Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 32: Chương 32



Nơi này vẫn nói chuyện, Trương công công từ bên ngoài trở về tự lấy hộ sứ hương liệu hoa miêu, múc một muỗng nhỏ vào lư hương, mùi hương nhàn nhạt rất nhanh đã lan tỏa khắp Tử Thần điện.
Hương hoa sơn trà quanh quẩn chóp mũi, Chiêu Nguyên Đế chỉ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo hơn vài phần, ông ta chỉ thích mùi hương này, bất cứ chỗ nào đi tới đều thích cho người đốt, đây đã trở thành một thói quen.
Ông ta theo thói quen hít vài hơi, kêu Ninh Hồi đang quỳ trên mặt đất đứng dậy: “Đứng lên đi, còn quỳ trên mặt đất làm gì?”
Vừa nghe nói không cần quỳ nữa, Ninh Hồi nhanh nhảu đứng lên, chân thành mở miệng nói: “Đa tạ Bệ hạ.”
Chiêu Nguyên Đế cũng không để ý tới nàng nữa, cầm bút trên tay, chậm rãi hỏi người bên cạnh: “Bùi khanh, ngươi cảm thấy thế nào về lời phu nhân mình nói?”
Bùi Chất chắp tay hành lễ: “Vi thần sợ hãi.”
Chiêu Nguyên Đế nhướng mày nhìn thoáng qua, thấy hắn nói sợ hãi mà ngoài mặt lại vô cảm, lắc đầu có chút nhàm chán nói: “Thôi bỏ đi, trêu ngươi cũng chẳng có gì thú vị.

Hôm trước Ôn Lan bị gãy chân, mấy ngày nay Quý phi lo lắng không thôi, đúng lúc giờ đang rảnh rỗi, ngươi dẫn tức phụ nhi qua thăm chút đi, tốt xấu gì cũng xem như là nàng ấy làm mối cho hai ngươi.”
Quan hệ giữa Bùi Chất và Bùi Quý phi cùng Ngũ công chúa cũng không tính là tốt lắm, nhưng Chiêu Nguyên Đế đã nói như vậy, hắn cũng không thể từ chối.
“Vâng, vi thần cáo lui.” Bùi Chất liếc nhìn Ninh Hồi, Ninh Hồi cũng uốn gối hành lễ, hai người một trước một sau ra khỏi cửa lớn Tử Thần điện.
Chiêu Nguyên Đế ngẩng đầu lên, ngón tay gõ mặt bàn, rung lên vài tiếng, nheo mắt nói: “Thật ra trẫm cũng không tính là ghép uyên ương vớ vẩn, ngươi nói có phải không?” Khuê nữ lão Ninh gia và hạ thần đắc ý nhất của ông ta như vậy, không phải trông rất xứng đôi sao? Bùi khanh của ông ta tuyệt vời nổi bật phong lưu phóng khoáng, rất tốt cơ mà!
Trương công công mang đống tấu chương đã sửa tới chồng lên nhau gọn gàng, cười nói: “Bệ hạ nói phải.”
Chiêu Nguyên Đế hiếm khi nở nụ cười, vẻ mặt uy nghiêm đã tan đi không ít.
Đúng lúc này người của viện Hàn Lâm tới, ông ta lập tức thu lại vẻ mặt bảo người tiến vào lĩnh chỉ.

Bùi Chất và Ninh Hồi rời khỏi cửa lớn Tử Thần điện liền có tiểu thái giám dẫn họ đi tới Dao Hoa cung nơi Bùi Quý phi ở.
Tề Thương không tiện đi theo vào nội cung, vậy là đi thẳng tới quan thự chờ, chỉ còn lại một mình Sở Hốt đi theo phía sau.

Tường đỏ mái vàng, gác cao mái cong, hoàng cung khí thế nghiêm ngặt khiến Ninh Hồi nhịn không được nắm chặt tay, có thể đi vào nơi như vậy, nàng chắc chắc cũng xem như là người Thủy Lam Tinh đầu tiên, quả thật quá là vinh hạnh!
Trên đường cũng không có nhiều người, nàng thoải mái nhìn xung quanh, Bùi Chất đi bên cạnh nàng, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nổi lên chút gợn sóng vì chuyện vừa rồi.
Lần này chuyện của Bùi Chu thị hắn cũng đã phân tích cẩn thận trên đường, kết quả vốn dĩ không khác lắm so với dự liệu của hắn.

Cái danh bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, chính là như nàng nói, cái mũ này sớm đã quy chụp trên đầu hắn rồi.
Mấy lời đồn đãi xấu xa này với hắn chỉ là tôm tép râu ria, mấy năm nay người chửi hắn cũng nhiều, thêm chuyện lần này cũng chẳng tính là gì.
Những người này ngoại trừ động mồm động mép ra thì cũng chẳng làm được việc gì khác, cũng không thể cướp đoạt bản lĩnh duy nhất của người ta đi.

Huống hồ qua qua lại lại hắn cũng không có chút tổn thất nào đã đành, thậm chí còn có thể khiến Thánh thượng vì áy náy mà càng thêm coi trọng hắn, thế nên cứ mặc kệ họ, muốn mắng chửi thế nào thì mắng chửi.
Nhưng… Bùi Chất nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi khẽ động, lần này thật sự có một cái nhìn mới.
“Sao?” Ninh Hồi chú ý tới tầm mắt hắn: “Có chuyện gì à?”
Bùi Chất chạm mắt với nàng chỉ trong khoảnh khắc rồi lại nhìn về phía trước: “Tới rồi.”
Ninh Hồi dừng chân lại rồi nhìn lên, quả thật đã tới nơi, ba chữ mạ vàng trên biển chính là Dao Hoa cung.
Bùi Quý phi chủ vị Dao Hoa cung là thứ nữ duy nhất của lão Quốc công gia, mấy năm trước vẫn là một mỹ nhân, vì có đứa cháu trai tuổi trẻ đầy hứa hẹn như Bùi Chất nên mới được Chiêu Nguyên Đế nể mặt, một đường nhảy tới ngôi vị Quý phi, cả cung từ trên xuống dưới ngoại trừ Thái hậu Hoàng hậu ra thì địa vị của bà là cao nhất.
Dưới gối Bùi Quý phi chỉ có một công chúa, năm nay mới tròn tám tuổi, cực kỳ thương yêu, vị Ngũ công chúa này tính tình bướng bỉnh, hôm trước trước té ngã bị thương ở chân tại Ngự hoa viên, Bùi Quý phi trước nay luôn cẩn thận dè dặt liền xin Hoàng hậu cho phép không tới thỉnh an, một lòng ở bên chăm sóc.
“Con ấy à, không bỏ cái tính ấy đi, sau này chỉ có chịu khổ thôi.” Bùi Quý phi duỗi tay tức giận gõ gõ vào trán Ngũ công chúa.
Ngũ công chúa ăn một miếng điểm tâm rồi lè lưỡi với mẫu thân mình, quay đầu gọi Vụ Tâm một tiếng.
Vụ Tâm tươi cười vén rèm đi vào: “Nương nương, Thế tử từ Tử Thần điện tới.”
Bùi Quý phi nghe vậy lập tức đứng lên, dặn dò Ngũ công chúa không an phận mấy câu rồi xoay người ra ngoài.

Bùi Quý phi tưởng chỉ có Bùi Chất tới, ra bên ngoài thấy người bên cạnh Bùi Chất mới biết Ninh Hồi cũng tới.

Hai người đồng thời xuất hiện không lúc nào không nhắc nhở bà về chuyện hợp hôn ngày ấy.

Chuyện này cũng thật sự là vuốt mông ngựa nịnh nọt mà lại vỗ nhầm chân ngựa, bà hơi mất tự nhiên ngồi xuống, trầm mặt một lúc cuối cùng vẫn nhoẻn miệng cười nói: “Đã lâu không gặp con rồi.”
“Nội cung cấm địa, sao có thể tùy ý đi lại.”
Thái độ Bùi Chất lạnh nhạt, Bùi Quý phi cũng đã nhìn quen, bà cười gượng vài tiếng: “Bổn cung tìm Hoàng hậu có việc, không thể nói chuyện cùng các con nữa rồi, Bích Tâm, đưa Thế tử và thiếu phu nhân tới chỗ công chúa đi.”
Bùi Chất trực tiếp đứng dậy, Ninh Hồi cũng đi theo, hai người liền đi theo Bích Tâm tới nơi Ngũ công chúa ở.
Khi không còn thấy bóng dáng hai người nữa Bùi Quý phi mới thả lỏng người, Vụ Tâm hầu hạ bên cạnh cực kỳ bất đắc dĩ: “Nương nương, nói thế nào người cũng là cô cô của Thế tử, đừng lần nào gặp cũng có dáng vẻ như gặp kẻ thù vậy chứ, nô tỳ nhìn cũng thấy lạ.”
Bùi Quý phi cầm khăn lau nước trà dính trên khóe môi: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Vụ Tâm nghe vậy thở dài trong lòng, vị chủ tử này của nàng ấy lá gan đúng là nhỏ mà.
Ngũ công chúa dựa vào giường tự mình chơi với bức tượng gỗ hình chó mèo, Bùi Chất vừa tới nàng lập tức bỏ đồ vật trong tay xuống, quy quy củ cử xoay người về phía người tới lớn tiếng gọi: “Biểu huynh!”
Bùi Chất gật đầu, đi được hai bước liền để lộ Ninh Hồi ở phía sau, Ngũ công chúa mở to mắt có chút nghi hoặc, sau đó lập tức bừng tỉnh, gọi nàng một tiếng biểu tẩu.
Đây là lần đầu tiên Ngũ công chúa nhìn thấy vị biểu tẩu trong truyền thuyết này, nhìn chằm chằm Ninh Hồi một lát, vì tò mò với nàng mà thậm chí quên đi sự sợ hãi với Bùi Chất.
Nàng ấy nhìn Ninh Hồi, Ninh Hồi cũng nhìn nàng ấy.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ thiếu điều nhìn xuyên qua nhau.
Trong phòng lâm vào sự yên tĩnh quỷ dị, Bùi Chất ngồi nhìn Ninh Hồi rồi lại nhìn Ngũ công chúa, kéo kéo khóe miệng không làm phiền các nàng so xem mắt ai lớn hơn nữa.
Ninh Hồi trừng đến nỗi mắt có chút cay, tuy mắt nàng to, nhưng trừng như vậy vẫn có chút không chịu nổi, rũ mi mắt xuống chớp chớp vài cái cho đỡ cay.


Nàng không thân quen với Ngũ công chúa, cũng không biết nói gì, thật sự là xấu hổ không thôi, ghé sát vào Bùi Chất nhỏ giọng nói: “Khi nào chúng ta về?” Tuy hoàng cung đẹp nhưng dù thế nào đi nữa cũng có chút không được thoải mái.
Nàng đột nhiên ghé sát lại khiến nắp trà trên tay Bùi Chất hơi khựng lại, chậm rãi đậy nắp trà lại, trả lời: “Lúc nào cũng được.”
Ninh Hồi Ninh Hồi vuốt vuốt ống tay hắn, cười nói: “Thế giờ chúng ta về luôn đi.”
Bùi Chất gật đầu, lúc này họ mới chậm rãi trở về, chắc hẳn thánh chỉ cũng đã được đưa ra.
Ở Dao Hoa cung chưa tới một khắc đồng hồ hai người lại đi tới cửa chính rồi lập tức đi tới cửa cung.

Cảnh sắc hoàng cung trong ngoài đều không khác nhau nhiều lắm, nhìn đi nhìn lại cũng không còn thấy mới mẻ nữa.

Bùi Chất không nói lời nào, Thanh Thanh Thảo Nguyên rúc trong hố ngủ một giấc say nồng, con gấu trúc này lúc mới dậy khí thế cực kỳ mạnh, Ninh Hồi không dám làm ồn tới nó, suốt dọc đường nhàm chán đến nỗi nàng ngáp một cái.
Đi mãi đột nhiên nhớ tới ngày mai là vạn thọ Chiêu Nguyên Đế, nàng nghiêng đầu nhìn Bùi Chất: “Ngày mai ngươi phải vào cung, ta có phải vào không?”
Xe đẩy thùng gỗ trước mặt đi tới, Bùi Chất nắm lấy cổ tay nàng kéo nàng sát lại vào ria, khẽ nhấp môi trả lời: “Đương nhiên phải tới.”
Ninh Hồi hơi giật mình, ồ một tiếng, sự chú ý lại bị xe đẩy bên cạnh thu hút.
Sự ấm áp ập tới khiến bước chân Bùi Chất hơi khựng lại, lặng lẽ thu hồi cánh tay của mình, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, suy nghĩ có chút xa xăm mơ hồ.
Mấy ngày nay mỗi khi tới giờ Ngọ là Ninh Hồi đều phải ngủ khoảng nửa canh giờ, hôm nay nhiều việc nên chậm trễ, xe ngựa khẽ lắc lư, dựa vào trong góc một lúc đã buồn ngủ.
Bùi Chất nghiêng đầu dựa vào một góc, đầu óc vô cùng tỉnh táo, hắn hơi rũ mi mắt, tầm mắt đúng đúng lúc dừng trên người người đối diện.
Nàng nghiêng đầu dựa vào thành gỗ trên xe, búi tóc bị dựa vào có chút tán loạn, vài sợi rũ xuống trên sườn mặt, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Gió thu thổi tới lọt vào từ rèm xe, mấy sợi tóc phất phơ lúc cao lúc thấp, Ninh Hồi mơ mơ màng màng hơi mở mắt, dùng tai vén vào bên tai, sau đó lại nhanh chóng nhắm mắt lại.
Bùi Chất nhìn nàng, lông mi hơi run lên sau đó rất nhanh lại bình tĩnh lại, nghĩ tới dáng vẻ nàng trừng mắt với Ngũ công chúa vừa rồi ở Dao Hoa cung.
Trong xe ngựa có chút khó chịu, Bùi Chất hơi vén rèm nhìn ra bên ngoài.


Trời âm u như sắp mưa, lá cây khô rụng đầy, hắn giơ tay phủi lá cây dính trên tấm rèm, sau đó lại có chút nhàm chán thu hồi tầm mắt trở lại bên trong.
Thanh Thanh Thảo Nguyên vươn vai tỉnh dậy từ trong mộng đẹp, thay đổi góc nhìn đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Bùi Chất.
Nó nheo nheo đôi mắt có chút mơ hồ, hôm nay hình như ngủ hơi lâu thì phải, Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo lại đôi chút, từ hố bò ra tìm được cái cuốc nhỏ của mình xới đất cho thảo nguyên.
Nó ngó đầu ra ngoài nhìn, đối diện với nó vẫn là ánh mắt kia của Bùi Chất, đôi mắt gấu trúc có chút mờ mịt, cứ cảm thấy có điểm nào đó kỳ lạ, là nó ngủ tới nỗi đầu óc choáng váng sao?
“Nhóc con? Nhóc con? Mau tỉnh lại đi.” Thanh Thanh Thảo Nguyên gọi vài tiếng, Ninh Hồi không đáp lại, nó liền không nói nữa, vừa đào đất vừa chửi thầm trong lòng.
Thánh chỉ quả thật truyền ra ngoài cung trước họ một bước, Chu gia nhận được lời răn dạy truyền miệng từ Trương công công.

Chu đại nhân nghe được những lời Trương công công nói, không nói được câu nào lập tức hôn mê bất tỉnh.

Chu phu nhân sức khỏe mạnh hơn chút vẫn cố chống đỡ được, nơm nớp lo sợ tiễn đoàn người đi mới mềm nhũn chân xuống.
Chu phủ trở nên hỗn loạn, hiện giờ phủ Quốc công cũng không khá hơn là bao.
Chu gia là truyền khẩu dụ, còn bên này chính là thánh chỉ, Bùi Chu thị là phụ nhân gia trạch, Chiêu Nguyên Đế đương nhiên không thể tự hạ mình nói lời răn dạy, mà chính diện trách móc thần tử Hiển Quốc công, trong tối ngoài sáng lại để lộ những chuyện này ra.
Cộng với một hồi răn dạy bên Chu phủ, người bên ngoài cũng đều hiểu cả.
Công công vừa đi, Ninh Hồi và Bùi Chất vào phủ liền nhìn tay Hiển Quốc công trong đình viện cầm thánh chỉ trên tay, dưới trời thu u ám trông có vẻ cực kỳ chói mắt.
Những người khác đều đã đứng dậy, hạ nhân lúc này đều không nhịn được thì thầm to nhỏ ở một bên, chỉ còn Bùi Hân và Bùi Đô ngơ ngác quỳ trên mặt đất.
Bùi Hân nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt nàng ta đỏ ửng, trên mặt cũng toàn là nước mắt: “Vì sao huynh trưởng lại vô tình như vậy?”
Mẫu thân đã chết rồi, bà ấy đã phải trả giá lớn cho những chuyện mình làm rồi không phải sao? Dựa vào sự vô tình của phụ thân, sự cương trực của ngoại tổ cùng những lời bàn tán đáng sợ ở bên ngoài, Bùi Hân hiện giờ đã có thể tưởng tượng ra hậu quả đáng sợ đằng sau thánh chỉ này.
Bùi Chất lạnh lùng nhìn nàng ta, trong lòng không có bất cứ dao động gì, nàng ta không phải giờ mới quen hắn, hà tất phải bày ra dáng vẻ này?
Hắn không nói lời nào nhưng Ninh Hồi lại lên tiếng: “Sao ngươi không hỏi mẫu thân mình năm xưa sao lại vô tình tàn nhẫn như thế?”
Sự tức giận trong lòng Ninh Hồi lại bị khơi lên, giọng điệu không khỏi có chút nặng nề: “Thân là nữ nhi của Chu thị, ngươi không có tư cách cũng không có lập trường để hỏi Bùi Chất câu này.”
Bùi Hân ngã ngồi xuống, bả vai đều suy sụp, không nói một lời, chỉ ủ ũ cúi đầu, im lặng lau sạch nước mắt trên mặt..