Chạy Theo Hạnh Phúc

Chương 4

Xuất phát lần nữa, An Hòa có hơi ngại ngùng muốn đeo ba lô của mình, kết quả Hạ Viêm không nói một lời đeo vào, An Hòa không biết nói gì, đành phải đi theo anh.

Mọi người cũng không dị nghị gì về chuyện này, An Hòa chỉ cao 1m64, thật sự quá mức nhỏ nhắn so với những cô gái Mĩ cao gầy, hơn nữa cô lại có gương mặt trẻ con, thậm chí trên đường còn có vài chàng trai trong đội còn ân cần đưa nước và khăn mặt tới.

Mỗi khi có nam sinh nào nói chuyện với An Hòa thì mặt Hạ Viêm đều trở nên nguy hiểm, An Hòa nhìn thấy cũng có hơi buồn cười.

Đến bữa tối, mọi người đều mang thức ăn của mình ra chia sẻ, chuyến dã ngoại ba ngày, thức ăn là quan trọng nhất cho nên mỗi người mở ba lô ra, bên trong đều là thức ăn.

Không khí bữa tối rất vui, có người lấy điện thoại ra mở nhạc lên, tất cả mọi người ngồi thành vòng tròn, tay nắm tay cùng nhau nhảy múa. Giữa vòng tròn là một đống củi dùng để đốt lửa, ngọn lửa ánh lên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn mà đáng yêu của An Hòa.

Ngay lúc này, cho dù là những người xa lạ cũng nhanh chóng thân quen, ngoại trừ Hạ Viêm. Hạ Viêm ngồi dưới một gốc cây cách đó không xa yên lặng nhìn bọn họ ồn ào, anh chưa từng trải nghiệm việc này, trước kia đi cùng bạn đồng hành, mỗi ngày đều phải tập trung tinh thần cao độ, chủ đề nói với nhau cũng chỉ liên quan đến chuyện ám sát, các loại giao dịch, chưa bao giờ có thời khắc chơi đùa như vậy. Sau đó ở cùng với cô, anh cảm thấy rất thoải mái, loại cảm giác ấy có thể gọi là hạnh phúc. Thật ra anh không thích người đàn ông khác nắm tay cô, càng không thích cô cười với người đàn ông khác. Nhưng mà cô vui vẻ như vậy, anh cũng không muốn phá hỏng niềm vui của cô.

Ánh mắt của Alice vẫn bắn ra bốn phía như trước, sau một điệu nhảy nóng bỏng, cuối cùng tất cả đều mệt mỏi, ngồi xuống uống bia. Vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi dưới gốc cây, cô đảo mắt một vòng rồi xách theo hai chai bia đi tới đó.

“Này!” Đến khi Alice đứng cách anh ba bước, anh mới mở mắt ra, đưa tay nhận lấy chai bia.

Cánh tay Alice dang ra, “Võ nghệ không tệ!”

Hạ Viêm không nói gì, mở nắp chai ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn, mắt tiếp tục nhìn chòng chọc vào đám người.

Alice thấy anh không để ý đến cô nhưng cũng không bỏ đi mà ngồi bên cạnh anh, nhìn ánh lửa sáng ngời cách đó không xa, giọng khàn khàn gợi cảm: “Anh đến đây vì An Hòa phải không?”

Hạ Viêm quay đầu lại, mặc dù ánh mắt lạnh lùng nhưng lại mơ hồ phát ra một hơi thở nguy hiểm.

Alice lắc lắc ngón trỏ: “Anh không thể làm tổn thương tôi nha, tôi là bạn tốt của An Hòa đấy…” Cười một tiếng, cô tiếp tục uống một ngụm bia, “Anh có biết tại sao tôi lại nhìn ra không… Trong tủ lạnh nhà chúng tôi luôn có vài gói chocolate, sáng nay lúc chuẩn bị hành lý cậu ấy chất đầy đồ uống chocolate vào ba lô. Hôm nay lúc anh cho cậu ấy uống chocolate, tôi nhìn thấy xuýt chút nữa cậu ấy đã khóc…”

“Cô muốn nói gì?” Hạ Viêm đã từng học tâm lí học, đối với chuyện nhìn mặt mà đoán cũng khá lành nghề, quan sátAlice một lúc, phát hiện ra cô không có ác ý nên thu hồi sát khí lại.

“Tôi muốn nói, tôi cảm thấy hai người…rất xứng đôi! Đã yêu thì tại sao không đến tìm cậu ấy, anh cứ buồn bực như thế, không chịu chủ động thì làm sao mà làm cậu ấy cảm động được?”

Hạ Viêm dựa lưng vào thân cây, đôi mắt thạm thúy nhìn ánh trăng sáng tỏ nơi chân trời, giọng nói thậm chí còn mang theo một vẻ bi thương: “Cô không hiểu đâu…”

Nếu như bọn họ là một đôi trai gái bình thường quen biết nhau thì anh tình nguyện từ bỏ tất cả để được ở bên cô cả đời. Nhưng mà…Anh từng gây tổn thương cho cô như vậy, tuy những chuyện kia không phải mệnh lệnh cùng ý muốn của anh, trước khi cô rời khỏi căn cứ cũng đã nói sẽ không trách anh. Mặc dù vậy, anh vẫn hận chính mình. Cô vốn hồn nhiên trong sáng, có được một cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời này, nhưng anh đã một tay phá hủy mọi thứ của cô.

Anh vốn không muốn xuất hiện trước mặt cô lần nữa, nhưng nhớ thương lại đáng sợ đến cỡ nào, anh thật sự quá nhớ quá nhớ cô, một người biết kìm chế như anh lại vẫn không nhịn được mà chạy đến tìm cô, hy vọng… hy vọng cô cũng giống anh, có chút nhớ đến anh.

“Này…” Alice đột nhiên nhảy dựng lên, vỗ vỗ bùn đất trên quần áo rồi mới vươn tay về phía Hạ Viêm đang ngồi dưới đất, nụ cười quyến rũ động lòng người, “Huấn luyện viên, có thể mời anh nhảy một bản không?”

Hạ Viêm khẽ nhíu mày, vừa muốn từ chối thì Alice đã thoắt cái giữ chặt cánh tay anh, anh cũng thuận tay lực của cô mà đứng lên.

Hạ Viêm không biết trong lòng mình đang nghĩ gì nữa, đã muốn tới gần cô nhưng lại hèn nhát do dự, khi anh đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng thì thân thể đã không tự chủ được mà chen vào trong đám người cùng Alice.

Mọi người thấy Hạ Viêm đến thì cùng nhau hô to, không biết ai lại gọi một tiếng: “Huấn luyện viên nhảy một bản đi!” Chiếm được sự đồng lòng nhất trí của mọi người.

Hạ Viêm nhìn lướt qua mặt của những thanh niên thanh xuân dạt dào, đáy lòng nguội lạnh lại phảng phát mềm đi, tươi sáng như vậy, thanh xuân bồng bột như vậy, bản thân mình lại chưa bao giờ có được.

An Hòa cho rằng Hạ Viêm sẽ không chút do dự mà từ chối hoặc là sẽ dứt khoát quay lưng bỏ đi, nhưng mà không ngờ tới Hạ Viêm lại khẽ nhếch môi, dùng giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh xin miễn, “Ngại quá, tôi không biết nhảy!”

“Vậy huấn luyện viên biết gì nào?”

Hạ Viêm yên lặng một lát, nói: “Súng ống, đánh nhau kịch liệt…” Thứ anh am hiểu nhất chính là giết người.

Mọi người đều cười ha ha, có mấy sinh viên nam nhiệt tình đi đến trước mặt Hạ Viêm, ân cần lãnh giáo Hạ Viêm.

An Hòa đứng cách đó không xa nhìn mấy nam sinh đánh nhau với Hạ Viêm, hơi giật mình sững sờ. Anh trước kia, không bao giờ như vậy cả. Ở chỗ đó, anh tuyệt đối là một vương giả, cũng không để ý đến bất kì kẻ nào, chỗ đó tất cả mọi người đều cung kính phục tùng anh. Cô cho rằng, anh chỉ có thể được ngưỡng mộ, thật không ngờ anh cũng có thể “bình dị gần gũi” như vậy.

Mặc dù mọi người đều đang rất high nhưng bởi vì hôm nay đi bộ khá nhiều nên mọi người đều nhanh chóng mệt mỏi đi ngủ.

Gần đây Hạ Viêm ngủ không nhiều lắm, trời còn chưa sáng anh đã tỉnh dậy, nhìn ra bên ngoài, mới hơn 3h, anh đứng bên vận động gân cốt, lúc ánh mắt lướt qua An Hòa thì động tác ngừng lại.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nõn hồng nhuận, khuôn mặt lúc ngủ rất yên tĩnh xinh đẹp. Anh nhớ trước kia cô ở trong phòng của anh, tuy không sợ anh nhưng trong giấc mơ cô cũng thường hay khóc òa lên.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ yên lặng khỏe khoắn như vậy của cô. Anh đi qua ngồi xổm xuống bên cạnh túi ngủ của cô, ngón tay hơi run rẩy muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng anh lại không dám chạm vào mặt cô, khóe môi hiện lên một nụ cười dịu dàng vui vẻ, ở trong không trung vẽ lên khuôn mặt cô, giọng nói mềm mại không thể tưởng tượng nổi: “Bảo bối, mơ thấy mộng đẹp!”

Ngày thứ hai vừa rạng sáng, đầu óc An Hòa vẫn còn mơ màng đã bị Alice kéo đi. Hạ Viêm bảo hôm nay phải đi qua một nơi thường có động vật ẩn nấp, đến lúc đó anh sẽ dạy bọn họ săn bắn, mọi người vừa nghe thấy đã vô cùng hưng phấn, đi nhanh hơn ngày thường một chút.

An Hòa cũng rất vui vẻ, nhưng mà càng đi thì hàng lông mày của cô càng nhíu chặt lại, chỉ chốc lát sau, cô đã báo cáo với Hạ Viêm rồi kéo Alice vào trong một bụi cỏ.

“Bạn làm sao vậy?”

An Hòa ôm bụng ngồi xổm xuống, vẻ mặt khổ sở: “Alice, cái kia của mình tới, đau bụng quá.” Năm đó sau khi sảy thai lại bị cảm lạnh nên mỗi lần đến ngày kia đều đau đến chết đi sống lại, bình thường hẳn là tuần sau mới đến ngày, không ngờ lần này lại đến trước mấy ngày như vậy.

Alice thấy cô đau đến nỗi toàn thân run rẩy, trán đẫm mồ hôi, lo lắng nói: “Bạn thấy đau đến vậy sao? Sao lại thế nhỉ? Aizz…Không thể để như vậy được nữa, bạn ở đây, mình đi gọi huấn luyện viên!”

Ngay cả một chút sức lực An Hòa còn không có, nhìn thấy cô ấy vội vàng chạy đi, thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Lúc Hạ Viêm chạy tới thì An Hòa đã ôm bụng nằm co rúc trên mặt cỏ bất tỉnh. Anh chạy đến bế cô lên, xoay người để cô nằm sấp trên lưng mình, cõng đi.

Hạ Viêm cõng An Hòa đi cực kì nhanh, trên đường đi anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra đặt bên tai rồi mới tìm bản đồ, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh: “J, phái ngay trực thăng tới, dẫn theo cả David, vị trí của tôi…”

Nói chuyện xong, Hạ Viêm dùng hai tay nâng đầu An Hòa lên, đi thật nhanh đến khoảng đất trống gần đó. An Hòa bị xóc nảy cùng cơn đau đớn làm thức giấc, sau khi Hạ Viêm phát hiện ra thì quay đầu lại trấn an, “Ngoan nào, đừng sợ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát đi, đến bệnh viện ngay thôi!”

An Hòa nghe thấy giọng nói của anh, biết đã có anh ở đây nên không còn sợ nữa, nghĩ vậy, cơn đau đớn khó chịu trước đó cũng giảm bớt rất nhiều.

Nửa tiếng sau, tiếng động cợ trực thăng vang lên. Năm người đàn ông cao lớn nhảy xuống từ trực thăng, mỗi người đều có khí chất bất phàm. Cầm đầu là David chạy đến trước, “Xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Viêm cõng An Hòa trên lưng bước lên trực thăng, “Cô ấy đau bụng vì ngày kia đến, đã bất tỉnh, mau đến bệnh viện!”

Đầu David đầy hắc tuyến, anh ta biết sau khi An Hòa sảy thai thường có tật xấu này, tuy có hơi đau đớn hơn những cô gái bình thường một chút nhưng cũng chỉ đau bình thường mà thôi, cũng không chết được, trên đời này làm gì có cô gái nào bởi vì ngày kia đến mà đau đến chết đâu. Nhưng những lời này anh ta cũng chỉ dám để trong lòng, đại ca cơ trí quyết đoán anh minh thần võ của bọn họ đã sớm bị tình yêu làm cho đầu óc mụ mị rồi, lúc này không ai dám nói gì cả. David nhận lệnh cùng với mấy người đàn ông đang kinh ngạc kia theo sau lên máy bay, lấy hộp thuốc ra tiêm thuốc giảm đau cho An Hòa.

J cầm lấy bản đồ địa hình Hạ Viêm đưa, thay Hạ Viêm tiếp tục dẫn đường cho cả đội. Các bạn học của An Hòa sớm đã bị trận chiến này làm cho kinh hãi ngây người ngất ngay tại chỗ, J dùng bản đồ che ánh nắng trên đỉnh đầu, nhìn máy bay bay lên, sau đó quay đầu làm mặt lạnh nói: “Tiếp tục đi!”

***

Tiêm một mũi, An Hòa dần dần tỉnh lại, âm thanh ầm ầm bên tai khiến cô nhíu mày, vẫn chưa lên tiếng phàn nàn thì hai lên lỗ tai đã có hai bàn tay.

Tay của Hạ Viêm to lớn mà khô ráp, che lấp lỗ tai khiến cho vô cùng ấm áp thoải mái, nhắm mặt lại, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng hơi nhếch lên, “Hạ Viêm…”

Sau mấy tháng cô mới được gọi tên anh lần nữa.

“Ngoan nào, anh đây.”

Tỉnh lại một lần nữa, An Hòa mở mắt ra thì đã nhìn thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện. Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, ánh nắng ngoài cửa số rọi vào, căn phòng yên ắng nhưng lạnh lẽo tràn ngập ánh nắng.

Đã không còn thấy đau nhiều nữa, An Hòa vén chăn lên, chậm rãi ngồi dậy. Thân thể có hơi yếu ớt, đau đớn càng lúc càng nhiều hơn trước kia, chắc hẳn là hai ngày nay quá mệt mỏi.

Trên chiếc bàn đầu giường có một cái khay, một chén cháo trằng trứng muối thịt nạc thơm lừng còn đang tỏa nhiệt.

An Hòa nghiêng đầu quan sát một lát rồi bưng chén cháo lên chậm rãi uống hết. Sau khi uống xong, An Hòa vẫn cảm thấy mệt, sau khi vào toilet xong thì trở về giường, chỉ chốc lát sau lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Lúc này đây cô lại mơ thấy một giấc mơ đã rất lâu trước kia, mơ thấy những kí ức cô vẫn luôn cố gắng không nghĩ tới…