Chấp Niệm Tương Ngộ

Chương 17: Anh ghét tôi lắm sao?

Chương 17: Anh ghét tôi lắm sao?

Dịch: CP88

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ95

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

"Cô làm vỡ điện thoại của tôi rồi!"

Cô ta rõ ràng là không chụp ảnh được với đại thần nên giận cá chém thớt. "Tôi mới mua đấy."

Tống Tương Niệm nhìn chiếc điện thoại vỡ màn hình dí tới sát mặt mình, "Tôi đền cho cô."

Cô ta vừa muốn gào lên tiếp, lại bị người bạn đi cùng kéo sang một bên. "Chúng ta báo án đi."

"Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng đến vậy."

Người bạn ghé sát vào tai cô ta thủ thỉ, "Cô ta và H đi cùng nhau, biết đâu là có quan hệ gì đó. Chúng ta làm to chuyện này lên ép đại thần ra mặt. Không phải cậu muốn nhìn thấy anh ấy sao hả?"

"Tất nhiên là muốn, nhưng bà chị đó đã đồng ý đền tiền rồi."

"Nếu bỏ qua cơ hội này, về sau muốn gặp H càng khó như lên trời. Cậu cứ suy nghĩ kỹ đi."

Tống Tương Niệm đứng dậy, bàn tay bị trầy xước một mảng lớn, đau rát.

Cô thấy cô gái bị rơi vỡ điện thoại gọi điện thoại báo án, "A lô. Vâng, cháu bị người ta đánh, còn làm vỡ điện thoại, bây giờ đang định chạy trốn. . . . . ."

Chẳng mấy chốc đã thấy 110 đến.

Hạ Chấp Ngộ quay về Ngự Hồ Loan, quản gia được gọi tới đã chờ sẵn bên ngoài.

"Gọi người đổi ổ khóa cho tôi, ngay lập tức."

"Vâng."

Hắn đi vào rồi dùng sức đóng cửa lại, căn phòng chỉ còn lại một mình hắn, buồn bực ứ ở cổ không có cách nào phát ra.

Tống Tương Niệm ngồi trong trụ sở cảnh sát, đem tình hình giải trình lại một lượt.

Nhưng cô gái kia khóc không ngừng, bù lu bù loa đến mức nói không rõ, "Là bà chị này. . . . . . Còn, còn một người đàn ông nữa. Hai người họ đẩy cháu, eo cháu đến bây giờ còn đau."

"Người đàn ông kia đâu?"

"Đi. . . . . . rồi."

"Đúng rồi ạ," nhóm học sinh đứng xung quanh phụ họa, "Chúng cháu chỉ bắt được cô ta, người đàn ông kia cũng động thủ."

"Chắc là cô quen người đàn ông kia đúng không? Gọi tới đây đi."

Tống Tương Niệm đan hai tay vào nhau, "Anh ta không động thủ. Nơi đó có camera, các anh có thể kiểm tra."

"Đã xem rồi, không ngoại trừ khả năng này."

Hiện trường người chen người, mà động tác đẩy tay của Tống Tương Niệm trùng hợp lại thấy được rõ ràng. Cảnh sát vừa ghi chép, vừa đánh giá cô gái ngồi đối diện.

Cô nhìn qua tuổi không lớn, nhưng ngồi đó khiến người ta cảm nhận được một sự trầm ổn vượt cả tuổi tác, tố chất tâm lý cũng rất mạnh.

"Gọi người nhà của cô tới đây đi."

Tống Tương Niệm cười khổ, "Tôi không có người nhà."

"Đưa điện thoại của cô cho tôi."

Bọn họ quả nhiên nghĩ cô nói dối, Tống Tương Niệm thật sự hết cách, "Tôi đã là người trưởng thành, tự mình có thể giải quyết việc này."

Cảnh sát nhướng mày, Tống Tương Niệm đành lấy điện thoại ra, tìm trong lịch sử cuộc gọi số của Tống Toàn An.

"A lô!!!"

Tiếng quát lớn pha chút ngái ngủ của Tống Toàn An từ bên kia truyền tới, xem ra là còn chưa tỉnh ngủ.

Tống Tương Niệm nói thẳng vào vấn đề, "Ba, có thể đến trụ sở cảnh sát một chuyến không?"

Tống Toàn An ngồi bật dậy, hoảng loạn, "Mày. . . . . ." Ông ta dùng hết sức khiến mình bình tĩnh lại, "Mày làm gì mà ở cái chỗ đó?"

"Có chút việc, cần người nhà đến."

Bàn tay Tống Toàn An run rẩy, suýt chút thì không giữ được điện thoại, "Mày chết ở ngoài luôn đi, không ai quản sống chết của mày đâu!"

Tút tút tút -------

Đám học sinh quay mặt nhìn nhau.

Tống Tương Niệm thờ ơ đặt điện thoại xuống, "Mấy đứa muốn thấy anh ta đúng không? Được thôi."

Cô tìm số điện thoại bàn của Hạ Chấp Ngộ, sau đó ấn gọi.

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng rất nhanh truyền tới, Tống Tương Niệm hít vào một hơi, "Tiểu Hạ tiên sinh."

Cạch, điện thoại nhanh chóng bị cúp mất.

Tống Tương Niệm siết chặt điện thoại trong tay, mặt kim loại áp mạnh vào vết thương trên tay cũng không hề cảm giác được đau đớn. Cô ngẩng đầu, quét mắt một lượt đám học sinh kia.

"Bây giờ có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế rồi chứ? Điện thoại rơi vỡ tôi sẽ đền, còn nếu muốn đến bệnh viện xác định thương tích. . . . . ."

Cô giơ bàn tay của mình lên, "Chúng ta đi cùng đi. Tôi cũng rất đau, chưa biết chừng đã tổn thương đến gân cốt."

"Người vừa nãy nghe điện thoại thật sự là ba của chị?"

"Có cần mời mấy đứa về nhà kiểm tra không?"

Đám học sinh nữ nhớ tới giọng nói đáng sợ của Tống Toàn An, nhất thời run rẩy.

Sau một hồi thương lượng, Tống Tương Niệm đồng ý đền tiền chiếc điện thoại bị hỏng, sau khi ký tên thì tự mình ra khỏi đó.

Cô mất bao nhiêu công sức mới có thể từ trái tim đóng chặt của Hạ Chấp Ngộ mở ra một khe hở nhỏ, cô thật sự không cam tâm.

Tống Tương Niệm trở lại Ngự Hồ Loan, đứng trước cánh cửa đã bị đổi ổ khóa.

Tống Tương Niệm nhấn chuông, không có ai ra mở cửa cho cô.

Cô ngồi chờ ngoài cửa, buổi trưa không thấy người ta đến đưa cơm cho Hạ Chấp Ngộ, bèn cứ ngồi như vậy chờ thẳng đến tối muộn.

Cánh cửa cạch một tiếng mở ra, Tống Tương Niệm nhanh chóng đứng dậy.

Hạ Chấp Ngộ đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho cô, đóng cửa xong thì trực tiếp bước qua.

"Tiểu Hạ tiên sinh," cái chân của Tống Tương Niệm vừa tê vừa mỏi, đuổi theo đằng sau hắn, "Mấy tấm ảnh kia thật sự không phải tôi chụp, vị tiểu thư mang sủi cao cho anh chắc chắn đã nảy ra chủ ý xấu xa đó trước khi kéo tôi vào phòng làm việc của anh."

Hạ Chấp Ngộ ấn nút thang máy, Tống Tương Niệm nhanh chân theo vào, "Tôi thật sự không tiết lộ thân phận của anh ra ngoài."

Hạ Chấp Ngộ mắt điếc tai ngơ, thang máy đi thẳng xuống tầng cuối cùng.

Tống Tương Niệm ngồi chờ từ trưa, một chân vẫn chưa hết tê, chỉ có thể bước thấp bước cao theo sau Hạ Chấp Ngộ.

Trước sân tiểu khu có đám trẻ con đang nô đùa, một cậu bé trong đó chợt ôm quả bóng chạy qua, "Anh trai bắt nạt chị gái thương tật, xấu xấu lắm!"

Hạ Chấp Ngộ nhìn thằng nhóc cảnh cáo, "Tránh ra."

"Để chị gái gãy chân chạy theo anh, không biết xấu hổ sao? Lêu lêu lêu!"

Hạ Chấp Ngộ tức mình, "Cẩn thận ông đây rút đầu lưỡi thằng nhóc nhà ngươi."

"Đến đi đến đi," cậu bé chẳng sợ chút nào, "Mẹ nói cãi nhau thì con trai phải nhận sai trước, phải chủ động dỗ dành. Anh không đáng mặt đàn ông!"

Hạ Chấp Ngộ tức đến mức trên trán đã nổi đầy gân xanh.

Nói ai không đáng mặt đàn ông hả?

Tống Tương Niệm bắt lấy cơ hội chạy đến trước mặt hắn, "Tiểu Hạ tiên sinh, anh có thể tin tôi một lần không?"

"Tống Tương Niệm, ngay từ đầu tôi đã không cho phép cô ở lại rồi đúng không?" Lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên của cô(*), "Cô tự đi, hay là để tôi phải ném cô ra ngoài?"

(*) Không, gọi 1 lần ở chương 12 rồi má Yêu ạ :>

"Tôi không đi, anh thích đi thì đi đi."

Hắn vượt qua cô đi về phía trước.

Hạ Chấp Ngộ thối tha!

Tống Tương Niệm lại chạy chặn trước hắn, "Tiểu Hạ tiên sinh thông minh như vậy, nhất định đã nhìn ra kỳ lạ trong chuyện này."

"Biến khỏi tầm mắt tôi."

Hạ Chấp Ngộ vượt qua cô một lần nữa.

Tống Tương Niệm rất nhanh lại dang tay chặn trước hắn. "Chẳng qua anh muốn nhân cơ hội này đuổi tôi đi thôi, có đúng không?"

"Đúng là thế thì sao?"

Tống Tương Niệm hơi buông tay. Cô gái này rất thích cười, Hạ Chấp Ngộ cũng thích nhìn đôi mắt đầy sao lấp lánh của cô.

Nhưng hiện tại khỏe môi cô cứng ngắc không nhấc lên nổi, ý cười nơi đáy mắt cũng tan biến không còn dấu vết.

"Tiểu Hạ tiên sinh, tôi khiến cho người khác chán ghét đến vậy sao?"