Chị ơi...
- Gì Thụy! Em làm sao?
Tôi nói qua nước mắt:
- Em... em... yêu người ta mà người ta không yêu em.
- Sao em biết người ta không yêu em? Họ nói với em như thế à?
Tôi lắc đầu:
- Không, họ không nói gì cả, nhưng em biết!
Tôi muốn nói tiếp:
- "Em biết vì họ yêu chị, vì họ chỉ coi em như một đứa con nít không hơn không kém"
Nhưng tôi dằn kịp. Tôi tiếp:
- Khi chị yêu anh Phong chị có khổ không?
Chị Liễu gật đầu:
- Cũng có, thỉnh thoảng... hờn giận nhau, thì khổ chứ em...
- Nhưng anh ấy yêu chị. Chị chỉ khổ vẩn vơ thôi, còn em...
Chị Liễu nhìn tôi hỏi dò:
- Em yêu ai? Người ấy ra sao, ở đâu? Sao chị không biết?
Tôi bỗng có cảm tưởng như chị Liễu đoán biết tất cả sự thật. Tôi tránh tia mắt của chị, hỏi lại:
- Chị hỏi chi vậy?
- Chị biết thì mới giúp em được chứ.
Yên tâm vì chị chưa biết gì cả, tôi bịa chuyện nói đại:
- Người ấy là... anh của người bạn em. Em gặp người ấy mấy lần...
- Và em yêu "người ta"?
Tôi bẽn lẽn cúi đầu. Chị Liễu hỏi tiếp:
- Thế người ta có cảm tình với em không?
Tôi lắc đầu:
- Em không biết, vì "người ta" không có nói gì với em cả.
- Họ chưa nói đấy Thụy ạ, chứ không phải là không nói đâu. Thụy xinh như thế ai mà không thương cho được.
Tôi chua chát nghĩ thầm: chị nói thế vì chưa biết người em yêu là ai đấy chứ, nếu biết rồi, chị còn dám nói như thế nữa không?
Chị Liễu tiếp:
- Nếu có cơ hội gặp người ấy, Thụy cứ tỏ một vài cử chỉ trìu mến, bộc lộ bằng ánh mắt thử xem sao.
- Nhưng họ cứ coi em là một đứa con nít chị ạ!
Chị Liễu cười thành tiếng:
- Dĩ nhiên là dưới con mắt "người ấy" Thụy phải là một bé con rồi, lớn làm sao được. Có thế người ta mới yêu chứ.
Tôi hỏi đột ngột:
- Thế anh Phong, anh ấy có coi chị là con nít không?
Đôi môi chị Liễu cắn vào nhau, chị ngần ngừ một giây rồi gật đầu:
- Có, đôi khi anh ấy vẫn chế diễu chị là con nít.
- Chị có giận anh ấy không?
- Chị vui chứ, đó chính là những trìu mến nhỏ nhặt thắm thiết trong tình yêu Thụy ạ.
Tôi hỏi tới:
- Hồi chị mới quen anh Phong, chị... nói gì mà anh ấy yêu chị?
Chị Liễu hơi ửng hồng đôi má:
- Chị có nói gì đâu. Anh ấy nói trước, bảo rằng... thương chị.
- Nếu bây giờ em viết thư... nói thẳng với họ có được không chị?
Nói thế, vì tôi nghĩ đến những lá thư tôi đã thỉnh thoảng viết cho anh Phong, những lá thư... kèm theo thư chị Liễu với tình anh em đơn thuần. Nếu tôi viết thư nói thẳng với anh Phong nhỉ? Ừ, biết đâu?!
Nhưng chị Liễu lắc đầu:
- Mình là con gái không nên nói trước. Em cứ chinh phục tình cảm của họ xem sao đã.
Nước mắt ráo hoảnh trên mi tôi. Nói ra được những uất ức trong lòng tôi như nhẹ bớt đi, dù chị Liễu là người con gái đã yêu người con trai tôi yêu. Tôi là kẻ đến sau, tình yêu đơn phương nên chấp nhận thiệt thòi. Tôi không trách được chị Liễu, nhưng không thể giữ thế quân bình trong tình cảm đối với chị, dù sao, con tim của tôi cũng đã có những lằn roi nho nhỏ quất vào, chưa rướm máu, những cũng thành vết tích.