Từng lớp nhân mã của Tam gia, đã theo ý Tử Vũ, cẩn thận nghiêm phòng canh giữ, ổn định trật tự lấy xung quanh.
Kỷ luật chuẩn mực, thái độ trịnh trọng, đối xử cực kỳ bình đẳng, công bằng với mọi người.
Xem ra tin tức, thật đã truyền đi rất xa.
Mới đó thôi, mà dòng người từ Kim Tước Thành, cùng các vùng lân cận, đã theo từng đoàn, từng đội, lần lượt kéo đến.
Tập trung lại với nhau đông đúc, như thể một buổi họp chợ đầu năm vậy.
Một số người chưa đi vào bí cảnh được thì ngồi lấy nghỉ ngơi, dựng trại. Số khác thì nhân cơ hội này bày hàng bán buôn, nhận đơn đi tiêu diệt dã quái, bắt linh thú, tìm kiếm chút tài vật xung quanh.
Nếu để ý kỹ còn sẽ thấy.
Xen kẽ trong đám người, cũng có không ít là con cháu của Tam gia, cùng hậu bối tài năng của các danh gia đại tộc, thế lực tai to mặt lớn, xung quanh Kim Tước Thành.
Ngoài ra, trong dòng người xô bồ, hình bóng của các trưởng lão, gia chủ, những lão quái vật một phương, vẫn ẩn ẩn xuất hiện, điệu thấp qua lại.
Cảnh tượng nơi đây bây giờ, cực kỳ náo nhiệt và rộn ràng, khác xa so với những gì vốn có của nó.
Vách đá từng đợt sáng loáng đi lên, theo đó từ từ hiện ra vài bóng người.
Đi đầu là một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, phong thái nhã nhặn, yêu kiều.
Tiếp theo là ba thiếu niên, tuổi tác chừng 12 – 13 khoảng đó.
Thiếu nữ tất nhiên là Lan Nhi.
Còn ba vị thiếu niên kia, từ trái sang phải, chính là Bá Thiên, Tử Vũ, cùng Bạch Phát.
Thấy 4 người an toàn, thành công từ bí cảnh đi ra.
Toàn bộ nhân mã trên dưới của Tam gia đều hiện lên nét vui mừng, cúc cung cúi chào.
Không, họ dường như không phải toàn bộ chào lấy cả 4, mà là có phần hướng về phía Tử Vũ nhiêu hơn, như để bày tỏ sự kính phục, tôn trọng của bản thân.
Bởi nếu không có những lời cảnh tỉnh của hắn, thì với cảnh tượng hiện giờ nơi đây, hậu quả mà tội lỗi họ mang đến cho Tam gia, không biết sẽ còn phiền phức và to lớn đến nhường nào.
Cả bốn người đi ra, đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rồi thì ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Như đã ngấm ngầm, đồng thuận với nhau từ trước.
Cả bốn người đều bảo trì tâm thế im lặng xa cách, không nói chuyện với nhau, lại từ từ tách biệt ra, mà đi về các phương hương khác nhau.
Bởi chính thâm tâm của từng người đều hiểu, trong sự chú ý và tập trung cao độ của mọi người như thế này.
Cả đám mà còn đứng đây, lại trò chuyện cùng nhau, rất có thể sẽ dễ dàng để lộ ra sơ hở, từ đó dây vào những phiền phức không cần thiết.
Nhất là Bá Thiên miệng thúi, chắc chắn sẽ không quản được miệng mình, bắt đầu khoe khoang lấy một trận. Còn Bạch Phát, khi không nhịn được cái miệng của Bá Thiên, sẽ lấy ra tiền đặt cược, đòi so tài phân thắng bại.
Chuyện này từng xảy ra không ít lần rồi, cũng mãi thành quen.
Nhưng đặt ở Kim Tước Thành còn được, chứ lúc này tốt nhất cứ yên phận như vầy, tránh được thì cứ né thôi.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã ổn thỏa xong xuôi, sẽ không có điều gì xảy đến.
Thì đột nhiên.
“Đừng lại!!!!!” Một tiếng nói đầy mệnh lệnh vang lên, áp đi cái không khí yên tĩnh vui mừng, nghiêm túc mà bốn người đã xây lựng lấy.
Bốn người Tử Vũ dừng bước, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về một người.
Tiếng nói kia xuất phát từ một thanh niên mặc đạo bào, đang đứng chắng lấy đường đi của Tử Vũ.
Thái độ của hắn còn cực kỳ là kiêu ngạo, hống hách và đầy sự miệt thị, khinh thường.
“Theo tình báo thì 4 người các ngươi là nhóm đầu tiên đi vào, lại là nhóm cuối cùng đi ra, chắc chắng đổi lấy không ít thứ tốt ahhh.”
“Các hạ là…” Mở miệng tiếp lời là Bạch Phát, không phải vì muốn nói đỡ giùm Tử Vũ, mà là vì sợ…
“Bổn thiếu gia là ai, các ngươi còn chưa có tư cách được biết.
Khôn hồn thì giao hết tài vật của các ngươi ra đây, bản thiếu gia niệm tình các ngươi thành thật, có thể đặt cách để các người trở thành sai vặt cho ta.”
Nhìn Lan Nhi, tên thiếu gia híp mắt, miệng cười đê tiện: “Riêng nàng có thể làm ấm giường, tiểu thiếp ngày ngày hầu hạ ta, cũng là không tệ đâu.”
Theo tiếng nói của tên thiếu gia này vừa dứt, thần sắc của Bá Thiên và Bạch Phát đều trở nên kịch biến đi lên. Mẹ nó, đoán đúng rồi.
Như thể đang tránh né một điều gì đó, cực kỳ kinh khủng.
Từ binh lính, nô bộc của Tam gia, đến các dong binh, đoàn đội sinh sống trong Kim Tước Thành, đều đồng loạt chạy lùi về sau.
Các trưởng lão, cùng những người có quyền chức, thân phận trong thành, thì lại càng không tự chủ được run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Bá Thiên và Bạch Phát như trời sinh ăn ý, tiến về phía Tiêu Thiên Lan, nằm lấy nàng lùi ra xa, vừa đi vừa nhìn vị thiếu gia kia với ánh mắt thương hại. Ngươi chết chắc rồi.
Về phần Lan Nhi.
Nàng cứ thế chết chân tại một chổ, mặt người lôi đi, đôi mắt trợn tròn như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Nhưng thái độ của nàng không vì thế mà trở nên giận dữ, hay căm thù.
Mà thay vào đó, nó biến chuyển thành một sự lo lắng, xót xa cho tên thiếu gia kia.
Lan Nhi nhìn về Tử Vũ, như đang cầu mong lấy một sự thứ tha nào đó.
Từ sau quá trình tiềm tu.
Tử Vũ không chỉ dung hợp thành công tinh hoa linh quyết của Đường Môn, mà còn sơ bộ luyện được một thành kiếm ý, đồng thời hấp thu được phần nào kỳ ngộ từ chuyện kia.
Linh lực vì thế càng tiến được thêm cô đọng, thành công phá tan được đạo cách trở bí ẩn, mà tiến thêm một bước dài.
Tri thức, thuật học các loại, qua đó cũng được tăng nhiều hơn. Tài vật càng là đếm không xuể.
Vốn dĩ chuyến lịch luyện, thám hiểm này, có thể sẽ có được một kết thúc vui, khiến bản thân Tử Vũ hy vọng hơn về một tương lai sắp tới.
Nhưng rồi đột nhiên.
Từ đâu lại chui ra một tên chó chết, ngữ khí khinh cuồng, ngạo mạn đã đành. Vậy mà muốn tuyển hắn đi làm hầu cận, chân chó cho hắn, tên đó có tư cách ấy sao.
Chân chó thì chân chó, dù gì ngươi cũng chỉ có thể nói, chứ vĩnh viễn chẳng bao giờ có khả năng làm nổi.
Nhưng có một điều, một thứ.
Mà ngươi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không nên đụng vào.
Đó chính là.
Đụng, Đến, Nữ, Nhân, Của, Lão, Tử.
“Một con chó đi ra ngoài oa oa sủa bậy, cha mẹ ngươi không có dạy cho ngươi đạo lý làm chó sao???”
Tử Vũ trầm tĩnh yên lặng đến lạnh người, hắn cúi thấp đầu mình xuống, che đi đôi mắt đầy âm u tàn nhẫn của mình.
Khí tràng của hắn lúc này, trong mắt mọi người, là cực kỳ đáng sợ và kinh khủng.
Như thể một con hung thú khát máu đang từ từ bị đánh thức.
Và khi nó thức dậy, bất kỳ ai dám chọc giận lấy nó, cũng sẽ bị cái miệng đầy máu đó, thôn phệ và nuốt chửng không còn.
Nơi đây đại đa số người, cũng không phải là dân sinh sống và hoạt động tại Kim Tước Thành.
Nên không biết chuyện gì đang xảy ra, cứ mơ hồ cái hiểu cái không.
Một số người thì đi theo đại đa số người kia lùi ra xa, hoặc tụ lại một góc, khoanh tay đứng nhìn lấy cuộc vui, không ra ngăn cản.
Số khác, như quen biết, cùng phe phái với tên thiếu gia, không biết chữ chết viết thế nào, nhanh chóng tiến lên đứng phía sau hắn để trợ trận.
Những người có tu vi cao hơn, cũng chỉ cho là xung đột nhỏ của đám hậu bối, người của Kim Tước Thành đang là diễn trò, làm quá lên, nên cũng chỉ đứng đó.
Chó cắn chó đúng là rất vui. Nhưng chó cắn lấy hung thú, cuồng long, thì không hề vui vẻ chút nào.
“Tiểu tử, ngươi nói cái gì??? Một tên ti tiện, xuất thân từ một cái thành trì hạ đẳng như ngươi, mà cũng dám cả gan nhục mạ ta sao.”
Tên thiếu gia cùng đồng bọn của hắn như không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ xung quanh, cùng cái cảm giác âm u của Tử Vũ mang tới.
Tất xả đều giận dữ, không chần chừ xông lên, và huy quyền đánh tới.
Tử Vũ từ từ ngước đầu lên, khí thế sát phạt, khí tràng huyết tinh ập thẳng vào mặt của tất cả mọi người.
Một cảm giác của cái chết từ từ bao phủ toàn trường.
Ngay cả tên thanh niên kiêu ngạo, cùng những người đi sau hắn, cũng sinh sinh bị định trụ tại chổ, thân hình không tự chủ được, bắt đầu run rẩy.
Từ sau lưng, Tử Vũ rút ra một cây bổng màu đen.
Mọi người bây giờ mới để ý đến, phía sau Tử Vũ lại vắt chéo một thanh, miễn miễn cưỡng cưỡng được xem như là vũ khí này.
Một là vì nó quá ngắn, bị cơ thể Tử Vũ gần như là che đậy đi, hai là do khuôn mặt, khí chất của Tử Vũ quá mức thu hút ánh nhìn.
Kẻ đam mê cái đẹp sẽ thấy nó đẹp, kẻ hiền lành sẽ thấy nó hiền lành. Đáng sợ sẽ thấy nguy hiểm, gian dối càng thấy giả dối.
Như tên thiếu gia này thấy Tử Vũ là kẻ yếu duối, dễ đối phó nhất trong 4 người vậy.
Rút ra Phá Bổng, Tử Vũ dụng bổng như kiếm xông thẳng đi lên.
Một thức Mộc Tú Vu Lâm không chút nương tay sử xuất.
Từng bổng từng bổng một, đập bay hết đám người này về phía sau.
Được rồi được rồi.
Đao thương quyền kiếm, rất nhiều binh khí Tử Vũ đều đã từng luyện luyện qua.
Duy chỉ có bổng pháp cái này, Tử Vũ hắn còn chưa bao giờ thật sự đụng đến a.
Nếu không muốn chết, mà cầm đi quơ loạn, đập đại. Thì chỉ có nước dùng nó như kiếm để đánh cẩu mà thôi.
Đánh yếu quá thì sợ không thương được nhân, vậy thì chơi mạnh một chút, tàn nhẫn một chút là được.
“Chó năm nào cũng sủa, nhưng năm nay có vẻ như là sủa hơi nhiều, mà còn biết học lấy cắn người.” Bước dần về đám người của tên thiếu gia đang nằm lăn lóc ở kia, Tử Vũ chầm chậm nói.
Lúc này, một lão già cao gầy, mái tóc bạc trắng, mặc trên mình một bộ đạo bào có phần giống với tên thiếu gia kia, từ từ bước ra, chắng lại đường đi của Tử Vũ.
“Tiểu tử, tìm chổ mà khoang dung độ lượng. Đừng tự mình hủy mình, rồi liên lụy đến gia tộc, người thân.” Lão giả giọng đầy uy hiếp, cảnh cáo, mắt cao hơn người.
Nếu không phải bối cảnh của họ đủ cường, đủ vững, đối với tính tình của thiếu chủ nhà họ, rất có thể đã chọc ra đại họa ra từ lâu.
Bây giờ ăn chút thiệt thòi, xem như là giáo dục lấy, cũng không có gì là đáng ngại, quá xấu hổ cả.
Nhưng sự thật ra, lão già này đang là cố kỵ lấy ánh mắt của những người xung quanh.
Không ít trong số đó chính là hiền tài, trưởng lão, gia chủ quyền khuynh một phương, một số sau lưng cũng có thế lực chống đỡ, không thua kém gì thế lực sau lưng ông ta.
Nếu như ngay lúc này ra tay, chắc chắn sẽ bị chỉ trích là cậy già lên mặt, bị lấy đó làm con cờ, cái cớ, để các thế lực nổi lên xung đột với môn phái mình, phiền toái càng thêm phiền toái đâu.
Nhìn lão già này, Tử Vũ không quan tâm, tiếp tục bước tới.
“Ngươi làm được, thì cứ làm thử cho ta xem.”
“Ngươi--------”Lão già ban đầu đã áp chế tính tình của mình đi, nhịn lấy rất nhiều.
Thấy Tử Vũ không xem lời nói của mình ra gì, ông ta giận dữ muốn ra tay.
Nhưng chưa kịp động.
Ầmmmmm~~~~~
Thì một luồn uy áp khủng bố, sinh sinh khiến ông ta quỳ thẳng xuống đất.
Từ trong hư không.
Một lão giả quần áo đơn bạc, cũ kỹ bước đi ra:
“Thanh Sơn Phái chừng nào đã có được cái quyền coi kinh thiên hạ này rồi? Lão phu lão rồi, lẫn rồi nên không biết, ngươi có thể nói cho lão biết được không?”
Vị lão già hộ vệ cho tên thiếu gia bỗng chốc trở nên hoảng loạn, vẻ mặt khiếp sợ.
“Tiền tiền bối, tại hạ tại hạ…”
Uy áp phủ người, đã khiến hắn gượng quỳ đến tuyệt vọng, không nói thành lời.
“Kha lão, ngài lui xuống đi, chuyện này để ta.”
Nhưng không chờ bất kỳ trao đổi, đáp lại nào khác, Tử Vũ trầm thấp, nghiêm nghị nói.
Bước từ hư không đi ra, không ai khác chính là Kha lão, người đã nuôi nấng, chăm sóc Tử Vũ từ khi còn bé, cũng là người mà hắn tôn trọng, quan tâm nhất sau cha mẹ của mình.
Kha lão thật sâu nhìn Tử Vũ.
Toàn hành trình, ông vốn luôn từ xa quan sát lấy tất cả.
Thiếu chủ từ trước đến giờ phong cách hành sự, tính cách của ngài như thế nào, Khã lão luôn là người thấu hiểu và rõ ràng nhất.
Nếu Tử Vũ đã như là đang ra lệnh cho bản thân mình lui.
Thì đủ biết, ngài ấy đang phẩn nộ và tức giận đến nhường nào.
Nhưng thiếu gia sẽ không phải là dạng đầu óc nóng lên, mà làm lấy chuyện điên cuồng, không suy nghĩ.
Nên nhúng tay vào, chỉ tổ làm cản trở lấy ngài ấy mà thôi.
Thu hồi uy áp, Kha lão cúi chào Tử Vũ, quyết đoán bước lui về sau, từ từ biến mất trong hư không.
Như thể ông chưa từng xuất hiện qua nơi này.
Để lại đây bao ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ của mọi người.
Đạo bước, ẩn hình trong hư không???
Tu vi phải đạt đến cảnh giới nào mới làm được việc này a.
Tử Vũ không quan tâm ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Bước gần tới tên thiêu gia, vốn đã bị một bổng đánh cho gãy tay, đau đớn đến ngất đi.
Bỏ Phá Bổng lại sau lưng, Tử Vũ tiếp theo lấy ra một thanh tinh thiết côn, giơ lên, và chuẩn xác đập xuống.
“Aaaaaaaaaa………~~~~”
Đau đớn tột cùng từ còn tiểu kiukiu, khiến tên thiếu gia sinh sinh bị tỉnh lại.
Hắn gào thét trong tuyệt vọng, đôi mắt trở nên vô thần, tràn đầy nước mắt và thống khổ.
Cơn đau một lần nữa khiến hắn bất tỉnh đi.
Tử Vũ thuần thục lau chùi, thu hồi thiết côn.
Hắn quay sang nhìn lão già, phía dưới đủng quần đang ướt nhẹp một mảnh.
Tử Vũ quay đầu, hướng về một phương hướng khác mà đi, vừa nói:
“Phế hắn một cái chân chó. Hảo hảo mà đem về dạy dỗ lại.
Nói với hắn, ta như gặp lại hắn một lần nữa, thì đừng trách sao, cúc lại nở hoa.”
Đi được một đoạn, Tử Vũ dừng bước, hơi quay đầu.
“Còn như các ngươi muốn tìm về bãi, cứ việc đến Kim Tước Thành hoặc Xuân Linh Thành tìm ta.
Ta hoàn toàn có thể đảm bảo Kha lão sẽ không nhúng tay vô chuyện này. Nhưng sinh tử sống chết của toàn thể trên dưới Thanh Vân Sơn sau đó, ta không dám chắc gì lắm đâu.”
Qua một hồi.
Nhìn bóng lưng Tử Vũ khuất xa.
Những người có định lực kém, toàn bộ đều như quả bóng xì hơi, đổ ầm xuống đất, quýnh lấy che đi phía dưới của mình.
Số khác phải cùng đồng bạn dìu dắt nhau, tựa ghế, tựa cây, đồng thời không quên kẹp chặt hai chân.
Các vị trưởng lão, gia chủ các nơi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhỏm một hơi, như thoát được thảm họa.
“Bao nhiêu năm rồi, tên đó không ra mặt trước thế gian, an phận thủ thường mà sống.
Cứ nghĩ rằng tâm tình của hắn đã phần nào tốt hơn rất nhiều, nhưng không ngờ là vẫn cò bá đạo, xấu bụng đến như thế a.” Một người đang nằm trên đất, miệng thở dốc, ồn ồn nói.
“Phải ahhh” Một người khác tiếp lời: “Thanh Sơn Phái đúng là cao thủ như mây, quyền áp thiên hạ đâu rồi.
Chọc ai không chọc, lại chọc đúng tên điên ấy.”
“Nhưng mà, cái tên nhóc đó, chỉ là một thiếu chủ của một gia tộc trong cái Kim Tước Thành nhỏ bé này mà thôi a.
Ngoài vị lão giả bí ẩn kia.
Nếu so với chúng ta, hắn cũng không có đáng sợ như vậy. Các ngươi làm sao chỉ vì một chút chuyện nhỏ như thế này, mà lại thảm hề hề đến vầy???” Một vị thiếu gia không biết chuyện, từ tốn mở lời hỏi.
Một người dong binh trung niên nhìn vị thiếu gia, lắc đầu cười dễu: “Có vẻ như tên đó trốn tốt quá, ngủ lâu rồi, nên không có người còn nhớ đến hắn nữa a.”
“Tiểu tử, ngươi biết Hương Tương Mộng Lâu không?” Một người bất ngờ nhìn vị thiếu gia này hỏi.
Vị thiếu gia này hơi chợt bất ngờ, không suy nghĩ đáp:
“Tất nhiên là biết a, ai trên đại lục này không biết đại đại danh của tổ chức đó.”
“Thiên hạ đệ nhất tình báo, đệ nhất giám bảo các, đệ nhất đấu giá công hội, đệ nhất mỹ nhân bảng, đệ nhất nơi mua bán,… Hằng hà vô số danh hiệu, ai lại không biết.” Một người khác cũng chen chân vào cuộc nói chuyện.
“Vậy các ngươi phải biết hắn.” Nhìn về hướng Tử Vũ nay đã đi, người kia tôn kính nói.
“10 tuổi một mình một ngựa, phế sạch hơn 500 cao thủ, tinh anh của Sát Sinh Môn.
Một tay chỉnh chết hoàng thái tử của Đại Hạ quốc.
Một kế trong vòng một năm, nuốt sạch đi cơ nghiệp trăm năm của Vân Đằng Các.”
“Nhất lâu nhất mộng nhất uyên ương.
Nhị hương nhị mộng nhị yêu đương.
Tam tưởng tam tinh tam tương ngộ.
Hồng trần tiêu dao nhớ phong đô.”
Những người không biết rốt cuộc cũng kịch biến.
“Hắn hắn hắn là…”
“Linh Đồ Cảnh Quan Vương, đệ Nhất Hộ Pháp–Kim Tiền Hộ Pháp của Hương Tương Mộng Lâu, biệt hiệu là Hạng Mức Bá Đạo – Tinh Tử Vũ.”