Chết Cũng Không Thể Yêu

Chương 8

Đồng Húc Hòa ở ngày thứ năm, theo quản gia hiện tại là Trần tẩu nghe được một ít là có liên quan đến Đường Tắc An.

Trần tẩu nghĩ đến cô là biểu muội Đường Tắc An, ở nông thôn mới nhận nuôi đưa lên Đài Bắc, chuẩn bị chữa trị vết sẹo trên mặt, bởi vậy đang nói chuyện phiếm khi liền không e dè nói về gia thế của Đường gia.

"Đường tiên sinh là con trai độc nhất của Đường gia, vừa ra sinh ra đã được coi trọng, người như thế nhưng áp lực rất lớn đi." Trần tẩu miệng nhớ kỹ, cũng không nhất định cô phải trả lời, bởi vì từ ngày đầu tiên bà đã được cho biết, Đồng Húc Hòa thực im lặng, không thích cùng người ta nói chuyện.

Đồng Húc Hòa cũng xác thực rất ít khi lên tiếng trả lời, cô ngồi im ở một góc sô pha, luôn lẳng lặng nghe Trần tẩu nói chuyện với Đường Tắc An.

"Đường tiên sinh ở thương giới phong bình là thật cường hãn đâu! Mọi người gọi cậu ấy ‘Đường ngao’, cô có biết, ngao là nhiều cường thế hung mãnh thế nào! Dùng loại biệt hiệu này, có thể thấy được cậu ấy là nhân vật rất lợi hại…… Nhưng là đâu! Chính mắt sau khi nhìn thấy cậu ấy, lại cảm thấy người khác mãn tốt thôi, tuy rằng không phải là người thực thân thiết, nhưng sẽ không làm cho người ta cảm thấy cao ngạo, ngược lại rất đứng mực lãnh đạm, rất giống phong cách của một quý công tử…… Còn có, tôi thấy cậu ấy đối với biểu muội là cô chiếu cố thực cẩn thận, thật tốt thật cảm động……" Trần tẩu nói xong thở dài một chút, nghĩ rằng: Đầu năm nay boss tuấn suất như vậy có tiền lại trầm ổn ôn nhu, lại tuổi trẻ đầy hứa hẹn đúng là hảo nam nhân, thật sự thiếu chi lại thiếu a.

Đồng Húc Hòa nghe được mi tâm nhíu lại.

"Đường ngao"? Lấy biệt danh như vậy thật đúng là chuẩn xác đâu! Trần tẩu chỉ nhìn thứ nhất, không biết thứ hai, Đường Tắc An chẳng những không thân thiết, còn thực quá đáng, anh chiếu cố cô "cẩn thận" đến cơ hồ có thể nói là độc tài cùng bá đạo.

Mấy ngày trước, anh thấy cô vẫn ngủ ở dưới sàn, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Vì sao không ngủ trên giường?" Anh hỏi.

"Tôi…… Ngủ dưới sàn quen rồi……"

Câu trả lời của cô giống như làm anh tức giận, anh đột nhiên tiến lên một tay giữ lấy cô khiêng lên, trực tiếp để tại trên giường, nói:"Đừng làm cho chính mình vẫn là kẻ tự ti đáng thương! Em muốn sống như một người bình thường, tốt nhất sớm bỏ đi loại này luôn sa vào thói quen đau khổ, em phải học được coi trọng chính mình, làm cho chính mình hiểu được, em cũng có quyền lợi hưởng thụ vui vẻ thoải mái."

Kia trong nháy mắt, cô thật sự bị anh làm cho sợ hãi, đồng thời cũng bị lời nói của anh làm cho kinh sợ.

Chẳng lẽ, cô không tự giác vẫn làm cho chính mình bị vây bên trong tự ti hối tiếc cùng đau buồn, không muốn, thậm chí sợ hãi phải thay đổi sao?

Đêm đó, cô đối với anh tuy rằng thái độ có chút thầm oán, nhưng vẫn là ngoan ngoãn lên giường ngủ, trên chiếc giường bông mềm mại ấm áp, vừa ngủ đã cảm giác trời sáng.

Trừ bỏ yêu cầu cưỡng chế cô ngủ ở trên giường, Đường Tắc An cũng đối với cô thủy chung không muốn cô không chịu mặc quần áo anh đã vì cô mà chuẩn bị, cô luôn mặc nguyên bộ quần áo cũ nhỏ bụi bắm đầy nên giận dữ.

"Đổi đồ khác." Anh lạnh lùng nói.

"Không cần." Cô không đổi, là vì bộ quần áo này là nữ tu sĩ tự tay may cho cô, tựa như là một tầng bảo hộ của cô vậy. Nhưng mà, trừ điều đó ra, còn có một nguyên nhân khác là đối với cái loại khẩu khí mệnh lệnh này của anh thì đây là một bản năng phản kháng.

Anh là người thu dưỡng cô, nhưng không nhắc tới bất kì việc gì cô cũng đều phải nghe anh.

"Em không đổi, tôi liền giúp em đổi." Anh hạ giọng cảnh cáo.

Cô trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn anh.

"Cho em một phút đồng hồ, đem chính mình đổi quần áo khác." Anh nói xong thật sự bắt đầu tính thời gian.

"Không cần." Cô cũng bực, lớn tiếng cả giận nói.

Anh không nói hai lời, xông lên trước quặc trụ tay cô, đem cô kéo vào phòng, mở tủ ra, theo một loạt quần áo mới còn nếp gấp xinh đẹp bị tay anh tùy ý lấy ra, đưa về phía cô.

"Muốn chính mình đổi, vẫn là tôi làm giúp?" Anh hỏi lại một lần.

Cô cắn môi dưới, quật cường không nói, cũng không động.

Anh bực bội, thân thủ nhéo cổ áo của cô, một phen xé rách quần áo của cô.

Cô thẳng đến giờ khắc này mới biết được anh là còn thật sự, hoảng sợ gấp gáp cất giọng thét chói tai:"Không cần –"

Nhưng anh không ngừng tay, trên mặt lộ vẻ không đem quần áo cũ tháo bỏ thì không cam tâm dừng lại.

"Dừng tay! Mau dừng tay!" Cô dọa khóc.

Anh rốt cục dừng lại, trừng mắt nhìn cô,"Có đổi không?"