Hai người ở ngoại
thành Hứa Huyền ăn bữa trưa. Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp, Tiểu Từ miễn
cưỡng nắm dây cương, đối Kế Diêu nói: “Chúng ta trước nên tìm cách tiêu
thực đi, bằng không cứ ngồi trên lưng ngựa thế này cái bụng thực rất
đau.”
Kế Diêu gật đầu, kéo dây cương theo nàng, trên đường phố
thành Hứa Huyền chậm rãi đi, có lẽ là do cách kinh thành rất gần, thị
trấn không lớn, nhưng lại phi thường náo nhiệt. Trà lâu quán rượu san
sát, trong chợ phiên còn có xiếc ảo thuật. Tiểu Từ xem đến hứng thú, Kế
Diêu nhẫn nại phụng bồi nàng, cũng không biết đến khi nào vị cô nương
này mới có thể tiêu thực để lên đường.
Nhìn đoàn xiếc giang hồ
biểu diễn với đại đao, Tiểu Từ nhìn Kế Diêu từ trên xuống dưới, hai mắt
tỏa sáng, khấp khởi nói: “Nếu chúng ta thiếu tiền, chỉ cần ngươi ở chợ
phiên múa vài đường là có thể thu được không ít bạc rồi. Ngươi so với
hắn còn dễ nhìn hơn.”
Vẻ mặt Kế Diêu trầm xuống, khụ một tiếng.
Tiểu Từ dáng vẻ lấy lòng, lôi kéo ống tay áo Kế Diêu: “Không nghĩ tới, ngươi còn là gà đẻ trứng vàng nha.”
Kế Diêu không khỏi liên tưởng đến thứ khác, trừng mắt nhìn nàng, hung dữ.
Tiểu Từ mím môi cười trộm, Kế Diêu nhảy lên ngựa, hừ nói: “Đi nhanh đi, cẩn thận cười đến rớt hàm.”
Hai người ra khỏi chợ phiên, hướng về phía Bắc mà đi. Buổi chiều, người đi
đường rất ít, ven đường liễu rủ, dương thụ cao thẳng. Hai người phóng
ngựa phi nhanh, vui vẻ song hành, y phục bay bay.
Bỗng nhiên,
phía trước một bóng dáng nho nhỏ đập vào tầm mắt hai người, có thể thấy
được đó là một nữ tử gầy yếu đi tới, nói đúng hơn là đang lết từng bước. Thân thể nàng ta lung lay sắp đổ. Tiểu Từ sốt ruột, nàng ta cuối cùng
mềm mại ngã trên mặt đất.
Tiểu Từ chạy đến bên cạnh nàng, xuống ngựa, chỉ thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, môi khô nứt nẻ còn có nhiều tơ máu.
Kế Diêu lấy túi nước đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ vừa bón nước vừa nhấn vào
nhân trung của nàng ta, nàng ta từ từ tỉnh lại, cúi đầu ân một tiếng.
Tiểu Từ vội hỏi: “Cô nương làm sao vậy?”
Nàng kia thanh âm khàn khàn: “Ta vài ngày chưa ăn cái gì.” Vừa nói, nàng vừa như rất rụt rè, cúi thấp đầu.
Tiểu Từ vội vàng lấy ra lương khô đưa cho nàng, nàng kia ánh mắt sáng ngời,
lập tức nhận lấy cho vào miệng, trong lòng Tiểu Từ mềm nhũn, lại đưa
nước, ôn nhu nói: “Ăn từ từ, nhanh như vậy cẩn thận bị nghẹn.”
Kế Diêu, Tiểu Từ đang muốn lên ngựa, nàng kia bất thình lình quỳ trên mặt
đất, khóc nói: “Ta sống ở Hợp Văn thôn thuộc trấn Lân Huyền, vốn là muốn đi kinh thành đến nhờ cậy thân thích, nhưng không tìm thấy, trên người
cũng không có tiền, hai vị có lòng làm ơn đưa ta một đoạn đường, ta từ
kinh thành đến đây, thật sự đi không đặng.”
Tiểu Từ và Kế Diêu
liếc mắt nhìn nhau, Kế Diều vừa rồi đã ngầm quan sát, nữ từ này căn bản
không có võ công, xem bộ dáng của nàng xác thực giống một thôn nữ nông
gia. Hắn và Tiểu Từ vốn thiện tâm, nhìn thấy nàng kia phủ phục trên đất, y phục tả tơi rách nát, thật quá thê thảm. Vì vậy sảng khoái đáp ứng.
Tiểu Từ đem nàng kia đỡ lên ngựa, nàng kia quả thực rất đói bụng, trong nháy mắt lại ăn thêm ba cái bánh màn thầu, nước cũng uống không còn một
giọt.
Tiểu Từ cùng Kế Diêu ngồi chung một ngựa, tâm tình rất tốt, nàng nghiêng thân thể ngồi ở trước người Kế Diêu, vừa nâng mắt là có
thể nhìn thấy bộ dáng Kế Diêu nghiêm trang ngồi ngay ngắn, có chút buồn
cười. Nàng cố tình nhìn hắn cánh tay nhấc lại gần, quả nhiên, ngay lập
tức cánh tay kia như phải bỏng vung lên, nàng chịu đựng cười, quay lại
trò chuyện với nàng kia.
Nàng kia tên Tiểu Thúy, tính tình hiền
lành, chỉ là thật thà mà cười, giản đơn mà nói, qua mấy ngày gặp mặt,
mỗi lần nói xong đều thêm một câu cảm ơn.
Kế Diêu cũng bị nàng
chọc đến cười không ngừng, nói: “Cô nương, chúng tôi chẳng qua chỉ là
nhấc tay chi lao, cô nương thật sự không cần phải liên tục cảm tạ.”
Tới Lân Huyền đã là xế chiều. Kế Diêu nói: “Cô nương, Hợp Văn thôn cách thị trấn có xa lắm không?”
Tiểu Thúy vội vàng nói: “Ân nhân đưa ta đến đây là được rồi. Sáng mai ta có thể tự mình đi về, chỉ mất khoảng hai canh giờ.”
Tiểu Từ nhìn sắc trời, nói: “Được rồi, chúng ta trước mắt tìm một nhà trọ nghỉ tạm, sáng mai cô nương hãy quay về.”
Kế Diêu cũng thấy như thế là tốt nhất, nàng là nữ tử độc thân ban đêm đi trên đường, xác thực không an toàn.
Sau khi tìm được một gian nhà trọ trong thành, Kế Diêu gọi một bàn ăn, Tiểu Thúy vừa mệt mỏi vừa chán nản, ở trên bàn ăn không nhịn được ngáp dài.
Tiểu Từ và Kế Diêu cười thầm.
Tiểu Từ cũng mệt mỏi, cùng Tiểu Thúy trở về phòng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Kế Diêu theo thường lệ ở trên giường diễn tập một lần nội công tâm pháp,
thế này mới đi ngủ. Hắn nội lực thâm hậu, cho dù ở trong giấc mơ cũng
thập phần cảnh giác. Đột nhiên hắn cảm thấy tựa hồ trước giường có
người, liền vội vàng mở mắt lập tức thấy Tiểu Từ đứng ở trước giường,
hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, chợt Tiểu Từ nhấc tay, Kế Diêu cảm
thấy cánh tay mát lạnh, hắn giữ chặt tay “Tiểu Từ”, quát: “Ngươi là ai?”
“Tiểu Từ” không ngờ hắn tỉnh giấc, vội vã muốn chạy trốn, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, không thể động đậy, nàng tránh vài cái, quỳ trên mặt đất khóc
ròng nói: “Ân nhân, ta cũng là bị người khác bức ép.”
Kế Diêu
điểm huyệt đạo của nàng, nhìn kĩ người trên mặt đất quả nhiên là Tiểu
Thúy, trong bóng tối, Kế Diêu quan sát một cách tỉ mỉ, nguyên lai mùi
hương trên y phục Tiểu Từ đem lại cho hắn cảm giác quen thuộc. Hắn âm
thầm hối hận bản thân nhất thời khinh suất, lúc này cánh tay phải đã có
chút tê ngứa.
– “Ngươi rốt cuộc là ai? Ai sai ngươi tới? Nói
mau.” Kế Diêu nhíu chặt lông mày, nhìn Tiểu Thúy lấy oán trả ơn, trong
lòng một trận phiền muộn chán ghét, quả nhiên giang hồ hiểm ác, người
tốt cũng không phải dễ làm.
Tiểu Thúy nghẹn ngào: “Ta thật là
Tiểu Thúy của Hợp Văn thôn, ba ngày trước bị người ta đánh hôn mê, nhốt ở trong phòng tối, không cho uống nước.. Thời điểm ta cho rằng mình sắp
chết, đột nhiên một nữ tử xuất hiện, nàng hỏi ta có muốn về nhà không,
ta nói muốn. Nàng đưa cho ta hai vật, phân phó ta làm như thế nào, nàng
nói nếu như ta không làm, sẽ đem ta bỏ đói chết.”
Kế Diêu con ngươi đen rùng mình, lạnh lùng nói: “Có phải là một nữ tử tuổi còn rất trẻ, dung mạo thanh lệ?”
– “Đúng.”
– “Nàng đưa cho ngươi vật gì?”
– “Một ngân châm và một bao thuốc bột, nàng nói đem châm đâm vào cánh
tay ngươi, sau đó rắc thuốc bột lên. Thế nhưng ngươi đã tỉnh dậy rồi.”
– “Sau đó thì sao?”
– “Sau khi rắc thuốc bột thì hỏi ngươi một câu, con dấu Vân thị ở đâu?”
Kế Diêu cười lạnh một tiếng: “Ý kiến hay.” Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: “Độc này tên gọi là gì, ngươi biết không?”
– “Nàng nói gọi là mê, mê tâm.”
Mê tâm? Kế Diêu mâu quang khép chặt, ở dưới ngọn đèn càng thêm thâm thúy
lạnh lẽo. Tiểu Thúy rùng mình, khóc ròng nói: “Ta không muốn hại ngươi,
nàng nói làm cái đó sẽ không chết người.”
Kế Diêu giải huyệt đạo của nàng, Tiểu Thúy đang muốn nói tạ ơn.
– “Đem y phục cởi ra!” Kế Diêu giọng điệu đột nhiên ngoan lệ, như ngọc diện sát tinh.
Tiểu Thúy một trận lạnh cóng, hai tay run rẩy bắt đầu cởi y phục.
– “Kế Diêu, ngươi muốn làm gì?” Tiểu Từ bất thình lình xuất hiện ở cửa, hoảng hốt nhìn Kế Diêu, khó có thể tin, vừa tức vừa giận.
Nàng ở cách vách nghe thấy tiếng động liền tỉnh giấc, vừa nhìn phát hiện Tiểu
Thúy không có trong phòng, vội sang phòng Kế Diêu, hắn thế nhưng buộc
Tiểu Thúy cởi y phục.
Thế nào lại khéo như vậy chứ? Da đầu Kế
Diêu tê rần, chỉ vào Tiểu thúy vội vàng giải thích: “Nàng mặc y phục của ngươi đánh lén ta.”
Tiểu Từ hiểu ra, vội hỏi: “Ngươi bị thương sao?”
Kế Diêu lắc đầu.
Tiểu Từ đi tới trước mặt Tiểu Thúy, tức giận nói không ra lời, nửa ngày mới
quát ra một câu: “Ngươi sao lại làm như vậy?” Nàng vừa tức vừa giận,
nhưng lại không có thói quen mắng chửi người khác, giờ phút này bị tức
giận công tâm nói không nên lời. Chính là ngón tay có chút run run.
Kế Diêu chán ghét nhìn Tiểu Thúy, thấp giọng nói: “Ta niệm tình ngươi bị
ép buộc, cũng không truy cứu, bất quá ta khuyên ngươi nên rời khỏi nơi
này, nàng nếu biết ngươi thất thủ, rất có thể sẽ giết người diệt khẩu.”
Tiểu Thúy khóc đứng lên, Kế Diêu chau mày, lạnh lùng nói: “Ngươi sang phòng bên cạnh, sáng mai hãy rời đi.”
Tiểu Từ đóng cửa lại, thấy Kế Diêu đỡ lấy cánh tay, trong lòng trầm xuống: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”
Kế Diêu cười khổ: “Ta cũng trúng độc, cùng độc của ngươi lần trước giống nhau.”
– “Tứ hưu?”
Kế Diêu lắc đầu: “Nguyên lai độc này tên là mê tâm.” Hắn giơ gói thuốc bột trong tay, nói: “Cái này dùng để mê hoặc, dụ dỗ người trúng độc nói ra
bí mật trong lòng.”
Tiểu Từ sắc mặt cả kinh, vội la lên: “Lần trước, lão già bên cạnh Triển Hoằng không phải nói độc này tên gọi tứ hưu sao?”
Kế Diêu trầm ngâm chốc lát nói: “Hắn hoặc là kiến thức hạn hẹp, hoặc là đồng bọn của nữ tử kia.”
– “Ngươi nói, Triển Hoằng lôi kéo không được, sẽ đối phó với chúng ta?”
Kế Diêu lắc đầu: “Ở bên người hắn, chưa hẳn là người của hắn.”
Tiểu Từ phiền não ngồi xuống giường, thở dài nói: “Vẫn là ở trong núi ung
dung tự tại, giang hồ thật đáng sợ, thế nào lại gặp phải nữ tử kỳ quái
kia chứ?”
Kế Diêu học bộ dạng của nàng than thở: “Cũng không biết là ai muốn đi theo ta bước chân vào giang hồ. Còn trên trống trơn đài…” Hắn dừng lại không nói, khóe miệng nhưng lại giấu không được ý cười.
Tiểu Từ nghẹn họng có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn gói thuốc bột trong tay Kế
Diêu, thừa dịp hắn bất ngờ không kịp phòng bị liền cướp được, sau đó
cười hắc hắc.
Kế Diêu rùng mình một cái hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Tiểu Từ nghiêng đầu làm mặt quỷ, đưa tay ra sau lưng, cười hì hì nói: “Ta
không làm gì, ta chỉ muốn nghe một chút lời trong lòng của một người.”
Kế Diêu toát mồ hôi lạnh, hắn muốn đoạt lại, đáng tiếc cánh tay phải không thể di chuyển, cánh tay trái thì không đủ linh hoạt, cố vài lần vẫn
không được.
Tiểu Từ đắc ý cười, cười run rẩy hết cả người.
Kế Diêu quyết định bất cứ giá nào, lúc này vứt bỏ quan niệm sang một bên,
hắn duỗi cánh tay dài bắt lấy Tiểu Từ vây trong ngực, vòng eo nhỏ nhắn
của nàng, cùng hai cánh tay đều bị hắn kẹp chặt, không thể động đậy, Kế
Diêu cười hắc hắc, cúi đầu hà hơi vào cổ nàng.
Tiểu Từ ngứa ngáy
cười to, ở trong ngực hắn vặn vẹo giãy dụa, lại cách nào cũng không trốn thoát, sau cổ vừa ngứa vừa nhột. Bất quá khó có cơ hội tốt để xem thấu
lòng hắn, nàng cho dù có chết cười cũng không khuất phục.
Kế Diêu vốn định “tra tấn” nàng, làm cho nàng đầu hàng, không nghĩ chính mình
lại bị “tra tấn”. Nàng chỉ mặc trung y, cách một lớp quần áo mỏng manh,
mùi hương trên thân thể nàng kích thích dục niệm đang ngủ say của hắn.
Hương thơm quen thuộc ở chóp mũi quanh quẩn, hắn đã phân không rõ chính
mình đang hà hơi hay là chun mũi ngửi, chỉ cảm thấy thế nào cũng không
đủ.
Nàng ở trong ngực hắn giãy dụa một cái, tâm hắn liền kinh hoảng một lần.
Hắn quyết định đầu hàng trước, ách cổ họng nghiến răng nói: “Mau đưa thuốc bột ném xuống đất, bằng không…”
– “Bằng không thì sao?” Tiểu Từ cười thở không ra hơi, con mắt nheo thành hình bán nguyệt.
Kế Diêu không nói gì, hắn thực ra vẫn chưa nghĩ tới chiêu thức “chế phục” nàng, chẳng qua chỉ là hù dọa thôi.
Tiểu Từ thấy hắn không hà hơi, rốt cuộc thở hổn hển giương mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hơi thở có phần dồn dập. Trên khuôn
mặt tuấn lãng mơ hồ có một tầng ửng hồng, mà tròng mắt đen hàm chứa một
tia lạ lẫm cùng kiềm chế. Nàng có chút ngượng ngùng, vội buông mi mắt.
Đầu vai tựa vào ngực hắn, tim hắn đập nhanh như vậy, tựa hồ truyền tới
từng mạch máu dưới cánh tay nàng, làm tâm nàng cũng điên cuồng nhảy dựng lên.
– “Ngươi muốn nghe cái gì ta nói cho ngươi.” Thanh âm của
hắn vừa trầm thấp vừa mê hoặc, không cho phép kháng cự, còn mang theo
một chút dụ dỗ.
Nàng chậm rãi mở bàn tay, thuốc bột vô thanh vô tức tản ra, tiêu tán trong không trung.
– “Ngươi nói.” Nàng cúi đầu ở trước ngực hắn nỉ non, khóe môi vẽ lên một nụ cười dịu dàng, lẳng lặng chờ hắn mở miệng.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, thật lâu sau có tiếng hít thở kéo dài. Dưới
ánh nến, sắc mặt hai người đều như phấn, sắc môi hồng nhuận. Hương tình
đem hai người quấn quanh, trung y màu trắng bị ánh nến nhuộm vàng, thập
phần ấm áp.
– “Ngủ đi.” Kế Diêu thấp giọng thì thầm bên tai nàng một câu, nói xong mới nghĩ đến, tối nay làm sao ngủ bây giờ? Tiểu Thúy ở phòng bên cạnh, Tiểu Từ chắc chắn không có khả ngủ chung với nàng ta.
Lẽ nào lại cùng mình ngủ chung một chỗ? Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong
đầu hắn, lập tức bị xóa sạch, tội lỗi a tội lỗi.
Tiểu Từ cũng nghĩ tới chuyện này, ý niệm ở cùng nhau vừa xuất hiện, cũng ngay lập tức bị xóa sạch, ngượng ngùng a ngượng ngùng.
Kế Diêu thanh thanh cổ họng nói: “Ta ngủ trên mặt đất.”
Nói xong, mở cửa gọi tiểu nhị, phân phó mang hai tấm chăn mền đến.
Tiểu nhị nhìn hai người, cười hì hì: “Ôm chặt một chút sẽ không lạnh, bây giờ vẫn đang là mùa xuân.”
Tiểu Từ xấu hổ cúi thấp đầu.
Kế Diêu khụ một tiếng: “Làm phiền.”
Một lát sau tiểu nhị ôm đến một gói chăn.
– “Xin lỗi, hôm nay tiểu điếm đầy khách, chăn mền cũng không có sẵn,
đây là của tiểu nhân, tiểu nhân đêm nay trực đêm không cần dùng, khách
quan dùng tạm.”
– “Đa tạ.”
Kế Diêu nhận lấy chăn mền, đóng cửa, đem chăn trải trên mặt đất, sau đó cứ để nguyên ngoại sam nằm xuống.
Tiểu Từ nằm ở trên giường thực không đành lòng, tuy là mùa xuân, nhưng ban
đêm vẫn rất lạnh, chỉ có nhất kiện quần áo làm sao chịu được? Nàng nghĩ
nghĩ, nói: “Kế Diêu, ngươi lên đây ngủ đi.”
Kế Diêu nhìn nàng, không nhúc nhích.
Tiểu Từ giận: “Ta cũng sẽ không ăn ngươi.”
Kế Diêu lặng lẽ kẽo chăn lên, trong đầu nghĩ, ngươi sẽ không sợ ta ăn
ngươi sao? Hắn cúi đầu trải chăn lên giường, Tiểu Từ đem chăn cuộn lại,
kéo vào mép giường, sau đó chính mình dịch vào trong.
Hai người lẳng lặng nằm, đều ngụy trang bình tĩnh, cũng không dám trở mình, bị tra tấn dày vò như thế hồi lâu mới ngủ được.
…
…
Nửa đêm, Kế Diêu đột nhiên bị đập tỉnh. Trong bóng tối một trận luống cuống tay chân…