Hạ Viễn Tân đi theo thư kí của Phương Nhân tới một hàng ghế lô khác.
Thư kí nói vài câu liền rời đi.
Cả người Hạ Viễn Tân ngã vào sofa mềm mại, chắp tay trước ngực, sắc mặt cực kì mỏi mệt, nhưng lại ẩn chứa một tia hưng phấn.
Sau khi nghe về Phương Nhân, Hạ Viễn Tân đã kiềm chế rất lâu, nhưng vẫn không chiến thắng được nội tâm xúc động, muốn gặp lại bà ấy.
Chỉ cần nhìn một cái từ xa thôi, Hạ Viễn Tân yên lặng đứng dưới lầu thầm nghĩ.
Nhưng mà không ngờ lại trùng hợp như vậy. Khi thấy Phương Nhân ra khỏi thang máy, Hạ Viễn Tân còn không dám tin, cuống quýt mà trốn sau cây cột lớn.
Nhìn Yến Thừa Minh đi theo sau bà, hai người đứng chung một chỗ trông rất xứng đôi, trong lòng Hạ Viễn Tân không khỏi thấy chua xót.
Nhưng bây giờ ông làm gì có tư cách mà chua xót nữa?
Hạ Viễn Tân buồn bã định rời đi, nhưng vào lúc này, ông lại nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người.
Câu “Con bé là con gái tôi.” có sức công phá rất lớn, lập tức nổ tung trong đầu ông.
Con gái?
Hạ Viễn Tân không dám tin mà nhìn Tô Du Du.
Cô bé kia…
Trong lòng Hạ Viễn Tân đột nhiên nảy lên một ý nghĩ không thể tưởng được.
Đó là… con gái ông sao?
Là đứa con gái ông ngày đêm mong chờ!
Hóa ra, Phương Nhân không hề đi phá thai, con bé vẫn còn sống, vẫn còn sinh hoạt ở đây, ở ngay dưới mí mắt ông!
Hạ Viễn Tân ngơ ngác nhìn Phương Nhân, lại nhìn Tô Du Du, đột nhiên không biết phải làm sao.
Nhưng sau đó, nhìn thấy Phương Nhân tức giận rời đi, Hạ Viễn Tân lưu luyến mình Tô Du Du một cái, rồi vẫn chạy theo Phương Nhân trước.
….….
Sau khi đợi ở ghế lô mấy chục phút, Phương Nhân mới khoan thai tới muộn.
Bà thật sự không muốn gặp lại ông, lạnh mắt mà ngồi trên sofa cách xa ông nhất, không nói gì.
Hạ Viễn Tân cười khổ một tiếng, muốn gọi tên bà, nhưng cuối cùng vẫn nuốt ngược vào trong, mở miệng hỏi: “Đứa bé vừa rồi, là con gái của chúng ta sao?”
Trong mắt Phương Nhân lạnh lùng, nhíu mày phủ nhận: “Không phải.”
“Em không cần gạt anh, anh đã nghe thấy hết rồi.” Biểu cảm Hạ Viễn Tân hơi thống khổ.
Phương Nhân không nói gì thêm nữa.
“Rõ ràng em biết lúc trước anh bị hãm hại, vì sao lại--- ” Hạ Viễn Tân vẫn canh cánh chuyện năm đó trong lòng.
Phương Nhân nhíu mày, lạnh nhạt ngắt lời ông: “Dừng, ông không cần phải nói gì với tôi nữa. Với lại, nhớ kĩ, đứa bé kia đã sớm bị phá rồi.”
“Anh không tin, anh sẽ đi xét nghiệm ADN.” Hạ Viễn Tân quật cường nói.
Sắc mặt Phương Nhân hoàn toàn lạnh xuống, nhìn Hạ Viễn Tân, cười nhạo một tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, thì trong nhà ông Hạ đây đang có một cô con gái bảo bối mà nhỉ?”
Hạ Viễn Tân đột nhiên bị nghẹn họng, không nói nên lời.
Phương Nhân lười ở chỗ này tiếp, cầm túi xách định đi. Khi mở cửa ra, thấy Hạ Viễn Tân vẻ mặt suy sút trên trên sofa, nội tâm Phương Nhân đã không còn dao động gì nữa.
Đến bây giờ, ông ta vẫn còn tưởng lí do bà cáu kỉnh là vì đứa con riêng đó.
Thật ra không phải, bà tức giận vì ông lại gạt bà. Dù là lúc bị hãm hại, hay là cách làm khi ông biết được sự tồn tại của đứa con riêng, đều làm bà vô cùng thất vọng.
Phản ứng đầu tiên của ông không phải là muốn thương lượng với bà, mà là muốn gạt bà, tự mình giải quyết. Đây mới là chuyện Phương Nhân không thể chịu được.
Nhìn Hạ Viễn Tân vừa muốn được hai mẹ con kia dỗ dành, vừa muốn giữ lại bà, Phương Nhân chỉ còn thấy ghê tởm.
Lúc trước, khi biết mình mang thai, Phương Nhân cũng từng xúc động mà muốn phá bỏ. Nhưng khi lên đến đài giải phẫu, bà vẫn không thể nhẫn tâm được, hơn nữa, chị gái cũng khuyên giải, làm bà đổi ý trước khi phẫu thuật.
Khi Hạ Viễn Tân biết tin, vội vã chạy tới, trong lòng bà đột nhiên nảy lên một ý tưởng ác ý, bà nói với Hạ Viễn Tân là đứa trẻ đã bị phá bỏ, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách, trong lòng Phương Nhân dâng lên kh0ái cảm khi được trả thù.
Nhưng rất nhanh, bà lại thấy ông ta sa sút ra ngoài, rồi ôm đứa con riêng kia lên.
Khi đó, Phương Nhân đã thề, con của bà, tuyệt đối không được có quan hệ gì với ông ta.
Nhưng hiện tại, ông ta đã biết, Phương Nhân càng thêm bực bội.
Xem ra, bà phải đẩy nhanh tiến độ rồi.
**
Tô Du Du còn chưa vào nhà, đã nhạy bén phát hiện có gì đó không đúng, không khí trong nhà im ắng đến bất thường.
Cô đẩy cửa ra, khi đi vào, quả nhiên phát hiện Phương Nhân đang ngồi trên sofa.
Bà đeo kính gọng vàng, trong tay cầm văn kiện để xem.
Thư kí bên cạnh đang thao tác gì đó trên máy tính.
Dì Tôn đang rụt rè đứng bên cạnh, khi nhìn thấy cô, biểu cảm hơi kì quái.
Tô Du Du dừng chân lại, đứng im tại chỗ.
Nhưng Phương Nhân đã phát hiện ra cô, bà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô, hơi mở miệng, nói: “Lại đây.”
Tô Du Du không muốn động đậy, hai người liền giằng co như vậy.
Thư kí bên cạnh thấy thế, mỉm cười đi tới chỗ Tô Du Du: “Tiểu thư Du Du, cô ngồi xuống trước đi.”
Lúc này, Tô Du Du mới miễn cưỡng mà chậm chạp đi tới, ngồi xuống sofa nhỏ ở một góc.
Phương Nhân tháo kính ra, nhìn Tô Du Du: “Con lên sắp xếp đồ đạc một chút đi, ngày mai chúng ta liền lên đường.”
Tô Du Du bỗng nhiên ngẩng đầu: “Con nói rồi, con không muốn đi!”
“Hiện tại con đã không còn quyền quyết định nữa rồi!” Phương Nhân nhíu mày, giọng điệu cứng rắn, không cho phản kháng.
Nếu lúc trước bà còn có thể chịu đựng, để Tô Du Du tiếp tục ở Nam Thành, thì bây giờ, đã là tuyệt đối không thể.
…..
Biệt thự nhà họ Yến.
Một chiếc Bentley màu đen khiêm tốn dừng trước cửa nhà họ Yến.
Yến Thừa Minh đang ngồi ăn cơm tối trước bàn ăn dài, nhìn thấy Yến Trì vội vã đi vào, đuôi lông mày giật giật, động tác trên tay không dừng lại chút nào.
Nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước mặt ông, lúc này, Yến Thừa Minh mới buông đũa, giương mắt nhìn anh.
“Đã trở về sao?” Ông cong khóe miệng. “Có ăn chút gì không?”
Yến Trì giơ tay cản ông: “Không ăn.”
Đương nhiên Yến Thừa Minh biết vì sao Yến Trì đến đây, nên bây giờ, ông thấy hơi đau đầu.
Nhìn bộ dạng của thằng nhóc này, rõ ràng chính là bộ dạng của kẻ ngã sâu vào lưới tình mà…
Nhưng mà, Phương Nhân không phải là một người dễ tính, Yến Thừa Minh đã hợp tác với bà nhiều lần nên biết. Lúc nãy, ông cũng đã gọi điện thoại cho Phương Nhân, có trực tiếp, có gián tiếp mà biểu đạt ý muốn của mình.
Chỉ là hai đứa trẻ yêu đương thôi mà, bọn họ là phụ huynh, không nên quá khẩn trương, chỉ cần trông chừng bọn nhỏ, để chúng không làm sai chuyện gì là được rồi.
Nhưng thái độ của Phương Nhân, kém hơn ban ngày rất nhiều.
Bà không thèm suy nghĩ đã từ chối đề nghị của Yến Thừa Minh, chỉ nói sẽ quản lí con gái thật tốt…
Hiện tại, đối mặt với Yến Trì tới tận cửa, Yến Thừa Minh không khỏi phát sầu.
Chỉ phải đành kéo dài thời gian: “Việc này con đừng vội, ba sẽ trông chừng cho con.”
“Ông làm được không?” Yến Trì hơi không tin.
Yến Thừa Minh trừng anh, hơi chột dạ, nói: “Vậy con tự nghĩ cách đi!”
Tuy là nói như thế, nhưng Yến Thừa Minh vẫn âm thầm hỏi thăm chỗ Phương Nhân.
**
Cả đêm Tô Du Du đều không thể ngủ ngon.
Cô không biết bản thân đã mơ thấy cái gì, chỉ biết là khi mở mắt ra, cô cảm thấy rất khổ sở.
Cô ngồi dậy, chăn mềm rơi khỏi người cô.
Rồi nghe thấy tiếng lạch cạch, cửa phòng bị người ta mở ra một cách thô bạo, và Tô Mạn Mạn mang theo khí lạnh đầy người chạy vào.
Cô ấy sốt ruột nhìn Tô Du Du trên giường: “Điều bọn họ nói đều là thật sao?”
Ngày hôm qua, Tô Mạn Mạn đi ngủ sớm, nên không biết chuyện ở biệt thự nhỏ.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, khi đang rót nước uống, thì nghe thấy hai người giúp việc nói chuyện phiếm.
“Tôi nghe nói tiểu thư Du Du không phải là con gái ruột của ông hai và bà hai đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy chẳng phải là cô ấy được chiếm chỗ tốt trong nhà họ Tô rồi sao!” Người nói chuyện nghe vẻ hơi khó chịu.
“Cô đừng nói lời này. Nghe nói nhà mẹ ruột người ta còn lớn hơn cả nhà họ Tô nữa. Hình như muốn tới đón cô ấy đi.”
Tô Mạn Mạn kinh ngạc làm rớt cái ly.
Hai người giúp việc nhìn thấy Tô Mạn Mạn phía sau, cũng bị dọa sợ không nhẹ. Khi bị cô ép hỏi, liền một năm một mười nói hết ra.
Sau khi Tô Mạn Mạn nghe xong, liền lập tức chạy tới đây.
Tô Du Du hơi khó chịu gật đầu.
“Không được, vì sao bà ta muốn đưa em đi, thì em liền phải đi chứ? Em nói rõ mọi chuyện cho chị nghe xem nào.” Tô Mạn Mạn đi vài vòng trong phòng.
Nghe Tô Du Du nói, Tô Mạn Mạn quyết định buông chuyện cô lừa gạt mình mà yêu đương với Yến Trì trước, hỏi cô: “Vậy em có muốn đi không?”
Tô Du Du lắc đầu.
“Chúng ta cùng nghĩ cách giải quyết nào.” Tô Mạn Mạn sờ sờ cẳm. “Hay là chị giúp em bỏ trốn nhé?”
Tô Du Du mê mang nhìn cô ấy.
“Chính là em trốn ở bên ngoài một thời gian, không để ai tìm thấy em.” Tô Mạn Mạn sốt ruột giải thích. “Hay là đến nhà ông ngoại chị đi. Họ yêu thương chị nhất, chắc chắn là sẽ đồng ý cho em ở nhờ tạm thời thôi.”
…..
Tô Du Du thay quần áo xong, lén lút đi theo Tô Mạn Mạn, chuẩn bị ra ngoài bằng cửa nhỏ, sau đó ngồi xe nhà họ Tô rời đi.
Nhưng mà đời không như là mơ, hai người vừa ra khỏi cửa nhỏ, đã gặp Phương Nhân đang chờ sẵn trong xe.
Bà không hề bất ngờ khi phát hiện hai người xuất hiện ở chỗ này.
Kế hoạch của Tô Du Du và Tô Mạn Mạn lập tức phá sản.
Trong biệt thự nhỏ, Tô Mạn Mạn tức giận trừng mắt nhìn Phương Nhân: “Du Du không muốn đi, vì sao bà cứ ép em ấy phải đi?!”
Phương Nhân không phản ứng cô ấy.
Rất nhanh, cửa biệt thự nhỏ đã bị đẩy ra, Trương Cao Như thở hồng hộc mà chạy vào, nhìn về phía Tô Mạn Mạn: “Mạn Mạn, con mau trở về với mẹ!”
Tô Mạn Mạn không chịu: “Con không về, con phải ở chỗ này.”
Nhưng mà Trương Cao Như cũng không để ý đến cô, trực tiếp tiến lên, nắm lấy cánh tay cô, mạnh mẽ kéo cô ra ngoài.
Sau khi thân ảnh hai mẹ con Tô Mạn Mạn biến mất, Phương Nhân mới nhìn về phía Tô Du Du: “Dì không hi vọng chuyện này sẽ tái diễn lần nữa nữa.”
Tô Du Du quật cường nhìn bà.
“Nếu con không muốn nhà họ Tô bị ảnh hưởng vì mình…” Phương Nhân nhàn nhạt nói một câu. “Con rất thông minh, con biết dì có thể làm được mà.”
Tô Du Du không dám tin mà nhìn bà.
….…
Trên con đường nhỏ, Tô Mạn Mạn không vui mà muốn thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Trương Cao Như.
“Vì sao mẹ lại kéo con ra?” Tô Mạn Mạn không vui nói, muốn trở lại. “Rõ ràng là bà ấy không đúng mà!”
Nhưng lại bị Trương Cao Như túm chặt hơn.
Bà ghé sát tai Tô Mạn Mạn, thấp giọng cảnh cáo: “Mạn Mạn, con cũng nên hiểu chuyện chút đi!”
Tô Mạn Mạn thở phì phò nhìn bà.
“Mẹ ruột Tô Du Du không phải là người đơn giản, con muốn nhà họ Tô đi đời theo sao?!”
“Con hiểu chuyện hơn cho mẹ đi!” Lần đầu tiên Trương Cao Như nghiêm khắc với cô ấy như vậy, không cho cô ấy từ chối mà lôi thẳng về nhà.
Về đến nhà, Tô Mạn Mạn càng nghĩ càng giận.
Cô ấy cảm thấy Phương Nhân có vấn đề mà. Chỉ vì phát hiện Tô Du Du yêu đường, nên liền ép buộc cô đi với mình? Thế kí 21 rồi mà còn lòi đâu ra người từ xã hội phong kiến vậy?!
Đúng vậy, thông qua lời kể của Tô Du Du, Tô Mạn Mạn đã nhận định rằng Phương Nhân bắt gặp cô và Yến Trì ở bên nhau, nên mới đột nhiên thay đổi thái độ!
Nhưng mà, cũng thật trùng hợp là, nhà hàng lớn như vậy, sao bọn họ lại đụng phải nhau được cơ chứ?! Hơn nữa, sao Phương Nhân lại xuất hiện ở tầng đó chứ?
Tô Mạn Mạn càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô ấy lập tức đứng lên, cầm áo khoác rồi chạy ra ngoài.
Trương Cao Như sợ tới mức lập tức chạy theo, rồi phát hiện không phải cô ấy chạy tới biệt thự nhỏ kia, mới thở phào nhẹ nhõm.
…..
Tô Mạn Mạn nhìn hình ảnh qua camera theo dõi trước mắt, không khỏi cắn chặt răng.
Người nói chuyện với bác lao công được che chắn kín mít, nhưng dù hóa thành tro cô ấy cũng có thể nhận ra!
Cô ấy thật sự không ngờ là, Hạ Ngữ Vi lại có một chân trong chuyện này!
Rốt cuộc cô ta và Tô Du Du có thù oán gì?
Tô Mạn Mạn dùng di động, chụp hết mấy hình ảnh này lại, sau đó mới nổi giận đùng đùng đến nhà họ Hạ tìm Hạ Ngữ Vi tính sổ.
Nhà họ Hạ cũng ở khu nổi danh giàu có.
Tô Mạn Mạn vừa xuống xe, liền tới thẳng biệt thự nhà họ Hạ, điên cuồng ấn chuông cửa.
Một người phụ nữ búi tóc gọn gàng chạy tới: “Tới đây, tới đây, là ai vậy?”
Đợi bà mở cửa ra, Tô Mạn Mạn liền vọt vào, chạy vào trong biệt thự.
“Hạ Ngữ Vi, mày ra đây cho tao!” Tô Mạn Mạn la lớn.
Lúc này, Hạ Ngữ Vi đang làm móng trên phòng ngủ, tâm trạng cô ta hôm nay rất tốt.
Ngày hôm qua, cô ta dùng tiền mua chuộc được bác lao công kia, người đã nhắn tin tới, nói Phương Nhân đã gặp được Tô Du Du.
Hạ Ngữ Vi không thể tin được là chuyện này lại có thể thành công dễ dàng như vậy! Xem ra ông trời cũng đang giúp cô ta mà!
Biết bên ngoài truyền tới tiếng hét mơ hồ, Hạ Ngữ Vi kinh ngạc mà run cả người, sơn móng tay cũng bị lem ra ngoài. Cô ta lau sơn móng tay đi, nhíu mày chuẩn bị ra ngoài nhìn xem.
Lại là Tô Mạn Mạn!
Sao cô ấy lại tới nhà mình?
Tô Mạn Mạn vừa thế cô ta, mắt đỏ rực như chuẩn bị phun lửa, nhanh chóng vọt tới trước mặt Hạ Ngữ Vi, nâng tay lên định tát cô ta một cái.
Hạ Ngữ Vi cuống quýt trốn tránh, ngã ngồi trên mặt đất.
Dì giúp việc mở cửa vừa nãy cũng chạy tới, giữ chặt tay Tô Mạn Mạn, không cho cô ấy có cơ hội làm gì khác.
Hạ Ngữ Vi cau mày bò dậy, không vui mà nhìn Tô Mạn Mạn: “Cậu phát điên gì ở nhà tớ thế?!”
Chỉ thấy Tô Mạn Mạn bỏ tay dì kia ra, cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hạ Ngữ Vi: “Hạ Ngữ Vi, chắc từ điển sống của mày chỉ có hai chữ “đê tiện” thôi đúng không? Đê tiện tới mức không thể chấp nhận nổi mà!”
“Cậu nói gì tớ nghe không hiểu!” Hạ Ngữ Vi tức giận nói.
“Mày cho rằng việc làm của mày là thần không biết, quỷ không hay sao?” Tô Mạn Mạn giơ tay lên, ném ảnh chụp vừa được rửa ra từ di động ra rơi đầy đất.
Hạ Ngữ Vi nhặt một tấm lên, đôi mắt co rụt lại, đến chết vẫn còn cứng miệng: “Đây là gì?”
Tô Mạn Mạn lười cãi cọ với cô ta: “Hiện tại, Du Du sắp bị mẹ ruột đưa về nước M, mày đã vừa lòng chưa?”
Hô hấp Hạ Ngữ Vi ngừng lại, nội tâm mừng như điên.
Cái gì? Tô Du Du sắp bị đưa về nước M? Chuyện này còn tốt hơn cả mong đợi của cô ta nữa!
Thật là tốt quá, không chỉ Tô Du Du và Yến Trì bị tách ra, mà ngay cả Hạ Viễn Tân cũng sẽ không biết tới sự tồn tại của cô!
Hạ Ngữ Vi chỉ hi vọng Phương Nhân có hành động càng nhanh càng tốt!
“Cháu nói cái gì?” Bỗng nhiên, một âm thanh hoảng loạn truyền từ cửa đến.
Hạ Viễn Tân xông tới, tóm lấy bả vai Tô Mạn Mạn: “Cháu vừa nói cái gì? Ai phải đi? Du Du sắp bị đưa đi sao?”
Tô Mạn Mạn đột nhiên bị người ta túm lấy, cũng hơi hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, đây là ba ba Hạ Ngữ Vi, thì chẳng còn ấn tượng gì tốt đẹp nữa cả.
Nhưng mà, người này bị sao thế? Tô Du Du và ông ta có quan hệ gì?
Tô Mạn Mạn tránh khỏi hai tay của ông tay, trừng mắt nhìn Hạ Ngữ Vi: “Du Du đi rồi, mày cũng đừng mơ được sống yên thân!”
Hạ Viễn Tân nhìn bóng dáng cô ấy, còn chưa kịp phản ứng lại.
Từ khi biết Tô Du Du có thể là con gái mình, Hạ Viễn Tân liền tra xét nhà họ Tô một chút, tất nhiên là biết người vừa đi ra là Tô Mạn Mạn, con gái nhà họ Tô, vậy lời cô bé ấy vừa nói…
Hạ Viễn Tân hơi loạn, đột nhiên nhìn thấy ảnh chụp dưới đất, khom lưng nhặt lên.
Hạ Ngữ Vi không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Còn nữa, hành động vừa rồi của Hạ Viễn Tân, chẳng lẽ là ông đã biết thân thế của Tô Du Du rồi sao? Sao có thể!
Hạ Ngữ Vi không muốn tin sự thật này.
Hạ Viễn Tân nhìn ảnh chụp, sắc mặt thay đổi, nâng mắt nhìn Hạ Ngữ Vi, âm thanh không còn dịu dàng như xưa: “Vi Vi, con đã làm cái gì?”
“Không phải con, con không có…” Hạ Ngữ Vi hoảng loạn mà lắc đầu phủ nhận.
“Con đã sớm biết Du Du là em gái con, đúng không?” Ánh mắt Hạ Viễn Tân sắc bén mà quét về phía cô ta.
“Ba ba, không phải, ba nghe con giải thích…” Hạ Ngữ Vi muốn giữ chặt Hạ Viễn Tân, nhưng lại bị ông tuyệt tình hất ra.
Nhìn thái độ của Hạ Viễn Tân như vậy, Hạ Ngữ Vi ngỡ ngàng.
“Con làm ba quá thất vọng!” Hạ Viễn Tân nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.
Hạ Ngữ Vi nhìn bóng dáng ông, trong lòng dâng lên một cơn khủng hoảng, cô ta cảm thấy mình sắp mất đi tất cả.
Nghe thấy động tĩnh dưới lầu, Lý Uyển cũng chạy xuống.
Nhìn Hạ Viễn Tân đang đứng ngơ ra, vừa hoảng hốt vừa lo âu, liền ôm lấy cô ta: “Vi Vi, con làm sao vậy?”
Hạ Ngữ Vi quay đầu nhìn bà, như người chết đuối bắt được khúc gỗ nổi, như người lữ hành trên sa mạc nhìn thấy nước, nhanh chóng cầm chặt lấy tay Lý Uyển, âm thanh nghẹn ngào: “Mẹ, mẹ mau sinh thêm một đứa em cho ba ba đi! Đúng, sinh thêm một đứa nữa!”
Hai đứa con chắc chắn là có thể so được với Tô Du Du!
Hạ Ngữ Vi điên cuồng nghĩ.
Tay Lý Uyển bị cô ta nắm đến tê rần, không rõ Hạ Ngữ Vi bị làm sao, nhưng mà nghĩ đến bản báo cáo trước kia mình nhìn thấy…
“Chuyện đó, Vi Vi à, có chuyện mẹ vẫn luôn không nói với con…”
“Cái gì?” Âm thanh Hạ Ngữ Vi khàn vô cùng.
“Rất lâu trước kia, ba con đã làm giải phẫu tuyệt dục, con sẽ không có em trai em gái được nữa…”