"Cháu đến về chuyện tấm hình của cô," Charlie nói.
Người phụ nữ vội đưa tay lên bụm miệng.
"Trời!" Cô nói. "Cháu tìm thấy nó?"
"Vâng ạ," Charlie nói, đoạn đưa ra chiếc phong bì màu cam.
Người phụ nữ mở phong bì và hai tấm hình rơi xuống mặt bàn.
"Ôi, cám ơn," cô kêu lên. "Cô không biết nói với cháu làm sao, nhưng có lại được mấy tấm hình này cô mừng quá."
"Vậy cô có cầm tấm hình của cháu không?"
Charlie hỏi. "Tên cháu là Charlie Bone."
"Vô đây," cô Ingledew nói, ngoắc cho nó theo cô đi qua tấm rèm.
Charlie cẩn thận bước vòng qua quầy thu ngân, chui khỏi tấm rèm che bức tường sách. Nó thấy mình lọt vô một căn phòng chả giống hiệu sách tí nào. Cũng lại sách, nhưng được cột chặt trên kệ hoặc xếp thành đống ngổn ngang. Đó là một căn phòng ấm cúng, đại loại vậy; đậm đặc hương của những từ hoa mỹ và những ý tưởng thâm sâu. một ngọn lửa cháy lép bép trong cái lò sưởi nhỏ xíu, và những chiếc đèn bàn hắt ánh sáng qua những cái chụp đèn màu da thuộc.
"Đây rồi," cô Julia Ingledew ồ lên và cô lôi ra từ ngăn kéo một chiếc phong bì màu cam.
Charlie cầm lấy cái phong bì và hấp tấp mở ra. "Vâng, đúng là con Hạt Đậu," nó nói. "Con chó của bạn cháu. Cháu tính làm một tấm thiệp sinh nhật từ hình này."
"Ý hay đó," cô Ingledew trầm trồ. "Riêng tư hơn. Cô luôn thích những gì riêng tư. Nó chứng tỏ mình biết quan tâm, đúng không?"
"Dạ," Charlie nói mà không chắc lắm.
"Thế đấy... Cô rất biết ơn cháu, Charlie Bone," cô nói. "Cô thấy cháu xứng đáng được thưởng một thứ gì đó. Cô không có nhiều tiền, nhưng cô nghĩ..."
"Không có gì mà cô," Charlie xua đi, hơi lúng túng, mặc dù nó có thể dùng món tiền nhỏ đó để mua quà cho Ben.
"Không, không, thật mà. Cô nghĩ cháu đúng là người cần phải nhận món quà đó. Cô cảm thấy hình như chúng đang chờ đợi cháu."