Chí Cao Ngự Linh Sự

Chương 3: Kha lão giải hoặc

Rung động, thật sự là quá mực rung động rồi.

Một tình báo, tin tức, thông tin to lớn, cự kỳ khủng khiếp, cứ thế sinh sinh đánh mạnh vào trí óc của Hạo Nguyên lúc này.

Hắn bây giờ như cảm giác trước mắt mình, như có một cánh cửa ầm ầm động mở, mà phía sau đó, một thế giới, một chân trời mới đang đón chờ, kêu gọi lấy bản thân.

Cái nhiệt huyết, niềm đam mê, ước mơ được thám hiểm, phiêu du, và chinh phục lấy những chân trời mới, xa xăm, mà đầy bí ẩn ngày nào. Nó vẫn mãi sống, mãi ở đó, mãi tồn tại trong hắn, sau bao năm tháng lắng đọng, đè ép, bị hắn cố gắng tìm cách lãng quên đi bằng những lo toan, vất vả cho gia tộc, cho bản thân, môn phái, và cho gia đình.

Lại một lần nữa cuồn cuộn, ầm ầm tuông trào, trở về.

Khí thế trên người Hạo Nguyên theo đó mà ngày một giam tăng, khiến cả không gian như thể động lại, rạn nứt ra vì chúng.

Và đến cả vị Kha lão cao thâm mạt trắc, cũng vì thế mà nhanh chóng lùi xa khỏi Hạo Nguyên vài bước, mới có thể bình ổn, tự tại mà đứng thẳng như lúc ban đâu.

Bổng rồi.

Hạo Nguyên như chợt nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng thu lại khí thể của bản thân, rồi tiến gần về phía Kha lão, gấp hỏi:

_Vậy cái truyền thuyết về Tiên Vương Vị kia, lại có ảnh hưởng, quan hệ gì đến tuyệt thế yêu nghiệt, đến gia tộc của chúng ta?

Kha lão chắp tay sau lưng, nắm chặc quyền đấu nhìn trời cao: “Tiên Vương kiệt ngạo, kiêu căng, mà khó thuần. Sinh linh bình thường chưa chắc gì có tư cách để gặp mặt lấy chúng, chứ đừng nói chi là nghĩ đến việc có thể ký kết khế ước được với bọn họ.

Nhưng lại vào lúc này, thời gian này, vậy mà lại có một vị Tiên Vương xuất hiện ngay tại Đế Thành này a.”

“Cái gì?????” Hạo Nguyên hoảng sợ, thất thanh la to.

Lại một tin tức vô tình trùng kích vào người hắn.

Cái đầu có thể xem như là truyện kể, nghe cho biết, cho hiểu, kích thích lấy một thoáng tinh thần, đấu chí của một ngự linh sư trong người.

Nhưng cái sau, lại là hủy thành, diệt tộc chi tai ương a.

“Bình tỉnh, bình tỉnh, tiểu Nguyên tử, bình tĩnh đi. Lão già này còn chưa sợ, gia chủ, phó các lão như ngươi đã cuốn cuộn lên rồi.

Đứng đó mà nghe lão càm ràm xong cái đi, rồi muốn làm gì thì làm.” Kha lão hiếp mắt, liếc nhìn Hạo Nguyên, giọng đầy chế giễu.

“Tiên Vương mạnh mẽ, ngươi hiện giờ còn không có cách nào tưởng tượng ra hết được đâu. Nếu nó muốn hủy tòa thành thị này thì bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản, và việc đó đã diễn ra rồi.”

Hạo Nguyên sợ hãi lùi lại một bước.

Tay của hắn hơi thoáng run rẩy chỉ về phía bầu trời. “Đó--- Đó là---Tiên Vương???”

“Không sai a.” Kha lão nhìn lên trời, nét mặt thận trọng, mà tôn kính gật đầu đáp lại.

Nhìn lấy Kha lão hồi lâu, như suy nghỉ điều gì, Hạo Nguyên trầm trọng, nghiêm túc hỏi: “Nó đến đây, vì là con của ta, vì đứa bé trong bụng Lam Nhi?”

Kha lão cười cười nhìn Hạo Nguyên: “Ta bây giờ mới hiểu được, vì sao mà ngươi có thể ngồi lên và ngồi được lâu trên mấy cái ghế đó lâu đến vậy. Tiểu Nguyên tử, ánh mắt, cùng đầu óc của ngươi thật tốt.”

Hít một hơi thật sâu, Hạo Nguyên một bên từ từ điều chỉnh lại trạng thái bản thân, một bên tiếp thu lấy các loại thông tin, tri thức vừa mới có được.

Tiên Vương mạnh mẽ thế nào, ngày trước có thể hắn không được rõ ràng.

Cho dù duyệt tận những linh sủng được nhân tộc và các chủng tộc khác tìm ra trong suốt lịch sử trường hà, cũng những linh sủng mà Hạo Nguyên hắn đã từng được tận mắt nhìn thấy.

Có chăng là top 100 linh sủng được Đế Thành sếp loại là mạnh nhất thế giới, hay 36 vị đại quân chủ trong truyền thuyết, mà hắn từng đã có dịp chạm tráng, thu phục qua.

Không một ai trong số chúng, có thể nhẹ nhàng, bí ẩn mà triệu hồi được lấy cả Tứ Khí Thiên Tai, với mức độ, uy lực khủng khiếp đến nhường này. Đồng thời, với thời gian xuất hiện, duy trì lại kéo dài đến tận giờ phút này đây.

Thật sự là hắn chưa từng diện kiến quá.

Mở mắt ra, Hạo Nguyên không nói gì nữa, cứ thế nhìn chằm chằm Kha lão, chờ đợi lấy một câu trả lời.

“Vì sao lại là thằng bé, ta không biết được? Ngươi hỏi ta cũng vô dụng.” Kha lão thừa sức đoán được ý nghĩ của Hạo Nguyên.

“Nhưng ngươi nếu hỏi ta làm sao ta biết nhất định là đứa bé, thì ta có thể trả lời cho ngươi.”

Sắp xếp lại câu từ, ngôn ngữ, Kha lão giảng:

“Như ngươi biết, Tinh Hoàng nhất tộc của chúng ta cùng với Nguyệt Thần, Nhật Thánh từng cùng là một chi.

Lúc đó, tín ngưỡng thờ phụng của chúng ta, ít nhiều liên quan đến Đế Ngự Tinh Thần Long.

Trong dòng lịch sử của gia tộc có ghi lại rằng.

Khi Tinh Hoàng nhất tộc chúng ta bất mãn với Nhật Nguyệt hai nhà, độc lập tách ra. Đồng thời bán bổ và từ bỏ đi tín ngưỡng của bản thân. Thì cũng là lúc, một cuộc chiến giữa các Tiên Vương đột ngột diễn ra.

Nguyên nhân ra sao, những Tiên Vương, những ai, những thế lực nào tham dự vào, chiến trường ở đâu,… trong sách sử không có ghi chép quá rõ ràng. Nhưng trong đó có một đoạn viết.

Tinh Hoàng đủ mạnh có thể sánh cùng Nhật Nguyệt, người đủ tài năng có thể gặp Tiên Vương.” Chậm lại cho Hạo Nguyên tiếp thu, Kha lão kể tiếp.

“Dài đằng đặc lịch sử sau đó, đã chứng minh được vế đầu của câu nói.

Gia tộc chúng ta không chỉ xưng hùng, xứng bá thế giới, mà Nhật Nguyệt hai nhà cũng vì thế không tranh lại chúng ta mà thảm bại, bị buộc phải lui ẩn, trốn đi cho tới tận bây giờ.

Còn về phần vế sau, ngươi nhìn cũng thấy rồi đó. Chỉ cần là thiên phú, tài năng đủ lớn, sẽ có thể dẫn động, nhìn thấy được Tiên Vương. Nếu như hậu bối thiên tư càng lớn, thu phục Tiên Vương không phải là điều quá viễn vong, xa vời.”

“Làm sao gia tộc đoán trước được việc này?” Hạo Nguyên mở miệng hỏi.

Kha lão có thể nhìn mặt hắn, và tự tin, công bình nói ra bí mật này, thì cũng là ông ấy đã đặt niềm tin vào, sự tôn trọng hắn rất nhiều.

Chuyện đến nước này, Hạo Nguyên không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận. Đối đầu với một vị Tiên Vương, hắn giờ phút này cũng chưa từng một lần dám nghĩ tới.

Điều cần nhất bây giờ, không phải là tránh né, lo sợ, mà là đối diện với thức tế và hiểu rõ hơn về căn nguyên của sự việc, để còn có các chủng bị tâm lý cho những chuyện xấu nhất có thể xảy ra.

“Là do một vị chí cao vô thượng, từng thu phục được một vị Tiên Vương nói ra.” Kha lão thở dài.

“Vị cường giả này vì nhìn trúng thiên phú và tiềm năng của gia tộc khi đó, đồng thời Tiên Vương mà ông sở hữu có khả năng tiên đoán trước được tương lai.

Vì muốn thu gia tộc ta làm thuộc hạ, ông ta đã vận dụng năng lực của Tiên Vương mình, và tiên đoán ra được câu nói này. Để rồi dùng thực lực của bản thân, cùng câu nói đó, mưu đồ lôi kéo, thuần phục lấy gia tộc.” Kha lão sầu muộn thở ra một hơi.

“Vốn tưởng rằng vơ được cổ tiềm lực lớn, một cánh tay đắc lực cho bản thân. Không ngờ trong cuộc chiến Tiên Vương khi đó, ông ta đã ngã xuống, hình thần câu diệt.

Đây là may mắn, cũng như là sự bất hạnh của gia tộc.

Không biết bao nhiêu tài nguyên, không biết bao nhiêu nghiên cứu đã đổ vào, chỉ vì tìm ra Tiên Vương, cùng lời giải cho vế sau của câu nói.

Để rồi cuối cùng a, trong gia tộc, chỉ còn mỗi mình lão già này là nhớ về nó.”

Câu nói kia, Hạo Nguyên cũng là đã từng nghe qua.

Vì nó chính là câu của miệng, câu khích lệ tinh thần của toàn thể gia tộc Tinh Hoàng. Nhưng trong đó, Hạo Nguyên cũng chỉ nghe được qua có vế đầu.

Về phần vế sau. Thì dù lật óc lên tìm, nhớ lại không biết bao nhiêu kinh thư, sử sách đã đọc, hắn bây giờ cũng là không tài nào tìm ra bất kỳ tư liệu nào ghi chép về nó.

Thật không ngờ, chỉ một câu nói khích lệ đơn giản, lại chất chứa lấy một chân tướng to xa như vậy.

“Tiên Vương xuất hiện ngày, ta đã ẩn ẩn cảm giác có gì đó khác lạ.

Điều tra, tra cứu khắp các kho tàng, kinh thư, ta mới xác định được, đây chính là Tiên Vương diện thế chi tượng.

Nếu như Tiên Vương tìm được người có thiên phú phù hợp, nó đã phải không ngần ngại xuất hiện và thành lập khế ước với người đó.

Nhưng vị Tiên Vương này lại cứ lẫn quẫn không xuống, chứng tỏ hoặc là người nó muốn tìm chưa xuất hiện, hoặc giả nó chỉ là vì ham vui mà làm vậy.” Kha lão giải thích.

Hạo Nguyên không chần chừ, tiếp lấy lời Kha lão:

“Tiên Vương tính tình có thể biến hóa đa dạng, cá tính khác nhau ra sao. Không thể nào cứ thể mà trụ vững một nơi, cứ thế chơi một mực dài đến 3 tháng, nên ham vui chuyện này có thể là không thể xảy ra.

Đã vế sau liên liên hệ trực tiếp với Tinh Hoàng gia, thì nhân mà nó cần tìm, ít nhiều có thể khoanh vùng là người trong gia tộc ta.

Những đứa bé sinh trước một tuần này không tính, còn những đứa trong tuần này hoặc tuần sau, thì ngoại trừ Lam nhi ra, đã không còn một đứa nào có thể phù hợp với điều kiện hơn nữa.”

Kha lão lắc đầu.

“Tiểu Nguyên tử ah, tiểu Nguyên tử.

Bách Chiên Thiên Lâu giao cho ngươi chức phó các lão, đúng là vẫn còn có phần khuất tài ngươi.”

“Không sai, phân tích rất đúng.

Ta đã điều tra qua.

Ngoại trừ đứa bé trong người Lam nhi, trong vòng một hai tháng tiếp theo, tuyệt đối không có đứa trẻ nào phù hợp với điều kiện này hơn nữa.”

Suy nghỉ, sắp xếp lại tin tức trong đầu, Hạo Nguyên nhìn Kha lão từ tốn hỏi:

“Vậy ngài có biết, vị Tiên Vương trên đó là ai không???”

“Hahahahahaha Nói rất hay, hỏi rất đúng.” Kha lão cười.

“Tiên Vương giáng thế, cũng giống như 36 vị đại quân chủ, hay Top 100 linh sủng mạnh nhất, đều có lấy dị tượng đặc trưng cho bản thân.

Từng người khác nhau, sẽ có lấy những dị tượng khác nhau.

Và nếu ngươi muốn đoán chính xác được đây là người nào, nói khó thì cũng khó, nói dễ cũng là cực kỳ đơn giản.

Khó vì không ai từng gặp qua mấy vị này, nên nhìn dị tượng đoán nhân thật sự là còn khó hơn mò kim trong biển lớn.

Nhưng nói dễ là vì, dị tượng này, lão phu đã gặp qua. Hahahahaha”

Hạo Nguyên kinh ngạc nhìn Kha lão: “Ngài gặp qua, Tiên Vương???”

Kha lão im bặt mà đứng.

“Nói đùa gì thế, Tiên Vương mạnh mẽ, lại bí ẩn biết bao nhiêu, lão phu nói gặp là gặp được sao?”

“Nhưng ngài vừa nói…”

“Lão phu nói đã từng gặp qua.

Ý là, lão đã từng gặp qua một dị tượng của một loài linh sủng, rất có nét tương đồng, gần giống với loại diện thế chi tượng của vị Tiên Vương này.

Mà trong các tài liệu, tình báo lão tìm được, thì vị Tiên Vương này, có quan hệ, căn nguyên rất gần với loài linh sủng đó. Nếu không nói đấy chính là lão tổ tông của bọn họ.

Nên lão phu mới dám nói, ta biết vị Tiên Vương kia là ai.”

Kha lão nổi lên nụ cười bí hiểm: “Thậm chí là ngươi, tiểu Nguyên tử, cũng đã từng nhìn thấy và chứng kiến con linh sủng này rồi à nha.”

“À…

A????????????”