Y Nha bất kể thái độ của Tử Vũ, lăm lăm nhìn hắn hỏi lấy Kim Nhan.
Kim Nhan chầm chậm bay lòng vòng chung quanh Tử Vũ, nói:
“Tăng cường một thành sức mạnh, gia trì một thành linh mẫn ( tốc độ + cảm nhận), bổ trợ các loại hiệu ứng, thuộc tính thêm một phần.
Nếu ngươi cũng có cảm nhận như vậy, thì chắc không là mơ đâu oi.”
Tự mình sử dụng linh lực, câu thông với ghế võ hồn, Tử Vũ nhanh chóng biết được, chuyện gì đang diễn ra.
Đó chính là, do năng lực của ghế võ hồn.
Võ hồn thứ này, dựa vào các đặc điểm hình dáng, thuộc tính, có phân loại giống với linh sủng.
Nhưng ngoài đó ra, dựa vào tác dụng của võ hồn trong chiến đấu, vũ hồn sư đã sáng tạo ra thêm một loại phân chia mới cho cả hai lĩnh vực tu luyện, được gọi là vị trí chiến đấu.
Bao gồm: công phá, phụ trợ, không chế, hộ phòng và ám diệt.
Công phá chủ công kích, chuyên về tấn công, tiến thắng đối đầu với địch nhân, là nhân tố gây sát thương chính trong đội hình.
Hộ phòng chủ phòng thủ, là rào chắn vững trãi cho đồng đội, ngăn cản đi phần lớn sát thương từ đối thủ.
Khống chế chủ quấy nhiễu, phá rối hay hạn chế lấy đội hình đối phương, từ đó đạt tới mục đích phụ trợ, phòng thủ hoặc công kích giúp đồng đội.
Ám diệt chuyên tập sát, ám sát lấy các đối tượng quan trọng, hay điểm yếu trong đội hình địch.
Cuối cùng là phụ trợ, công việc chính yếu của vị trí này là hỗ trợ, giúp đỡ mọi vị trí khác trong chiến đấu, hay tạo ra các loại gia trì, tăng phúc cho đồng đội, hoặc các loại nguyền rủa làm giảm sức mạnh địch nhân.
5 loại vị trí nói ra, cũng không thực sự cố định.
Bởi tùy vào tình hình chiến trường, cùng đặc tính, sở trường của linh sủng hay võ hồn.
Mà ta có thể linh động thay đổi, kiêm dùng nhiều loại.
Như Y Nha nếu sắp xếp bằng cách này, sẽ được đặt vào loại công phá. Nhưng vì khả năng sử dụng lôi điện, nên không chế, ám diệt nàng cũng có thể đứng vào hai vị trí đó.
Hay Kim Nhan vốn là vị trí phụ trợ, nhờ sở hữu nhiều loại nhãn thuật, nàng ta ít nhất cũng có thể kiêm chức lấy 4 vị trí bên trong.
Trở lại với võ hồn ghế gỗ.
Thì thứ này, bề ngoài vốn chỉ là một loại kỳ vật võ hồn cũ nát, nếu không nói là phế thải đến không ai muốn nhận.
Nhưng khi có người ngồi lên, hay đúng hơn là Tử Vũ ngồi lên đó.
Thì nó có khả năng, gia tăng một thành sức mạnh cho bất kỳ ai, Tử Vũ cho là đồng đội.
Thật sự là bug bug bug ah.
Đừng nghĩ một thành đó là nhỏ nhoi, ít ỏi.
Bởi nó gia tăng không chỉ sức mạnh công kích, mà còn là tốc độ, thể lực, khả năng điều khiển và sử dụng thuộc tính, ý thức chiến đấu, độ sắc bén,… nói chung là gia tăng toàn diện.
Mà từ đồng đội trong này, không bị giới hạn chỉ bởi người.
Mà còn có thể là linh sủng, vũ khí, hay các loại vật dụng, đan dược, trận pháp, đã và đang trực tiếp tham gia vào trận chiến đó. Thậm chí chính cả bản thân Tử Vũ cũng nhận được sự bổ trợ này.
Đồng thời nên nhớ, võ hồn cũng như linh sủng, càn trải qua quá trình tu luyện, tiến hóa đột phá đi lên.
Bây giờ có thể chỉ là một thành bé nhỏ, nhưng trong tương lai, nó có thể tăng tiến thêm tới hai, năm thành còn nói không chừng đâu.
Ngoài ra, theo tin tức của từ ghế võ hồn, thì sau một khoảng thời gian ngồi nhất định, nếu Tử Vũ đứng người lên, thì trong tít tắt lúc đó, hắn sẽ được gia tăng thêm tới ba thành sức mạnh.
Đủ để hắn lúc đó, tạo ra được một đòn tấn công tổng lực, hay rút lui đi một cách an toàn rồi.
Không phải bug bug bug thì còn là gì nữa.
“Chủ nhân, vậy như nếu để nhân gia ngồi lên thì sao? Có được không?”
Chỉ có chủ nhân mới sử dụng được kỳ vật loại võ hoàn, Y Nha tuy biết vẫn mong trông, hy vọng hỏi.
Tử Vũ lắc đầu đáp: “Theo thông tin của cái ghế, thì không thể được.”
“Bất công ah~~~~”
Y Nha nhảy lên người Tử Vũ, nũng nịu nói.
“Ả rê~~~~~ Được này” Y Nha bất ngờ thốt lên.
Tử Vũ xoa đầu nàng cười: “Bởi vì đó là ngươi, đang ngồi chung với ta ah.”
Người ngoài ngồi vào sẽ không có tác dụng gì, thậm chí còn bị chiếc ghế này phản chấn đi ra, nhưng nếu như ngồi chung với Tử Vũ, họ cũng sẽ nhận được bổ trợ tương tự như hắn đang ngồi.
“Thật sao, thật sao oi~~~~
Người ta cũng muốn thử, muốn thử oi.”
Kim Nhan ham vui, bay lại gần, rồi đáp xuống trên đầu Tử Vũ.
Nhưng khi nàng ngồi xuống, lại chẳng có điều gì xảy ra, không có một tí tăng phúc, hay bổ trợ thêm nào cả.
Y Nha thấy nét mặt buồn nghi của Kim Dung, nhanh chóng chủ động nhảy người xuống.
“Như vầy thì thế nào.”
“Có, có, có oi” Kim Nhan ngạc nhiên trả lời.
“Uhm, vậy thì xem ra, hiện nay, ngoài chủ nhân ra, cùng một lúc, chỉ có thể ngồi thêm lấy một người mà thôi.”
Y Nha như đoán trước được tình hình nói.
“Vậy thì cứ tạm thời như vậy là ổn, có nó, ít ra chúng ta sẽ có thêm một phần thực lực để chiến đấu cùng nhau rồi.” Tử Vũ gật đầu tỏ ý hiểu.
“Mà Y Nha, hồi nãy ngươi nói cái gì mà võ hồn sinh linh, kỳ tích Tiên Cổ là ý gì?”
Từ vạn cổ kỷ nguyên đến nay, thế giới này luôn thay phiên nhau xuất hiện, không biết bao nhiêu là điều kỳ lạ, chuyện bí hiểm.
Một số được xem như lời đồn thổi vô căn cứ, tin thì có không tin thì không có.
Số khác lại từng tồn tại, xuất hiện qua trong lịch sử, nhưng do trải qua năm tháng, mà đã biến mất không còn dấu tích.
Như chuyện một Thiên Cung cai quản cả đất trời, dưới đại địa tồn tại lấy một Địa Phủ Hoàng Tuyền đưa người đi luân hồi chuyển thể, hay việc một tồn tại nào đó tránh thoát khỏi thời gian trường hà, trực tiếp quay ngược về quá khứ, làm lại cuộc đời.
Và nổi bật nhất trong số đó, chính là lời đồn thổi, về Tiên Cổ bảy địa kỳ tích.
Chúng được cho là bảy câu chuyện từng truyền lưu trong dân gian thế sự.
Mỗi câu chuyện, đều kể về một sự tồn tại, hay một vật cực kỳ có uy năng ghê gớm.
Từng khiến người người thời đó thèm khát truy cầu, đấu tranh tìm kiếm lấy. Thậm chí, cũng chính là nguyên nhân, khiến thời đại Tiên Cổ chung diệt kết thúc.
Và một trong bảy kỳ tích này, có liên quan đến sự tồn tại, về việc võ hồn có linh trí.”
“Võ Hồn không phải lúc nào cũng có linh trí sao?” Tử Vũ ngạc nhiên hỏi.
“Võ Hồn, trước khi phân ra thành 5 loại như linh sủng.
Từng chỉ chia thành hai đại loại lớn.
Đó là sinh võ hồn và tử võ hồn.
Sinh võ hồn thuộc về các loại có hình tượng như động thực vật, tồn tại trong tự nhiên.
Còn tử võ hồn thì nghiêng về hình dáng của các loại khí thể, vũ khí, hay vật dụng hằng ngày.
Bởi võ hồn khi đó sinh ra, tồn tại chỉ như một công cụ hỗ trợ chiến đấu và sinh hoạt hằng ngày. Đồng thời ngưng tụ cũng chỉ từ linh khí đất trời, chứ chẳng ngưng thực như ngày hôm nay.
Thậm chí là sinh võ hồn, thuộc các loại động vật, tối đa lắm chỉ là bám lên hay phụ thể vào người chủ nhân mà thôi, không ngưng hình nổi.
Thời nay làm được điều này, có phân chia rõ ràng hơn, là do thực lực, huyết mạch của nhân tộc, đã được cải thiện, tăng cao, và chủ yếu hơn là đã dung hòa được với quá nhiều loại huyết mạch thiên phú từ các chủng tộc khác.
Nhưng linh trí của võ hồn, nói đúng ra, đến tận bây giờ, võ hồn vẫn chẳng có đâu.”