Chạy Trốn Waiting For My Love

Chương 38: 38 Anh Trở Về



[BOOK]Anh nằm mơ một giấc mơ.
Không phải là giấc mơ mà là một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, anh nói:- Anh yêu cô ấy.Mà người anh nhắc tới lại không phải là vợ của anh.
Anh lại thấy mình bước vào lễ đường cùng anh không phải là Linh.
Đó là cô bạn thân của anh.
Không chỉ như vậy, anh thấy mình bay lơ lửng giữa không trung.Anh mơ thấy mình đã dửng dưng khi nhìn thấy chiếc quan tài đặt người anh yêu trong đó.Không, anh không phải là người như thế.
Anh giật mình tỉnh dậy.
Nhìn bên cạnh anh là em và bảo bảo.
Anh mới nhẹ nhàng thở ra.
Anh lại tiếp tục nằm xuống ôm lấy em thật chặt.
Anh sợ em sẽ biến mất.
Anh sợ em không phải là của anh.
Anh sợ sẽ nhìn thấy em nằm im lặng trong chiếc quan tài lạnh lẽo.Rồi anh lại thiếp đi.
Giấc mơ ấy cứ lặp lại nhiều lần.

Anh cũng không dám tin nó là sự thật.
Nhưng tại sao nó lại sống động như vậy.Trong sương mù, anh lại thấy cô bạn thân của anh đã lấy anh còn đi ngoại tình.
Anh tức giận ly hôn.
Anh ngày ngày chìm đắm trong men rượu.
Anh không đau khổ vì bị phản bội.
Mà anh đang đau khổ vì một người con gái khác.
Người đó giờ đã ngủ yên trong lòng đất.
Anh cười cợt.
Em yêu anh nhưng anh lại phản bội em.
Làm em tổn thương.
Giờ anh lại bị cắm sừng.
Có phải, nó là cái giá cho sự không chung thủy.
Anh lê bước trên con đường dài trống vắng.
Anh cảm thấy mình cô đơn và lạc lõng.
Anh nhớ đến nụ cười của em.
Linh à.
Em rất dễ thỏa mãn chỉ những chuyện nhỏ anh làm thôi cũng đủ để em cười tít mắt.
Chỉ vì được tặng những món quà nhỏ không đáng giá trị thôi mà em có thể cười tận mấy ngày.
Em nâng niu chúng còn hơn nhưng thứ có giá trị gấp ngàn lần của nó.
- Em đang ở đâu?Đứng trước bia mộ của em.
Nhìn thấy em vẫn cười thật tươi.
Anh không biết từ khi nào nước mắt anh lại rơi xuống.
Anh biết giờ hối hận cũng đã muộn màng.Anh chỉ ước nếu như có kiếp sau.
Anh sẽ một lòng một dạ yêu em, trân trọng em.
Anh sẽ không làm em tổn thương hay rơi nước mắt dù chỉ một lần.Anh nhớ rất rõ cảm giác khi con dao cắm thẳng vào tim anh nó đau như thế nào.
Có lẽ, em cũng từng đau như thế.
Anh xin lỗi..Đêm đen mãi không có ánh sáng đến khi anh nghe có tiếng của em.

Em đang gọi anh:- Quang anh nhanh dậy đi, con đang khóc kia.
Anh chăm con cho em, em còn phải đi làm việc.Anh mở mắt ra.
Nhìn người con gái trước mắt.
Chỉ khoảng 20 tuổi thôi.
Em còn quá trẻ.
Mà khoan không phải em đã chết 3 năm rồi sao?Anh không kìm được nước mắt ôm em vào lòng.
Linh của anh.
Có phải anh đang nằm mơ không?Anh nằm ngủ mà lại la hét chắc anh mơ thấy ác mộng thôi.
Khi mở mắt ra lại rơi nước mắt.
Tiếp đó lại nhìn tôi chăm chú, rồi ôm tôi bất ngờ.
Anh siết chặt làm tôi đau.
Tôi đẩy ra thì anh lại thẫn thờ.Tôi dùng hai tay vỗ vào má của anh và hỏi:- Anh làm sao thế?Tôi chưa từng thấy bộ dạng bết bát của anh như lúc này.
Mà câu trả lời càng làm cho tôi giật bắn cả mình:- Tại sao em chưa chết?Từ khi sống lại đến bây giờ, tôi cũng chưa từng nhắc lại chuyện mình đã từng chết.
Khi có người nói như vậy.
Khiến da gà tôi nổi hết lên.
Chẳng lẽ, anh biết..Cắt đứt suy nghĩ của tôi, anh hôn lên môi tôi làm đầu tôi choáng váng.Anh đã định nói ra hết nhưng anh sợ cô ấy không chịu tha thứ cho anh.
Nên anh quyết định giả vờ như không có chuyện gì.
Và anh nuốt những lời mình sắp nói lại:- Anh nằm mơ.

Một cơn ác mộng.
Anh mơ thấy anh đã phản bội em và em chết.
Sau đó, anh cũng chết theo em.Anh cũng không biết cô ấy có giống anh trọng sinh hay không? Nếu cô ấy nhớ được tất cả có hận anh hay không?Kết thúc nụ hôn mà anh nhớ muốn điên lên.
Anh nhẹ đẩy em ấy ra vì anh còn phải đi coi con của anh.
Anh muốn xem đứa con mà em sinh ra.
Bảo bảo của anh và em.Hôm nay, anh rất lạ nhưng thôi quên đi vì tôi còn phải làm một đống việc.
Lại thấy anh chạy đi coi bảo bảo nên tôi cũng yên tâm tiếp tục những chuyện chưa xong của mình.Khi nhìn thấy đứa con nằm trong giường nhỏ.
Anh mới dám tin tất cả là sự thật.
Ông trời đã cho anh cơ hội sống lại để sửa sai anh phải nắm thật chắc.Những ký ức khác nhau xen lẫn vào nhau khiến anh hơi rối rắm.Anh sợ em ấy phát hiện anh không phải Lưu Quang 25 tuổi.
Mà là người đã phản bội.
Người từng máu lạnh, vô tình khiến em ấy phải chết.Khắp căn nhà ấm cúng làm anh thấy may mắn! Anh lại được bên em thêm một lần nữa.[/BOOK]


.