Chương 2: Gặp lại
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Sau mỗi cơn mưa trời sẽ lại sáng cũng như sau mỗi chủ nhật thì thứ hai lại đến, tôi cũng phải đến trường như bao học sinh khác. Không hiểu sao hôm qua thời tiết vô cùng đẹp vậy mà sau một đêm trời đã đổ mưa. 15 phút đầu giờ đài phát thanh nhà trường đang kể một câu chuyện có lẽ thú vị nhưng tôi không quan tâm, vì lúc đó tôi còn bận...ngủ. Kết thúc 15 phút, tiếng trống báo hiệu đến giờ vào lớp vang lên. Một lúc sau cô giáo bước vào lớp với gương mặt rạng rỡ chưa từng có. Có điều bước sau cô còn có một người nữa. Tôi đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp, bị tiếng ồn của các bạn làm cho tỉnh giấc, tôi mơ màng nhìn ngó xung quanh rồi lại gục xuống bàn...ngủ tiếp. Hôm qua thức đêm để xem phim nên bây giờ tôi chỉ muốn ngủ, ngủ và ngủ. ''Được rồi, các em trật tự nào" cô chủ nhiệm nói, "Đây là William, mới từ Mĩ trở về, bắt đầu từ hôm nay William sẽ là thành viên của lớp chúng ta" Cô giáo vừa dứt lời dưới lớp ngày càng ồn ào. Do cái tên giống với tên của hoàn tử vương quốc anh cộng với giương mặt đẹp và chiều cao vĩ đại nên không khỏi khiến cho các bạn nữ lớp 11A xôn xao. Mặc dù con trai lớp ở 11A cũng rất đẹp. Tiếng bàn tán của mọi người không ngớt, cả nam lẫn nữ đều tham gia vào cuộc nói chuyện và không có dấu hiệu dừng lại. Thấy lớp ồn ào như vậy cô chủ nhiệm cau mày cầm cây thước gỗ gõ lên bảng " Cả lớp, cô biết bạn mới rất đẹp trai, các em rất thích, cô cũng vậy nhưng William còn học cùng chúng ta dài dài nên có thể ngắm thoải mái, nhưng bây giờ giữ trật tự lấy vở ôn bài tiết sau kiểm tra" Cô giáo vừa dứt lời cả lớp ồ lên một tiếng đầy chán nản. Châu Diệc Phong im lặng nãy giờ, chậm rãi lên tiếng "Chào các bạn mình là William, có thể gọi mình là Châu Diệc Phong, mong các bạn giúp đỡ" Giới thiệu bản thân mình xong Châu Diệc Phong không quên tặng một nụ cười rạng rỡ. Món quà này đã khiến cho trái tim của cô và các bạn nữ rỡi lộp độp "Châu Diệc Phong, em ngồi cạnh Dương Uyển Khanh đi" Cô giáo chỉ tay. "Dương Uyển Khanh" "Dương Uyển Khanh" Mặc cho cô giáo gọi nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Tất nhiên vì bây giờ tôi đang đắm chìm trong bữa tiệc socola trong mơ của mình. "Dương Uyển Khanh, mau dậy đi, cô giáo gọi kìa" Hương Chi ngồi bàn trên lay lay cánh tay tôi. "Um...hả..." Tôi mơ màng lau đi nước miếng ở khoé miệng. Hương Chi cau mày nhắc nhở tôi, " Cô đang gọi mày kìa, ngủ gì mà lắm như con lợn ý" Nghe vậy, tôi giật mình mình vội vàng đứng dậy hét lớn" Có" Tôi hét quá lớn nên cả lớp được một trận cười rôm rả. Cô chủ nhiệm đẩy gọng kính, nhìn tôi cười tủm tỉm, " Bạn học mới chuyển đến sẽ ngồi cạnh em, giúp đỡ bạn nhé" "Aaaaaa..." Tôi nhìn người đang đến gần bàn mình hoảng hốt ngã xuống ghế khiến cho 72 con mắt đều hường về phía tôi. "Chuyện gì vậy" cô giáo hỏi "A, không có gì ạ' Sao có thể như vậy! Trong lòng tôi đem cái người ngồi bên cạnh mắng hàng trăm lần. Đây là chỗ ngồi yêu thích của tôi, trược giờ chỉ mình cô ngồi đây, bên cạnh có cửa sổ lại còn là bàn cuối thỉnh thoảng có thể ngủ trong giờ vô cùng thoải mái mà không bị để ý. Vậy mà bây giờ có người khác ngồi cạnh cảm giác như cắt một phần lãnh thổ cho giạc vậy. Đã thế tên giặc này lại là tên biến thái trong thang máy mà tôi vừa gặp hôm qua. Trái đất này thật nhỏ bé. "Cậu có thể cất gọn sách được không" Châu Diệc phong lên tiếng. Tôi vội vàng thu dọn sách vở cất trong ngăn bàn, không thèm để ý đến ai kia. Nhưng tôi không nhịn được, thi thoảng vẫn lén nhìn. Chỉ vì hắn vô cùng dẹp. Không hiểu hắn ăn gì mà làn da có thể đẹp như vậy. Tuy không trắng trẻo mịn màng như con gái nhưng so với những tên đàn ông có làn da trâu thô ráp, đen xì ngoài kia thì làn da của hắn vô cùng hoàn mĩ. Mái tóc đen bóng, được cắt tỉ mỉ gọn gàng. Đôi lông mày cương nghị, đen sậm khẽ cau lại. Đôi mắt đen láy cùng với chiếc mũi cao. Còn đôi môi mỏng quyến rũ màu hông sẫm kia nữa. Một phút giây nào đó tôi chợt đắm chìm trong vẻ đẹp hoàn mĩ của bàn cùng bàn thì bỗng nhiên hắn quay sang nhìn tôi tay chỉ lên khoé miệng của mình. Tôi hoảng hốt đưa tay lên khoé miệng. Aaaaa...vội vàng lau sạch nước miếng cúi mặt nhìn quyển vở chỉ hận không thể đập đầu xuống bàn tự tự. Vậy là cả ngày hôm đó tôi vô cùng xấu hổ biết điều không dám nhìn hắn thêm lần nào nữa. Thấm thoát đã được hai ngày kể từ khi tên kia chuyển đến. Bây giờ nghĩ kĩ lại, có lẽ kiếp trước tôi đắc tội gì với hắn nên kiếp này hắn là khắc tinh của đời tôi. Vì từ khi gặp hắn tôi đã phải gặp biết bao nhiêu chuyện, số lần xấu hổ không ngừng tăng lên. Cùng với đó có rất nhiều chuyện sảy ra với tôi. Có lẽ do sống ở nước ngoài lâu năm nên tính cách bộc trực, nhiệt tình, thoải mái nên rất nhanh chóng Châu Diệc Phong thân thiết với các bạn trong lớp đặc biệt là đám con trai. Nhưng có một điều là tôi...không biết tên của hắn. Cho dù đã chuyển vào lớp được mấy ngày rồi. Lúc nào tôi cũng thấy đám con trai trong lớp gọi hắn là Giu Giu gì đó. Cái tên thật kì lạ. Có một sự thật luôn đúng là con gái mỗi khi ngồi cạnh nhau thì những câu chuyện sẽ không có hồi kết. Hôm nay xem phim gì, chuyện gì sảy ra, quán ăn nào mới, quần áo...mỗi ngày đến giờ cơm trưa tôi và nhóm bạn của mình vừa ăn vừa nói những chuyện như vậy. Một trong những đứa bạn tốt nhất của tôi là Huỳnh Phương Nghi thường được gọi là Nghi Nghi tỉ. Là một đứa con gái cao cao, dáng người nhỏ nhắn và...vô cùng ghê gớm. Đai đen teakwondo nên trong lớp không ai dám cãi lời nó nên được cô giáo tín nhiệm giao cho chức lớp trưởng. Vy Lam, một cô bé rất đáng yêu, không hiểu nó ăn cái gì mà da vô cùng trắng, tôi chưa thấy da nó đen đi bao giờ mà ngày càng trắng thêm cho dù có ở ngoài nắng rất lâu. Sở hữu gương mặt đáng yêu cùng với làn da trắng trẻo nên nó được rất nhiều chàng trai theo đuổi kể cả trong lẫn ngoài lớp. Đứa còn lại là Hương Chi, học rất giỏi, luôn đứng đầu lớp, cũng là một đứa con gái rất xinh đẹp, tốt bụng mỗi tội nghịch ngợm không khác gì con trai. Còn về cô, nói thật thì bộ dạng cũng bình thường, rất may được ông trời ban tặng cho cặp mắt biết cười rất đáng yêu. Nhưng đáng tiếc tháng vừa rồi tôi nhận được tin cô đã mắc bệnh chớm cận thị. Một căn bệnh vô ùng ghê gớm. "Dương Uyển Khanh, sao mày không ăn đi, ngồi đần mặt ra làm gì" Vy Lam nhìn khay cơm còn nguyên của cô khẽ cau mày. Không hiểu sao từ khi sinh ra đến giờ số cô không được may mắn cho lắm. Theo lời bố mẹ kể lại, năm 6 tuổi tôi ăn chuối xong vứt vỏ ra ra sàn chẳng hiểu sao một lúc sau trượt chân ngã cầu thang và mất toàn bộ trí nhớ trong 6 năm trước. Đến lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở bệnh viện và không còn nhớ gì. Chỉ biết có rất nhiều người vây quanh mình hỏi tôi rất nhiều điều về họ mà tôi không biết gì mỗi lần cố nhớ lại cảm thấy đầu rất đau, nên bác sĩ dặn nếu không nhớ được thì đừng cố, dần đần kí ức sẽ trở về. Dưới sự chăm sóc tận tình của bố mẹ và mọi người nên tôi bắt đầu một cuộc sống mới, làm quen với tất cả mọi thứ. Việc mất đi những kí ức trong quá khứ cũng không gây khó khăn cho cuộc sống của tôi và lâu lâu cô lại nhớ được những câu chuyện thú vị về gia đình mình nhưng có một vài chuyện tôi cố gắng nhưng vẫn không nhớ được gì. Có lẽ từ khi việc đó sảy ra nên tôi thường gặp những chuyện không may mắn, ví dụ như khi cả nhà cùng ăn rau nhưng không hiểu sao mỗi cô bị ngộ độc, như lần bị kẹt trong thang máy vừa rồi và buổi trưa hôm nay, chỉ cần nhanh chân một chút tôi sẽ được ăn phần thịt sườn chưa ngọt cuối cùng, và kẻ đã lấy mất phần sườn của tôi là tên Giu Giu đáng ghét kia, hại tôi phải ăn món thịt rang khô khốc. "Vy Lam xinh đẹp, mày hãy rủ lòng từ bi nhường tao phần sười của mày đi" Tôi nhìn chằm chằm vào mấy miếng sườn trong đĩa Vy Lam "Mày sắp đặt mọi chuyện từ đầu rồi phải không!'' Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Vy Lam vẫn gắp sườn của mình cho tôi. Nó đúng là đứa bạn tốt nhất trên đời này. "Sao hôm nay mày không có sườn vậy, nhà bếp làm nhiều lắm mà" Hương Chi im lặng nãy giờ lên tiếng "haizzz, chúng mày đừng nói nữa" Tôi ủ rũ " Phần cuối cùng bị trên Giu Giu lấy mất rồi" "Giu Giu là ai" ba đứa nhìn tôi với ánh mắt tò mò. "Là cái tên mới chuyển đến ý, tao nghe lũ lớp mình toàn gọi hắn như vậy, tên gì mà kì lạ giống như tên mấy con cún vậy" + Vừa dứt lời, tôi liền thấy cả bọn ôm bũng cười sặc sụa. Bỗng tôi thấy lạnh cả sống lưng, cảm giác như có ai đó muốn dùng ánh mắt xé mình thành trăm mảnh.