Trong lòng Lục Phiên chợt động, một dòng kí tự nhắc nhở hiện lên trước mắt hắn.
Trong lòng hắn tràn ngập vui mừng, tựa như gieo xuống đất một mầm cây, không lâu sau đã ra đâm chồi mọc lên cây non.
“Ký chủ có muốn mở ban thưởng của nhiệm vụ cải tạo?”
Mắt Lục Phiên sáng bừng lên.
Điều khiển tinh thần lấy ra bảng hệ thống.
Ký Chủ: Lục Phiên
Xưng hào: Luyện khí sĩ (vĩnh cửu)
Cấp độ luyện khí: 1
Cường độ linh hồn: 1
Cường độ thân thể: 0,5
Linh khí: 9 sợi
Ban thưởng cải tạo: Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên.
Nhận xét về cấp độ của thế giới đang ở: Ngũ Hoàng đại lục[Đê Võ]
Quyền hạn: [Nhiệm vụ], [Truyền thụ công pháp], [Truyền tải linh khí]
Quan sát toàn bảng, hắn phát hiện so với lần trước có sự khác biệt.
Cái cột ban thưởng trước kia trống rỗng nay lại có thêm dòng chữ: Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên. Nhìn đến đây, tưởng chừng Lục Phiên vui sướng phát điên hét lên.
“Công pháp tu luyện!”
Có thể đề cao cấp độ luyện khí!
Lục Phiên chỉ có 10 sợi linh khí lúc đầu, lại lấy 1 sợi lấy từ đôi chân tàn phế.
Hắn còn đang đau đầu suy nghĩ làm thế nào để sử dụng hết linh khí thì đoạn công pháp này đã làm hắn hiểu ra.
Nhờ vào công pháp Sáng Tạo Huyền Luyện Khí Thiên này hắn sẽ không cần phải sợ hết linh khí nữa.
Hắn muốn ngay lập tức khoanh chân tu luyện
Tuy nhiên, đám người Ngưng Chiêu vẫn đang ở trong phòng. Hắn chỉ có thể kìm lại sự kích động mà liếc nhanh sang cột quyền hạn đang có dòng chữ nhiệm vụ sáng lên.
“Mời ký chủ lựa chọn nhiệm vụ.”
Một dòng chữ nhắc nhở hiện lên trong đầu Lục Phiên.
Hắn hít một hơi lấy tinh thần rồi khẽ điều động ý thức.
Một hàng chữ phát sáng hiện lên.
“Nhiệm vụ chính tuyến:
Cải tạo Ngũ Hoàng đại lục trở thành Ngũ Hoàng thế giới (nhiệm vụ đã nhận), nhiệm vụ tiếp theo:
Đê võ(nhiệm vụ chưa mở).”
“Nhiệm vụ phụ tuyến:
Cứu Bắc Lạc thành thoát khỏi bao vây (ký chủ có muốn tiếp nhận nhiệm vụ này hay không?
Lục Phiên cẩn thận đọc từng chữ của cột nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ cũng không quá nhiều, ngoài nhiệm vụ chính thì có thêm 1 cái nhiệm vụ phụ nữa.”
Nhiệm vụ chính không cần đọc thêm, Lục Phiên cũng hiểu ra. Cải tạo Ngũ Hoàng đại lục thành một thế giới huyền huyễn chính là một nhiệm vụ gian nan và lâu dài nhất.
Chặng đường từ đê võ đến huyền huyễn cần phải vượt qua 2 cột mốc là trung võ, và thượng võ.
Hơn nữa, từ khi có được hệ thống này, hắn biết đã không thể từ chối nhiệm vụ chính.
Thứ hiện tại mà Lục Phiên quan tâm là nhiệm vụ phụ tuyến!
Lục Phiên nhìn chăm chú vào dòng nhiệm vụ mới có.
“Cứu Bắc Lạc thành thoát khỏi bao vây.”
Bắc Lạc thành chính là thành trì mà cha hắn, Lục Trường Không quản lý, đây cũng chính là một trong sáu đại thành của Đại Chu.
“Tiếp nhận nhiệm vụ.”
Lục Phiên không hề do dự lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ.
Mặc dù hắn không biết Bắc Lạc thành sắp bị bao vây như thế nào.
Lục Phiên chậm rãi mở mắt, sắc mặt dần bình tĩnh.
Bầu không khí trong phòng bây giờ vô cùng quỷ dị.
Ngưng Chiêu nhắm chặt hai mắt lại, cảm nhận linh khí đang vui đùa trong cơ thể mình.
Y Nguyệt sợ hãi nhìn chằm chằm Lục Phiên.
Nha đầu Nghê Ngọc thì trợn mắt há to miệng, tưởng chừng như nhét được cả quả trứng gà luộc.
Mọi thứ vừa xảy ra thật là vượt quá khả năng tưởng tượng của các nàng.
“Khụ khụ.”
Lục Phiên ho nhẹ mấy tiếng nhằm xóa đi bầu không khí không thoải mái này.
Thân thể mềm mại của Ngưng Chiêu khẽ run lên. Đôi mắt chậm rãi mở re lóe lên ánh sáng.
“Đa tạ công tử ban thưởng tiên duyên!”
Ngưng Chiêu khom mình hành lễ, chân thành nói.
Linh khí!
Giờ mới biết trên thế gian có linh khí, quan niệm nhiều năm tập võ của nàng trong chốc lát tan biến.
“ Đã cảm nhận được linh khí trong đan điền rồi chứ? Khí tụ đan điền.“ Ngươi đột phá cảnh giới rồi.”
Lục Phiên chậm rãi vuốt lại nếp gấp mép chăn mỏng đắp trên đùi, khẽ cười nói.
“ Thực lực của nô tì tăng lên rất nhiều, đây là sự biến đổi về chất.”
Ngưng Chiêu gật đầu, vô cùng mừng rỡ.
Một sợi linh khí có thể thấy rất ít, tuy nhiên ở một thế giới đê võ không có chút linh khí thì đây quả thật là một sự kiện đáng nhớ.
“Bây giờ nô tì đã có đủ thực lực để xưng danh tông sư.”
Khuôn mặt mĩ lệ của Ngưng Chiêu toát lên một nụ cười thản nhiên.
Tông sư là là cảnh giới mà tất cả quân nhân trong thiên hạ hướng đến. Thiên phú của Ngưng Chiêu không hề yếu, nếu không phải nói là nhất đẳng khi mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi đã đạt tới trình độ nhất lưu quân nhân rồi.
Vậy mà nàng còn tự nhận nếu không luyện thêm vài chục năm nữa không thể đạt đến cảnh giới Tông sư.
Y Nguyệt biết Ngưng Chiêu đã trở thành Tông sư thì trên mặt toát lên đầy vẻ hâm mộ.
Đúng là....
Cá chép vượt Long môn!
“Sợi linh khí ta ban cho ngươi chỉ là khởi đầu, cơ thể ngươi có thể ví như một cái lò thiêu, dùng một sợi linh khí kia tạo ra ngàn vạn sợi khác, cải tạo đan điền một cách hoàn chỉnh thì thực lực của ngươi mới có thể trở nên cường đại hơn.”
“Nói chung phần tu luyện của Khí Đan cảnh chỉ có như thế thôi.”
Lục Phiên nói:
Khí Đan cảnh là từ ngữ mà Lục Phiên lấy từ hệ thống để chỉ cảnh giới thấp nhất này.
Về cụ thể về phân chia các cảnh giới hắn cũng chưa rõ lắm.
Có điều hắn biết muốn tạo ra một thế giới huyền huyễn thì không thể thiếu cảnh giới tu hành.
Chờ lúc nào rảnh rỗi hắn phải nghiêm túc suy nghĩ phân chia cảnh giới tu hành.
Ngưng Chiêu lại hướng về phía Lục Phiên, khom người cung kính.
Có lẽ chính bởi vì sự thần bí, nông sâu không rõ nên mới có sự cung kính này.
Có lẽ nàng đúng là đã đạt được cơ duyên như Lục Phiên đã nói.
Tiên nhân chỉ điểm, linh khí rót toàn thân.
Lục Phiên nắm trong tay linh khí cũng đồng nghĩa với việc có được chìa khóa để thay đổi thiên hạ.
“Công tử đời này nhất định là một người siêu phàm!”
Huống hồ, Lục Phiên đã nói tuần tự quá trình tu hành của Khí Đan cảnh vô cùng rõ ràng, càng làm cho nàng càng sinh ra lòng kính sợ.
“Công...công tử.”
Bỗng nhiên, Y Nguyệt cắn môi bẽn lẽn nói.
“Làm sao vậy?”
Lục Phiên nghi hoặc.
“Công tử, Y Nguyệt cũng muốn một sợi linh khí.”
Y Nguyệt đột nhiên quỳ sụp xuống dập đầu với Lục Phiên.
Ngưng Chiêu với vẻ mặt bình tĩnh đứng lên bước ra sau Lục Phiên.
Tiên duyên gần ngay trước mắt, có thể thay đổi cả vận mệnh con người, là ai cũng sẽ không bỏ qua. Nàng đã đoán trước được việc Y Nguyệt sẽ cầu xin được ban linh khí.
Lục Phiên cũng hiểu rõ việc đó.
“Haizz, Y Nguyệt nha đầu này quả là người biết nắm thời cơ, nhưng đáng tiếc...
“Chờ ngươi trở thành nhất lưu quân nhân rồi lại đến tìm ta.”
Lục Phiên với vẻ mặt hờ hững nói.
Thân hình mềm mại của Y Nguyệt đang quỳ rạp trên mặt đất run lên.
“Đa tạ...Đa tạ công tử!”
Y Nguyệt nói:
Lục Phiên không có tuyệt đối từ chối nàng. Dù sao đây cũng là cơ duyên của nàng.
Y Nguyệt đứng dậy, môi mím chặt, trong mắt toát lên ý chí ngùn ngụt.
Nàng cũng không hề có chút suy nghĩ không cam lòng, oán trách. Nàng hiểu được Lục Phiên bây giờ cự tuyệt nàng là muốn tốt cho nàng.
Dù sao nhị lưu quân nhân có được linh khí cũng không thể hóa thân thành Tông Sư, như thế chẳng phải lãng phí tiên duyên khó có được này hay sao?”
“Công tử! Ta cũng muốn!”
Nghê Ngọc nãy giờ đứng một bên lặng lẽ thấy hai vị tỉ tỉ được Lục Phiên ban thưởng tiên duyên liền đỏ mặt nói:
Lục Phiên khóe miệng giật một cái.
Nhìn thoáng qua Nghê Ngọc, liếc mắt.
Hắn không chút khách khí chút nào cả, trực tiếp từ chối.
“Tiểu nha đầu, con nít con nôi cũng muốn tranh náo nhiệt hả? Đi chỗ khác chơi.”
Ngưng Chiêu cùng Y Nguyệt đều hé miệng cười khẽ.
Nghê Ngọc:”...”
Tưởng chừng như có một mũi tên vô hình cắm thẳng vào tâm linh nhỏ bé yếu ớt của nàng, nàng như muốn òa lên khóc.
Tại sao các tỷ tỷ đều được thưởng, chỉ có mình Nghê Ngọc bị mắng.
Không thèm để ý đến nha đầu Nghê Ngọc đang ấm ức.
Lục Phiên quay về phía Ngưng Chiêu, chăm chú hỏi:
“Ngưng tỷ, ngươi có hiểu rõ thế cục Bắc Lạc thành ngày nay không?”
Ngưng Chiêu sững sờ ngạc nhiên. Thật không ngờ nho nhã công tử chỉ biết đọc sách,không màng thế sự ngày nào nay lại hỏi về thế cục của Bắc Lạc thành.
Dù sao nàng cũng là quân nhân nên bố cục Bắc Lạc thành này nàng cũng nắm tương đối rõ.
Môi đỏ khẽ nói:
“Thời đại loạn lạc đã tới, Đại Chu triều bạc nhược, thập nhị chư hầu tuyển quân nổi dậy đang vây kín kinh thành. Hơn nữa Thái thú Tây quân lại viết hịch văn nói thiên tử tuổi nhỏ, quốc sư loạn đả triều đình khiến dân chúng lầm than. Nay cần khởi binh quét sạch lũ gian tà, trả lại một Đại Chu như thuở ban đầu.”
“Cho nên, Bắc lạc thành đứng chịu mũi sào, đối đầu trực tiếp với đại quân của mười hai lộ chư hầu?”
Lục Phiên hỏi:
Ngưng Chiêu lắc đầu.
“Binh mã bao vây Bắc Lạc thành, tuy nhiên chỉ là 1 phần trong số đó chứ không phải cả mười hai lộ chư hầu. Nếu tất cả chư hầu đều suất binh công thành thì lão gia sớm đã từ bỏ thủ thành lui về giữ kinh đô rồi.”
“Ừm?”
Hắn vẫn vẫn không hiểu lắm dù đã dung hợp với trí nhớ cũ, chuyện thiên hạ đại thế này hắn một chút cũng không rõ ràng.
“Lão gia cùng các tướng rất hâm mộ thủ bút của Quốc sư, dùng thân phận đại nho sĩ hiệu triệu võ lâm quần hùng chống lại mười hai lộ chư hầu.”
“Bắc Lạc thành bây giờ, chỉ có Thái thú Bắc quận Đạm Đài Huyền suất lĩnh năm vạn đại quân.”
Ngưng Chiêu nói:
Im lặng một lúc, Ngưng Chiêu lại cười nói.
“Công tử yên tâm lão gia đã nói rằng tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát.”