Ngày hôm sau Thư Thư
nhìn không ra có gì khác thường. Tiểu Từ ở trên bàn ăn cơm vụng trộm
đánh giá hắn vài lần, lại nhiều lần vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.
Hắn vì sao không bị hôn mê? Nghi vấn trong lòng nghẹn ở cổ họng nhưng vô
pháp mở miệng hỏi, nàng thực sự bị nghẹn đến buồn bực. Sau khi ăn xong
rốt cuộc tránh vào trong phòng Kế Diêu len lén hỏi: “Kế Diêu, vì sao hắn đối với mê dược của ta một chút phản ứng cũng không có? Ta nhớ rõ năm
đó, ngươi vừa hít phải liền ngã nhào vào trên người ta.”
Kế Diêu
bàn tay cầm phong thư run lên một chút, muốn quay đầu nhìn nàng, lại
thật sự ngượng ngùng, nguyên lai năm đó còn có chuyện như vậy! Nha đầu
kia sao không uyển chuyển hàm súc nói, là chờ đến sau khi hôn mới nói
sao, hắn xấu hổ “Khụ” một tiếng, nói: “Phỏng chừng là ngươi trình độ
không đủ, mê dược làm không đúng.”
Tiểu Từ ngẩn người, lại nói: “Ta đêm nay lại thử.”
Kế Diêu đưa tay vỗ lên bàn, cắn răng nói: “Ngươi dám!”
Tiểu Từ le lưỡi, cười hề hề: “Ta sẽ không đổi phương pháp khác sao? Hắn nếu
liên tục chạy vào nhà xí, như vậy sẽ không rảnh theo ngươi.”
Kế Diêu thở ra một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, không phải là muốn đấu rượu.
Ban ngày đương nhiên không thể đường hoàng chạy đến Lạc Tuyết tuyền thăm dò bảo tàng, Tiểu Từ không muốn nhìn thấy Thư Thư, liền thừa dịp thời tiết tốt ra ngoài phi ngựa. Kế Diêu suy nghĩ một chút, mặc dù Vân Trường An
cho thấy chưa đề cập qua chuyện bảo tàng cho Thư Thư, nhưng Thư Thư đến U Châu quá mức bất ngờ, lại vừa khéo trùng hợp, không biết Vân Trường An
là muốn che chở cho ngoại tôn không chịu nói ra tình hình thực tế, hay
là Thư Thư thực sự đúng dịp về nhà. Càng nghĩ, Kế Diêu chỉ có thể kiềm
chế, trước không động thủ, quan sát nhất cử nhất động của Thư Thư.
Đi ngang qua phòng của Vân Trường An, Kế Diêu gõ cửa đi vào, đã thấy Thư Thư ở bên trong.
Kế Diêu nhìn nét mặt của Vân Trường An, đối Thư Thư gật đầu.
- “Vân lão bá, ta và Tiểu Từ ra ngoài một chút, mấy ngày nay nếu như có
một người tên Tiểu Chu tới tìm ta, thỉnh lão bá nói với ta một tiếng.”
- “Được, được.” Vân Trường An đối với Kế Diêu cực kỳ cung kính, luôn làm cho Kế Diêu cảm thấy hổ thẹn áy náy.
Tiểu Từ ở giữa đồng cỏ rộng lớn phi nước đại, gió thổi bên tai, tự nhiên
sảng khoái, một hồi đã thấy Kế Diêu ngưng mắt, ở trên lưng ngựa xuất
thần. Nàng ghìm cương, hỏi: “Kế Diêu, ngươi đang nghĩ cái gì?”
- “Nga, ta đang nghĩ Tiểu Chu thế nào còn chưa đến.”
Tiểu Từ bĩu môi, trong lòng tự hỏi: Ngươi nghĩ đến ta cũng không nhiều như
nghĩ đến hắn đâu? Vừa nghĩ, dường như đều là nữ nhân ghen với nữ nhân
mới phải, chính mình như thế nào đối với một nam nhân chưa gặp qua đố kị chứ? Nàng bật cười, bản thân cũng hiểu được cảm thấy xấu hổ. Có lẽ, một chữ ” Tình” ở trong lòng, khiến con người ta không thể rộng lượng.
Kế Diêu luôn chú ý đến tâm tư của nàng, quay đầu nói: “Ta để hắn đi Kinh thành làm một chuyện, cũng không biết kết quả thế nào.”
- “Chuyện gì?”
- “Đến nhất phiến môn tiêu tiền.”
- “Nhất phiến môn? Chính là nơi Thư Thư mua tin tức?”
- “Người nào cũng có thể đến mua tin tức, chỉ cần có tiền.”
- “Ngươi muốn mua người nào?”
Kế Diêu bật cười: “Ta không mua người, chính là mua tin tức.”
- “Ta muốn hỏi là tin tức về người nào ấy? Là Thư Thư sao?”
- “Đều không phải. Ta cũng không ngờ hắn là ngoại tôn của Vân Trường An, cũng không ngờ gặp lại hắn.”
- “Rốt cuộc thì là ai?”
- “Chờ Tiểu Chu tới sẽ nói cho ngươi.”
Tiểu Từ bĩu môi chu miệng: “Tiểu Chu mới là người tối trọng yếu của ngươi?”
Kế Diêu cau mày: “Đương nhiên không phải.”
Tiểu Từ nghiêng đầu cười: “Vậy là ai?”
Kế Diêu nhìn lên bầu trời, rầm rì nói: “Không nói cho ngươi.”
Tiểu Từ thản nhiên cười, đột nhiên đạp chân nhảy lên ngựa hắn, nghiêng người ngồi trước ngực hắn. Kế Diêu hoảng hốt nhìn xung quanh, thấy đồng cỏ
mênh mông không một bóng người, mới thấp giọng nói: “Mau ngồi trở lại
đi.”
- “Không!” Tiểu Từ đặt tay trên ngực hắn, nhẹ nhàng nhón một miếng thịt, cười uy hiếp: “Kế Diêu, ai là người quan trọng nhất của
ngươi?”
Kế Diêu nghẹn họng.
Tiểu Từ cười tủm tỉm dùng sức. Kế Diêu nhíu mày.
Lại dùng sức, Kế Diêu cắn răng.
Tiểu Từ bộ dáng giả vờ buồn bực xấu hổ sinh giận giữ: “Hỏi lại một lần, nếu không nói, ta cắn ngươi.”
Kế Diêu ưỡn ngực: “Giỏi thì cắn đi, sợ ngươi hay sao!”
Tiểu Từ giảo hoạt cắn môi, đôi mắt phát sáng, ở trên mặt hắn ý vị thâm
trường tuần tra một chút, cười hì hì nói: “Ta cắn trên mặt ngươi, để tất cả mọi người có thể trông thấy dấu răng. Sau đó liền quan tâm đến ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Tiểu Từ nói xong, đột nhiên nhớ đến một
chiêu học của Thư Thư, ai nha, quả nhiên gần mực thì đen a.
Nàng một bên xấu hổ, một bên khoan khoái, nếu không phải Kế Diêu mạnh miệng, nàng sao phải dùng mánh khóe chứ.
Quả nhiên, một chiêu chế phục được Kế Diêu! Hắn vội vàng dịch người về phía sau phòng nàng tập kích bất ngờ. Sau đó nhìn ngang nhìn dọc một chút,
xác định không có người, lúc này mới lầm bầm một chữ: “Ngươi.”
Thảo nguyên vô bờ như một tấm thảm màu lục, chỉ điểm một vài chấm nhỏ những
bông hoa dại trong gió đong đưa. Đồng cỏ bát ngát, gió thổi từng cơn
trong lòng không kiềm chế được một trận mềm mại, vừa chua vừa ngọt. Hắn
rốt cuộc nói.
Tiểu Từ cao hứng muốn nhảy, nhưng thầm nghĩ ôm hắn. Nàng có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập dồn dập, thậm chí là của nàng.
Nàng cũng có thể cảm thấy hắn khẩn trương, cơ thể căng cứng. Nàng buông
tay ra, muốn ngẩng đầu nhìn mặt hắn, rồi lại ngượng ngùng. Nàng không
phát hiện, kỳ thực khuôn mặt Kế Diêu, so với nàng còn hồng hơn.
Gió thổi lướt qua đồng cỏ dậy sóng, Tiểu Từ nắm lấy bàn tay hắn, ôn nhu hỏi: “Ta có dịu dàng không?”
Tiểu Từ vừa thẹn vừa cười, đấm vào ngực hắn: “Ai bảo ngươi không chịu nói.
Nói một chút, sẽ chết sao? Để ở trong lòng lẽ nào sẽ sinh được con trai
hay sao?”
Kế Diêu rên lên một tiếng, không nói gì.
Tiểu Từ cười tươi như hoa, thừa thắng xông lên: “Ta là người quan trọng của
ngươi, như vậy sau này có chuyện gì phải chia sẻ với ta mới đúng, ngươi
nói có phải không?”
- “Không đúng.” Kế Diêu chém đinh chặt sắt hai chữ, hoàn toàn không cắn câu thuận theo nàng.
Tiểu Từ tức giận: “Vì sao?”
Kế Diêu vân vê tóc nàng, nửa bất đắc dĩ nửa yêu thương: “Ngươi chính là
đang có phúc mà không biết phúc, ngươi có biết không, chúng ta đều cho
ngươi thứ tốt nhất. Không lo nghĩ không tốt sao?”
- “Thế nhưng ta muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ.”
Hắn kiên quyết cự tuyệt: “Không được.”
Nàng thẹn quá hóa giận: “Kế Diêu, ngươi rất bảo thủ.”
Hắn cười hắc hắc, phép khích tướng đối với hắn, rất vô dụng.
Tiểu Từ trừng mắt nhìn hắn, đối với dáng vẻ cứng đầu cứng cổ của hắn phá lệ
phát cáu, giơ nắm đấm lên, thế nhưng hắn quanh năm tập võ, ngực cứng như đá, một tia khí lực của nàng như đá chìm đáy biển. Kế Diêu tùy ý để cho nàng đấm, ha hả cười nắm chặt tay nàng. Nàng ngược lại càng sinh khí, ở trong ngực hắn vừa nhéo vừa giãy dụa muốn thoát ra, dứt khoát há mồm
cắn vào mặt hắn.
Kế Diêu cười ngã ngửa về phía sau, con ngựa
không yên đá vài cái, hắn ôm lấy nàng lập tức khinh thân nhảy, rơi xuống đồng cỏ, cánh tay hữu lực đỡ lấy đầu nàng, nhân tiện đặt nàng ở trên
thảm cỏ. Một cỗ ngọt ngào lan tràn, hắn che chắn ánh sáng trước mắt,
nhưng đôi mắt còn sáng hơn cả ánh mặt trời. Giương mắt nhìn bầu trời
trong xanh, mênh mông thuần khiết. Mây trắng bồng bềnh trôi, giống như
lơ lửng trong ngực, thong thả di động di động. Nhất thời không biết ở
nơi nào. Vẻ mặt hắn phảng phất trong vắt như bầu trời.
Hơi thở
ngọt ngào trộn lẫn với hương thơm cây cỏ, mùi hương hoa dại thoang
thoảng, còn có hắn cứng rắn mạnh mẽ, nhu thuận điềm mỹ của nàng, hắn như thế nhìn nàng, tựa hồ đi vào trong lòng, uống cạn bình rượu ngon, có
chút say mê, chẳng biết năm nào tháng nào thuở nào. Hắn ở trong lòng hơi hơi thở dài, hối hận. Hắn suýt nữa bỏ mất đời người đẹp nhất cho những
thứ không tưởng, cho rằng tình cảm chỉ là thứ yếu, hắn kháng cự, nhưng
lại từng bước bị hãm sâu, rơi vào vòng xoáy hạnh phúc.
Nàng có
chút xấu hổ, không dám nhìn thẳng hai mắt hắn, buông xuống mi mắt che
lấp đi hai tròng mắt trong suốt uyển chuyển như nước. Khuôn mặt như hoa
như họa, thuần khiết không chút phấn son, phấn phấn như hoa đào, đầu
xuân muốn nở rộ.
Hắn chậm rãi dùng khóe môi một tấc thúc giục nụ
hoa khẽ mở, mỗi một lần đều để lại dấu ấn. Tay tự chủ trương, như khi
cầm kiếm linh động mẫn tiệp, ở trên người nàng dao động.
Nàng có
chút kích động, bất an vặn vẹo. Hắn âm thầm buồn cười, nguyên lai nàng
bất quá chỉ là hổ giấy, khí thế đoạt người, dám nói không dám làm.
Nàng ở dưới môi hắn gian nan nói ra vài chữ: “Đừng, đừng, sẽ có người đến.”
Hắn bao trùm cả miệng nàng, một khe hở cũng không lưu lại. Đồng cỏ bao la
chỉ mơ hồ có tiếng gió thổi cùng tiếng thở dốc, đối với hắn, là một hồi
trêu ghẹo con ác thú, đối với nàng, nhưng là tước vũ khí xin hàng. Hắn
mạnh mẽ cướp đoạt làm cho nàng hiểu được, hóa ra hắn vẫn luôn âm thầm
chịu đựng nhẫn nhịn, nàng nếu còn vượt qua giới hạn, hắn sẽ không khách
khí.
…
Trở lại Ẩn Lư, Thư Thư vậy mà cũng ra ngoài. Tiểu Từ nhịn một hồi, cuối cùng đi hỏi Vân Trường An: “Vân lão bá, Thư Thư đi đâu?”
– “Hắn đi gặp kẻ tiểu nhân không giữ lời ấy.”
Tiểu Từ sửng sốt, mới hiểu được Vân Trường An đang nói chính là con rể hắn.
Nàng ha ha cười, đối Vân Trường An nói: “Lão bá, ta có biện pháp tốt có
thể làm lão bá hết giận.”
– “Biện pháp gì?”
– “Chờ Thư Thư thành thân, sinh ra nhi tử đều lấy họ Vân, lão bá thấy sao?”
Vân Trường An cười ha ha, vỗ tay nói: “Tiểu nha đầu, chủ ý này hảo!”
– “Vậy hắn có phải sẽ không trở lại?” Đây mới là điều Tiểu Từ quan tâm
nhất, hắn nếu không về, nàng và Kế Diêu mới có thể yên tâm đi Lạc Tuyết
tuyền.
– “Nó một lát nữa sẽ trở lại. Từ lúc mười sáu tuổi nó đã
luôn ở đây. Nó cũng không thích về nhà, sáu di nương kia suốt ngày nháo
gà chó không yên.” Vân Trường An xem thường hừ một tiếng.
Tiểu Từ thất vọng trở về phòng, bóp trán nhìn một bao thuốc xổ, như thế nào mới có thể lừa hắn uống mà không bị phát hiện? Kế Diêu vài lần khuyên nàng
không cần lo lắng phí công, rồi lại sợ nàng tự ái, nói thật đi, đối với
bản lĩnh bào chế thuốc của nàng, hắn thật sự không có lòng tin.
Quả nhiên, trời vừa tối, Thư Thư liền từ trong thành trở lại. Vừa vặn ăn
được bữa cơm chiều. Trên bàn ăn, hắn trò chuyện vui vẻ, tựa hồ mọi hiểu
lầm trước kia đều không tồn tại, hắn cứ như vậy xem như mọi lỗi lầm của
mình đều được xóa bỏ, tan thành mây khói? Tiểu Từ đối với da mặt của hắn thật sự khâm phục. Nhưng là, trước mắt nàng chỉ có thể tạm thời cùng
hắn hữu hảo ở chung.
Mặt trăng lên cao, Tiểu Từ bất thình lình
xuất hiện trước phòng hắn, phá lệ đối với hắn tươi cười: “Thư công tử,
ngươi có biết bánh trà uống như thế nào hay không? Ta và Kế Diêu chưa
từng uống qua, Thư công tử là dân bản xứ, hẳn phải biết?”
Thư Thư có chút ngoài ý muốn với mục đích đến của nàng, mỉm cười nói: “Đương nhiên.”
Tiểu Từ từ phía sau xuất ra một khối bánh trà đưa cho hắn: “Đây, ngươi có
thể nói cho ta biết làm thế nào? Một khối lớn như vậy thật đúng là không biết xuống tay ở đâu?”
Thư Thư dùng một chút lực tách khối bánh
trà ra, nói: “Dùng từng này cho vào nước uống rất tốt, cùng chè xanh
phương Nam tương tự.”
– “Ngươi giúp ta nấu luôn đi. Ta một hồi tới lấy.” Tiểu Từ làm một bộ ngại ngùng.
Thư Thư nhìn bánh trà trong tay, cười cười: “Được, ta coi như là chủ, vốn
cũng nên pha trà đãi khách. Đây là bánh trà mà người du mục phương Bắc
thường uống, khó trách ngươi cảm thấy hiếu kỳ.”
Tiểu Từ nói một
tiếng tạ ơn, xoay người chạy ra ngoài. Nàng đứng ở ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu lại, cười híp mắt nhìn Thư Thư: “Ngươi về sau có đúng hay
không nên gọi ta là “cô cô”?”
Thư Thư sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Cô cô?”
– “Đúng vậy, ta gọi ngoại công ngươi là lão bá, vậy ngươi không phải nên gọi ta là cô cô sao?”
Nàng linh động cười, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên như hài tử. Thư Thư cắn
răng, chậm rãi nhếch miệng cười: “Ngươi gọi ta một tiếng thúc thúc, ta
gọi ngươi là cô cô một lần cũng không có gì trở ngại.”
Tiểu Từ giậm chân, tức giận bỏ đi.
Ước chừng gần một canh giờ, Tiểu Từ trở lại phòng Thư Thư, cười hỏi: “Thư công tử, trà sao rồi?”
Thư Thư lấy ra một bình trà nhỏ, đưa cho nàng: “Nếm thử xem.”
Tiểu Từ trở về phòng, đặt bình trà xuống, đối Kế Diêu nói: “Chờ hắn một hồi sẽ đi nhà xí thôi.”
Kế Diêu không tin nhìn nàng: “Có thể sao?”
– “Lúc hắn pha trà nhất định sẽ hít phải hơi nước. Sau nửa đêm, hắn đại khái phải đỡ tường mới bước đi được.” Tiểu Từ cười khúc khích, rốt cuộc có thể chỉnh được tên Thư Thư kia.
Kế Diêu lắc đầu, vẫn như cũ
dáng vẻ không quá tin tưởng, nhưng nhìn nàng bộ dáng nắm chắc mười phần
cũng bị lây nhiễm, hắn lấy con dấu ra khỏi kim tỏa, chỉ chờ thời gian
Thư Thư từ phòng ngủ đi nhà xí, hắn phải đi Lạc Tuyết tuyền tìm kiếm
manh mối.
Kỳ quái chính là, qua nửa canh giờ, cũng không nghe
thấy phòng Thư Thư có động tĩnh gì, Tiểu Từ có chút sốt ruột. Nàng ở
trong phòng đi đi lại lại vài vòng, cắn răng một cái muốn đi nhìn xem
rốt cuộc ra sao.
Kế Diêu kéo cánh tay áo nàng, cười nói: “Ngươi may mắn không làm thầy lang.”
Tiểu Từ nóng nảy: “Không có sai, thuốc xổ này ở dạng khí, rất khó phối, cũng không dễ phát hiện.”
Kế Diêu nhịn cười, gật đầu: “Ngươi khổ cực rồi. Vẫn là về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Từ hậm hực trở về phòng, lỗ tai nghe ngóng nửa ngày vẫn nghe không ra
động tĩnh gì. Nàng cắn răng một cái nhẹ nhàng bò đến dưới cửa sổ phòng
Thư Thư.
Đèn vẫn sáng như cũ.
Bỗng nhiên cửa sổ bật mở,
Tiểu Từ cả kinh, ngồi chồm hổm không dám động đậy. Ngay cả hô hấp cũng
nín lại, rất sợ bị Thư Thư phát hiện.
Thư Thư đứng trước cửa sổ,
bàn tay đặt trên bệ cửa, thanh thanh cổ họng, vịnh nói: “Nâng chén nhìn
trăng sáng, đối ảnh thành ba người.”
Tiểu Từ âm thầm kêu khổ, lúc này còn có lòng dạ ngâm thơ, cái bụng ngươi không đau sao?
– “Tự thử tinh phi tạc, phong lộ lập trung tiêu?”
Chẳng nhẽ uống thuốc xổ lại có hứng làm thơ?
– “Hoa minh nguyệt ám lung sương mù, nay tiêu hảo hướng lang biên đi!
Xái miệt bước hương giai, tay cầm kim lũ hài. Họa đường nam gặp bạn,
luôn luôn ôi nhân chiến. Nô vì đi ra nan, giáo quân mặc sức liên.”
//Thơ của bạn Thư Thư rất khó nhai//
Thư Thư ngâm nga đoản vịnh. Tiểu Từ nín thở đã muốn nghẹn choáng váng đầu,
tiến không được, mà lùi cũng không xong. Nàng âm thầm kêu khổ, đã không
còn quan tâm hắn có đi nhà xí hay không, nàng chỉ muốn biết người lập dị này đến bao giờ mới đóng cửa sổ?
Rốt cuộc hắn đóng cửa sổ, thở dài một hơi, nói: “Đêm trường mênh mông, có ai người làm bạn?”
Một câu đánh thức Tiểu Từ, hắn đây là, đây là động xuân tâm! Hắn mặc dù rất xấu, nhưng nói cho cùng cũng là nam nhân, nhìn hắn ở Liễu Sao các bộ
dáng quen thuộc, khẳng định cũng là khách quen chơi bời trăng hoa.
Tiểu Từ đỡ thắt lưng lẻn vào phòng, vui mừng lại có chủ ý mới. Nàng không
ngừng băn khoăn, ở trên giường lộn qua lộn lại vài cái hưng phấn đến
không ngủ được, nhỏm dậy chạy sang phòng Kế Diêu.
Kế Diêu tưởng
rằng nàng đã ngủ từ lâu, bản thân cũng cởi hết ngoại sam, ở trên giường
dưới ánh nến đọc sách. Vừa thấy nàng đi vào, hắn có chút không được tự
nhiên. Kéo chăn che người.
Động tác này quả thực làm Tiểu Từ bị
tổn thương, nàng bước vài bước tiến lên, kéo chăn của hắn xuống, hai tay chống nạnh nói: “Ai thèm nhìn ngươi!” Thở phì phì đi ra ngoài, ý kiến
hay vừa định nói cũng quên sạch.
Kế Diêu mặt nhăn cau mày, rất vô tội, không thèm xem, vậy ngươi kéo chăn xuống làm cái gì?