Chậu Cây Cảnh Chí Mạng

Chương 6

Tôi bị dọa rớt cả điện thoại xuống đất, giọng nói gấp gáp của Tô Dương vội truyền tới:

“Tinh Loan, mau mặc bồ đồ tràng hải thanh* anh tặng em hôm trước đi, anh sẽ tới ngay!”

(*) đồ hán phục của các tu sĩ, Phật tử

Tôi hớt hải bò dậy chạy vô phòng bà ngoại, đóng sập cửa lại, lấy chiếc gương đuổi tà của bà ngoại chiếu ngay cửa phòng.

Trước đây Tô Dương có tặng cho tôi một bộ tràng hải thanh nhân dịp sinh nhật, tôi chê nó vừa xấu vừa quê mùa nên mới tặng cho bà ngoại.

Tôi xông thẳng tới tủ đồ, vội mở cửa tủ ra, đồ của bà ngoại vẫn chưa kịp dọn dẹp, tôi phải lục tung tủ lên để tìm nó.

Con quỷ nam đồng đứng ngoài cửa đang giở cái giọng nỉ non dụ ngọt tôi, nếu tôi không biết tình hình ở ngoài kia chắc tôi còn lầm tưởng nó là đứa trẻ đáng thương bị lạc mẹ: “Chị ơi, em ở ngoài này một mình sợ quá, chị ra ngoài này chơi với em đi?”

Tôi nhắm mắt bịt tai cố làm lơ nó, liếc mắt thấy bộ đồ tràng hải thanh bị bà ngoại treo lên mép tủ

Vừa kéo cái áo xuống, một nữ quỷ mặc đồ đỏ chói đang nằm co ro trong góc tủ, bất thình lình quay đầu lại, gương mặt trắng bệch chi chít mấy vết sẹo gớm ghiếc dí sát vô mặt tôi.

Tôi bị dọa sợ té nhào xuống đất vội vàng bò lùi lại, lấy đồ che chắn trước người mình, hai tay run rẩy, ngập ngừng nói: “Oan có đầu nợ có chủ, tôi và cô không thù không oán, xin cô đừng hại tôi….”

“Ồ?”

Nữ quỷ mặc áo đỏ từ từ bò ra khỏi tủ, vặn vẹo cơ thể trườn lết đến trước mặt tôi nói: “Cơ thể của cô trắng trẻo tràn đầy sức sống, nếu dùng cơ thể cô hoàn dương, thì tôi sẽ được gặp lại chồng tôi rồi.”

Cô ta vừa nói xong, mấy vết sẹo trên mặt liền từ từ khép lại, trở thành cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nếu tôi không nhìn thấy vẻ mặt xấu xí đáng sợ của cô ta, thì e là tôi đã bị cô ta mê hoặc tâm trí rồi. Trước đây tôi từng nghe bà ngoại kể, cô ta chắc hẳn là con quỷ mặt người có thể thỏa thích biến đổi gương mặt theo ý muốn của nó.

Quỷ mặt người thổi nhẹ một cái, cửa phòng như bị cơn lốc xoáy mở tung ra.

Con quỷ nam đồng không đầu ngoài của đã gắn được đầu vào người, tay ôm lấy một quả bóng, ngước đầu nhếch mép cười với tôi

“Chị nhường cơ thể này cho em đi, năm em mới sáu tuổi đã bị ngư.ợc đ.ãi đến chế.t, em vẫn còn lưu luyến thế gian này lắm đó.”

Có lẽ con quỷ không đầu kiêng kỵ cái áo tràng hải thanh trên người tôi, nên nó không dám nhảy vô tới bắt tôi, nhưng quỷ mặt người lại từng bước từng bước tiếp cận tôi.

Rõ ràng cái áo tràng hải thanh này dường như không hề có chút tác dụng gì với cô ta hết.

“Cái bộ đồ tràng hải thanh này của cô xấu qua đi, chi bằng cởi nó ra cho rồi.”

Tứ chi của con quỷ mặt người giãn ra cứ như con nhện khổng lồ đang bò trên mặt đất, nhưng trông vô cùng linh hoạt.

Da gà tôi dựng đứng hết cả lên, hớt ha hớt hải nhấp mông chạy ra bên ngoài.

Lúc chạy qua con quỷ không đầu, tôi trùm cái áo tràng hải thanh lên đầu nó, khói trắng nghi ngút bốc hơi lên từ cái áo

Con quỷ nam đồng chịu đau đớn hét thất thanh, suýt chút làm lỗ tai tôi điếc luôn: “Mau gi.ết chế.t nó! Gi.ết ch.ết nó! G.iết! Gi.ết! G.iết!”

Vừa mới mở cửa ra, tôi đã va vào một vòng tay ấm áp, tôi giật mình theo phản xạ chống cự muốn chạy trốn, nhưng bị hai đôi tay to lớn ôm chầm lấy tôi.

Tô Dương ần cần ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng vỗ về an ủi tôi:

“Tinh Loan, là anh đây.”