Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Chương 14: Bắt một, giết một

Mẹ Tô ngất đi, được đưa vào phòng cấp cứu, Tô Du vẫn còn trong trạng thái khiếp sợ quá độ, mà trên người cô cũng lây dính vết máu đỏ sẫm, mùi máu tanh kích thích cô muốn ói.

Giật mình nhìn lại những dấu vết này, lần nữa đang nhắc nhở cô rằng, tất cả những thứ này đều là thật sự, ba ba của cô đã thật sự nhảy lầu!

Ngay trong lúc Tô Du rơi vào tuyệt vọng, một cô y tá từ trong phòng bệnh của cha Tô vội vội vàng vàng chạy về phía cô:

- Tô tiểu thư, đây là tôi thứ tôi phát hiện ra khi đang thu dọn phòng bệnh, chắc là của ba cô để lại cho cô.

Tô Du ngẩn ra, nhận lấy:

- Cảm ơn.

Cô y tá giao cho Tô Du một tờ giấy, trên đó viết một dòng chữ, vừa nhìn là biết chính là bút tích của cha Tô.

(Tiểu Du, sau khi ba chết, con đem công ty đi thanh toán, coi như có bán nhà, cũng nhất định phải đem năm ngàn vạn trả lại cho Tống gia. Tô gia chúng ta không cần dựa vào tiền bán con gái để duy trì. Xin lỗi, là ba ba liên lụy đến con).

Mà ba chết rồi, cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho cô nữa.

Cha Tô viết vài câu đôi lời bên trong tờ giấy, Tô Du lập tức liền hiểu cha Tô không có nói ra.

Nhưng mà! Cha làm sao biết được chuyện năm ngàn vạn kia, là ai nói cho ba biết......

Tô Du rất nhanh nghĩ tới ngày hôm qua Tống Kỳ Đông cùng cha Tô hai người có nói chuyện riêng qua lại với nhau, nhất định là Tống Kỳ Đông!

Là Tống Kỳ Đông muốn cùng với cô ly hôn, đã cố ý nói ra chân tướng, cho nên mới ép chết ba ba của cô!

Trong ánh mắt của cô lóe lên tia sáng căm hận, đồng thời trong ngực của cô dâng trào phẫn nộ, đáy mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Quần áo của Tô Du liền cũng không đổi, hai mắt đỏ ngầu, mang theo một thân đầy máu, xông thẳng ra ngoài.

Đã từng yêu đến mức nào, hiện tại chỉ có nỗi hận xâm lấn lấy.

......

Tô Du chạy tới tập đoàn Tống thị, vừa đúng lúc nhìn thấy Tống Kỳ Đông lái xe vào bãi đỗ dưới mặt đất, ngay lập tức cũng lái xe theo.

Sau khi dừng xe, Tống Kỳ Đông xuống xe trước, cũng không trực tiếp rời đi, ngược lại đi tới chỗ ngồi kế tài xế, cẩn thận từng li từng tí che chở cho một người phụ nữ bước xuống xe.

Ngoại trừ Đường Vân Linh, cũng sẽ không phải ai khác.

Tô Du cũng theo sát lấy bước xuống xe, hướng về phía hai người bọn họ vọt tới:

- Tống Kỳ Đông, anh cứ như vậy yêu Đường Vân Linh sao? Vì muốn ly hôn với tôi, không tiếc ép chết ba tôi!

- Tô Du, sao cô lại đến nữa rồi?

Tống Kỳ Đông phiền chán liếc nhìn Tô Du, còn nghĩ muốn bảo hộ Đường Vân Linh phía sau.

Động tác như thế, lập tức đem sự phẫn nộ của Tô Du đốt cháy lên:

- Tống Kỳ Đông, ba tôi chết rồi, tôi cũng sẽ không để cho anh vừa lòng đẹp ý, tôi có chết cũng sẽ không ly hôn với anh đâu! Đường Vân Linh, cả đời này của cô đều chỉ có thể là tiểu tam thôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ngồi lên vị trí Tống phu nhân đâu.

- Tô Du, được rồi đấy! Cô nổi điên cái gì vậy!

Tống Kỳ Đông cảm thấy Tô Du đến đây để quậy phá, vì thế hai người trợn mắt nhìn nhau.

- Tống Kỳ Đông, tôi điên ư? Đó cũng là do bị anh bức điên đó!

Thời điểm Tô Du cùng Tống Kỳ Đông dây dưa không ngớt, thì phía sau bãi đậu xe có hai cái bóng đen lập tức vọt ra, bọn họ đều cầm con dao găm bóng sáng.

- A --

Đường Vân Linh hét lên một tiếng.

Hết thảy mọi chuyện đều phát sinh trong chớp mắt, hai cái kẻ xấu cùng lúc nhào tới Tô Du cùng Đường Vân Linh, đem dao găm kề sát vào cổ của cả hai, kéo lui về phía sau.

- Các người là ai, mau buông tay ra!

Tống Kỳ Đông rống giận.

- Cấm mày lại gần đây!

Tên kẻ xấu đang kề dao ngay cổ Cầm lấy Đường Vân vừa nói, vừa cầm dao găm dùng sức vung vẩy lung tung, đe dọa nói:

- Nếu mày dám chạy tới, tao liền lập tức giết cô ta!

Tất cả những thứ này phát sinh quá đột nhiên, khiến Tô Du cũng bị dọa cho sợ, thân thể cứng ngắc không dám động, Đường Vân Linh lại càng là sợ đến sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy lẩy bẩy, một bộ dạng muốn khóc lên.

Sắc mặt Tống Kỳ Đông nghiêm nghị, ánh mắt sắt bén liếc nhìn hai kẻ xấu, liền nhận ra ngay đối phương:

- Tụi bây chính là ông chủ của Lợi Đạt.

- Ha ha, rất chính xác, Tống Tổng thì ra vẫn nhớ tới tôi.

Cái tên đang kè cổ Tô Du hơi chút bình tĩnh, cất tiếng cười trầm khàn:

- Không sai, chính là tao, công ty Lợi Đạt bị mày chiếm mất, khiến cho hai anh em bọn tao phá sản, lại còn bị thiếu nợ với lãi suất cao, chỉ có một con đường chết, cho dù chết, tao cũng phải chôn mày theo.

Kẻ xấu hung ác nói, càng tì mạnh mũi dao đang kề trên cổ Tô Du, lưỡi dao sắc bén lập tức cứa ra một đường máu, dòng máu đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống, chiếu trên làn da trắng nõn của Tô Du, trông thật chói mắt đến vậy.

Tống Kỳ Đông nhìn chằm chằm vào cái cổ chảy máu của Tô Du, mi tâm liền lập tức nhíu chặt.

- Đại ca, chúng ta chỉ có hai người, mang cả hai con tin đi thì quá phiền toái, chúng ta nên bắt đứa nào đây? Vẫn là giết một, bắt một đi?

Tên đàn ông đang giữ Tô Du hỏi.

Nghe câu hỏi, tên đại ca xấu xa tàn bạo chỉ chớp mắt, cười khẩy nhìn về phía Tống Kỳ Đông:

- Vậy thì phải xem sự lựa chọn của hắn, muốn ai sống, muốn ai chết đây!