Gia Linh chôn chân ở cửa, không hề hay biết tầm mắt đặt ở chỗ Ngọc Hân của cô đã bị Tuấn Kiệt bắt lấy.
Ngọc Hân phản xạ có điều kiện nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, thấy Gia Linh, cô liền mỉm cười:
- Tuấn Kiệt, đó là chị của cậu phải không?
Ba chữ “chị của cậu” này rất chuẩn mực, rất hợp lý với cách mọi người nhìn Gia Linh và Tuấn Kiệt, nhưng trong mắt người em trai nào đó lại trở thành cái gai vô cùng ngứa mắt.
Lại nói đến người chị nào đó vẫn chưa nhúc nhích, đứng trước câu hỏi như lời chào này, cô không đáp cũng không thể cười theo phong cách xã giao, không phải bởi hai người họ thân thiết hay gì đó, mà vì cô không muốn! Toàn tâm toàn ý từ chối việc cười thay chào hỏi.
Cô tiến đến trước mặt Tuấn Kiệt, đưa cuốn sách cho cậu, hai người hoàn toàn lơ đẹp Ngọc Hân.
- Có mỹ nữ tâm tình, thảo nào lại chạy lên đây nhanh như vậy!
Gia Linh đảm bảo, ngoài ý mỉa mai ra, câu này không ám chỉ gì khác.
Nhưng Tuấn Kiệt cảm nhận kỹ lưỡng, phát hiện còn có mùi giấm! Mà mùi giấm này, xuất hiện từ trong ánh mắt đến giọng nói của cô, chú ý một chút sẽ nhìn ra. Có điều, cậu tin người con gái trước mặt cậu dù có tìm kiếm thế nào cũng không thấy.
Tia thích thú lướt nhanh qua đáy mắt Tuấn Kiệt, tiện tay kéo khóe môi cậu cong lên.
- Gia Linh, chị không thích Ngọc Hân à?
Gia Linh thoáng nghe thấy câu nói của cô với cậu khi nãy “Tuấn Kiệt, em không thích Anh Tú à?”. Cậu giận cô chuyện này? Đồ trẻ con! Vậy là cô bé tên Ngọc Hân này rõ ràng chẳng liên quan gì.
Gia Linh không nhận ra bản thân vừa thở phào một hơi vô cùng nhẹ nhõm, cô nghiêng đầu:
- Thích chứ, xinh xắn thế kia mà?
- Gu của em tất nhiên không tệ như chị.
Đồng tử co lại, Gia Linh vẫn nghe ra bỡn cợt trong giọng nói của cậu, nhưng lòng cô trùng trùng bất an, trái tim còn khẽ nhói lên. Lẽ ra sửng sốt phải xuất hiện đầu tiên khi cô nghe cậu nói câu này, nhưng chẳng thấy bóng đâu cả. Có lẽ đều chạy sang nhà Ngọc Hân cả rồi, xem đôi mắt hơi mở to của cô ta là biết!
Gia Linh khẽ gật đầu, quay người rời khỏi, nửa chữ cũng rất tiết kiệm.
Tuấn Kiệt nhìn bóng lưng cô, lại nhìn cuốn sách trong tay, khẽ cười. Cậu quay đầu nhìn Ngọc Hân thì nụ cười đã biến mất. Ngọc Hân tất nhiên thấy, thấy nụ cười chớp nhoáng của cậu và những ý cười vẫn còn vấn vương trong ánh mắt sớm đã bị lạnh lùng phủ kín.
- Xin lỗi nhé, vì đã mượn cậu chọc tức chị ấy.
Ngọc Hân nén cười nhạt, chỉ thấy lòng dâng đắng ngắt. Tại sao phải dùng cách này để chọc tức chứ? Họ cũng có phải người yêu đâu? Là dùng từ “tệ” để chê bai, hay dùng ba chữ “gu của em” để khiến Gia Linh bỏ đi? Cô thật lòng không hiểu!
Mỉm cười nhẹ, Ngọc Hân đáp:
- Không sao. Nhưng chọc chị ấy như vậy, liệu có giận cậu lâu không?
- Không đâu, dùng kẹo là có thể dỗ.
Mắt cậu tràn ngập cưng sủng. Xem cô như đứa bé để nói ra câu này.
Sau đó tặng Ngọc Hân một nụ cười xã giao.
- Tôi đi trước.
- À, được.
Bờ vai vững chắc, dáng người cao ráo ấy, chính là thứ cô ao ước được dựa vào bấy lâu. Nhiều lúc yếu lòng, trong đầu toàn xuất hiện bóng hình của cậu, thế là lại cố gắng gượng.
Cô ghen tị với Gia Linh, hà cớ gì lại được cậu yêu thương, chiều chuộng, ngày ngày gần bên như vậy? Nhưng cô sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu! Bọn họ chỉ là chị em, cái mác đó căn bản chẳng thể giữ Tuấn Kiệt bên Gia Linh!
Dùng cách một thân đối hai người quả nhiên không dễ, bởi chị em nhà họ cứ sáp lại là chí chóe với nhau, khả năng rất cao sẽ ngó lơ cô như khi nãy, cho nên buộc phải thêm người!
Chiều hôm đó, Ngọc Hân hẹn Anh Tú ở quán caffee bình dân ít gây chú ý. Cô đến được năm phút thì anh xuất hiện.
- Em đến lâu chưa?
- Em cũng mới đến thôi. Anh uống gì?
- Để anh đi gọi, em uống gì?
- Nước cam ạ.
Anh Tú gật đầu, rời bàn không quá hai phút đã trở lại. Khi nhận được lời mời của cô, anh rất ngạc nhiên, vốn định từ chối bởi nghĩ cô có “ý” với anh, nhưng khi nghe cô nói có chuyện liên quan đến Gia Linh, lại đồng ý.
- Em muốn nói chuyện gì liên quan đến Gia Linh?
Ngọc Hân khuấy ly nước cam, khẽ cười. Vị tiền bối ngồi đối diện cô thật nôn nóng mà! Nếu đã không thích vòng vo, vậy cô đành đi thẳng.
- Anh thích chị Gia Linh đúng không?
Anh Tú không quá bất ngờ trước câu hỏi này, nhưng vấn đề này có gì đáng đem ra bàn bạc? Trừ khi, cô có ý với Tuấn Kiệt! Chính anh cũng thấy đứa em trai này luôn cố tình “bám đít” chị gái và chị gái cũng quá nuông chiều em trai rồi đi. Không ai có thể chứa chấp một người luôn cản đường đi của bản thân, tất nhiên anh cũng vậy.
- Em muốn gì?
- Em thích Tuấn Kiệt.
Thẳng thắn như vậy, hẳn là rất thích. Anh Tú gật gù như đã hiểu, rút cuộc hỏi:
- Vậy thì?
- Anh giúp em, không... anh thích chị ấy, bên cạnh chị ấy nhiều chút, Tuấn Kiệt để em.
Qủa là hậu bối, suy nghĩ quá non nớt rồi. Gia Linh có lẽ không thích Tuấn Kiệt, nhưng tình cảm của Tuấn Kiệt rất rõ ràng, cậu không có bất kỳ hứng thú nào với đám con gái xung quanh, chỉ ngày ngày bám đuôi Gia Linh. Anh dù thế nào cũng không ngăn nổi sự phá đám của cậu, Ngọc Hân càng không thể!
Anh Tú sau khi âm thầm chê trách ý kiến của Ngọc Hân liền khẽ nhướn mày.
- Không thể. Tính cách Tuấn Kiệt khó đoán, chỉ có thể tùy cơ hành động.
- Đây chính là thời cơ! Dạo này anh rất thân thiết với chị Gia Linh, chị ấy còn đang chiến tranh với Tuấn Kiệt...
Ngọc Hân đột nhiên khựng lại, mặc dù vế trước trôi chảy như đã được vạch sẵn một màn từ trước. Cô nghĩ đến câu “dùng kẹo là có thể dỗ” của Tuấn Kiệt, chợt thấy thất vọng tràn trề, có lẽ họ đã làm hòa rồi?