Chạy Đâu Cho Thoát Mama Đến Rồi!

Chương 20: Cũng Có Lúc Ấm Áp



Thẩm Thiên Hương bước vào, bầu không khí thật sự căng thẳng khiến người khác thấy nặng nề trên vai làm sao.

Cô cầm hồ sơ xin việc đi đến bên ghế ngồi xuống, vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì bên trong đã có người đi ra.

Lúc này người bên trong cũng từ bên trong đi ra gọi tên cô, Thẩm Thiên Hương vội vội vàng vàng đứng lên chỉnh lại quần áo và đầu tóc rồi bước vào trong.



Người hôm nay trực tiếp phỏng vấn bọn họ là giám đốc Trương của công ty, anh ta nhìn qua hồ sơ của cô một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Hương.



Thẩm Thiên Hương ngồi vừa lo vừa sợ không biết vị giám đốc này sẽ hỏi gì mình, cửa phòng lúc này lại được mở ra, một cô người mẫu xinh đẹp bước vào, giám đốc thấy người đã đến liền lên tiếng: “Cô có thể trang điểm cho cô người mẫu này vừa nhìn vào đã thấy nhẹ nhàng và thuần khiết không?”

Thẩm Thiên Hương đứng lên, cô quay người nhìn cô người mẫu đó, mất vài giây suy nghĩ sau đó quay đầu nhìn vị giám đốc kia: “Tôi làm được.



Thẩm Thiên Hương chắc chắn nói, sau đó cô liền bắt tay vào trang điểm cho cô người mẫu đó.

Tay nghề của Thẩm Thiên Hương không phải quá xuất sắc, nhưng đối với yêu cầu của giám đốc cô vẫn có thể hoàn thành tốt được.



Một lúc sau Thẩm Thiên Hương trang điểm xong, giám đốc ngồi nhìn người mẫu được cô trang điểm đó.

Anh ta cau mày lại: “Rất tốt.



Thẩm Thiên Hương nghe xong thì thở nhẹ ra, cũng may là hoàn thành tốt rồi, cứ nghĩ còn không được lòng của vị giám đốc này nữa cơ.



Giám đốc Trương đứng lên, anh nhìn cô bảo: “Cô được nhận rồi.




Thẩm Thiên Hương tròn xoe mắt nhìn anh, cái gì chứ? Cô được nhận rồi sao?

“Thật ra vì chuyên viên trang điểm của chúng tôi gặp chuyện nên không thể đi làm được, hiện tại trong công ty ai ai cũng rất bận nên chúng tôi đành đăng tin tuyển người trên các trang mạng tìm người mới.

Nhưng sáng giờ tôi đã phỏng vấn nhiều người rồi, sau khi quan sát cô thì cô Thẩm đây đã đạt yêu cầu của chúng tôi rồi” Anh ta nhìn cô rồi bảo.



Thẩm Thiên Hương vui mừng, cô cúi đầu: “Cảm…cảm ơn giám đốc.



“Tôi nhất định sẽ làm việc siêng năng ạ” Thẩm Thiên Hương bảo.

Đối với một người không có bằng cấp như cô đi xin việc rất khó khăn, nhất là vào một công ty vừa lớn vừa nổi tiếng như thế này, vốn chỉ đến đây thử vận may của mình không ngờ lại được nhận vào làm như thế này.



Giám đốc Trương mỉm cười, anh đưa tay ra ngõ ý muốn bắt tay cô: “Sau này cùng nhau cố gắng.



Thẩm Thiên Hương vội bắt tay với giám đốc Trương, trong lòng cô vui mừng làm sao, sau một tuần nằm dài ở nhà cuối cùng cô cũng có thể tìm được việc làm rồi.





Thẩm Thiên Hương rời khỏi công ty, giám đốc Trương bảo cô ngày mai bắt đầu đi làm, cô rời khỏi tòa nhà với tâm trạng vui vẻ, vừa đi vừa hát ngân nga.



Giám đốc Trương ngồi trong phòng, anh ngã lưng ra sau ghế sau đó cầm điện thoại lên gọi cho ai đó.



“Tôi đã nhận cô ấy vào làm rồi, cậu yên tâm được chưa?” Anh nói.



[Cảm ơn]

“Ô, Ninh Giang Thành cũng biết nói lời cảm ơn sao? Tôi không nghĩ cậu lại để tâm đến một cô gái khác ngoài Cao Mỹ Lệ đấy? Sao đây? Tình tay ba à? Nhưng nhìn cô Thẩm đó cũng đâu giống…”

[Cậu im lặng được rồi đó.

]

Giám đốc Trương nhìn hồ sơ xin việc của Thẩm Thiên Hương, anh bật cười: “Sau này tôi nên chiếu cố cô ấy nhiều rồi.



Đầu dây bên kia bỗng cúp máy ngang, giám đốc Trương nhìn màn hình điện thoại đã tắt chỉ thở dài bỏ điện thoại sang một bên.



“Đúng là Ninh Giang Thành mà…”

Người đến phỏng vấn không phải dễ dàng qua được ải của anh, nhưng đối với Thẩm Thiên Hương là được đặc cách, Ninh Giang Thành không biết làm sao mà nghe được tin cô gái đó đến công ty này xin việc, nửa đêm nửa hôm hôm qua đã gọi điện cho anh bắt anh phải nhận một cô gái tên Thẩm Thiên Hương đến xin việc vào sáng mai vào làm.

Lúc đầu anh cũng khá bất ngờ, anh và Ninh Giang Thành trước kia cũng là đối tác làm ăn, vì thế cũng làm quen được với nhau.

Quen biết cũng đã lâu, ngoài Cao Mỹ Lệ ra không ngờ Ninh Giang Thành lại để tâm đến một cô gái khác.



Anh đưa ra yêu cầu trang điểm cho Thẩm Thiên Hương cũng muốn thử xem cô gái này là ai, có tài năng gì mà để Ninh Giang Thành chú ý đến như thế.

Nhìn hồ sơ xin việc của cô, tuy không có bằng cấp nhưng sau khi quan sát anh cảm thấy cô gái này rất có tài, giữ cô gái này bên cạnh nhất định sẽ làm được việc lớn.






Buổi tối.



Thẩm Thiên Hương đi trên phố, cô vẫn chưa muốn về nhà, hôm nay muốn ra đường đi dạo cho bản thân thoải mái hơn để sáng ngày mai đi làm thật tốt.

Lúc này điện thoại đổ chuông, cô dừng chân lại mở điện thoại ra xem thì thấy Ninh Tường Gia gọi đến.



[Mẹ nhỏ, mẹ đang ở đâu?]

“Tường Gia…” Nghe được giọng con trai, trái tim cô bắt đầu tan chảy.



[Mẹ nhỏ, con muốn ăn tối cùng mẹ, mẹ ở đâu con đến đón mẹ]

Thẩm Thiên Hương dừng chân, cô nhìn ngang nhìn dọc rồi đọc địa chỉ cho Ninh Tường Gia.



Mười phút sau.



Xe của Ninh Tường Gia đến, thằng bé nhìn thấy cô liền mở cửa xuống xe chạy đến chỗ cô.

Thẩm Thiên Hương thấy con liền ôm lấy thằng bé.



“Mẹ nhỏ” Ninh Tường Gia nhìn cô.

Thẩm Thiên Hương xoa đầu con trai, cả ngày mệt mỏi bây giờ được gặp con trai khiến cho cô thấy nhẹ lòng hơn làm sao.



“Tường Gia” Ninh Giang Thành xuống xe, anh đi đến gọi tên con trai.



Thẩm Thiên Hương thấy anh liền đứng hình, người đàn ông này…sao anh ta lại đến đây chứ?

“Chú Trương hôm nay bị đau lưng vì thế xin nghỉ phép rồi, thằng bé lại nhất quyết muốn dùng bữa tối với cô nên tôi đành đưa đi thôi.

” Ninh Giang Thành nhìn cô rồi nói.



Nghe anh giải thích cô chỉ biết gật đầu, Ninh Tường Gia cũng không nói gì nhiều liền kéo cô vào xe.



“Mẹ nhỏ, chúng ta nên đi ăn tối thôi.

” Ninh Tường Gia nói.



Ninh Giang Thành xoay đầu nhìn cả hai, không hiểu sao nhìn một lớn một nhỏ đi phía trước mình anh lại mỉm cười.

Phải chi…cô ấy là mẹ ruột của Ninh Tường Gia nhỉ?



Ninh Giang Thành đưa cả hai đến một nhà hàng sang trọng để dùng bữa tối, anh cũng đã đặt bàn trước và gọi món.

Sau khi cả ba đến phục vụ liền đem món lên.



Ninh Tường Gia ngồi bên cạnh cô, thằng bé gắp cho cô một cái đùi gà bỏ vào bát của Thẩm Thiên Hương.




“Mẹ nhỏ, mẹ ăn đi.

” Ninh Tường Gia nói.



Thẩm Thiên Hương nhìn con trai, thằng bé thật chu đáo, còn rất quan tâm cô nữa cơ.



“Con cũng nên ăn đi.

” Thẩm Thiên Hương bảo.



Ninh Giang Thành ngồi đối diện im lặng dùng bữa tối, một lúc sau anh đặt bát của mình trước mặt Thẩm Thiên Hương.



“Cả hai ăn đi, tôi ra ngoài một chút” Nói rồi anh đứng dậy rời đi, Thẩm Thiên Hương nhìn vào cái bát anh đặt xuống thì thấy là tôm đã được bóc vỏ rồi.



Thẩm Thiên Hương mỉm cười, không ngờ người đàn ông này cũng có lúc ân cần và ấm áp với cô như thế.



Ninh Tường Gia thấy ba đã đi, thằng bé nhân cơ hội quay sang nhìn cô rồi bảo: “Mẹ nhỏ…con rất nhớ mẹ…”

“Mẹ có thể về lại Ninh gia không?” Ninh Tường Gia nhìn cô hỏi.



Thẩm Thiên Hương khựng lại, cô quay đầu nhìn con mình: “Tiểu thiếu gia…chuyện này…”

“Mẹ nhỏ, con biết mình sai rồi, con biết mẹ không thích ba, ba cũng không thích mẹ nhỏ.

Là do con muốn mẹ nhỏ làm mẹ của mình nên mới gây ra chuyện lớn như thế này…”

“Nhưng mẹ nhỏ…ở bên cạnh mẹ…con có cảm giác mẹ nhỏ giống như mẹ ruột của con vậy” Ninh Tường Gia nói.



Thẩm Thiên Hương nhìn con trai, nghe được những lời này cô chỉ mỉm cười rồi ôm lấy thằng bé: “Mẹ nhỏ cũng mong…con chính là con trai của mẹ.



Ở bên ngoài, Ninh Giang Thành vẫn chưa rời đi, anh đã nghe hết cuộc trò chuyện của cả hai người ở bên trong.



“Cũng mong cô ấy là mẹ ruột của Tường Gia…”




.