Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 51: Nhất Định Tìm Ra



“Anh…ghét nhất chính là sự phản bội.” Thẩm Thiên Hương nói nhỏ.
“Em biết rõ tại sao còn làm hả?” Ninh Giang Thành hỏi ngược lại.
“Tôi…”
“Đây là con của tôi, là máu mủ của tôi, em nói muốn đưa đi là đưa đi vậy sao?” Ninh Giang Thành lại hỏi cô.
Thẩm Thiên Hương im lặng.
“Mẹ nhỏ, chúng ta không thể ở bên cạnh nhau sao? Mẹ nhỏ luôn vui vẻ khi ở cạnh con và ba cơ mà…” Ninh Tường Gia cũng lên tiếng hỏi cô.
Bị hai ba con hỏi dồn dập, Thẩm Thiên Hương không biết nên đáp thế nào.

Cô không biết bản thân cứ ôm khư khư sự thật năm xưa trong mình như thế này mãi có đúng hay không nữa.


Ninh Giang Thành đứng bên cạnh thở dài, hậu quả chọc giận Ninh Giang Thành không cần nghĩ cũng đoán được kết cục rồi.

Đằng này người làm ra lại là Thẩm Thiên Hương, Ninh Giang Thành vốn đã yêu cô rất nhiều, không ngờ lại bị cô phản bội như thế dĩ nhiên rất tức giận rồi.
Liễu Huy đứng bên cạnh lên tiếng: “Được rồi, mọi người bình tĩnh chút đi, chúng ta có gì từ từ nói có được không?”
“Thiên Hương, cô biết cậu ấy đang rất giận rồi.

Cô còn không mau nói ra sự thật đi? Tôi biết cô đang giấu diếm chuyện gì đó, nhưng cứ ôm khư khư như thế cũng không phải là cách đâu.

Nghe lời tôi, mau nói ra cho cậu ấy biết đi.” Liễu Huy đứng bên cạnh nói.
Ninh Giang Thành nhìn Thẩm Thiên Hương, anh vẫn đang trông đợi cô nói ra sự thật cho mình biết.

Thẩm Thiên Hương vẫn cúi đầu xuống không ngẩng lên nhìn anh, cô im lặng một lúc lâu, bầu không khí lúc này cũng căng thẳng làm sao.
Ninh Giang Thành cũng hết kiên nhẫn, anh đi đến nắm lấy bả vai cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình rồi hỏi: “Cuối cùng…em muốn gì chứ?”
“Tôi làm gì sai với em sao? Tôi từ bỏ mọi thứ bên cạnh em, Tường Gia lại xem em như mẹ ruột.

Vậy mà em lại lén lút muốn đưa thằng bé đi, em làm vậy có ý gì chứ? Chẳng lẽ thời gian qua em tiếp cận chúng tôi đều có mục đích ngay từ đầu sao? Em muốn làm hại đến Tường Gia sao? Em nhẫn tâm làm cho thằng bé đau lòng như vậy sao?” Ninh Giang Thành kích động hỏi.
“Thành…tôi xin lỗi.” Thâm Thiên Hương nhẹ nhàng nói, cô…không thể nói ra mọi chuyện cho anh biết được.
“Tường Gia…mẹ nhỏ xin lỗi.” Thẩm Thiên Hương nhìn con trai mình rồi nói.
“Mẹ nhỏ…con biết mẹ có nỗi khổ mà, sao mẹ lại không nói ra?” Ninh Tường Gia hỏi ngược lại cô.
“Mẹ không có nỗi khổ gì cả, mẹ chỉ muốn đưa con đi cùng mình mà thôi.” Thẩm Thiên Hương mỉm cười nói.

“Thẩm Thiên Hương…em điên rồi, em xem con tôi là một món đồ sao? Em xem tôi là trò đùa của em sao?” Ninh Giang Thành sững sờ nhìn cô rồi hỏi.
“Anh nghĩ sao thì là vậy đi.” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh nói.
Liễu Huy đứng bên cạnh ôm mặt, chuyến này thì không xong thật rồi.

Thẩm Thiên Hương không biết mình đang châm dầu vào lửa sao? Cô nói như vậy có khác gì xem Ninh Giang Thành như một món đồ chơi chứ? Chơi đùa cậu ta xong rồi thì vứt bỏ?
Nhìn Ninh Giang Thành lúc này đi, nghe xong thì đứng đơ như tượng luôn rồi.

Cậu ta thay lòng đổi dạ chỉ vì Thẩm Thiên Hương, bây giờ cái gì cũng vì cô vậy mà nhận lại vố đau như thế.

Ninh Giang Thành không thể tin vào tai mình, anh không thể ngờ được cô có thể nói những lời như thế với mình.
“Tôi hỏi em…thời gian qua em xem tôi là gì?” Ninh Giang Thành hỏi.
“Anh nghĩ gì thì là vậy đó.” Thẩm Thiên Hương nói xong thì gạt tay anh ra.
Ninh Giang Thành nghe xong thì cười lớn: “Em xem tôi là trò đùa của em à?”
“Có lẽ là vậy.”
Liễu Huy đưa tay lên trán, thôi xong rồi thôi xong rồi, đúng là bất lực thật rồi.

Liễu Huy có chút lạnh sống lưng, anh quay sang nhìn Ninh Giang Thành.
“Đưa con của tôi đi, nếu em không chịu nói rõ mọi việc tôi sẽ không để em rời đi khỏi đây một bước.” Ninh Giang Thành nói.
“Có chết tôi cũng không nói cho anh biết.” Thẩm Thiên Hương bình tĩnh đáp.
Ninh Giang Thành không nói gì, anh nắm lấy tay cô, mạnh bạo kéo cô đi thẳng xuống tầng hầm của Ninh gia.


Đến nơi, Ninh Giang Thành đẩy cô xuống dưới đó, anh đứng bên trên nhìn cô rồi bảo: “Để tôi xem em im lặng được bao lâu.”
“Ninh Giang Thành…có giỏi anh lấy mạng tôi đi.” Thẩm Thiên Hương quát lớn.
“Lấy mạng em? Việc gì tôi phải làm thế chứ?” Ninh Giang Thành nói xong thì đóng cửa hầm lại, Thẩm Thiên Hương nhìn cánh cửa đang đóng lại, cô bất lực ngồi xuống sàn.
Xung quanh cô chỉ toàn một màu đen, mọi thứ bao trùm cô bằng bóng tối.

Thẩm Thiên Hương bắt đầu sợ hãi, cô muốn leo lên đập cửa nhưng lại không thể.
“Ninh Giang Thành!!!”
Ở bên ngoài, Liễu Huy cùng Ninh Tường Gia đuổi đến tầng hầm.

Thấy Ninh Giang Thành bước lên, cả hai im lặng, Ninh Giang Thành không nói gì đến chỗ cầu dao điện, anh bật công tắc, thoáng chốc bên trong tầng hầm đã sáng lên.
“Chúng ta đi thôi.” Ninh Giang Thành nói.
“Ba...mẹ nhỏ…” Ninh Tường Gia ngập ngừng lên tiếng nói.
“Con còn gọi cô ta là mẹ nhỏ sao?” Ninh Giang Thành xoay đầu nhìn con trai rồi bảo.
“Con…nhưng mà…”
Anh đi đến chỗ con trai, ngồi xuống ôm lấy Ninh Tường Gia rồi bảo: “Nhất định…ba sẽ tìm mẹ ruột cho con, ba sẽ tìm thấy cô ấy.”