Nghiêm Mục hôn mê tròn một ngày một đêm, mãi đến ngày thứ ba, anh mới dần dần khôi phục thể lực.
Mạnh Kiều không hỏi cũng biết, anh đã trải qua một trận ác chiến, giế,.t chết rất nhiều người mơ ước điểm tích luỹ của anh.
Mấy ngày nay, cô vẫn ngồi im ở giường trên, thõng hai chân xuống, tay vẽ vẽ viết viết.
Giọng người đàn ông khàn khàn: “Em đang viết gì vậy?”
Hai chân Mạnh Kiều đung đưa, làn da trắng như tuyết ẩn hiện trước mặt anh. Cô cúi xuống, mái tóc dài buông xõa, nhíu mày nhìn Nghiêm Mục: “Anh tỉnh rồi à? Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
"Ừm."
Cô gái trượt chân, nhảy từ trên giường xuống: "Tôi chỉ ghi lại ý tưởng của nhiệm vụ, có lẽ sẽ có thể tìm ra một số quy tắc hợp lý nào đó, sau này có thể thuận lợi qua ải." Cô liên tục đảo mắt nhìn màn hình lớn cách đó không xa.
Trong miệng ngậm cây bút, cô gái thản nhiên cắn nắp bút nói: "Bây giờ anh đứng hạng nhất rồi, chúc mừng anh, một túi quà di dộng."
Nghiêm Mục hừ một tiếng, thấp giọng hỏi: “Tôi ngủ mấy ngày rồi?”
"Mới một ngày một đêm thôi, đêm qua còn sốt, sáng nay thì không sao nữa rồi, vết thương hồi phục không tệ, tôi đã thay thuốc cho anh rồi đó." Giọng điệu Mạnh Kiều có chút dương dương tự đắc, cô nheo mắt, lại gần Nghiêm Mục: "Thầy Nghiêm, tôi mà không cứu viện kịp thì suýt nữa anh tiêu rồi."
Nghiêm Mục ngước mắt lên, hai ánh mắt chạm nhau.
Mạnh Kiều đọc được điều gì đó khác lạ trong mắt Nghiêm Mục: "Sao thế, tôi nói không đúng à?"
“Người ta truy lùng em, vẫn đang mai phục ở tòa nhà chính phủ.” Nghiêm Mục nói: “Em trêu vào người nào đấy? Còn nữa, không phải em đã thề son sắt là không ai biết Mạnh Kiều là ai sao? Không ngờ kẻ thù của em còn nhiều vậy đấy.”
Cô gái bĩu môi: "Không thể nào, tìm tôi thật à?"
“Thật.”
"Em gái tôi thì sao? Anh có nhìn thấy Lâm San San không? Còn Hạ Tinh Thần nữa, bọn họ đi đâu rồi?" Mạnh Kiều đứng trước cửa sổ, vừa giũ quần áo của Nghiêm Mục đã được cô giặt sạch, vừa hỏi.
"Lúc tôi trở về, nơi đó đã không còn gì cả. Khi đó tôi theo hẹn đến tòa nhà chính phủ tìm em, em gái em nói nửa đêm em đi ra ngoài, Hạ Tinh Thần đã đi tìm em. Cho nên tôi cũng theo tuyến đường có khả năng đi tìm em, nhưng không thấy. Tìm được mấy ngày, tôi quyết định quay về tòa nhà chính phủ xem tình hình, nhưng lúc trở về thì như em đã thấy đó.” Nghiêm Mục nói một hơi dài, có hơi thở d.ốc.
Mạnh Kiều đoán được đáp án này, tủi thân bĩu môi, thở dài một tiếng: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"
"Hạ Tinh Thần là một người thông minh, sau khi tìm được cậu ta, tôi đã bảo cậu ta về gặp Lâm San San. Hai người họ ở cạnh nhau sẽ không có vấn đề gì. Tuy tôi chỉ gặp Lâm San San một lần, nhưng cô bé thông minh hơn em.” Tuy Nghiêm Mục khen Sam Sam, nhưng nghe qua lỗ tai Mạnh Kiều thì chẳng có gì tốt đẹp.
Người đàn ông nhấp một ngụm nước, nhìn một bên mặt Mạnh Kiều, sau đó lại nhìn xuống miếng gạc quấn quanh ngực: “Không tệ, tiến bộ rồi đấy.”
Cô gái hừ một tiếng: "Bớt vòng vo giễu cợt tôi đi."
“Rốt cuộc mấy ngày nay em đã đi đâu?”
Mạnh Kiều thành thật kể lại toàn bộ chuyện mình bị Bạch Trình Hi bắt, sau đó trốn thoát thế nào, rồi cả tự mình giết mình trong phó bản trốn tìm, cuối cùng giành thắng lợi thoát thân.
Nghe vậy, Nghiêm Mục trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu thiên phú của em có thể dùng được trong phó bản trước thì em đã không phải chết nhiều lần như vậy. Bóng đen chằng chịt, em chơi bao nhiêu lần thế?"
Mạnh Kiều trợn mắt: "Có bản lĩnh thì anh lên đi, đừng có nói khơi khơi vậy."
"Trong nhiệm vụ, tôi bảo em phải “giết quỷ”, chứ không nói em tàn sát quỷ. Không biết đầu óc em nghĩ thế nào nữa.” Nghiêm Mục như giáo viên đang phê bình học sinh.
Mạnh Kiều đã quen bị Nghiêm Mục đánh giá, cô cười cười, không phép tắc vỗ nhẹ đầu Nghiêm Mục: "Anh lợi hại, anh lợi hại mà còn thành ra như vậy đấy, thầy Nghiêm à.”
Nghiêm Mục hoàn toàn không trốn tránh ánh mắt khiêu khích của Mạnh Kiều: "Bảy người có thiên phú kỹ năng tấn công, cộng thêm một nhóm mười người nữa, sao nào? Em cũng muốn thử à? Trò Mạnh, tên tuổi của em đã truyền đi khắp khu này rồi, người nhìn chằm chằm em không ít đâu."
“Thật ngại quá, giờ anh đứng đầu mà.”
Nghiêm Mục lại hừ một tiếng: "Em cũng khiêm tốn thật."
Mạnh Kiều không nói gì nữa, cầm một miếng gạc mới nhét vào tay Nghiêm Mục: “Thấy anh lợi hại như thế, thì anh tự thay băng đi. Hai ngày nay động đất, tôi sợ giường trên sập đè chết anh, không phút nào ngủ ngon.”
“Nên em xuống khỏi giường trên?”
“Không nha, tôi vẫn ngủ ở giường trên.” Nói xong, cô ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Kinh rõ ràng không nằm trong vùng động đất, nhưng gần đây lại thường hay xảy ra động đất, tuy chỉ rung lắc nhẹ nhưng vẫn có thể nhận thấy được. Mạnh Kiều không khỏi cảm thấy trái đất sắp bị hủy diệt.
Ánh nắng hiếm hoi chiếu xuống con đường nhựa, yên tĩnh thanh bình, cây cối hai bên đường mọc um tùm, những cơn mưa mấy ngày qua khiến cây cối tươi tốt. Cô ăn một miếng bánh quy, uống hết một hộp sữa nguyên chất. Đôi mắt đảo quanh.
Hai ba bóng người từ bên kia đường xuất hiện, cô tinh mắt nhìn qua đã biết là ba người dị dạng lảo đảo nghiêng ngả đi trên đường.
"Không phải anh nói anh chưa từng nhìn thấy người dị dạng sao? Họ đây nè. Không biết từ đâu xuất hiện." Mạnh Kiều chỉ tay: "Đến đây, đến xem, trau dồi kiến thức chút."
Mạnh Kiều quay lại, cô đứng ngược nắng, ánh nắng làm mái tóc của cô ánh màu nâu vàng, xinh đẹp chẳng khác gì búp bê.
Nghiêm Mục tự thay băng gạc: "Đừng nhìn, hơn nữa cái từ ‘người dị dạng’ này nghe rất bất lịch sự, ăn nói phải lịch sự, văn minh biết chưa hả trò Mạnh?"
Mạnh Kiều trợn mắt khinh thường, đôi mắt gần như ngước lên trời, cô khinh bỉ những gì Nghiêm Mục nói, nhưng bề ngoài lại kiên nhẫn hỏi như một cô bé tò mò: "Vậy thì nên gọi là gì vậy… thầy Nghiêm Mục?"
“Đó là người bệnh.”
Người bệnh?
Mạnh Kiều sửng sốt, đó là người bệnh ư?
Người bệnh gì?
"Em cho rằng người bị chứng nứt da sẽ tử vong 100% sao?" Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều: "Không đâu, chứng nứt da không nhất định sẽ bắt đầu thối rữa trên bề mặt da, sau đó hình thành lỗ đen, cuối cùng người biến thành than tổ ong, tự bốc cháy thành bụi tro như trên TV công bố. Còn có một loại, người bệnh sẽ biến thành ‘người dị dạng’ trong miệng em, chỉ là điều này dễ gây nên khủng hoảng, cho nên truyền thông chưa từng đưa tin ra ngoài, đây là tin tức bị phong tỏa nghiêm ngặt."
Mạnh Kiều cảm thấy thế giới quan của mình bị ảnh hưởng, cô cũng bị bệnh, cô cũng sẽ bị biến thành người dị dạng sao?
Mạnh Kiều chỉ cảm thấy buồn nôn, sữa tươi trong tay bỗng chốc chẳng còn thơm ngon nữa, dạ dày bắt đầu sôi ùng ục.
“Người dị dạng là do virus chứng nứt da biến dị, ít nhất báo cáo của Viện nghiên cứu viết như vậy.” Nghiêm Mục thay băng, từ trên giường đứng dậy vươn vai duỗi cổ.
Mạnh Kiều đột nhiên không thể chấp nhận sự thật này.
Cô đã... giết... nhiều người bệnh đến vậy sao?
Như thế mà còn có thể gọi là… người bệnh ư?
Nghiêm Mục nói tiếp: “Bọn họ đã mất đi khả năng tự nhận thức, giống như côn trùng bị sợi nấm chiếm giữ phát triển, cuối cùng không còn khả năng suy nghĩ nữa. Vì lý do đó, em cũng đừng tự trách mình. Chỉ là tại sao virus chứng bệnh nứt da lại xảy ra biến dị, liệu nó còn có thể sản sinh ra các biến dị khác hay không thì vẫn đang trong quá trình nghiên cứu. Thế nhưng hiện tại công việc nghiên cứu đã bị ngừng vì phó bản nhiệm vụ, còn nhân viên nghiên cứu thì chưa rõ sống chết."
Mạnh Kiều lại nhìn người dị dạng liêu xiêu bước đi dưới lầu, đột nhiên không biết nên nói gì: "Tôi cứ tưởng bọn họ là zombie. Phim có chủ đề ngày tận thế đều có nhiều thứ hỗn loạn như vậy."
Cô gái bĩu môi, trong mắt có chút uất ức.
"Thật ra tôi cũng bị chứng bệnh nứt da, nhưng lại không chết. Ngay khi bước vào trường Trung học Hạnh Nhạc, da dẻ của tôi đã phục hồi như cũ." Mạnh Kiều than thở, đặt sữa sang một bên, quay người lấy áo móc trên giá treo quần áo xuống đưa cho Nghiêm Mục.
Người đàn ông để trần nửa người trên, băng gạc quấn quanh cơ thể gợi cảm, những vết sẹo đủ kích cỡ rơi vào tầm mắt Mạnh Kiều.
Cô đưa quần áo cho anh: “Cho anh, mặc áo vào đi.”
Nghiêm Mục cầm lấy áo, nói cảm ơn: “Căn bệnh này chỉ mới xuất hiện bốn năm tháng, đang trong quá trình nghiên cứu thì bị gián đoạn, không ai biết tại sao. Bây giờ trông em không có chút triệu chứng bệnh nào, có thể tạm thời yên tâm.”
Mạnh Kiều không nói tiếp, cô tưởng tượng trước ngực mình mọc ra một cái đầu, sau lưng thì mọc ra một bàn tay, thật kinh tởm!
Nghiêm Mục đi tắm nước lạnh, hai người ở trong căn phòng nhỏ cho đến buổi chiều.
Bệnh viện cộng đồng không có người tới quấy rầy, từ tổng điểm tích lũy mà nói, dân số thành phố này đã giảm đi một nửa. Không ai biết Lâm San San ở đâu, từ khi thông tin bị gián đoạn, tất cả tin tức đều như đá chìm đáy biển.
Mạnh Kiều ngồi xếp bằng ở giường dưới, nghịch nghịch miếng gạc trong tay, Nghiêm Mục cầm lấy miếng gạc trong tay cô: “Đừng chơi nữa, em nghỉ ngơi đi, hai ngày nay đã xuất hiện quầng thâm dưới mắt rồi đấy. "
"Ừm..." Mạnh Kiều thật sự gật đầu, nghiêng người dựa sang một bên, cuối cùng ngủ say như thỏ con.
Mà lúc này Nghiêm Mục đứng ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống dưới đường, bóng cây lốm đốm rải rác trên thành phố bỏ hoang, mang theo một vẻ đẹp hoang vắng dưới ánh mặt trời.
Mạnh Kiều ngủ rất lâu, đến nửa đêm mới tỉnh dậy, sau đó trằn trọc mãi không ngủ được nữa nên đành nói chuyện vớ vẩn với Nghiêm Mục. Hai người nói mấy chủ đề nhàm chán.
Hai người cũng không có gì hay để nói, nên Nghiêm Mục với Mạnh Kiều hàn huyên chuyện trong nhiệm vụ suốt ba bốn tiếng đồng hồ, từ những sai lầm của cô ở trường Trung học Hạnh Nhạc, rồi đến khư khư cố chấp bên trong Bạch Giác Quán, cuối cùng là tất cả manh mối có thể phát hiện được trong phó bản trốn tìm, Nghiêm Mục phân tích từng cái một cho cô, làm Mạnh Kiều phải than buồn ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, thể lực của hai người đã hoàn toàn bình phục.
Mạnh Kiều duỗi người: "Chúng ta chuẩn bị đi đâu đây? Làm gì?"
Nghiêm Mục trầm tư, như đang suy nghĩ: “Tôi quyết định tham gia nhiệm vụ.”