Ông lão hở răng cửa từ khoang thuyền leo ra, chèo chống cây sào, đưa đám người Lục Phiên tới Hồ Tâm đảo.
Bánh xe gỗ chạm xuống mặt đất lót gạch xanh trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy được một mảng rừng hoa đào mông lung, đóa hoa màu hồng nở rộ lấy, hoa đào đỏ cũng làm mặt người đỏ theo.
Sâu trong rừng hoa đào, mơ hồ có một tòa tháp lâu đẹp đẽ như ẩn như hiện, phảng phất có tiếng cười tiếng hát của mỹ nhân bên trong bay ra.
Hương hoa đào đầy đảo.
Gió thổi phần phật, cây hoa đào chập chờn, cánh hoa màu hồng rơi xuống tán loạn, tăng thêm mấy phần kiều diễm.
Nơi xa.
Phía sau cánh của gỗ của Túy Trần các, có trùng trùng điệp điệp những dáng người yểu điệu dáng thướt tha như ẩn như hiện.
Oanh oanh yến yến*, tiếng cười quanh quẩn.
(Oanh oanh yến yến: chim oanh chim yến, từ ngữ dùng để ám chỉ ca kĩ ngày xưa.:)
Bên trong Túy Trần các, nhóm ca kỹ dưới sự dẫn đầu của tú bà, cười duyên dáng, nắm quạt giấy tròn, mặc lụa mỏng xuyên thấu, lộ ra da thịt trắng nõn, khuôn mặt được trang điểm đẹp đẽ, không kịp chờ đợi từ trong lầu tháp tranh nhau mà ra.
Lục Phiên là chủ nhân tương lai của Túy Trần các, có lẽ, cũng sẽ là chủ nhân của các nàng.
Các nàng ca kỹ này, vốn là nữ tử phong trần sa đọa, nếu có thể được Lục thiếu chủ ưu ái, đời này không cần lo lắng gì nữa.
Làm phu nhân của Thiếu thành chủ bọn họ không dám mơ, thế nhưng, nếu có thể làm tiểu thiếp, cũng đủ để các nàng vinh hoa phú quý cả một đời.
Còn những ca kỹ được vài vị nho sinh nhận làm tình nhân...
Đều để chuyện cũ theo gió cuốn đi.
Sắc mặt Nhiếp Trường Khanh hơi hơi kì quái, mắt nhìn Lục Phiên đang khí định thần nhàn*.
(Khí định thần nhàn: chỉ dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.)
Cầm đao mổ heo lên, sải bước ra, ngăn tại trước người Lục Phiên trước, đao mổ heo chỉ về hướng nhóm ca kỹ.
Hành động của Nhiếp Trường Khanh làm cho động tác của nhóm ca kỹ một chút, ngừng chân phía xa, không dám tiến lên.
"Ngưng tỷ, đẩy ta đi qua."
Không để ý đến nhóm ca kỹ, Lục Phiên vẫy ngón tay, nhìn Ngưng Chiêu, nói.
Ngưng Chiêu khẽ vuốt cằm, đôi tay đặt lên xe lăn, đẩy về phía trước.
Bánh xe lăn lăn qua những cánh hoa đào trên đất, chậm rãi tiến lên.
"Đúng rồi, tiểu Nghê."
Bỗng nhiên, Lục Phiên quay đầu nhìn về phía sau, nơi Nghê Ngọc vừa hoàn hồn sau cơn say sóng.
"Nơi này có mười hạt giống, ngươi tìm chỗ ở trên đảo đào mười cái hố trồng xuống."
Lục Phiên lấy ra mười khỏa hạt giống “Triều linh thiên cúc” được hệ thống ban thưởng, đưa cho Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc hai tay nâng…lên, sau khi nhận lấy, hơi sững sờ.
Nàng xem mười hạt giống trong tay, mỗi một hạt đều ôn nhuận như ngọc, thậm chí còn tản ra hương thơm.
Ở trong mắt Nghê Ngọc, tựa như là từng hạt... Đậu tằm xào.
Cái bụng rỗng vì nôn mửa của Nghê Ngọc... Không khỏi có chút thèm.
"Công... Công tử!"
Nghê Ngọc ngẩng đầu, khuôn mặt gầy gò, tỏa ra khát vọng.
"Huh?"
Lục Phiên sững sờ.
"Hạt đậu tằm này... Có thể ăn không?"
Nghê Ngọc khóe miệng chảy ra chút nước óng ánh, nói.
Lục Phiên mặt tối sầm, suýt chút nhịn không được muốn từ trên xe lăm lao ra đá nha đầu này một cước.
"Cái đồ chơi này là hạt giống hoa cúc, không phải hạt đậu tằm!"
Nghê Ngọc mặt mũi tràn đầy tiếc nuối.
"Không thể ăn, nhớ kỹ! Ngàn lần không thể ăn!"
"Nếu ăn, ngươi sẽ hối hận!"
"Nếu mà ăn vụng, bản công tử sẽ để ông lão chống thuyền đưa ngươi đi tới trung tâm hồ xoay vòng quanh!"
Lục Phiên lườm khuôn mặt tiếc nuối của Nghê Ngọc, hù dọa nói.
Mười hạt giống này, là then chốt để hắn cải tạo Hồ Tâm đảo!
Giống như hoa hướng dương trong trò [Plants vs Zombie] kiếp trước Lục Phiên từng chơi, cực kì quan trọng!
Nghê Ngọc trong lòng run lên, đi đến giữa hồ xoay vòng quanh, lúc ấy có lẽ ngay cả dạ dày cũng muốn nôn ra?
Trên mặt hiện lên một chút cảm giác nghĩ mà sợ, hơi hơi tiếc nuối, nàng đành phải cõng bàn cờ, cầm lấy hạt giống, đi tìm chỗ trồng.
...
Ven Hồ Tâm đảo, bên trong những cây hoa đào chập chờn, có một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn, cõng bàn cờ lớn, chạy dưới ánh mặt trời.
Hôm nay gieo xuống một hạt giống, ngày khác có được hoa cúc khắp đảo.
Nghê Ngọc ưa thích loại việc này, vừa không có áp lực lại đơn giản dễ làm.
Quả nhiên công tử vẫn yêu thương nàng, những việc chém chém giết giết đều không bắt nàng làm.
Ở một nơi đất trống giữa hai cây đào to lớn, Nghê Ngọc nhặt một cành đào, chổng mông lên, vừa đào hố vừa lẩm bẩm gì đó.
Sau khi đào hố xong.
Lấy ra một hạt giống Triều Thiên Linh Cúc thận trọng bỏ vào trong.
Ra khỏi hố nhỏ, lấp đất lên, lấy cái hồ lô nhỏ rót chút nước vào. Sau đó dùng một dao găm nhỏ khắc lên cành cây của cây đào bên cạnh hai từ "Cúc một", để ám chỉ đây là vị trí của cây hoa cúc thứ nhất.
Về sau, nghênh ngang rời đi, dọc theo hướng phía xa bờ hồ mà chạy.
Mười hạt giống, nàng dọc theo đoạn đường mà trồng xuống, khoảng cách giữa mỗi cây ước chừng bằng nhau, từ “cúc một” đến “cúc mười”.
Sau khi gieo xong hạt "Cúc mười", Nghê Ngọc đầu đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nàng lắc lắc cái eo, cảm giác như sắp mệt chết rồi.
Sau một lát, nàng quay người, muốn xem kết quả làm việc của chính mình, thuận tiện về tranh công với công tử.
Nhưng...
Vừa quay người, khuôn mặt đỏ nhỏ nhắn của nàng, bỗng nhiên lắc một cái.
Nụ cười trên mặt bắt đầu từ từ... Biến mất.
Một Hồ Tâm đảo trồng kín hoa đào, cây hoa liền nhau, gió thổi qua, vang sào sạt, mùi thơm hoa đào phiêu đãng, hoa đào như mưa.
Phong cảnh cực đẹp, khiến người ta say mê.
Nhưng mà... Giờ này khắc này.
Nghê Ngọc nhỏ nhắn xinh xắn, cõng bàn cờ, ngây ngốc đứng ở dưới cây hoa đào.
Vốn dĩ hoa đào màu hồng tràn ngập hòn đảo, tràn đầy đẹp đẽ, tràn đầy sinh cơ.
Đột nhiên...
Tất cả thay đổi.
Chỗ hoa đào trồng hạt giống "Cúc một", khô héo theo tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, phảng phất nước chứa trong đó bị rút hết đi, sinh mệnh bị lấy sạch sẽ.
Những nhánh hoa đào, mỗi một cành đều giống như bị ánh sáng mặt trời mạnh mẽ chiếu rọi, từ từ khô héo, rách nát...
Từ thiên đường nhân gian, trong nháy mắt biến thành địa ngục
Mà theo vị trí "Cúc một" đến "Cúc mười", giống như ai đó bật cái công tắc.
Từng mảnh từng mảnh rừng đào, từ từ khô héo, rách nát, tàn lụi...
Lông mi dài của nàng run lên, nhìn về vị trí từng hạt giống hoa cúc mà nàng trồng.
Đã thấy...
Hạt giống vừa mới chôn xuống, thế mà tuần tự phá đất mà lên, đón gió phấp phới, giống như vừa mới sống lại, hơi hơi chập chờn, thân hoa cúc xanh biếc dưới ánh mặt trời, như lưu ly sáng chói.
Nghê Ngọc hai chân hơi run lên, vẻ mặt dần dần thay đổi.
Nàng đứng lặng ở bên trong rừng hoa đào.
Sau một khắc, rừng hoa đào vang sào sạt.
Một cơn gió từ hồ thổi tới.
Giống như sóng xung kích, khuấy động rừng hoa đào.
Bành...
Từng bông hoa đào trên cây đào giống như bị lửa thiêu thành tro, một cơn gió nhẹ nhàng đi qua, thổi bay tán loạn.
Cả rừng hoa đầy những cánh hoa khô tản mát.
Giống như là lông ngỗng từ từ bay xuống, tràn đầy tử khí âm u.
Nghê Ngọc bị hình ảnh trước mắt dọa đến ngây người.
Không chỉ riêng nàng.
Trên Hồ Tâm đảo, nhóm ca kỹ đã từng bị Nhiếp Trường Khanh chấn nhiếp, giờ phút này, mặt mũi từng người đều như đang thấy được quỷ, xụi lơ trên mặt đất.
Đối với hoa đào trên Hồ Tâm đảo, các nàng rất quen thuộc.
Tuy nhiên...
Trong một ý niệm, hoa đào một nửa đảo đều khô héo.
Trên đảo như tồn tại ma quỷ, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, lạnh cả sống lưng.
Con người, đối với sự vật không biết đều tràn ngập lo sợ.
Nghê Ngọc nhìn mười nụ hoa cúc chớm nở, xanh biếc óng ánh, chập chờn trong gió, nàng dường như cảm thấy, tựa như có từng dòng khí lưu, từ mặt đất, theo bốn phương tám hướng hội tụ, tràn vào bên trong thân cây hoa cúc.
Tựa hồ... Sinh mệnh của những cây hoa đào kia bị hoa cúc rút sạch sành sanh, hấp thụ trở thành chất dinh dưỡng cho nó trưởng thành!
Đôi chân Nghê Ngọc như nhũn ra.
Khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Công tử không có lừa nàng, hạt giống hoa cúc này... Quả nhiên có vấn đề!
Giờ này khắc này.
Bộ ngực bằng phẳng của Nghê Ngọc, bỗng nhiên chập trùng kịch liệt, nghĩ mà sợ, thở dài một hơi.
May mắn... Nàng không ăn hạt giống hoa cúc này giống như ăn hạt đậu tằm.