Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 24: Chương 24



Ngày Bùi Đô thành thân là ngày trời đẹp nhất từ khi lập thu, Ninh Hồi bảo người dọn ghế ra sân trong viện phơi nắng, ấm áp thoải mái vô cùng.
Đáng lý ra, nàng thân là dâu trưởng của Bùi gia, lúc này cũng nên ở bên ngoài đón tiếp khách khứa.

Nhưng Bùi lão phu nhân lại cực kỳ sợ nàng làm ra chuyện gì không hay, vậy là đặc biệt tìm cớ để nàng ở yên một chỗ không được ra ngoài.

Tuy nói mặt mũi của phủ Quốc công mấy năm nay đã sớm không còn một mảnh, nhưng lão nhân gia như bà ta vẫn muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng.
Ninh Hồi cũng mừng vì được tự do, ngồi trên ghế vừa ăn quýt vừa cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên xem xét trạng thái sinh trưởng của thực vật trong không gian thảo nguyên.
“Hiện giờ giá trị xanh hóa đã đạt tới 101520.

Ký chủ, chúng ta tiếp tục cố gắng.” Thanh Thanh Thảo Nguyên nắm chặt móng vuốt cổ vũ cho Ninh Hồi, thần thái sáng láng hào hùng, khí thế trào dâng mãnh liệt.
Ninh Hồi nhét một múi quýt vào miệng, ăn sạch sẽ: “Được thôi, Thanh Thanh Thảo Nguyên.

Không thành vấn đề, Thanh Thanh Thảo Nguyên.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên thích nhất là sự kiên cường bất khuất không bao giờ nhụt chí của ký chủ nhà mình, ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.

Khóe miệng Ninh Hồi giật giật, ừm, ánh mắt Thanh Thanh Thảo Nguyên cứ khiến nàng có cảm giác mình mới là một con gấu trúc nhỏ béo núc na núc ních.
“Thiếu phu nhân, đồ tới rồi đây.” Thanh Miêu đi từ nhà kho ra, trong tay cầm một cái hộp nhỏ có khóa, mỉm cười đặt lên bàn trước mặt Ninh Hồi: “Nhưng mà chìa khoá do Thanh Đan cầm, phải chờ nàng ấy tới mới được.”

Ninh Hồi lại bóc một quả quýt, không để ý gật đầu: “Không sao, đợi lát nữa là được.”
“Là ta nghe nhầm sao, Thanh Miêu ngươi gọi ta à?” Trong tay Thanh Đan cầm hộp đồ ăn đi qua cổng viện, ngay lập tức đã tới.
Thanh Miêu gạt lá cây trên bàn xuống nói: “Đợi ngươi tới mở khóa đó, lấy đồ ăn thôi mà, sao ngươi đi lâu thế?”
Thanh Đan: “Hôm nay nhà bếp bận, may mà ta đi sớm, nếu không tới giờ Mùi cũng chưa chắc có thời gian mà lo cho viện chúng ta.”
Ninh Hồi muốn xem đồ trong hộp kia trước, bỏ vỏ quýt trong tay xuống, lau tay bằng khăn: “Cơm trưa cứ đặt xuống đã, mở khóa trước xem.”
Thanh Đan mang hộp đồ ăn vào phòng, khoảnh khắc lấy chìa khóa mở hộp ra, trong hộp toàn là khế ước nhà đất, có rất nhiều thứ là phụ mẫu nguyên chủ để lại, còn có một ít là bá phụ bá mẫu vợ chồng Lộ Lăng hầu đưa cho.
Nhà nguyên chủ giàu có, một chồng giấy nhìn mà kinh người, Ninh Hồi lựa chọn, cuối cùng cũng rút ra một tấm, hỏi Thanh Đan Thanh Miêu: “Các ngươi có biết nơi này không?”
Thanh Đan ngó vào nhìn, thấy ngay đầu viết hai chữ Tử Huyện, nàng ấy suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Biết ạ, khi thiếu phu nhân chưa xuất các, ma ma bên cạnh phu nhân dẫn nô tỳ tới chỗ này tuần qua một lần.

Tử Huyện thuộc kinh đô, cách không quá xa, thôn trang này được xây ở thôn Lạc An, nô tỳ nhớ bên cạnh còn có một ngọn núi toàn là cây ăn quả, khế thư cũng ở trong đó đấy ạ.”
Ninh Hồi lại lật một lần nữa, quả thật lại tìm thấy một tờ khế ước của Từ Huyện.

Nàng thu lại số dư, ước chừng lại biện pháp mà nàng và Thanh Thanh Thảo Nguyên đã thương lượng sẵn, kéo tay áo Thanh Đan cười tủm tỉm nói: “Ta muốn trồng vài loại cây và hoa quý hiếm vào thôn trang và núi ở đó, các ngươi thấy có được không?”
Thanh Đan Thanh Miêu bất ngờ với suy nghĩ này của nàng: “Sao phu nhân đột nhiên lại có suy nghĩ này?”
Ninh Hồi nghiêng đầu: “Ta chỉ nghĩ trồng ra chắc là đẹp lắm thôi.

Bảo người đi khắp nơi tìm cây, sau đó lại mời những người biết chăm sóc cây và hoa tới, những lúc ta rảnh rỗi cũng có thể tới đó gϊếŧ thời gian, các ngươi thấy có được không?”
Hiện giờ với thân phận của nàng mà chạy lung tung khắp nơi quả thật không khả thi cho lắm, cho người mang những hoa cỏ quý hiếm đó tới, nàng rảnh rỗi qua đó ném vào không gian cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ.

Ninh Hồi vui vẻ bóc thêm một quả quýt: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta thật sự là quá thông minh, sao ta có thể thông minh như vậy được chứ?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên “a” môt tiếng, tức giận nói: “Suy nghĩ này là người nghĩ chắc? Lẽ nào không phải là kết tinh từ trí tuệ của ta sao?”
Quả quýt hơi nhiều nước, vị chua ngọt lan ra đầy miệng, Ninh Hồi nhai vui vẻ vô cùng, trong lòng đắc ý lắc khăn nhỏ: “Ai da, đừng có để ý mấy cái tiểu tiết này được không hả.”
“Nếu thiếu phu nhân thật sự có suy nghĩ này thì để nô tỳ cho người đi xem xét tình hình trước.

Chúng ta cũng không thiếu tiền, vui vẻ mới là quan trọng nhất.” Thanh Đan nhanh chóng đưa ra đáp án khẳng định, Ninh Hồi nghe vậy cực kỳ vui vẻ, có thể nói đây là một việc rất có ý nghĩa với nàng.
Giải quyết được vấn đề lớn, cả ngày tâm trạng của Ninh Hồi không tệ, khi Bùi Chất dẫn Tề Thương và Sở Hốt tới, nàng đang ở bên ngoài cầm gáo hồ lô tưới nước cho hoa cỏ trong viện.
Mặc áo sam phiếm hồng thêu cánh hoa, đứng trước khóm hoa, mặt mày hớn hở nở nụ cười như phù dung chớm nở.
Sở Hốt ôm kiếm đứng phía sau Bùi Chất, lông mày anh khí khẽ nhướng lên, nàng ấy cảm thấy con người thiếu phu nhân rất kỳ quái, một sự kỳ quái không nói nên lời.
Tất cả mọi người đều nói nàng thích Nhị công tử đến nỗi không thể kiềm chế nổi, nhưng nàng ấy quan sát lâu như vậy, vị chủ nhân này mỗi ngày ngoại trừ ngủ ra thì chuyện duy nhất làm chính là chăm sóc tỉa tót hoa cỏ trong viện, chăm sóc không kém gì so với khuê nữ chăm con ruột.
Cuộc sống này thật sự còn đơn điệu nhạt nhẽo hơn cả lão phu nhân ở viện Phúc An.
Hơn nữa hôm nay là ngày Nhị công tử thành thân, ai nấy đều đề phòng nàng, sợ nàng nhớ tới sẽ gây chuyện, nhưng nàng lại một mình ở trong viện tìm thú vui, trông vui vẻ chỉ thiếu điều ngân nga vài khúc hát.
Sở Hốt lắc đầu, không hiểu, không thể hiểu nổi.
“Thỉnh an Thế tử.” Tiếng thỉnh an trong viện lần lượt vang lên, Ninh Hồi vừa nghiêng đầu liền thấy Bùi Chất đứng bên chiếc bàn đá đặt chậu sen gần cửa viện.

Hai con cá chép đuôi hồng nuôi trong chậu ngọc lưu ly vừa mới ngó đầu ra, vì tiếng vang bất ngờ mà lặn trở về đáy nước, tránh ở dưới đám lá trôi nổi.
Bùi Chất đi đâu cũng thích mặc áo choàng, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là đổi từ màu đen như thường ngày sang màu trắng ngà, hiếm khi thấy được cảm giác thanh nhã như vậy.

Ninh Hồi di chuyển tầm mắt: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nói xem hắn tới làm gì.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên giơ cái cuốc đào một đống đất, ngồi trên mặt đất nghịch bùn: “Có làm gì thì cũng chắc chắn không phải đặc biệt tới thăm người đâu.”
Ninh Hồi: “...” Cần ngươi nói chắc!
Có lẽ do màu sắc y phục, cảm giác u ám trên người Bùi Chất tan đi không ít, Ninh Hồi cũng hiếm khi không tự động đồng bộ hắn với các loại ma quỷ, quỷ hút máu các kiểu.
Bùi Chất nhìn nàng rồi hất cằm: “Tới đây.”
Ninh Hồi đưa gáo hồ lô còn thừa nước cho Xuân Đào, vừa xoa tay vừa đi tới, trực tiếp hỏi: “Ngươi có chuyện gì sao?”
Bùi Chất liếc mắt nhìn nàng một cái rồi bước đi vào trong, lập tức ngồi ở cái tháp mà thường ngày Ninh Hồi thích nằm ở đó ăn đồ ăn.

Đây là lần thứ hai hắn tới viện Tây Cẩm, đêm thành thân tới một lần, hôm đó Ninh Hồi phát bệnh sởi toàn thân muốn khiến hắn thấy ghê tởm, mà hắn cũng mừng rỡ dứt khoát vén khăn voan lên rồi rời đi luôn.
Cách mấy tháng, hôm nay mới xem như chính thức đặt chân tới đây.
Trong phòng bài trí sạch sẽ gọn gàng, trên chiếc bàn cao màu đỏ bày trái cây và điểm tâm, bàn sứ trắng bên cạnh còn thừa nửa quả quýt chưa ăn xong, một cái bàn tròn và bốn cái ghế hoa mai đặt cách bình phong không xa, trên bàn bày bình hoa có hoa văn đẹp đẽ, cắm vài bông hoa tươi mới, nhìn vừa tươi mát vừa xinh đẹp.
Nơi nữ nhân gia ở chính là như vậy.
Bùi Chất nhướng mày, cánh tay dài vươn ra lấy nửa quả quýt đang ăn dở kia, ngón tay thon dài lột vỏ ra, tách một múi bỏ vào miệng.
Vị chua lan tỏa trong miệng hắn khiến hắn nhíu mày lại, ghét bỏ ném nửa quả quýt kia về chỗ cũ, chua như vậy có gì ngon chứ?
Ninh Hồi ngồi ở một bên, mím chặt môi, vẻ mặt kỳ quái: “Rốt cuộc ngươi tới làm gì?”
Bùi Chất liếc mắt nhìn hai bên, Tề Thương và Sở Hốt cũng biết ý lui ra ngoài, Thanh Đan Thanh Miêu cũng uốn gối cáo lui, trong phòng nháy mắt thông thoáng, mặt Ninh Hồi co rúm lại.
“Rảnh rỗi không có chuyện gì nên muốn tới tìm phu nhân tâm sự thôi.

Sao hả, không được à?” Bùi Chất nghiêng người dựa vào ghế, mở nắp trà gạt vài cái.
Ninh Hồi nghịch ngợm quả quýt tròn vo trong tay, ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Bùi Chất rũ mắt, không nhanh không chậm lên tiếng: “Ví dụ như có thể tán gẫu chuyện con rắn ở đuôi thuyền hôm trước dọa phu nhân sợ tới mức hoảng loạn.”
Ninh Hồi nghe hắn nhắc tới chuyện này, lông mi nhanh chóng run rẩy vài cái, đầu ngón tay nàng luống cuống lột vỏ quýt, nhỏ giọng nói: “Chuyện đấy thì có gì hay mà nói, chuyện đau lòng khiến người ta sợ còn nhắc lại làm gì?”
Vị chua vẫn còn đọng lại khiến Bùi Chất nghiêng đầu, hắn nhướng mày khẽ cười nói: “Đau lòng khiến người ta sợ hãi? Đúng vậy, đối với Quận chúa An Lăng mà nói đúng là chuyện đau lòng đáng sợ.”
Lông mày Ninh Hồi nhảy dựng lên.
Thanh Thanh Thảo Nguyên ở trong không gian thương tiếc nhìn nàng nói: “Xong rồi ký chủ, e là người bị lật thuyền rồi.”
Ninh Hồi: “...” Con gấu trúc đáng giận này!
“Sao không nói gì?” Bùi Chất nhấp một ngụm trà, vị chua quanh quẩn ở chóp mũi cuối cùng cũng tan bớt, mở miệng kéo suy nghĩ của Ninh Hồi lại.
Ninh Hồi khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Đúng vậy, lúc đó đáng sợ như thế, Quận chúa đúng là phúc lớn mạng lớn.”
Nàng vốn dĩ đã xinh đẹp yêu kiều, khi cười lên trông càng ngọt ngào mỹ lệ, Bùi Chất ung dung nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đôi mắt nàng sáng rực như sao trời trong veo.

Hắn chống đầu, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương.
Hắn không động đậy, sự u ám giữa mày tan đi không còn chút nào, Ninh Hồi cũng nhìn khuôn mặt được mệnh danh là Giang Hoài diễm tuyệt của hắn, vẻ mặt thản nhiên không chút chột dạ khiến Bùi Chất suýt chút nữa đã tin.
“Thật sự khiến ta bất ngờ đấy.” Bùi Chất đi tới trước mặt nàng, tay chống lên lưng ghế nàng, chậm rãi cúi người xuống, rất có hứng thú gảy hạt chân trâu trên chiếc trâm cài hoa ngọc lan trên tóc nàng.
Ninh Hồi vô tội co rúm lại về phía sau: “Cái gì?” Hiện giờ dưới tình hình này, nàng đánh chết cũng không thừa nhận là được!
Bùi Chất cười nhạt một tiếng, ngón tay đang chạm vào hạt chân trâu chậm rãi chuyển tới mặt nàng, tiến sát bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Cứ tưởng phu nhân chỉ là cục bột trắng, không ngờ bên trong còn có nhân.”
Hai người cách nhau quá gần, vết chai trên tay hắn khiến mặt nàng có chút không thoải mái, Ninh Hồi theo phản xạ nghiêng về phía ngược lại để tránh hắn, nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ cổ nhỏ bên cạnh.
Ngoại trừ có chút không tự nhiên ra thì nàng cũng không cảm thấy gì, nhưng Thanh Thanh Thảo Nguyên vừa rồi còn phàn nàn với nàng xong, lúc này nhìn thấy tình hình bên ngoài trực tiếp muốn nổ tung ở trong không gian, hận không thể vác cuốc tới dùng mông đè chết Bùi Chất.
“Tên khốn kiếp này, mau thả nhãi con của ta ra!” Thằng thối tha đáng chết kia, tay đặt ở đâu thế hả!
Ninh Hồi: “...!Hơ.”.