Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Chương 5: Hay chỉ là bình hoa?

- Đây là Tống phu nhân sao? Tôi tới công ty lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó, cuộc họp công ty hằng năm, Tống tổng chưa từng mang cô ấy tời dự họp bao giờ hết.

- Nghe nói ban đầu Tống tổng là bị ép kết hôn, bất đắc dĩ mới cưới cô ấy thôi. Không phải con mắt của Tống tổng rất tốt sao, làm sao sẽ coi trọng loại phụ nữ như cô ấy cơ chứ.

- Mấy người có xem bát quái gần đây nhất không, Tống tổng cùng người phụ nữ khác đến khoa phụ sản, ai da, chẳng lẽ đối phương đã có thai, mà ba năm qua chẳng hề có tin tức nào về Tống phu nhân, chẳng lẽ Tống tổng vốn không đụng vào cô ấy?

- Nói không chừng chính là như vậy! Trong tạp chí không phải có nói, người phụ nữ kia là bạn gái trước của Tống tổng, không nghĩ tới Tống tổng đang chìm đắm trong tình yêu, thế mà lại bị ép kết hôn rồi, nhưng vẫn chỉ thích một mình cô ta thôi. Tống phu nhân rốt cuộc cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.

- Ha ha, anh không phải muốn nói Tống phu nhân chẳng khác nào bình hoa di động?

- Cũng không hẳn là vậy, ngay cả bình hoa chắc cũng không bằng ấy chứ. Bình hoa nếu cô không thích, còn có thể ném đi, nhưng mà nghe nói, phía sau Tống phu nhân còn có hai ông bà chủ bao bọc, Tống tổng có muốn ly hôn cũng không được.

- Loại phụ nữ này, quả nhiên tâm cơ rất sâu.

...

Hết thảy Tô Du đều nghe vào tai, ba năm nay, những lời nói tương tự như thế cô nghe qua không ít, thậm chí còn khó nghe hơn. Cô đã từng nghĩ thời gian lâu dài, chuyện này sẽ chìm xuống, nhưng hôm nay nghe thấy những điều này vẫn thật chói tai.

Cô ngồi trên ghế trong phòng khách, hai tay không tự chủ được nắm chặt thành quyền, nỗ lực đè nén tâm tình muồn bọc phát.

Đợi khoàng hai giờ, hội nghị của Tống Kỳ Đông cuối cùng đã kết thúc.

Tô Du vẫn nhìn chằm chằm, xa xa thấy hắn tây trang giày da đi tới, phía sau có mấy vị trưởng phòng đi theo, cô bật người đứng dậy, muốn đi đến chỗ hắn.

Nhưng trước cửa phòng khách đã bị trợ lý Trần ngăn cản.

Trợ lý Trần cau mày lại, vẻ mặt tỏ vẻ khó chịu không nhịn được:

- Tống phu nhân, tôi đã nói với cô rồi, phải chờ tôi thông báo, cô mới có thể đi gặp Tống tổng.

Tô Du nín một hơi thở, thậm chí ngay cả một trợ lý cũng dám đối xử với cô như thế, nhưng mà nghĩ tới mình đến đây để vay tiền, cô vẫn nhịn.

- Phiền trợ lý Trần nói với Kỳ Đông một tiếng, tôi có chuyện rất quan trọng, muốn gặp anh ấy gấp.

Trợ lý Trần quét mắt liếc nhìn cô một cái, đến phòng làm việc của Tống Kỳ Đông, rồi quay trở ra, câu trả lời của hắn cũng chỉ có lạnh lùng bốn chữ "Tống tổng không rảnh."

Điện thoại của cô Tống Kỳ Đông cũng không muốn tiếp, như thế chính là không bằng lòng gặp cô.

Tô Du hít sâu một hơi, chịu nhịn nhẫn nãi nói:

- Trợ lý Trần, xin hãy nói cho Tống tổng biết, tôi nhất định sẽ ở chỗ này chờ hắn, chờ tới lúc anh ấy rãnh rỗi, cho tôi năm phút đồng hồ thôi, năm phút đồng hồ thôi là đủ rồi.

- Tống phu nhân đã nguyện ý chờ, thì cứ ở đó mà chờ đi.

Trợ lý Trần nói xong, xoay người rời khỏi.

Tô Du tiếp tục ngồi lại chỗ cũ, tiếp tục chờ, ngay cả một ly nước cho cô cũng không có.

Cô khát nước, nhưng lại không dám rời đi, chỉ sợ Tống Kỳ Đông lúc này đi ra.

Thời gian không ngừng trôi qua, chờ đợi mỏi mòn, đầu óc Tô Du trở nên choáng váng, nặng trĩu, cả người có cảm giác nóng lên.

Cô sờ sờ cái trán, nóng hổi, lại còn đổ mồ hôi, lúc này mới kinh ngạc người mình đang nóng rần lên.

Ngày hôm qua một đêm lăn qua lăn lại, sáng sớm ngoài ý muốn cô cũng không để ý đến thân thể của mình, vẫn cố gắng chống đỡ, mà giờ phút này, cô từ từ bắt đầu không nhịn được...

- Không thể ngủ, tuyệt đối không thể ngủ... Mình nhất định phải gặp được hắn...

Tô Du dùng sức chống lại mí mắt đang muốn đóng lại, thế nhưng ý chí không thể đánh lại sức lực đang uể oải, ưm một tiếng, liền nằm gục trên bàn.