Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Như vậy, cưỡng hôn anh ta có cảm giác gì?” Trên đường đi tới khách sạn Wales, Tử An lắm chuyện hỏi thăm.

Hôm nay vì có thể ăn thả cửa mà Tế Tế mặc một chiếc áo len rất rộng rãi thoải mái, còn chuẩn bị cả thuốc giúp tiêu hóa, bây giờ còn đang ngậm trước ba viên: “Quá nhanh, không có cảm giác đặc biệt gì, ài! Cũng tại tớ căng thẳng quá, sợ bị anh ấy đánh nên vội vã hôn xong là chạy luôn. Bây giờ nhớ lại thật đúng là hối hận chết đi được.”

“Hôm đó trên đường trở về, hai người không làm gì nữa sao?” Tử An kinh ngạc hỏi.

“Hôm đó ấy à…” Tế Tế ngửa đầu nhìn lên trần xe, đầu óc trôi dạt về hành trình trở về ngày hôm đó.

Sau khi đoàn người của hiệp hội leo núi cơm nước xong, Tế Tế vốn nên cùng Tiểu Dạ ngồi xe buýt chạy thẳng về vùng nội thành, nhưng trước khi cô lên xe thì Giang Túy Mặc lại gọi cô lại: “Hồ Tế Tế, tôi đưa cô về.” Tế Tế lập tức đi theo anh, cho dù anh có muốn bán cô cho một lão già hơn năm mươi chưa có vợ ở trong núi thì cô cũng muốn theo anh.

Hỏi thế gian tình là gì, lại cứ khiến người ta sống chết không buông như vậy.

Đó là lần đầu tiên Tế Tế ngồi ở ghế phụ lái của Land Rover.

Gò má của Giang Túy Mặc rất mê người, Tế Tế cảm thấy mình nên lấy điện thoại ra chụp lén người ta mấy bức như đại đa số các cô gái khác thường làm với vị nam thần mà mình thầm mến. Cho nên, cô rất bình tĩnh mở máy ảnh của điện thoại ra, xoay người về phía người ta chụp liền mấy bức.

“Cô đang chụp lén tôi đấy à?” Giang Túy Mặc vẫn chăm chú nhìn đường, hỏi không hề chớp mắt.

“Đúng vậy.” Tế Tế rất thẳng thắn, chụp xong thì cô hài lòng cất điện thoại di động đi, sau đó lại moi từ trong ba lô ra mấy miếng cơm cháy vừa rồi còn chưa ăn hết ra nhai nhóp nhép. Tới ngã tư gặp đèn đỏ, Giang Túy Mặc liếc mắt nhìn cô, cau mày một cái, cô không đợi anh kịp lên tiếng xỉa xói thì đã lấy tay trái cầm một miếng đưa lên sát miệng anh: “Anh thử xem, ăn ngon lắm.”

Nhưng mà anh lại không hề nể mặt cô chút nào, không thèm đụng tới, còn hỏi ngược lại: “Có cái gì mà cô không ăn không?”

“À…” Tế Tế ngượng ngùng thu tay về: “Tôi bị dị ứng với xoài, rất vô cùng nghiêm trọng.”

“Ngay cả nhìn một cái cũng không được sao?”

Tế Tế lắc đầu: “Ngửi một chút thôi là mặt tôi sẽ sưng lên như đầu lợn.”

Đèn xanh sáng lên, Giang Túy Mặc đạp chân ga, đồng thời cũng kết thúc đề tài vừa rồi, lái được một lúc, Tế Tế lại tiếp tục nhai nhóp nhép, y như con chuột nhắt.

“Đút tôi.”

Tế Tế nghe thấy Giang Túy Mặc nói hai chữ kia thì còn tưởng là mình nghe nhầm, trợn to hai mắt lên nhìn anh một lúc lâu, xác định người vừa nói hai chữ kia đúng là anh. Tế Tế không khỏi bắt đầu tưởng tượng ra một tình tiết: Cô ngượng ngùng đút cơm cháy cho Giang Túy Mặc, anh ăn được vài miếng thì bắt đầu không đứng đắn, đột nhiên ngậm lấy đầu ngón tay cô, đầu lưỡi bắt đầu giở trò liếm mút trên ngón tay cô, khiến cô thở gấp không ngừng, khó lòng kiềm chế, tới lúc cô xụi lơ trên ghế phụ lái thì anh dừng xe lại bên lề đường, nhào tới ha ha ha ha!!!

Nghĩ tới đây, Tế Tế gần như muốn chảy cả máu mũi. Cô cười khúc khích, run rẩy vươn tay vào trong ba lô sờ soạng — Chờ đã!! Tế Tế hoảng hốt, cúi đầu nhìn xuống. Á! Miếng cơm cháy cuối cùng vừa bị cô ăn mất rồi, còn dư lại đều là mấy mẩu vụn.

“Bị… Bị tôi ăn hết rồi…” Tế Tế thút thít một tiếng.

“Thế sao?” Giang Túy Mặc gật đầu: “Tốt lắm.”

Tế Tế không biết câu “tốt lắm” này của anh là có ý gì, chỉ thấy anh tiếp tục lái xe, đi tới ngã ba thì từ từ cho xe dừng lại.

“Chờ tôi một lát.” Dứt lời, anh đã bước xuống xe.

Gần đây có siêu thị nào không? Hay là mình đi mua một gói nữa? Tế Tế rối rắm đưa mắt nhìn loanh quanh, lại phát hiện ra cách đó không xa có một cửa hàng trang sức. Có lẽ nào? Trong đầu Tế Tế toàn là cảnh tượng Giang Túy Mặc cầm một chiếc nhẫn kim cương đột nhiên xuất hiện và cầu hôn, trong lòng không khỏi nhộn nhạo, ngồi trong xe thẹn thùng muốn chết.

Nhưng mà trước đó đã bảo rồi, hiện thực chính là tấn thảm kịch của nhân gian.

Giang Túy Mặc đi một lúc thì quay lại, hình như đi mua món đồ ngọt nóng hổi gì đó về. Chiếc nhẫn kim cương trong đầu Tế Tế bị đồ ngọt đuổi chạy, lúc này cô chỉ nhìn thứ đồ ăn trong tay anh đầy mong ngóng.

“Bánh nướng nhân xoài.” Giang Túy Mặc ngồi vào trong xe, mang theo mùi xoài thơm lừng.



Tế Tế bất lực bịt mũi, nhìn thấy trên hộp bánh nướng xoài in mấy câu quảng cáo “Xoài thượng hạng được chọn lọc từ Đông Nam Á”, vẻ mặt cô hết sức đau khổ, xoài này là hàng ngoại đấy, còn là thượng hạng, còn là chọn lọc… Tế Tế hạ kính xe, rướn đầu ra ngoài xe hít thở.

Bánh nướng xoài không to, Giang Túy Mặc chậm rãi ăn một cách tao nhã, dù rằng anh không thích vị xoài lắm.

“Tế Tế.” Anh gọi cô, cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh một cái, tức giận hỏi: “Cái gì!”

“Cô đã nói, giúp cô xử lý vết thương do côn trùng cắn, cô sẽ để tôi hôn cô một cái.” Giang Túy Mặc nghiêng người về phía cô, trên người còn mang theo mùi bánh nướng xoài ngọt ngào.

“Không cần!!” Tế Tế gào lên: “Anh đừng có kề lại đây!!”

Người này cố ý đây mà… Đầu Tế Tế như muốn nổ tung, trong lòng đang rỉ máu, cô đã có thể tưởng tượng ra cảnh mặt mình sưng thành cái đầu lợn. Tế Tế nghĩ, thật là độc ác, mình chân thành một lòng một dạ theo đuổi anh ta, thế mà anh ta lại dùng tới một chiêu âm hiểm như thế để trả thù mình, còn ngược thân mình nữa!

“Hả?” Giang Túy Mặc thốt ra một tiếng nghi vấn, xích lại gần một chút, nếu đổi lại là bình thường thì đây là cảnh tượng đáng mong đợi chừng nào, nhưng bây giờ Tế Tế của chúng ta lại ra sức rướn đầu ra bên ngoài.

Giang Túy Mặc lại cho xe chạy, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Tôi đã cho cô cơ hội, là tự cô không quý trọng.”

Cả đoạn đường Tế Tế đều mở cửa sổ, lạnh muốn chết thì chưa nói, lại còn phải lo lắng mặt mình sẽ vì mùi xoài lưu lại trong xe mà sưng vù lên.

Tới cổng tiểu khu chỗ Tế Tế ở, Giang Túy Mặc dừng xe xong thì liếc mắt nhìn Tế Tế, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cô là ai?”

“Hả?!” Tế Tế che mặt, cho rằng mặt mình đã sưng thành đầu lợn, vội vàng xuống xe chạy trốn, cả đoạn đường đều bưng kín mặt, y như cô vợ ngoại tình bị bắt gian tại trận, sau khi về nhà soi gương mới phát hiện ra mặt mình không hề hấn gì.

“Giang Túy Mặc chết tiệt!!” Cô nắm tay lại gào to.

“Ha ha ha ha!!” Tử An nghe Tế Tế kể xong thì cười rũ rượi, tới nỗi tay lái cũng không vững: “Sau đó thì sao, mặt cậu có sưng lên không?”

“Ngày hôm sau thì miệng tớ hơi sưng, tớ tự coi như đó là do đêm hôm trước Giang Túy Mặc lén lẻn vào phòng tớ hôn cho miệng tớ sưng lên.” Tế Tế nhướng mày bĩu môi, bày ra dáng vẻ gợi cảm như thể Marilyn Monroe: “Oh~Come on baby~”

Tử An mỉm cười, Tiểu Dạ đã nói cho cô nàng biết chuyện Giang Túy Mặc hôm đó, dường như cô nàng đã có thể nhìn thấy một ngày nào đó Tế Tế và Giang Túy Mặc sẽ trở thành thân thuộc, nhưng vì đã từng bị tổn thương trong chuyện tình cảm nên cô nàng vẫn hy vọng Tế Tế có thể kiềm chế một chút, cô nàng luôn cảm thấy có chút đề phòng trước những người đàn ông đã ngoài ba mươi mà còn chưa kết hôn như vậy, lại thêm mấy câu lần trước Giản Kỳ nói khiến cô nàng cảm thấy người thích hợp nhất với Tế Tế có lẽ là anh chàng bạn tốt nhiều năm Giản Kỳ kia. Là bạn thân của Tế Tế đã nhiều năm, sau khi đã khôi phục lại sự lý trí của mình, cô nàng không muốn nhìn thấy Tế Tế lại như mình trước kia, vì vậy nên nói năng cũng lựa lời: “Hình như bác sĩ Giang… cũng có chút ý tứ với cậu.”

“Tớ phải theo đuổi được anh ấy, phải tóm gọn anh ấy luôn!” Tế Tế nghe vậy thì lại lập tức trở nên hăng hái.

Khách sạn Wales nằm bên hồ Bách Quả của khu Giang Hoài thuộc thành phố N, là một trong những khu nghỉ dưỡng được thành phố N đề cử mấy năm trước, luôn lấy “bầu không khí trong lành” làm thương hiệu, là một địa điểm tổ chức các buổi tiệc chiêu đãi được giới thượng lưu đánh giá cao.

Đây là lần đầu tiên Tế Tế tới khách sạn Wales, dù sao thì tòa soạn “Báo chiều Kim Kinh” mà cô đang công tác cũng chỉ có kinh phí hữu hạn, khách sạn Wales người ta cũng chả cần đăng báo quảng cáo, cho nên cũng không tài trợ cái gì. Tế Tế mang theo tâm trạng vừa tung tăng vui vẻ vừa hâm mộ ghen ghét đến tham dự tiệc sinh nhật của Mã Lệ, quả nhiên là rất cao cấp.

Hệ thống sưởi ấm trong phòng ăn rất tốt, Mã Lệ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu vỏ cau rất là nổi trong năm nay, còn khoác một chiếc áo choàng lông xù, kiểu tóc và trang điểm đều được xử lý rất tỉ mỉ, cả người toát lên vẻ quý phái tao nhã. Lần đầu tiên Tế Tế bỏ qua nồi lẩu nấm tùng nhung trong truyền thuyết mà đưa mắt nhìn về phía bộ trang sức đá quý lấp lánh trên người Mã Lệ.

“Tử An, Tế Tế, các cậu tới rồi đấy à, cứ ngồi tùy ý nhé.” Mã Lệ, cũng giống như các quý bà khác, bưng một ly rượu Lafite có lẽ là năm 82 đi tới chào hỏi hai người. Tế Tế nở nụ cười rất là khó coi, Tử An thì tâm lý vững hơn Tế Tế rất nhiều, lịch sự đưa quà ra.

Tế Tế lấy một phần cơm gan ngỗng kiểu Pháp ăn trước, nghĩ bụng nếu đây là tiệc sinh nhật của Tử An hoặc là tiệc tái hôn của Tử An thì thật là tốt. Tử An đi tới bên cạnh cô huých vai: “Nhìn gì mà ngẩn ra rồi? Ở đây đúng là có mấy vị quan to thật, cậu nhìn xem — Người kia là dẫn chương trình mục tin tức của đài truyền hình tỉnh, người kia là ông tổng của công ty công thương Thăng Đạt, người nọ là tổng giám đốc điều hành khu vực Trung Quốc của công ty MW, người kia hình như là phó thị trưởng, người kia là cục trưởng Cục Thuế, người kia là kiểm sát trưởng…”

“Cậu biết không ít người nhỉ, tớ chẳng biết ai cả.” Tế Tế kinh ngạc đáp lại: “Người quen của tớ toàn là ông chủ mấy quán ăn.”

“Thỉnh thoảng đơn vị của tớ cũng phải liên hệ với mấy người này, nhưng tớ biết bọn họ chứ bọn họ cũng đâu có biết tớ.” Tử An cười nói: “Chúng ta vẫn nên đàng hoàng ăn gì đó rồi ra về thôi.”

Hai người muốn ăn lẩu, ngồi vào chỗ ngồi trong góc, định yên lặng ăn xong thì rời đi. Tế Tế tinh mắt, nhìn thấy ông chồng Vương Hải Vinh của Mã Lệ giữa đám người. Đây chính là nhân vật giàu nứt khố đổ vách trong truyền thuyết. Lúc Mã Lệ kết hôn thì cô đã từng gặp một lần, người này chỉ cao xấp xỉ Mã Lệ, tướng mạo thì bình thường tới không thể bình thường hơn, chính là cái kiểu có đi cướp ngân hàng thì người ta cũng không hình dung được tướng mạo có điểm nào đặc biệt, nghe nói là buôn bán máy móc gì đó, hợp tác với rất nhiều công ty bên Châu Âu, mỗi lần ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn đều đưa Mã Lệ đi cùng.

Lúc Tế Tế mới tốt nghiệp thì thỉnh thoảng có nghe tên Giản Kỳ miệng rộng kể chuyện Mã Lệ có quen một người bạn trai nhưng sau đó thì chia tay, còn từng vì anh chàng kia mà phá thai một lần, lúc đó cô cảm thấy hả hê trong bụng nhưng cũng hơi thương Mã Lệ, lại nói tiếp Mã Lệ cũng coi như một người phụ nữ thất bại, nhưng không phải tất cả mọi phụ nữ thất bại đều có thể khổ tận cam lai như Mã Lệ, ít nhất thì trong mắt của cô là như vậy.

Có thể bạn cảm thấy những người phụ nữ coi trọng đồng tiền đều là vì tiền bạc mà kết hôn, chắc chắn bọn họ đều ngồi khóc thầm trong những chiếc Maybach sang trọng, nhưng đó chỉ là phỏng đoán của người ngây thơ coi tình yêu là trên hết như bạn mà thôi, bởi vì trên thế giới có những người không coi tình yêu là bánh mì, lại có những người mà đối với họ, tình yêu là thứ chỉ cần bạn muốn mua là có thể mua được.

“Rắc.” Tế Tế bẻ gãy càng một con cua hoàng đế, vừa hút thịt bên trong vừa hỏi Tử An: “Này, cậu nói xem bây giờ Mã Lệ… có hạnh phúc không?”

“Không biết.” Tử An trả lời.

“Cũng phải, như người uống nước, nóng lạnh tự biết.”

Tử An và Mã Lệ tốt nghiệp cùng trường đại học, hơn nữa còn học cùng khoa, chuyện của Mã Lệ, cô nàng còn biết nhiều hơn Giản Kỳ: “Anh chàng bạn trai của Mã Lệ thời đại học rất tuấn tú, lúc ở trường đối xử với Mã Lệ rất tốt, mấy trò lãng mạn cũng rất nhiều. Bây giờ trên mạng hay đồn đãi mấy cái gì mà thắp nến hình trái tim ở dưới ký túc hay dùng hoa hồng tỏ tình, rồi gấp hạc giấy treo đầy hành lang, tất cả đều là mấy trò anh chàng kia chơi xong còn dư lại hết. Anh ta chính là một tên trai phượng hoàng* điển hình, nhà ở thôn gì đó của huyện G, cách chỗ chúng ta cả nghìn cây số, sau khi tốt nghiệp anh ta muốn về quê, Mã Lệ không nỡ bỏ anh ta, cho nên theo anh ta tới huyện G.”

“Thế sao?” Tế Tế chớp mắt mấy cái, trước giờ cô chưa từng nghe kể tới chuyện này: “Cô ta tới huyện G thật sao?”

* “Trai phượng hoàng” là tiếng lóng chỉ những chàng trai nông thôn kết hôn với các cô gái thành phố giàu có. Họ xuất thân từ nông thôn (hoặc cũng có thể là thành thị nhưng có gia cảnh nghèo khó), tới thành phố để học hành và làm việc nhằm nâng cao mức sống, vì vậy có giá trị quan chênh lệch khá lớn với người bạn đời của mình.