Chất Dị Ứng Đáng Yêu

Chương 34: Quà Kỉ Niệm Ngày Tốt Nghiệp



Nhạc Tri Thời nghi ngờ, lúc bản thân xin bùa thì có người đang cầu mưa.
Thành phố Giang vào tháng sáu, mưa to đến mức có thể dùng Đông Hồ* để đo, ai cũng bảo hôm nay sẽ có thêm vài cái Đông Hồ nữa, nhưng theo Nhạc Tri Thời để ý, hai ngày diễn ra kỳ thi đại học hẳn phải có thêm sáu cái mới đúng.

Số sáu là số hên, anh trai đi thi chắc chắn sẽ gặp may mắn.
*Đông Hồ: một hồ nước ngọt ở Vũ Hán, Trung Quốc, có diện tích mặt nước 88 km2.
Địa điểm thi của Tống Dục có địa hình rất thấp nên bị ngập lênh láng, sân thể dục trũng xuống chẳng khác gì cái ao.

Nhạc Tri Thời ngồi trong xe với Lâm Dung, cậu nhẩm đếm thời gian, chỉ còn chưa đầy năm phút đồng hồ nữa thôi.
Những hạt mưa nặng trĩu lăn dài trên lớp kính xe khiến Nhạc Tri Thời không nhìn rõ bên ngoài, cậu lén hạ cửa kính xuống, cổng trường đông nghèn nghẹt vì nhóm phụ huynh cầm ô vây kín, nước mưa bắn vào khe cửa ô tô làm ướt tóc Nhạc Tri Thời.
Vài phút sau, cậu trông thấy một bóng người cao gầy từ xa cầm ô, lách khỏi đám đông phụ huynh và đi về phía bọn họ.
“Anh ra rồi dì ơi!” Nhạc Tri Thời mở cửa xe vẫy tay với Tống Dục, nước mưa bắn thẳng vào xe, Nhạc Tri Thời mặc áo cọc tay nên bị lạnh đến rùng mình.
Bước chân chợt Tống Dục nhanh hơn, anh cúi người vào trong xe đóng cửa lại, ngăn những hạt mưa ở bên ngoài.
Trên ghế trải đầy đề cương ôn tập của Nhạc Tri Thời, cậu vội vàng thu dọn để nhường chỗ cho Tống Dục.
“Ba con còn đang họp.” Lâm Dung lấy cái khăn khô được gấp gọn trong túi tote, đưa qua cho Tống Dục: “Lát nữa ba sẽ gặp chúng ta ở quán ăn, con muốn ăn gì nào?” Bà hỏi vậy thôi, chứ nắm chắc 80% Tống Dục sẽ bảo ‘ăn gì cũng được’.
Tống Dục bỏ cái ô ướt đẫm xuống dưới chân: “Tôm hùm đất đi ạ.”
Nhạc Tri Thời nghe vậy thì cực kỳ phấn khích: “Con cũng muốn ăn tôm hùm đất.”
Lâm Dung hơi giật mình, không ngờ anh lại chọn món này: “Được rồi, mẹ sẽ nói cho ba con.”
Bọn họ lái xe đến nhà hàng, trên đường cơn mưa không hẹn mà nặng hạt hơn, mang theo cả sấm sét nổ rì rầm.

Nhạc Tri Thời sợ sấm, tiếng sấm vừa dứt cơ thể đã run bần bật, thói quen này khi còn nhỏ còn đỡ, nhưng lớn rồi nó làm cậu khó chịu vô cùng.

Nhạc Tri Thời gồng mình nhịn xuống, không để mình mẩy phát run.

Lúc đầu mọi người trong xe đang nói chuyện phiếm, Nhạc Tri Thời bởi vì quá sợ hãi đã tự tách khỏi chủ đề của cuộc trò chuyện.
Tống Dục phát hiện ra điều bất thường, anh móc một thứ từ trong túi rồi thả xuống chỗ ghế giữa bọn họ, nhẹ giọng nói: “Bùa em cho anh hiệu quả lắm.”
Nhạc Tri Thời lập tức bị dời đi sự chú ý, cậu quay đầu nhìn Tống Dục, hỏi thật nhỏ: “Thật sao ạ? Anh thi được không ạ?”
Tống Dục gật đầu.
Nhạc Tri Thời nhanh chóng vui vẻ trở lại, chẳng qua chưa tốt được bao lâu, vừa lúc định mở miệng thì trận sấm sét nữa lại giáng xuống, cậu vô thức run lên ngay cả giọng nói: “Thật tốt… quá….”
Tống Dục cảm thấy Nhạc Tri Thời thế này vừa buồn cười lại dễ thương, anh rũ mắt xuống, dựa vào thành ghế sau.
Nhạc Tri Thời tìm được cái headphone có thể che toàn bộ tai mình, bật nhạc rock lên.

Sau đó kéo chiếc túi lớn ở trong góc đặt ở bên trái ghế ngồi, quay nửa người vùi đầu vào trong túi lục lọi gì đó.
Đầu tiên cậu lấy ra hộp bento nhỏ màu tím, quay sang đặt lên đùi Tống Dục, rồi xoay người moi tiếp chai soda đưa cho anh.
Tay Nhạc Tri Thời cứ lay hoay không ngừng, miệng thì chẳng nói lời nào, giống y như một diễn viên kịch câm bận rộn vậy.

Tống Dục mở nắp hộp bento, bên trong đủ loại trái cây nào là xoài thái lát, dâu tây, nho và vải đã lột vỏ, phía trên còn rưới ít siro vàng lấp lánh, trông cực kỳ ngon miệng.
Nhạc Tri Thời quay đầu đưa anh thêm cái nĩa, tiếng nhạc trong headphone rất lớn nhưng cậu dường như quên mất người khác vẫn có thể nghe được mình nói chuyện, cậu làm động tác gọt trái cây rồi chỉ vào mình.
Đang đợi đèn giao thông, Lâm Dung tình cờ nhìn thấy bọn họ chia trái cây: “Là Nhạc Nhạc làm đó, còn tỉ mỉ tách hết hạt nho ra luôn.”
Tống Dục ăn một quả nho, ngọt đến nao lòng.

Nhạc Tri Thời cũng cầm lấy cái nĩa nhỏ ghim miếng xoài bỏ vào miệng, sau đó ghim quả vải thiều thò tay với lên phía trước đưa đến miệng Lâm Dung.
Ba người ăn xong hộp trái cây nhỏ, cuối cùng người ăn nhiều nhất vẫn là Nhạc Tri Thời, thế nên khi tới nhà hàng, cậu bắt đầu lo lắng cho cái bụng của mình.

Lúc Tống Cẩn đến mọi người đã thưởng thức món salad đầu tiên, áo sơ mi trên người ông hơi ướt, Lâm Dung chu đáo lấy khăn lụa trong túi ra lau cho ông.
Tôm hùm đất được mang lên, Nhạc Tri Thời chợt nhớ anh mình cũng đã ăn tôm sau kỳ thi trung học trước đó, điều này khiến cậu tưởng tượng đây như một nghi thức nên tâm trạng phơi phới hẳn.
Nhạc Tri Thời mong chờ Tống Dục bóc tôm cho mình như cái cách mà anh đã làm ba năm trước, nhưng có nhân vật là mẹ như Lâm Dung ở đây, tôm và thịt cậu không lúc nào thiếu, vì vậy cậu không đợi được Tống Dục bóc vỏ tôm giúp nữa.
Mọi người không quá lo lắng về thành tích của Tống Dục, trên bàn ăn mọi người đang lên kế hoạch chuyến du lịch gia đình sau kỳ thi của Nhạc Tri Thời, Tống Cẩn đề nghị đi Châu Âu, nhưng Lâm Dung lại thích đến Ai Cập, hai người liệt kê tất cả các ưu điểm của từng nơi rồi để Tống Dục lựa chọn nhưng anh nói muốn đi Nhật Bản.
Nhạc Tri Thời nhét quả cà chua nhỏ màu mận vào miệng, vừa cắn một phát nước sốt đã chảy ra.


Nghe lời đề nghị của Tống Dục, cậu cũng có cảm giác như vậy.
Nhạc Tri Thời gật đầu lia lịa, nuốt trái cà chua xuống: “Con cũng muốn đến Akihabara ở Nhật Bản.”
Cái gì mà di sản văn hóa, phong cảnh tuyệt đẹp, cả nhà họ Tống không cản được hai đứa nhỏ có chí lớn nên địa điểm cứ như vậy được quyết định.

Tống Cẩn gọi trợ lý sắp xếp lịch trình, đặt trước vé máy bay và khách sạn.

Cả nhà thảo luận sôi nổi về kế hoạch du lịch, chỉ có Tống Dục, người đề xuất địa điểm vẫn giữ im lặng.
Cơm nước xong bọn họ không ở lại bên ngoài quá lâu, dù sao Nhạc Tri Thời còn phải ôn thi.

Lúc về đến nhà, Nhạc Tri Thời xem lại bài tập sai đến 12 giờ thì ngồi ngủ gật, điện thoại rung hai lần đánh thức, cậu dụi mắt nhìn kỹ mới biết Tưởng Vũ Phàm gửi bài tập hỏi cậu giải thế nào.
Vừa hay Nhạc Tri Thời cũng mới nhìn thấy câu đó, vội lật lại chụp gửi cho cậu ta.
Nhóm chat lớp luôn rất sôi nổi nhưng Nhạc Tri Thời ít khi tham gia, lúc này thuận tay nhấp vào đọc lướt mấy dòng mới phát hiện mọi người đang ồn ào chuyện gì đó.
Nguyên nhân là một học sinh nữ lớp 7 đưa bảng tên của mình cho một bạn nam cùng lớp cậu, sau đó bị các bạn trong lớp nhìn thấy nên ghẹo bạn nam kia thoát được kiếp FA rồi.
[Tớ nghe nói hai người là bạn thời thơ ấu hở? Nhà đối diện nhau luôn.]
[Gì y chang ngôn tình zị?!]
[Ôi giồi ôi!!! Đến khi nào condi tình yêu nó mới tới vả mình đây hở?]
Nhạc Tri Thời hơi khó hiểu, cậu thoát ra ngoài hỏi Tưởng Vũ Phàm.
[Nhạc Nhạc: Chuyện bảng tên là sao vậy?]
Nhắc đến chủ đề này Tưởng Vũ Phàm im lặng một lúc, Nhạc Tri Thời còn nghĩ cậu ta ngủ quên rồi.

Ai ngờ ngay sau đó, cậu ta kể ríu rít hết từ đầu đến đuôi.
[Vũ Phàm: Không phải trên bảng tên sẽ in tên mình sao? Mà trường mình ấy hả, đó giờ ai mà tặng bảng tên cho người khác khi tốt nghiệp nghĩa là người đó rất quan trọng, nếu đối phương từ chối sẽ trả lại bảng tên, ý là “Tôi khum hề thích cậu.”]
Hoá ra trường học còn có truyền thống như vậy.

Nhạc Tri Thời nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, hỏi một câu mà Tưởng Vũ Phàm cũng thấy lạ.
[Con trai có thể tặng cho con trai được không? ]
Thật lâu sau, Tưởng Vũ Phàm trả lời: [Cũng không có ai cấm cả.

Sao vậy, cậu không phải muốn tặng tớ đấy chứ, đừng tặng tớ đồ quý vậy nghen trời, một quả bóng rổ là đủ rồi.

]
Nhạc Tri Thời bị cậu ta chọc cười, rep lại bằng icon.
Cậu hơi mệt muốn uống miếng nước đá, nên một mình chạy xuống lầu.
Đêm đã khuya, phòng khách tối đen như mực, Nhạc Tri Thời lười bật đèn nên mò theo bức tường vào bếp mở tủ lạnh, lấy nước kiwi ướp lạnh.

Cậu uống một ly, vị chua chua lạnh lạnh khiến não cậu có chút tê dại, sau đó rót thêm ly nữa mang lên lầu.
Cửa phòng ngủ của Tống Dục luôn đóng chặt, nhưng hiện tại bên trong lọt ra tia sáng từ khe cửa.

Nhạc Tri Thời không nhịn được mà tiến đến gần, làm một việc nằm ngoài ý định của mình.
“Anh vẫn chưa ngủ sao?”
Nghe thấy tiếng động, Tống Dục ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy Nhạc Tri Thời đang đứng ở trước cửa, cậu mặc một chiếc áo phông to màu xanh kem và quần đùi màu trắng, trên tay cầm một ly nước.
“Sao em còn chưa đi ngủ?” Tống Dục hỏi cậu câu hỏi tương tự: “Ngày mai không đi học à?”
“Em vừa ôn bài xong.

Anh uống nước trái cây không ạ?”
Ngó thấy anh không đuổi, Nhạc Tri Thời vội bước vào.

Tống Dục đang nằm trên giường phim tài liệu, hình ảnh trong phim khá cũ, một người nước ngoài mặc quần áo dày đang đứng dưới núi tuyết giảng giải gì đó, cảnh vật xung quanh nhìn rất lạnh, hệt như căn phòng đang mở máy lạnh âm độ vậy.
Cậu đưa nước trái cây cho Tống Dục, nhưng anh không uống ngay mà để trên tủ đầu giường.


Đèn trong phòng ngủ đều tắt hết, chỉ có máy chiếu phát ra tông màu xám xanh lạnh lẽo lên khuôn mặt Tống Dục, càng làm cho đường nét của anh trở nên đẹp trai hơn.
Nhạc Tri Thời ngáp một cái, Tống Dục bảo cậu về phòng ngủ, nhưng cậu vẫn ngồi lên giường, còn quăng cả dép: “Em muốn xem cái này một lát.”
“Em sẽ không thích đâu.” Tống Dục thẳng thắn, cũng rất lạnh lùng.
“Em thích mà.”
Chỉ cần anh thích thì em cũng thích.
Giường Tống Dục lúc nào cũng gọn gàng, hoa văn màu xanh xám chẳng hề ấm áp nhưng khi tung chăn ra, có thể thấy được sự mềm mại và thoải mái bên trong.
Lúc đầu Nhạc Tri Thời chỉ đơn giản ngồi ở bên cạnh giường, sau đó thì đặt chân cả lên.

Tống Dục khó hiểu nhìn Nhạc Tri Thời dần nhích đến bên cạnh mình, thậm chí còn tri kỷ kéo chăn bông đắp lên bụng anh.
Tống Dục muốn hỏi cậu sao nằm xuống nhưng Nhạc Tri Thời lại quay mặt sang, sống mũi và lông mi đều bị ánh sáng từ máy chiếu rọi sáng bừng, cậu hỏi nhỏ: “Anh có thể cho em một cái gối được không ạ? Anh hai.


Khi gọi anh, giọng cậu luôn nhẹ nhàng hơn bình thường một chút, rõ ràng đã qua thời kỳ vỡ giọng, nhưng đôi khi giọng cậu vẫn nhuốm màu trẻ con thích làm nũng như thế.
Tuy Tống Dục vẫn đưa cho cậu cái gối, nhưng bảo cậu mười phút nữa phải về phòng ngủ.
Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn đồng ý, sau đó bắt đầu nghiêm túc xem phim tài liệu.

Thỉnh thoảng cậu hỏi anh đây là núi gì, tại sao họ phải lên đỉnh núi, muốn đo lường gì hả? Vấn đề càng lúc càng nhiều, Tống Dục cảm thấy cậu đang cố tình khiến anh quên đi thời gian.
Chẳng qua Tống Dục đâu dễ lừa vậy.
“Em hỏi nhiều thế?”
Nhạc Tri Thời im lặng, đôi mắt dòm chằm chằm vào màn hình rồi khẽ chớp chớp, sau đó chui vào trong chăn bông cho đến khi chỉ còn lộ ra đôi mắt to ở bên ngoài.
Tống Dục biết cậu bắt đầu chơi xấu, trong lòng tính toán phải đuổi cậu đi ra nhưng Nhạc Tri Thời rầu rĩ giải thích trước khi bị anh đuổi: “Điều hòa của anh bật nhiệt độ thấp quá à!”
“Em về phòng sẽ không lạnh nữa.”
“Tại sao anh cứ đuổi em đi thế?” Nhạc Tri Thời tò mò ngước nhìn anh, ánh mắt ngây thơ chỉ đơn giản là muốn biết câu trả lời.
Tống Dục hơi ngừng: “Bởi vì anh thích ở một mình.”
Nhạc Tri Thời im lặng, cảm thấy Tống Dục đang nói dối, không ai thích ở một mình cả.

Nếu như có thì cũng chỉ là tạm thời.
Hoặc giả vì anh chưa tìm được người ưng ý.

Nếu người đó xuất hiện, có lẽ anh sẽ không như thế này, anh sẽ cười, sẽ mong người đó ở lại, cũng sẽ cho người ấy những gì quan trọng nhất của mình.
Chẳng hạn như bảng tên.
Nhạc Tri Thời nhớ đến lời Tưởng Vũ Phàm, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, gần đây cảm giác này thường xuyên xuất hiện khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc này, cậu vô tình nghiêng đầu sang, trông thấy một bảng tên bằng kim loại ở đầu giường, nó phát sáng dưới ánh sáng nhấp nháy của màn hình.
“Anh ơi.” Nhạc Tri Thời cầm lấy bảng tên đặt vào lòng bàn tay: “Anh cho em cái này được không?” 
Tống Dục nhíu mày: “Em muốn lấy nó làm gì?”
“Anh không phải có hai cái sao?” Nhạc Tri Thời nắm chặt, mở to mắt làm nũng: “Tặng em một cái đi mà, coi như làm kỷ niệm.”
Trong mắt Tống Dục, dáng vẻ hiện tại của Nhạc Tri Thời y chang như lúc vòi mua mặt dây chuyền cá heo khi hai người đi tham quan Thủy Cung, hay đến tiệm McDonald’s chỉ vì muốn con thú bông, chơi đi chơi lại một trò chơi chỉ vì muốn thu thập tất cả các thẻ bài.
Tống Dục xoay người, tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút rồi tiếp tục xem phim tài liệu.
“Tùy em thôi.”
Thật là qua loa.

Nhạc Tri Thời nghĩ, món đồ quý như vậy mà anh cho đi dễ dàng thế à!
Nhạc Tri Thời cúi đầu nhìn bảng tên trong tay, cảm thấy thật may mắn, nếu chậm tay e rằng vật nhỏ này sẽ bị Tống Dục tùy ý đưa cho người khác, bởi vì anh rất được hoan nghênh ở trường mà.
Cậu tưởng tượng đến cảnh người khác cầm bảng tên này, Nhạc Tri Thời thầm cảm ơn sự qua loa của Tống Dục.
Không cần Nhạc Tri Thời năn nỉ quá lâu.

Món quà kỷ niệm bây giờ có tác dụng như đồ trấn an, trẻ con sau khi có được đồ mình muốn mới chịu ngồi yên, cho là ở Thủy Cung hay trên giường ngủ.

Tống Dục đưa cho Nhạc Tri Thời bảng tên, cuối cùng đã có thể yên tĩnh xem hết tập phim.
Đến tập tiếp theo, anh khẽ nhìn qua thấy Nhạc Tri Thời đang nghiêng đầu ngủ, tóc xoăn rối bời, môi hơi vểnh xen lẫn hơi thở nhịp nhàng, trông có vẻ rất mệt mỏi, trong tay cậu vẫn còn nắm chặt bảng tên.
Tống Dục thử gọi để cậu về phòng ngủ tiếp, nhưng gọi mãi cậu vẫn không tỉnh, anh bất đắc dĩ để mặc cậu ngủ luôn, bởi vì nếu giờ gọi to hay ép cậu tỉnh dậy thì ác quá.
Điện thoại chợt rung khẽ, là Tần Ngạn gửi tin nhắn tới.

Nhạc Tri Thời không tỉnh, ngọ ngoậy rồi ngủ tiếp.

Tống Dục cầm lấy điện thoại, lần đầu tiên không câu giờ mà rep tin nhắn ngay. 
[Tần Ngạn: Không thèm ra quán nét, mới thi đại học xong mà cậu lại ru rú trong nhà.

Anh chàng đẹp trai mắc chứng sợ xã hội, cậu đang chơi gì ở nhà vậy hả?]
[Tần Ngạn: Đừng nói với tớ là cậu ngủ rồi đấy nhé?]
Điện thoại rung liên tục thật phiền phức, Tống Dục điều chỉnh chế độ không làm phiền, sau đó trả lời một chữ ngắn gọn súc tích.
[Tống Dục: Ừ.

]
Anh đặt điện thoại sang một bên rồi nằm xuống, duy trì khoảng cách giữa mình và Nhạc Tri Thời.
Có mùi vị kiwi thoang thoảng trong chăn bông, chua chua ngọt ngọt, Tống Dục không uống nước trái cây cậu mang đến nhưng lại giống như anh đã nếm thử rồi vậy.
Lúc Nhạc Tri Thời tỉnh dậy thì đã tờ mờ sáng, cảm thấy có chút xa lạ nhưng thoải mái ghê, mở to mắt xíu nữa thì phát hiện mình đang ôm lưng Tống Dục ngủ, cánh tay cậu vòng qua eo, ngay cả má cũng dán sát vào sống lưng anh.
Cả hai đều nằm nghiêng, y chang nải chuối bị bẻ hết chỉ còn lại hai quả, bám chặt vào nhau.
Tim Nhạc Tri Thời bỗng đập lùm xùm bùm, vội vã rụt tay về, thậm chí còn không kịp để ý mình sẽ đánh thức Tống Dục.

Động tác không nhẹ, Tống Dục động dậy.
Anh không có tỉnh nhưng lại xoay người ôm Nhạc Tri Thời đang đau tim nhét vào trong ngực, đơn giản và tự nhiên như ôm một cái gối vậy.
Tư thế ôm của hai người phải nói là rất chuẩn, gò má Nhạc Tri Thời áp vào cổ Tống Dục, cả cơ thể cũng dính chặt lấy nhau.

Tim cậu đập dữ dội, giống như sắp nhảy khỏi lòng ngực để chạy sang lòng ngực Tống Dục, vì vốn dĩ nó chỉ cách nhau có vài mm thôi.
Máy chiếu phim cả đêm không tắt, do bộ phim tài liệu này dài quá.
Tựa như thời gian đang trôi vào lúc này.
Nhà trường thông báo cho học sinh lớp 12 quay lại trường học, dọn sách sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đồng hồ báo thức của Tống Dục được đặt từ trước kỳ thi tuyển sinh đại học kêu lúc 6 giờ, anh khó khăn mở mắt tắt báo thức, trên giường trống không, vốn định nằm xuống ngủ thêm chút nữa nhưng nghĩ nghĩ, anh giật mình bật dậy khỏi giường.
Máy chiếu đã tắt, ngay cả cốc nước trái cây chưa uống ở đầu giường cũng biến mất.
Anh xoay người gấp gọn chăn, chợt có vật gì đó rớt ra ngoài, đập vào sàn nhà vang lên tiếng động.

Tống Dục nhìn thấy bảng tên mình thì cúi người nhặt lên.
Lúc muốn thì hết lời ngon ngọt, tới tay rồi thì vứt lăn lốc.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, Nhạc Tri Thời gấp gáp chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, cậu nuốt nước bọt: “Em, em để quên một thứ.”
Tống Dục giả vờ không hiểu, quay đầu hỏi: “Quên cái gì?”
Nhạc Tri Thời không có nhiều thời gian, nên phi thẳng tới bên giường Tống Dục vừa gắp gọn.

Tuy giường bị Nhạc Tri Thời quậy cho lung tung lần nữa, nhưng Tống Dục vẫn bình tĩnh chẳng hề tức giận, thậm chí tâm trạng còn hơi vui vẻ.

Mãi đến khi anh phát hiện Nhạc Tri Thời thật sự hoảng sợ, anh mới đưa tay ra: “Đây này.”
Nhìn vào lòng bàn tay Tống Dục, Nhạc Tri Thời mới thở ra nhẹ nhõm mà cầm lấy bảng tên.
“Mới đó đã làm mất, xem ra em không thực sự cần nó.”
Nhạc Tri Thời không muốn Tống Dục biết mình vì quá xấu hổ mới chạy ra ngoài làm rơi mất bảng tên, nên dù bị anh buộc tội cũng ngoan ngoãn chịu trận: “Lần sau em không dám vậy nữa.” 
Để chứng minh, Nhạc Tri Thời trực tiếp cài bảng lên đồng phục mình, chung với bảng tên của cậu, sau đó vội vã đến trường.
Tống Dục quay đầu nhìn chằm chằm cái giường đã bị Nhạc Tri Thời làm bừa bộn, nhìn một lúc thì quyết định không thu dọn nữa mà xuống lầu ăn sáng.
Lâm Dung có làm nước ép nhưng bà nghĩ Tống Dục không thích nên không rót cho anh, ai ngờ Tống Dục lại chủ động muốn uống một cốc.
“Ngon thật.” Tống Dục lần đầu tiên nhận xét về đồ uống của Lâm Dung, khiến bà cảm thấy rất vui.
Sự thoải mái của học sinh lớp 12 trở lại trường cũng lây nhiễm tới bảo vệ, người đã từng làm khó biết bao nhiêu thế hệ học sinh hôm nay trông thật hòa nhã, dễ gần.
Lúc Tống Dục bước vào nhìn thấy dòng chữ “Chúng mình tốt nghiệp rồi!!!” trên bảng đen, cảm giác không thật lắm.
Lớp học rất sôi nổi, ai cũng hăng hái lên kế hoạch cho kỳ nghỉ, lớp trưởng lên bảng phân công và yêu cầu mọi người ký tên vào danh sách tham dự lễ tri ân thầy cô.


Vì để giảm bớt việc của cô chú lao công, nên từ lâu nhà trường đã nhấn mạnh cấm việc học sinh cuối cấp xé sách ăn uống ồn ào.

Trên thực tế, chỉ có ít học sinh muốn xé sách thôi.
Đa số đều chọn đem về bán.
Những cuốn sách đặt trên bàn cân, đều là kỷ niệm vô giá trong những năm tháng học trò của bọn họ.
Tần Ngạn đến sớm, anh ta thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi ung dung kéo cái ghế ngồi bên cạnh Tống Dục: “Tớ giúp cậu nhé?”
Tống Dục lắc đầu, bảo mình tự làm được.
“Sao cậu không để dì đi cùng? Ba tớ mới đem hết đồ của tớ về rồi.” Tần Ngạn khoác vai Tống Dục: “Phải nói là tớ rất có tình nghĩa nên mới ở lại với cậu đó.”
Tống Dục cũng lười giỡn nhây với anh ta, im lặng phân loại tài liệu ôn tập.

Trước cửa phòng học hơi ồn ào, Tần Ngạn huých vào vai Tống Dục, ý bảo anh ngẩng đầu, Tống Dục thấy nhiều nữ sinh đang tụ tập thì nhíu mày, một người dẫn đầu, những người còn lại cũng đi vào theo.
“Người đẹp kìa.”
Tống Dục quay đầu nhìn Tần Ngạn: “Ở đâu?”
Tần Ngạn: “…”
Cô gái ở giữa rất xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai trông có vẻ hơi thẹn thùng, mấy nữ sinh bên cạnh hình như đều muốn đẩy cô vào trong.

Tần Ngạn nhỏ giọng bảo đó là hoa khôi khối 11, Tống Dục không biết gì về lớp 11 cả, nói chi đến chuyện ai là hoa khôi, anh chỉ nghĩ đây chắc gu của Tần Ngạn.
Hồi sáng đến trường, Tống Dục còn chưa lên lầu đã bị một cô gái ngăn ở tầng dưới, người đó buộc tóc đuôi ngựa khi cười lên trông như ánh mặt trời hơn nữa còn rất tự tin, nói những câu tương tự trong những bộ phim học đường.

Tống Dục luôn giữ khoảng cách lắng nghe, sau đó từ chối món quà tốt nghiệp và lời tỏ tình của cô gái.
Cô gái không chịu bỏ cuộc, hỏi Tống Dục lý do nhưng anh không trả lời mà im lặng lên lầu.
Vừa thoát khỏi cô gái đó đi tới tầng ba, anh lặng lẽ dừng bước giữa hành lang dài.
Mấy cô gái đang bước vào còn bắt mắt hơn cả cô gái hồi buổi sáng, lúc đầu trong lớp có rất nhiều người đang thu dọn đồ đạc muốn rời đi nhưng thấy vậy thì bắt đầu ồn ào ở lại hóng hớt.
Tần Ngạn ưa giỡn nhây nhưng thật ra là người biết chừng mực, bình thường ồn ào trước mặt Tống Dục, không có việc gì làm thì luôn ghẹo anh, nhưng nhìn tình huống trước mặt chỉ khom lưng giúp Tống Dục thu dọn sách trong hộc bàn.
“Đây là quyển sách gì mà to thế?” Tần Ngạn lôi cuốn sổ handmade ở dưới đáy hộc tủ, lật xem: “Toàn là giấy trắng.”
Tống Dục khó hiểu ngó sang, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy cuốn sổ là muốn giật lại: “Cái này không được vứt.”
“Tớ có bảo vứt nó đâu?” Tần Ngạn nhìn thằng bạn mình căng thẳng mà thấy lạ ghê.

Cuốn sổ này quan trọng lắm à? Nhưng bên trong có viết gì đâu, ngay cả tên cũng không có, y như mới mua vậy.
“Giấy vẽ chân dung hả? Còn làm bằng da nữa chứ, đắt lắm phải không…”
“Im mồm.”
Hoa khôi khối 11 trên tay cầm một túi quà rất đẹp in logo thương hiệu xa xỉ bị bạn học đẩy đến chỗ Tống Dục, mà anh giống như không nghe thấy tiếng xôn xao chỉ tập trung sắp xếp đồ.
Hoa khôi chưa lên tiếng, đám bạn xung quanh cô đã nói trước: “Anh Tống Dục, Diêu Diêu của tụi em có chuyện muốn nói với anh.” Sau đó, cả bọn lại đẩy cô khoa khôi tên Diêu Diêu, thúc giục cô tỏ tình.
Tần Ngạn đứng kế bên cũng thấy ngại bỏ xừ.
“Đàn anh Tống Dục, em đã thích anh lâu lắm rồi.” Cô gái tên Diêu Diêu ngượng ngùng nói, đưa túi quà trong tay sang: “Em phải lựa chọn rất lâu mới được món quà này, mong anh thích nó, trước đây… trước đây anh đang ôn thi em không dám nói vì sợ ảnh hưởng anh thi cử.

Bây giờ anh sắp tốt nghiệp rời trường rồi, nếu em không nói ra thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.”
Tống Dục không đưa tay nhận món quà, đám đông vây quanh bắt đầu bàn tán xôn xao khiến nhóm bạn đi cùng Diêu Diêu khó chịu.
Diêu Diêu không bận tâm lắm, cô lấy hết can đảm hỏi lại: “Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể thử một lần được không ạ?”
Tống Dục đang sắp xếp được nửa chừng thì trông thấy hộp giấy trong hộc bàn, chính là hộp lần trước Nhạc Tri Thời dùng để dán các miếng băng cá nhân hình chibi cậu tự tay vẽ.

So với hộp quà trên tay cô gái thì nó có vẻ ngây thơ và chẳng đáng tiền, nhưng Tống Dục lại nhìn chăm chú nó thật lâu.
Thấy Tống Dục đột nhiên ngây người, bạn cùng lớp cầm lấy túi quà trên tay cô gái rồi đặt lên bàn Tống Dục: “Cứ để đây đi, biết em tặng là được rồi, muốn xử lý thế nào thì tùy cậu ấy.”
Tần Ngạn nghe xong suýt trợn tròn mắt, đây không phải là đang bóp d*i đồng đội à?
Nhưng Tống Dục vẫn không có biểu hiện gì, cầm lấy chiếc hộp do Nhạc Tri Thời làm cùng những thứ khác cất vào trong cặp.

Anh không ngẩng đầu nhưng cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Tôi khuyên cậu đừng nên đặt trên bàn của tôi.

Nếu không lát nữa dì lao công sẽ dọn mất đấy.”
Cậu bạn kia bị lời nói thẳng thừng của anh làm cho cứng họng, vẻ mặt Diêu Diêu hơi xấu hổ, nhưng cô cũng như bao người từng tỏ tình với Tống Dục, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ hết rồi.

Cô vẫn không chịu bỏ cuộc: “Đàn anh.” Cô nhìn thùng giấy đựng đồ của Tống Dục: “Anh định mang hết những thứ này về sao? Nếu có thể, anh cho em các tài liệu ghi chú được không? Cả bảng tên của anh…”
“Trong nhà có em trai.” Tống Dục ngắt lời cô, xách thùng carton dưới đất đặt lên bàn, nhìn về phía cô gái.
“Tất cả đồ của tôi, đều cho em ấy cả.”HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI TƯ.