Chỉ Có Thể Cưng Chiều

Chương 44

Nhà họ Tô.

Tô Mạn Mạn cầm di động của Tô Du Du trong tay, biểu cảm hơi buồn rầu.

Giống như bản thân đang cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay vậy, không biết xử lí thế nào.

Đột nhiên, di động rung lên, có cuộc gọi đến.

Tô Mạn Mạn cúi đàu nhìn tên hiển thị trên màn hình, bĩu môi.

Sáng nay thì không thấy người, bây giờ lại gọi điện thoại đến? Uổng công mang tiếng là bạn trai Tô Du Du!

Tô Mạn Mạn càng nghĩ càng không vui, dứt khoát nhét di động đang kêu không ngừng vào sâu trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ.

Cô ấy cầm ly nước, đứng lên chuẩn bị xuống lầu.

Nhưng khi đi ngang qua thư phòng, Tô Mạn Mạn đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện mơ hồ ở bên trong, ma xui quỷ khiến mà dừng chân lại, dán tai lên cửa, muốn nghe xem bên trong đang nói gì.

“Cũng may là Phương Nhân hào phóng, cho nhà chúng ta hợp đồng lớn như vậy.” Đây là âm thanh của Trương Cao Như, có thể nghe thấy sự vui vẻ và đắc ý.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Giọng nói trầm thấp của Tô Kiến Khánh vang lên.

“Sao lại không thể nói? Nhà chúng ta đã phí công nuôi dưỡng Tô Du Du nhiều năm như vậy, tốn tâm tốn sức, đây cũng là điều chúng ta nên hưởng!” Thấy Tô Kiến Khánh ngắt lời, Trương Cao Như hơi không vui.

Tô Kiến Khánh không trả lời.

Tô Mạn Mạn ngoài cửa nghe vậy thì không vui.

Kể cả là dùng tâm dùng sức, cũng là chuyện của chú thím hai, chẳng có liên quan gì đến mẹ cô ấy cả.

Tuy nhà mình được hưởng lợi, nhưng Tô Mạn Mạn lại không dễ chịu, cảm giác như kiểu tất cả đều dùng Tô Du Du để đổi lấy…

“Đúng rồi, nếu hiện tại, con bé Tô Du Du không còn là người nhà họ Tô, thì tài sản và cổ phần nhà họ Tô do nhà chú hai để lại cho con bé, có phải nên thu hồi hay không?” Âm thanh Trương Cao Như lại truyền tới.

Tô Mạn Mạn nghe được, lúc này thật sự tức giận.

Cô ấy đẩy cửa ra, đi vào: “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy!”

Trương Cao Như bị Tô Mạn Mạn đột nhiên xông tới làm hoảng sợ, vỗ vỗ ngực mình, trừng mắt nhìn Tô Mạn Mạn: “Con bé này, đột nhiên xông vào làm gì?”

“Con không đồng ý với lời mẹ vừa nói!” Tô Mạn Mạn gân cổ, nhìn về phía Trương Cao Như.

Lúc này, Trương Cao Như mới biết Tô Mạn Mạn nghe được lời mình vừa nói, hơi hận sắt không thành thép* mà nói: “Con nít như con thì biết cái gì! Đây là tài sản của nhà chúng ta, sao lại có thể chia cho người ngoài chứ!”

*Hận sắt không thành thép (hận thiết bất thành cương): ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

“Người ngoài cái gì?! Tô Du Du chính là người nhà chúng ta!” Tô Mạn Mạn phản bác.

Suýt chút nữa là Trương Cao Như tức đến ngất đi, vươn một ngón tay ra, chỉ chỉ vào cô ấy: “Con con con, có phải con bị ngốc không vậy?!”

Lại nhìn Tô Kiến Khánh đang ngồi một bên: “Ông xã, anh nói gì đi!”

Tô Kiến Khánh nhíu nhíu mày, nhìn Trương Cao Như, mở miệng: “Được rồi, không cần nhắc lại chuyện này nữa. Nếu đã để lại cho Tô Du Du, thì đó chính là của con bé, em không cần nhớ thương làm gì nữa.”

Trương Cao Như nghe xong, càng tức hơn, giọng run lên: “Được rồi, hai cha con các người đều là người tốt, chỉ có mình tôi là kẻ xấu!”

Tô Kiến Khánh không nói lời nào, Tô Mạn Mạn dẩu miệng, chuyển tầm mắt qua một bên.

Trương Cao Như hừ nặng một tiếng, thở phì phò đi chỗ khác.

***

Một năm sau.

Nước M, thành phố N.

Tô Mạn Mạn kéo vali nhỏ, xuất hiện ngoài cửa sân bay.

Cô đã được một trường đại học nổi tiếng ở nước M tuyển thẳng, nửa năm tiếp theo không cần tới trường học nữa. Vì thế, Tô Mạn Mạn rảnh rỗi liền đi du lịch vòng quanh thế giới.

Đương nhiên, điểm đến đầu tiên chính là tới đây thăm Tô Du Du.

Mới ra sân bay, một người đàn ông da trắng đã đi tới, dùng tiếng Anh chào hỏi với Tô Mạn Mạn.

“Xin chào, xin hỏi là tiểu thư Tô Mạn Mạn sao? Cô Phương đã phái tôi đến đây để đón ngài.”

Tô Mạn Mạn gật đầu, lên xe.

Nhìn dòng xe ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Tô Du Du hơi phức tạp.

Không biết Tô Du Du trải qua một năm này như thế nào?

Một năm này, bọn họ không liên lạc được với Tô Du Du, cũng không nghe được tin tức gì của cô. Lần này, cô phải năn nỉ Tô Kiến Khánh rất lâu, mới có thể biết được địa chỉ mà mò đến.

Xe dừng lại trước một trang viên rộng lớn, Tô Mạn Mạn xuống xe, đi theo người đàn ông vào biệt thự.

Phương Nhân đang ngồi trên ghế sofa.

Tô Mạn Mạn nhìn thấy bà, không nhịn được mà lén lút trợn mắt. Cô ấy không hề có ấn tượng gì tốt đẹp về Phương Nhân.

Nhưng mà, khi ngồi xuống, cô ấy vẫn lén lút Phương Nhân đối diện.

Cái liếc mắt này làm cô ấy hơi kinh ngạc.

Hoàn toàn khác với bộ dáng ngăn nắp, được chăm chút tỉ mỉ của một năm trước, hiện giờ, Phương Nhân tuy vẫn rất đẹp, nhưng trên mặt lại tràn ngập sự mỏi mệt. Nhìn kĩ hơn, Tô Mạn Mạn phát hiện mái tóc đen nhánh lúc đầu của Phương Nhân, cũng đã xuất hiện chút tóc bạc!

Xem ra là sống không như ý nha!

Tô Mạn Mạn âm thầm suy đoán, không khỏi cảm thấy hơi vui vẻ.

Đúng là xứng đáng!

Phương Nhân nhìn Tô Mạn Mạn một cái, nói: “Con bé đang ở trên tầng, cháu tự lên xem đi.”

Nói xong, bà liền đứng lên, gọi người giúp việc đến, bảo bà dẫn Tô Mạn Mạn lên.

Sau khi dặn dò xong, bà ra khỏi cửa, hình như là định ra ngoài. Nhưng sau khi đi vài bước, lại quay đầu nhìn Tô Mạn Mạn, ánh mắt hơi phức tạp, cuối cùng chậm rãi nói: “Đừng để bị dọa sợ.”

Tô Mạn Mạn hơi sửng sốt, nhìn bóng dáng bà rời đi, cảm thấy hơi kì quái.

Nhưng tưởng tượng đến cảnh được gặp lại Tô Du Du, liền không khỏi vui vẻ. Nhưng mà, Tô Du Du biết cô ấy tới, sao lại không xuống dưới tiếp đón?

Chẳng lẽ cô đã quên cô ấy sao? Uổng công cô ấy nhớ thương cô lâu vậy!

Tô Mạn Mạn vừa nghĩ, vừa đi theo người giúp việc lên lầu.

Hai người dừng lại trước cửa, người giúp việc tiến lên gõ gõ cửa, nói với Tô Mạn Mạn: “Cô ấy ở bên trong.”

Nói xong liền rời đi.

Tô Mạn Mạn đứng ngoài cửa, không nghe thấy bên trong có tiếng đáp lại, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Trong phòng tối om, bức rèm rất dày che kín ánh sáng, không cho một tia sáng nào lọt vào phòng.

Chẳng lẽ là đang ngủ sao? Không thể nào, bây giờ đã là buổi chiều rồi mà!

Sau khi thích ứng với bóng tối, hai mắt Tô Mạn Mạn liền quét tới trên giường, phát hiện bên trên không có dấu vết người nằm.

Chẳng lẽ người giúp việc kia đã lừa cô ấy, thật ra Tô Du Du không hề ở đây?

Tô Mạn Mạn hơi tức giận mà mở đèn lên, ánh đèn sáng trưng đột nhiên xuất hiện, hơi chói mắt.

Tô Mạn Mạn hơi không thích ứng được mà chớp chớp mắt, sau đó đột nhiên phát hiện ra, ở trong góc phòng, có một người đang ngồi.

Cô ôm đầu gối, ngồi bệt xuống đất, thân ảnh hơi đơn bạc.

Tô Mạn Mạn sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào.

“Du Du?” Cô ấy thử kêu một tiếng.

Người trong góc không hề phản ứng.

Tô Mạn Mạn thử đến gần, chỉ thấy thiếu nữ hoảng sợ mà cách xa cô ấy, sau đó dịch sách vào góc tường.

Bước chân Tô Mạn Mạn bỗng dừng lại.

Đột nhiên, cô bé trong trí nhớ dần dần hòa làm một với thiếu nữ trước mặt, Tô Mạn Mạn hình như hiểu ra cái gì đó.

Bệnh tự kỉ.

Ba chữ này bỗng xuất hiện trong đầu cô ấy.

Nhưng mà, sau lại như vậy?

Không phải bệnh của Tô Du Du đã sớm khỏi rồi sao? Sao lại biến thành như vậy?

Ánh mắt Tô Mạn Mạn không dám tin mà nhìn Tô Du Du trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy khổ sở.

Cô ấy không đến gần nữa, mà ngồi xuống sofa bên cạnh.

Hiện tại, đầu óc Tô Mạn Mạn hơi loạn, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không thốt nên lời.

Trong lòng cô ấy suy nghĩ rất nhiều, nghi vấn, phẫn nộ, mê mang…

Dù bây giờ cô ấy có nói gì, thì chắc Tô Du Du cũng sẽ không phản ứng nhỉ? Nghĩ đến đây, Tô Mạn Mạn không khỏi cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn cái bàn trắng trước mặt.

Sau một lúc lâu, cô ấy mới từ từ mở miệng.

“Tuy không biết bây giờ em có hiểu hay không, nhưng chị sẽ nói cho em nghe một vài chuyện phát sinh sau đó…”

“Em yên tâm, chị không buông tha cho con tiện nhân Hạ Ngữ Vi đó đâu. Sau khi về trường học, chị liền phát tán chuyện cô ta đã làm ra bốn phương tám hướng. Lúc ấy cô ta như chuột chạy qua đường, người người đòi đánh, không ai muốn liên quan đến cô ta.”

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Mạn Mạn khẽ cong lên: “Cuối cùng, cô ta chịu không nổi mà chuyển trường. Nhưng cô ta cho rằng chuyển trường là an toàn sao? Nằm mơ! Chị không hề ngần ngại mà tiếp tục quảng bá hình ảnh của cô ta cho tất cả mọi người!”

Tóm tại, sau khi Hạ Ngữ Vi bị Tô Mạn Mạn trừng trị, thì cuộc sống cực kì thê thảm.

Đúng rồi, hình như trong nhà Hạ Ngữ Vi cũng xảy ra vấn đề. Hạ Viễn Tân như phát điên lên, đi khắp nơi tìm kiếm Tô Du Du, nhưng sao có thể dễ dàng tìm được!

Cuối cùng, bản thân ông ta mất hết sức lực, việc làm ăn cũng xuống dốc không phanh, gia thế mà Hạ Ngữ Vi kiêu ngạo cũng nhanh chóng sụp đổ.

“Còn chị, bây giờ chị đã được tuyển thẳng vào một trường đại học ở đây. Về sau có thời gian chị sẽ tới đây thăm em.” Tô Mạn Mạn nói qua tình huống của mình.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô ấy nói tiếp: “Đúng rồi, còn bạn trai em, Yến Trì, mấy tháng liền đều không đi học, cũng không biết là đi làm gì nữa! Chị cảm thấy em cũng đừng nhớ thương cậu ta làm gì…”

Tô Mạn Mạn không biết, khi cô ấy nói ra những lời này, ngón tay Tô Du Du đã nhẹ nhàng cử động.

Cô ấy tiếp tục nói rất nhiều, nhưng Tô Du Du vẫn không chịu phản ứng.

Cuối cùng, Tô Mạn Mạn thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Tô Du Du trong góc, đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi chua xót.

“Hôm nay chị đi trước đây, lần sau sẽ tới thăm em tiếp.” Cô ấy nhịn nước mắt đang muốn trào dâng, chuẩn bị đi ra ngoài.

Mới đi được vài bước, lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, liền duỗi tay lấy di động trong túi ra.

Cô ấy nhìn về phía Tô Du Du: “Đây là di động lần trước em làm rơi ở sân bay. Chị đã nhặt giúp em, cũng không biết là còn có thể dùng được nữa hay không.”

Tô Mạn Mạn đặt điện thoại lên bàn, rời đi.

Cửa phòng đóng lại, phòng ngủ lại bị bóng tối bao trùm.

Tô Du Du trong góc vẫn không nhúc nhích, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Không biết qua bao lâu.

Tô Du Du trong góc hơi giật giật, ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn khắp bốn phía.

Cô từ từ đứng lên, đi vài bước trong phòng, ánh mắt dừng trên di động đặt trên bàn.

Cô quen cửa quen nẻo mà mở máy, tuy cô cũng không hiểu rõ vì sao bản thân lại nhớ đến vậy.

May mắn thay, Tô Mạn Mạn đã sạc pin đầy đủ, không đến mức làm cô không khởi động được.

Các tin nhắn trên điện thoại vẫn còn, ngón tay Tô Du Du theo bản năng mà ấn vào một icon nhỏ màu xanh lục (biểu tượng Wechat), tuy không có kết nối mạng, nhưng tin nhắn trước kia vẫn còn được lưu lại.

Cô click vào một avatar trong đó, bên trong đã tích góp rất nhiều tin nhắc chưa đọc.

Tô Du Du từ từ nhìn, không biết nước mắt đã phủ kín khuôn mặt từ lúc nào.

Cô vươn tay sờ mặt mình, cúi đầu nhìn vệt nước trong suốt trên đầu ngón tay, đột nhiên cảm thấy đầu hơi đau nhức.

Vô số kí ức đột nhiên hiện lên, Tô Du Du nhắm mắt lại, trên trán đẫm mồ hôi.

Cô phát hiện bản thân đang ở không gian trắng thuần, một cảm giác quen thuộc khó tả bỗng hiện lên.

Đầu lại đau, rồi trong không gian đột nhiên hai cô bé giống nhau như đúc.

Cô nhớ lại cô là ai…

Không phải đột nhiên cô tới thế giới này, mà đây vốn dĩ chính là thân thể của cô.

Cô nhớ tới, khi còn nhỏ, cô đã phát hiện thân thể của mình có một cô bé giống mình như đúc đang tồn tại, chẳng qua là nhát gan hơn cô rất nhiều, và luôn ngây ngốc một mình trong thế giới này.

Tô Du Du luôn tới để nói chuyện với cô ấy, dù cô ấy không đáp lại mình.

Cô còn chia sẻ chuyện này cho ba mẹ nghe, nhưng sau khi nghe xong, vẻ mặt họ đều hoảng sợ, sau đó liền có một chú mặc áo trắng tới nhà hỏi cô rất nhiều chuyện.

Tô Du Du bé nhỏ cảm thấy không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời.

Sau một thời gian giằng co, thì cô đột nhiên quên hết mọi chuyện về thế giới khác…

Tô Du Du từ từ đứng lên, đi đến trước mặt cô bé đang ngồi trong không gian.

Cô bé đang cúi đầu, tự chơi với ngón tay của mình, thấy Tô Du Du đã đến, liền ngẩng mặt lên nhìn cô.

“Chị tỉnh rồi sao?” Cô bé nói.

Đây là lần đầu tiên Tô Du Du nghe cô bé nói chuyện.

“Em…” Tô Du Du muốn hỏi cái gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cô bé đứng lên, nhìn Tô Du Du cười nhạt: “Em phải đi rồi.”

“Vì sao?” Tô Du Du mở miệng hỏi.

“Bởi vì chị không còn cần em nữa.” Cô bé nói vậy.

Nói xong, thân ảnh cô bé dần dần trở nên trong suốt, sau đó liền biến mất.

Tô Du Du muốn duỗi tay, nhưng đột nhiên, có một sức mạnh vô hình đẩy cô ra khỏi thế giới này.

Tô Du Du ngã xuống đất, mở to hai mắt, nhìn quanh bốn phía. Đây là một căn phòng xa lạ.

Không đúng, thật ra không tính là xa lạ, kí ức trong một năm này dần dần xuất hiện.

Tô Du Du nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt Tô Du Du đã thêm phần kiên định. Cô đứng lên, đi lên phía trước vài bước, đôi tay trắng nõn, tinh tế đặt trên then cửa.